Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Mạnh Duy][AU|NGƯỢC|SỦNG|TRUY THÊ|HE] Chú Đến [1]

Chính: Duy Mạnh x Hồng Duy

Phụ: Công Phượng x Văn Toàn, Tuấn Anh x Đức Huy, Xuân Trường x Quang Hải, Minh Bình (5 tuổi)

Phối diễn: Tiến Dũng 04 x Đình Trọng, Đức Lương, Hà Ni (là reader đấy) và một số anh em trong HAGL và đội tuyển cấp quốc gia.

Cảnh báo: LÀ SINH TỬ VĂN, VÀO CẬN THẬN ⚠️

==============

Xuân Trường bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh giấc, với tay lấy điện thoại xem giờ.

Mới hai giờ sáng tên điên nào lại đến giờ này không biết.

Xuân Trường thầm rủa rồi nhẹ tay nhẹ chân xuống giường nhanh chóng ra mở cửa để không làm người nằm bên cạnh tỉnh giấc, đặc biệt là cái tên khó chiều phòng bên cạnh, tên ấy còn khó dỗ hơn cả em bé nhà anh.

Xuân Trường nhìn qua mắt mèo xem người đến rồi mới đưa tay mở cửa.

"Thằng điên nhà mày sao ở đây?" Anh ngáp ngắn ngáp dài hỏi.

"Về nước nhận việc."

Người đàn ông kia một thân áo sơ mi trắng tháo hai nút trên cùng, quần tây đen thẳng tắp nhưng vẫn không giấu được nét phong trần, có lẽ đã đi một quãng đường rất dài.

Người kia rất tự nhiên kéo vali vào nhà rồi thẳng tiến về phía căn phòng bên cạnh phòng Xuân Trường.

"Mạnh! Mày đi đâu đấy?"

Xuân Trường không mở mắt vẫn thấy được hành động của người kia sao? Vi diệu!

"Anh cứ việc về ôm thằng Hải ngủ đi, mặc em."

"Ý tao không phải vậy, mày muốn ở lại thì ngủ ở sofa này, trong ấy có người rồi."

"Ơ, phòng em mà?" Duy Mạnh ngơ ngác quay đầu nhìn Xuân Trường.

"Phòng mày bao giờ? Phòng dành cho khách nhà tao mà, là mày ăn dầm nằm dề nhà tao. Tao nói rồi đấy, không có vào phòng đó được đâu."

Nói rồi Xuân Trường vô trách nhiệm vào phòng mặc kệ Duy Mạnh đứng chết trân ở giữa phòng khách.

Chậc, được rồi, là mình quá xem trọng đám anh em cây khế này.

Duy Mạnh tặc lưỡi cho qua, thả mình xuống ghế sofa màu kem, kéo cái gối vuông kê đầu, nhắm mắt ngủ. Một chặng đường dài làm anh chẳng còn sức để nói thêm bất cứ điều gì chứ đừng nói là bảo anh rap dizz tên mắt hèn kia.

Lương Xuân Trường là đồ quá đáng, ngay cả cái chăn cũng không cho người ta.


Sáng hôm sau, Quang Hải bước ra khỏi phòng với bộ vest công sở tiêu chuẩn thì đứng khựng ngay trước cửa phòng.

"Anh Mạnh? Sao anh ở đây?"

"Thế chả lẽ mày muốn anh ở khách sạn?"

Duy Mạnh ngồi bên bàn ăn cùng ly cafe trên bàn, mắt vẫn nhìn tờ báo, miệng chậm rãi buông một câu.

"Ý em là anh có về nước thì nên về cái biệt thự to đùng của anh chứ ở đây làm gì?"

"To quá, ở một mình chán lắm."

"Thế ông xây lên làm gì cho tốn tiền?"

"Nói mà không nghĩ đến mình? Mày nên nhớ cái to đùng bên cạnh cũng là của mày."

"Cái đó là của ba mẹ xây cho em dành khi em cưới vợ, nhưng anh thấy đấy, em cưới chồng, nên nhà đó không phải của em nha."

Quang Hải kéo ghế ngồi xuống đối diện, đưa ánh mắt đầy tim nhìn anh nhà mình đang làm bữa sáng trong bếp.

"Ừ." Duy Mạnh nhàn nhạt trả lời.

"Em vào xem thằng bé dậy chưa, đánh thức nó dậy đi học không lại trễ."

Xuân Trường tay bưng mấy dĩa trứng ốp la, bánh mì cùng mấy ly sữa nóng bày ra bàn ăn, miệng thì nói với Quang Hải.

"Vâng."

Quang Hải chưa kịp đứng dậy thì cửa phòng bên cạnh đã bật mở. Một nhóc tì tầm năm sáu tuổi bước ra, lại ngoan ngoãn nhón chân để nắm lấy tay cầm khẽ khàng đóng cửa như sợ gây ra tiếng động mạnh làm kinh động đến thứ gì đó.

"Con chào bác Trường, con chào chú Hải, con chào chú..." Cậu nhóc ngoan ngoãn khoanh tay chào từng người, đến lượt Duy Mạnh cậu nhóc lại nhíu mày ra chiều nghĩ ngợi.

"Đó là chú Duy Mạnh." Xuân Trường tốt bụng nhắc nhở.

"Dạ, con chào chú Mạnh." Cậu nhóc nhanh nhảu chào.

"Ừ."

Từ giây phút thấy cậu nhóc Duy Mạnh bỗng thấy tim mình nhộn nhạo, nụ cười này... cả cái thái độ thân thiện đối xử với mọi người làm anh cảm thấy quen thuộc.

"Bình dậy rồi hả con, mau lại ăn sáng đi, ba con đâu?" Quang Hải kéo chiếc ghế bên cạnh mình cho cậu nhóc leo lên rồi lại kéo gần cho bé dễ ăn.

"Đêm qua ba lại gặp ác mộng nên con để ba ngủ thêm một lát, có phiền hai người không ạ."

Nụ cười của cậu bé từ khi xuất hiện đến giờ vẫn chưa từng tắt đi làm Duy Mạnh không kiềm được mà chìm vào nó. Nụ cười đẹp... như nụ cười của người đó vậy.

"Ừ, không sao, Bình ăn nhanh để bác Trường đưa Bình đi học nhé." Quang Hải xoa đầu cậu nhóc cười hiền.

"Này, ăn đi chứ. Nhìn gì mà nhìn dữ." Xuân Trường ngồi bên cạnh Duy Mạnh đưa tay khẽ gõ bàn gây sự chú ý với anh.

"Ừ, mọi người ăn đi." Duy Mạnh bối rối cầm cái nĩa lên đâm vỡ lòng đỏ.

"A, hôm nay đến phiên bác Trường trông ba con ạ? Vậy phải vào gọi ba dậy, không lại trễ giờ bác Trường." Đang ăn bỗng nhiên cậu nhóc bật thốt nói.

"Không, hôm nay bác có buổi hội chẩn lớn, không thể trông ba con, chú Hải sẽ trông con nhé." Xuân Trường cười nhẹ nói.

"Em đợi anh Duy dậy cũng được, nhưng hôm nay em cũng rất đông bệnh nhân đặt trước, em sợ không có thời gian để mắt đến anh Duy được." Quang Hải cũng tỏ ra đăm chiêu.

Duy Mạnh trầm ngâm.

Duy? Cái tên cũng thật quen.

"Hay đưa sang cho nhà Phượng Toàn?" Xuân Trường lên ý kiến.

"Không ổn lắm, anh Phượng bận bịu học viên còn gì, anh Toàn vừa lo bên quán còn phải lo cho tiệm cũng rất mệt, hơn nữa quán đông như vậy, anh Duy sợ đám đông còn gì." Quang Hải phản bác.

"Vậy đưa gửi qua cho nhà Tuấn Anh đi." Một ý kiến khác từ Xuân Trường.

"Anh Tuấn Anh không chụp choẹt thì cũng cắm đầu chỉnh ảnh, anh Huy thì cứ cắm đầu vào mấy công thức nấu ăn, em sợ các anh ấy không để ý lại làm anh Duy lạc như đợt trước cũng rất phiền."

"Cô Hà Ni được không ạ? Chắc cô ấy rảnh." Cậu nhóc đột ngột lên tiếng.

"Ừ nhỉ? Sao lại quên mất Hà Ni chứ, anh đưa nhóc Bình đi học đi, em gọi hỏi Hà Ni." Nói rồi Quang Hải nhanh chóng lấy điện thoại ra.

"Alo, Hà Ni à? Nay rảnh không chăm anh Duy giúp anh."

"..."

"Ông ấy đang ở đây, để anh bảo ổng." Quang Hải nói rồi quay qua Duy Mạnh, "Nay anh đến nhậm chức hả? Cuộc họp Hà Ni không tham gia được không anh?"

"Trước giờ công ty nó quản, giờ ra mắt nhân viên không có mặt nó tao làm sao?" Duy Mạnh nhíu mày nói.

"Nó bảo sẽ giao cho giám đốc nhân sự. Anh Mạnh, giúp bọn em đi mà, làm ơn." Quang Hải trưng bộ mặt tội nghiệp ra nhìn Duy Mạnh.

"Thôi được rồi, bảo nó hoàn tất hồ sơ sổ sách cho tao là được, tao mắc nợ chúng mày." Duy Mạnh day day thái dương nói.

"Cảm ơn anh." Quang Hải cười toe quay lại nói với người đầu kia điện thoại, "Nghe được chưa? Tầm bảy rưỡi anh đưa anh Duy đến trước cửa công ty em ra đón nhé."

"..."

"Ok." Nói rồi Quang Hải tắt máy.

"Nào, bác cháu mình đi nhé." Xuân Trường đứng dậy cầm cặp ra cửa.

"Dạ."

Cậu nhóc cũng nhanh chóng rời khỏi chiếc ghế của mình chạy đến bên sofa lấy cặp đeo lên rồi đi sau Xuân Trường.

"Hai bác cháu đi cẩn thận nhé, Bình đi học ngoan tối về bác Huy làm đồ ăn ngon cho con nhé." Quang Hải ra cửa tiễn hai bác cháu đi làm đi học.

"Yeah! Chiều nay được ăn cơm bác Huy nấu." Cậu nhóc cười híp mắt tỏ vẻ thích thú.

"Cho em đi ké nữa." Duy Mạnh đứng phía sau từ bao giờ, trên người cũng một thân vest đen thẳng thớm.

"Lát em ghé công ty anh mà, anh đi với em cũng được." Quang Hải nói

"Thôi, anh đến sớm xem tài liệu để chuẩn bị họp." Duy Mạnh nói.

"Vậy ba người đi đi, tối gặp."

Cánh cửa lớn vừa đóng lại, cửa phòng ngủ được mở ra.

Một chàng trai mặc bộ đồ ngủ con khỉ màu hồng, một tay ôm con khỉ bông, một tay dụi mắt, miệng mếu máo: "Bìn... Bìn đâu rồi..."

"Anh Duy dậy rồi hả? Anh Trường đưa Bình đi học rồi, chiều Bình sẽ về với anh Duy nhé. Giờ anh Duy đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng, sau đó em đưa anh đi chơi với Hà Ni nha."

Ngơ ngác một hồi Hồng Duy gật đầu quay lại phòng ngủ, Quang Hải đi theo vào trong giúp cậu tra kem đánh răng lên bàn chải, lấy đồ cho cậu thay rồi đi ra, vào nhà bếp chiên trứng cho cậu ăn sáng.

Lúc Hồng Duy đi ra cũng là chuyện của ba mươi phút sau.

Anh mặc một cái áo trắng in hình khỉ con cùng chiếc quần baggy màu nâu nhạt, trên tay vẫn ôm con khỉ bông nhỏ.

"Anh Duy đến ăn đi này, rồi mình đi gặp Hà Ni."

"Ừm." Hồng Duy gật đầu cái rụp rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, bắt đầu ăn phần của mình.

Nói qua một chút.

Chàng trai tên Hồng Duy kia tên đầy đủ là Nguyễn Phong Hồng Duy, hiện tại đã 26 tuổi, nhưng hành động thì chỉ như đứa trẻ sáu tuổi thôi. Nguyên nhân là sáu năm trước sau khi bị tai nạn giao thông, cậu bị chấn thương đầu mạnh làm ảnh hưởng, chỉ là dù tai nạn nặng như vậy đứa bé vẫn không bị ảnh hưởng gì mà phát triển khỏe mạnh, chính là nhóc tì xuất hiện lúc sáng, có điều tên cậu bé lại là Lê Minh Bình thay vì Nguyễn Minh Bình, còn vì sao, hồi sau sẽ rõ.

Ngày mới tỉnh lại, Hồng Duy liên tục gào khóc không nguyên nhân, mất ngủ liên tục, gặp ác mộng và có dấu hiệu trầm cảm nên được chuyển sang cho bác sĩ giỏi nhất khoa tâm thần lúc bấy giờ là Lương Xuân Trường để anh chữa trị, đồng thời bác sĩ Xuân Trường còn nhờ đến bác sĩ tâm lý nổi tiếng cũng là vợ mình - Quang Hải giúp đỡ. Đừng bất ngờ khi hai vị bác sĩ này còn trẻ như vậy đã nổi tiếng với tài năng của mình. Người ta học nhảy lớp, còn từ nước ngoài trở về, IQ vô cực thật đấy, còn là theo hướng tích cực.

Còn vị làm phiền gia đình bác sĩ sáng nay là Đỗ Duy Mạnh, được coi là thanh mai trúc mã với hai vị bác sĩ kia, sáu năm trước mới bắt đầu đi nước ngoài học tập, bây giờ trở về để đảm nhận công ty MD của gia đình với chức vụ tổng giám đốc.

Còn những người thoang thoáng xuất hiện trong cuộc hội thoại của họ.

Như nhà Phượng Toàn, là Nguyễn Công Phượng và Nguyễn Văn Toàn. Công Phượng là anh trai của Hồng Duy, hiện là chủ của chuỗi quán cafe nổi tiếng CP10, làm chủ là một phần, anh còn đào tạo học viên pha chế nữa, nói chung là người bận bịu. Văn Toàn là vợ Công Phượng, cậu giúp anh quản lý CP10 trong lúc anh bận bịu học viên, sau này Hồng Duy bị tai nạn cậu còn kiêm luôn quản lý PINKY Cosmetic - vốn là tiệm mỹ phẩm của Hồng Duy.

Nhờ cùng quê Hải Dương với đầu bếp nổi tiếng Phạm Đức Huy, Văn Toàn biết đến bác sĩ Xuân Trường nên gửi em chồng mình cho bác sĩ.

À, anh đầu bếp còn có anh chồng tên Nguyễn Tuấn Anh, là một nhiếp ảnh gia, cũng là bạn của nhà bác sĩ kia

Sau khi biết được mọi người đều xêm xêm tuổi nhau nên rất thoải mái mà làm bạn, qua sáu năm bọn họ đã thoải mái với nhau đến mức có thể chia nhau chăm sóc cho Hồng Duy và nhóc tì nhà cậu mà không có một câu oán trách.

À quên, còn cả Hà Ni.

Là một trong năm thành viên của bộ ngũ siêu quậy trong xóm gồm cả Tuấn Anh - Trường - Mạnh - Hải. Hiện tại 24 tuổi, 20 tuổi đã vào công ty làm thực tập sinh, đến hiện tại là phó giám đốc công ty MD, một phần vốn công ty do gia đình cô bỏ vào.



Duy Mạnh đứng bên bức tường kính phóng tầm mắt nhìn một lượt cái thành phố mình đã cố lãng quên trong sáu năm qua.

Cốc cốc

"Mời vào."

Duy Mạnh quay người trở về chiếc ghế xoay sau bàn làm việc của mình.

"Đến sớm vậy? Em tưởng ngày mai anh mới đến."

Cô gái với mái tóc tém cá tính, cùng bộ đồ vest công sở màu đen tiêu chuẩn ôm một chồng tài liệu đi vào.

"Cũng tính vậy nhưng ở nhà cũng chán nên thôi."

"Tài liệu cần em đều chuẩn bị cho anh hết rồi, khoảng tám giờ giám đốc nhân sự sẽ đến đưa anh đi họp, em nói rồi đấy, em vắng mặt, đừng có mà trước mặt nhân viên làm xấu mặt em."

"Biết rồi, nói lắm."

Hà Ni nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.

"Có gì thắc mắc thì gọi em, em đi đón người đã. Chắc anh Hải cũng sắp đến rồi."

"Ừ." Duy Mạnh chăm chú nhìn tập tài liệu trong tay.

Hà Ni nhìn ông anh nghiện công việc của mình mà lắc đầu rồi quay người đi.

Ở nước ngoài cũng vậy, về nước cũng vậy, thế này thì bao giờ có người yêu chứ!

Hà Ni vừa xuống sảnh cũng là lúc xe Quang Hải đỗ kịch trước cửa công ty.

Cô đưa tay mở cửa cho Hồng Duy bước xuống, không quên chào hỏi Quang Hải.

"Anh đến sớm thế?"

"Ừ, hôm nay có hẹn với bệnh nhân sớm, vậy nhé, anh đi." Quang Hải nhanh chóng đáp lại, có vẻ như anh rất bận.

"Vậy anh đi đi." Hà Ni đóng cửa xe cho anh rồi vẫy tay chào.

"Tạm biệt Hải." Hồng Duy tay trái ôm khỉ bông, tay phải vẫy tay chào Quang Hải.

"Anh chơi ngoan, đừng phiền Hà Ni làm việc nhé. Chiều em đưa anh ấy sang nhà hàng anh Huy giúp anh, sẵn tiện làm tiệc mừng anh Mạnh về." Quang Hải hạ kính xe nói.

"Ok anh." Hà Ni ra dấu OK với Quang Hải.

"Anh đi đây, em đi anh Duy nhé." Quang Hải nói rồi kéo cửa kính lên, lên ga rời đi.

"Nào, bây giờ anh Duy lên phòng chơi cho em làm việc nha." Hà Ni khoác tay Hồng Duy đi vào trong.

Dường như đã quá quen với cảnh này, nhân viên công ty cũng không có phản ứng gì nhiều, thậm chí có người còn vui vẻ chào Hồng Duy.

Vừa bước chân vào phòng làm việc chưa đến ba phút, Hà Ni lại bị Duy Mạnh triệu hồi.

"Anh Duy ở đây chơi đừng đi đâu đợi em về nhé, em sẽ về nhanh thôi."

"Ừm. Di ở đây đợi Ni về." Hồng Duy ngoan ngoãn gật đầu, rồi ôm khỉ bông ngồi im trên ghế sofa.

"Anh Duy ngoan quá!" Hà Ni cười híp mắt, xoa đầu Hồng Duy khen ngợi như đứa trẻ rồi rời đi, để một mình Hồng Duy trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro