
PN 2.1
Edit: Joe
Tôi không nhớ rõ bắt đầu hút thuốc từ khi nào, tôi còn tưởng đời này sẽ không bao giờ chạm vào thứ này, như thời trẻ luôn cho rằng có thể ăn vạ bên cạnh mẹ cả đời, làm một con mèo của nhà họ Ngô.
Thuốc lá cũng không mang đến vui sướng cho tôi mà là một sự đau khổ, tôi cũng không thể nói rõ cảm giác này, tanh cay lại khiến người phải sặc, tóm lại không phải thích, càng sẽ không nghiện.
Tôi có một hộp thuốc lá bằng bạc, có thể đựng mười hai điếu, là một vị tiên sinh ở báo xã tặng, nửa năm qua tôi đã hút ba điếu, chỉ lúc nào buồn khổ lắm tôi mới hút một điếu, hút hơi đầu tiên rồi chỉ kẹp ở ngón tay, nhìn khói lơ lửng còn tàn thuốc rơi trên đất.
Hộp thuốc lá còn quý hơn điếu thuốc, lại còn nặng nên tôi không mang theo bên người, chỉ để nó trong ngăn kéo đầu giường, lúc Trương Khởi Linh phát hiện bên trong chỉ còn bảy điếu, anh đem hộp mở ra xem hỏi tôi: "Em bắt đầu hút thuốc từ khi nào?"
Khi anh hỏi, tôi vừa tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm lau tóc, qua gương thấy anh đang cầm hộp thuốc trên tay liền nói: "Không nhớ nữa, lúc buồn chán thì hút chơi thôi."
Anh rõ ràng không tin lời tôi, đi tới giúp tôi lau tóc, tôi nói: "Hôm sau em phải về nhà một chuyến."
Ba năm trước bố tôi rốt cuộc không chịu được xa cách thiên sơn vạn dặm với tôi, ông đã di dời cả nhà tới Thượng Hải, lần đó đã hao tổn không ít sản nghiệp của tổ tiên nhưng cũng mang đến nhiều cơ hội mới, đối với nhà tôi thì không tốt cũng chẳng xấu.
Ông mua một căn nhà kiểu Tây, cách chỗ tôi hai con phố, nếu tôi không bận sẽ về ăn cơm với họ, cho họ xem báo mới của mình.
Tờ báo của tôi đã phát hành mười năm, lượng người đặt cố định đã hơn ba vạn, căn nhà ban đầu đã không đủ dùng, tôi đã mở rộng thành hai gian văn phòng xinh đẹp.
Xử lý việc ở báo xã rất mệt, tôi ngày nào cũng bận rộn như con quay, mở tiệc chiêu đãi cùng thiệp mời dự tiệc cứ bay tới nhiều như bông tuyết, dù có tuần chỉ có một buổi tiệc cũng không sắp xếp hết được.
Nhưng tôi vẫn không hiểu, vì sao bận rộn như vậy tôi vẫn thấy trống rỗng, loại cảm giác này gần đây ngày càng mãnh liệt, nửa đêm đồng nghiệp rảnh rỗi chơi mạt chược mà chỉ trong chớp mắt lại làm tôi rất phiền muộn.
Trương Khởi Linh liền nói: "Anh đi cùng em."
Tôi vẫy vẫy tay nói: "Không cần đâu, anh đến lại bị mắng nữa."
Một năm rồi lại một năm, nhà tôi đã nhẫn nhịn tới cực hạn, mỗi lần anh đến đều không tỏ ra hòa nhã với anh, thà rằng chẳng đi, tôi không muốn họ vì những việc này mà quở trách Trương Khởi Linh, càng không muốn nghe họ cường điệu tuổi của tôi nữa.
Không sai, tôi đã 30 tuổi, 30 tuổi nhưng chưa kết hôn, chưa có con, mọi người đều chấp nhận tôi là thanh niên thời đại mới không muốn kết hôn. Chỉ có người biết thì thấy tôi đáng buồn, cái danh 'tân thời đại' chỉ là lấy cớ thôi.
Càng gần ngày sinh nhật sự giằng co này càng lớn, Trương Khởi Linh lại chẳng thấy có vấn đề gì, mười mấy năm với anh chỉ trong nháy mắt, lúc anh 30 tuổi đã là trăm năm trước, hiện giờ chẳng có gì không tốt, chỉ thiếu một tờ giấy đăng ký, một cái tên trong từ đường, một người bên gối thôi.
Tôi nhìn về phía hộp thuốc, nhân lúc Trương Khởi Linh đi tắm thì châm một điếu, dựa bên cửa sổ hít một hơi, sương khói vô hình theo yết hầu len lỏi xuống dưới, tôi hơi hé miệng làm chúng bay ra ngoài, thổi tan chút khói vừa hình thành.
Điếu thuốc này cũng không thể hút hết, hút được một nửa Trương Khởi Linh đã ra, anh ôm tôi từ sau lưng, thăm dò ngậm điếu thuốc dở kẹp ở ngón tay tôi.
Tôi hơi quay đầu nhìn sườn mặt anh, mười mấy năm qua dung mạo anh vẫn như cũ không thay đổi. Tôi dựa vào trên người anh, ngửi mùi thuốc lá, cười cười: "Lại qua hai ngày nữa em sẽ 30 tuổi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro