
PN 1.8
Edit: Joe
Sau hôm đó Bạch Hoa thật sự không nhắc đến chuyện này nữa, quan hệ của chúng tôi dường như đã khôi phục như trước, hắn sẽ đưa một ít bản thảo cho tôi xem, tôi sẽ ngẫu nhiên đưa ra một ít ý kiến.
Chuyện của tôi cùng hắn tôi không nói cho Trương Khởi Linh, cũng không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ nói với anh Bạch Hoa muốn cưới tôi à, không chừng anh lại nghĩ tôi đang mượn ý nhắc anh.
Tôi thật sự không có ý nhắc anh, thế nên cũng chẳng định nói thêm, ngươi có thể cưới tôi có rất nhiều nhưng tôi không muốn gả cho họ, Trương Khởi Linh không thể lập tức cưới tôi tôi lại muốn gả cho anh, điều này chẳng thể tìm ai nói rõ.
Hỏi báo ra đến kỳ thứ ba, số người đăng ký năm đã đạt 2 vạn, mỗi kỳ doanh số đều có thể tới 6 vạn, bố tôi vui vẻ mua ba phần, nói mua cho mình, cho chú hai và chú ba mỗi người một phần.
Tôi nghi ngờ phần kia của chú ba là bị ép buộc, chú ba không thích xem mấy tờ báo, không biết lại mang báo của tôi đi lót cái gì.
Vì doanh số tốt, Bạch Hoa đề nghị mở tiệc chúc mừng, hắn đích thân ra ngựa mời vài vị giáo sư tới, xem như để quảng cáo, tốt nhất là lặng lẽ lưu hành trong giới văn nhân mặc khách, không vì doanh số mà thu hút nhiều người có học thức gửi bài tới.
Tôi rất tán đồng ý tưởng này, trích một phần lợi nhuận đặt sảnh lớn khách sạn, không mời nhiều, chỉ mời 23 vị, Bàn Tử ồn ào muốn tới, tôi kêu hắn phải tỏ ra văn nhã một chút, hắn luôn miện đồng ý.
Tôi hỏi qua Trương Khởi Linh ngày đó anh có việc không, anh nói có việc nên tôi cũng chẳng thể nói thêm gì, tiệc này cũng không hợp với anh.
Có vết xe đổ tôi đặc biệt mặc một bộ tây trang, bộ quần áo này là đo ni đóng giày may theo số đo của tôi, tôi cũng thấy không tồi, xứng với cái ghim cài áo Trương Khởi Linh tặng cho tôi.
Yến hội lần này tôi là vai chính nên phải chủ động xã giao, cũng may có Bạch Hoa hỗ trợ mới không đến mức luống cuống tay chân, tôi thường cùng hắn xuất hiện một chỗ nên người ta đã hiểu lầm gì đó, một vị tiên sinh nói: "Bên người Bạch tiên sinh chưa bao giờ xuất hiện oanh oanh yến yến nào, nói là chướng mắt mấy cái dung chi tục phấn đó, tôi nghĩ cậu ấy chắc phải tìm tiên nhân mới hài lòng, giờ thấy Ngô tiên sinh trong lòng mới rõ, đúng là không tầm thường."
Bạch Hoa cười mà không nói, tôi thì đổ mồ hôi liên tục, nếu mấy lời đồn này truyền đến tai Trương Khởi Linh anh sẽ không nhân từ với mấy tiểu bối đâu, nhưng vấn đề này cũng không dễ giải thích, nói không tốt lại bị nghĩ là giấu đầu lòi đuôi.
Thấy tôi không hé răng, một vị tiên sinh khác nói: "Bạch tiên sinh năm nay cũng 25 tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa, nếu trong lòng có người ta thì nhanh chóng cầu hôn đi, Ngô tiên sinh là Khôn Trạch lợi hại vậy người theo đuổi nhất định không ít."
Tôi căng da đầu muốn giải thích, đột nhiên ở cửa nhốn nháo, quay đầu lại xem hóa ra là Trương giáo sư tới, ông ấy là nhân vật nổi danh, đương nhiên hấp dẫn mọi người chú ý, tôi với ông ấy lại không quá hứng thú, lại nhìn kỹ, phía sau ông ấy theo vào không phải Trương Khởi Linh sao?
Đúng là Trương Khởi Linh, tôi sẽ không nhận lầm, tôi vội vàng tiến lên đón, giáo sư Trương cười ha hả nói: "Thật ngại vì tới muộn, Trương mỗ ở đây bồi tội với mọi người, lần này tới mang theo một người bạn, Ngô tiên sinh không để ý chứ?"
Phần lớn người ở đây đều biết Trương Khởi Linh, chuyện nhà Trương gia trên báo cũng không phải giấu diếm gì, họ đều nghĩ nhà tôi lợi hại có quan hệ tốt với Trương gia, vì Trương gia không liên hôn với người ngoài nên họ cũng không nghĩ đến phương diện đó.
Tôi trộm hỏi Trương Khởi Linh: "Không phải hôm nay anh nói có việc sao?"
Trương Khởi Linh từ trong túi móc ra một cái cái hộp nhỏ nhét vào tay tôi nói: "Hôm nay phải gặp một vị quan viên, sợ không tới kịp sẽ làm em thất vọng nên không nói trước, vừa hay tối nay người đó có việc không tới được nên anh tới chúc mừng em."
Tôi mở ra xem, là một cây bút máy, trên nắp bút có khắc tên tôi, tôi cất hộp vào túi, lòng thì vui vẻ, nếu anh không tới tôi cũng không cáu kỉnh với anh, nhưng sẽ không vui mừng như bây giờ.
Quan trọng hơn là họ tới đã giải vây cho tôi, tránh cho tôi phải đối mặt với mấy vấn đề xấu hổ đó.
Nghĩ đến cũng thấy thật đáng buồn, nếu việc của tôi cùng Trương Khởi Linh có thể quang minh chính đại nói ra thì tôi có thể đúng lý hợp tình nói rằng mình đã có người trong lòng.
Trò chuyện trong chốc lát, không ngờ họ lại nhắc lại chuyện kia, một vị tiên sinh uống vài ly rượu tây thì nói nhiều hơn: "Theo tôi thấy, nhân dịp tốt này Bạch tiên sinh cùng Ngô tiên sinh định hôn sự luôn đi, tôi nguyện ý làm người chứng hôn, không biết hai vị có đồng ý không."
Hắn vừa dứt lời, Trương Khởi Linh đứng cạnh tôi sắc mặt thay đổi, Bạch Hoa rõ ràng đã nói sẽ không để tôi khó xử, hôm nay thấy Trương Khởi Linh lại như đổi tính, mỉm cười khiêu khích nói: "Trần tiên sinh nói quá rồi, được Trần tiên sinh làm chứng hôn là vinh hạnh của Bạch mỗ, chỉ cần Ngô Tà gật đầu đồng ý, kiệu hoa của tôi đã chuẩn bị tốt, cưới được hiền thê như này tôi muốn gióng trống khua chiêng chiếu cáo thiên hạ ba ngày, Bạch mỗ không hiểu chuyện tốt như vậy sao phải che giấu."
Trương Khởi Linh nhàn nhạt liếc hắn, hắn cũng không cam lòng yếu thế liếc lại, vẫn không sợ chết tiếp tục nói: "Trương tiên sinh thấy sao? Nếu mời được Trương tiên sinh tới uống rượu mừng của Bạch mỗ thì đúng là rồng đến nhà tôm, trên dưới Bạch gia thật vinh hạnh."
Mùi thuốc súng thật sự quá nồng, tôi lo lắng cái yến tiệc này biến thành Hồng Môn Yến mất, lúc đó thì đúng là uổng phí tâm huyết mấy ngày nay của tôi, sao hôn nhân của tôi luôn bị đem lên đài để mọi người đàm luận, châm biếm và trào phúng vậy.
Cũng may cuối cùng Trương Khởi Linh cũng không nói gì quá kích, anh chỉ nói: "Vậy cũng phải có cơ hội mới được." Nói xong, nhạc khúc vang lên, mọi người đều hướng tới sàn nhảy, đề tài cũng dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro