
Máu
Mưa đêm trút xuống thành phố như muốn xóa sổ từng dấu vết của sự sống
Những mái tôn cũ rỉ nước như rên rỉ dưới sức nặng của trời đêm, ánh đèn đường mờ nhạt bị nước mưa xóa nhòa, chỉ còn những vệt sáng méo mó
Giữa những bước chân hối hả chạy tìm chỗ trú, nàng lặng lẽ đi ngược dòng người
Chiếc áo khoác rách nát ôm chặt lấy cơ thể gầy guộc của nàng, ngấm nước đến mức dính sát vào da thịt lạnh buốt, mái tóc đen dài nặng trĩu, bết lại trên khuôn mặt non nớt nhưng cứng đờ vì chịu đựng quá nhiều thứ mà một đứa trẻ mười lăm tuổi không đáng phải gánh
Nàng rẽ vào con hẻm nhỏ, nơi ánh sáng không dám bén mảng
Những vũng nước đen ngòm, những mùi ẩm mốc, những tiếng mèo hoang rít lên trong bóng tối... tất cả đều quen thuộc đến đáng sợ
Cuối con hẻm là căn nhà xiêu vẹo mà nàng vẫn buộc phải gọi là nhà
Từ bên trong, tiếng chửi rủa vọng ra — nồng nặc, quen thuộc, khiến cơ thể nàng như tự động căng cứng
"Lại nữa..." Nàng khẽ thở ra, giọng không còn chút ngạc nhiên
Nàng đẩy cửa bước vào
Cánh cửa kêu lên một tiếng cọt kẹt dài và sắc như tiếng kêu đau đớn của chính căn nhà này
Gã đàn ông quay lại, đôi mắt đỏ quạch, miệng méo mó vì men rượu và phẫn nộ "Mày cũng biết đường vác cái mặt về hả?"
Nàng im lặng, ánh mắt vô định như xuyên thẳng qua hắn mà không thực sự nhìn hắn và chính sự lạnh lẽo ấy khiến hắn nổi điên, bàn tay co thành nắm đấm
Mẹ nàng từ bếp bước ra, ôm mâm cơm bằng đôi tay run rẩy "Becky... mẹ có để phần dưới bếp, con đói thì ăn chút rồi ngủ..."
"Không đói" Giọng nàng đều, phẳng lặng như nước đọng
Nhưng vừa được vài bước thì...
Xoảng!
Tiếng chén bát bị hất mạnh xuống sàn, canh văng tung tóe, thịt cá dập nát dưới những mảnh vỡ
Chát!
Một cái tát giáng thẳng xuống
Mẹ nàng ôm mặt lùi lại vài bước, môi cắn chặt không dám hé môi, một bên má đau rát
"Tao nói thế nào hả, con kia?! Tao phải ăn canh nóng, cá kho không được nát... mà mày nấu cái gì đây? Cho chó ăn à? Mẹ mày thứ vô dụng!" ông ta quát lớn
"Để tôi... để tôi xuống hâm lại..."
"Đợi mày hâm xong thì tao chết đói à? Mày với cái con ăn bám kia từ lúc về đây chả làm được cái tích sự gì... toàn một lũ ăn hại nuôi tụi mày chỉ tổ tốn cơm!!"
Hắn vung tay định tát mẹ nàng thêm lần nữa thì—
Bốp!
Một cú đấm giáng thẳng vào mặt ông ta
Là Becky
Nàng đang đứng chắn trước mặt mẹ mình, trừng mắt nhìn hắn "Ông đụng vào mẹ tôi một lần nữa... tôi không giết chết ông cũng sẽ xé xác ông ném cho chó ăn đấy!"
"Con ăn bám! Nay tao cho mày với con gái mẹ mày biết thế nào là chết trong nhục nhã... chơi nát mày trước mặt con gái mẹ mày rồi giết cũng chưa muộn!"
Dứt lời hắn nhào đến hất mạnh mẹ nàng sang một bên khiến đầu bà đập mạnh vào cạnh bàn thoi thóp nằm một chỗ, tay bóp cổ nàng ép cả người nàng xuống sàn mạnh bạo xé áo nàng, ánh mắt đục ngầu dục vọng, tay sờ soạn khắp cơ thể nàng
Nàng vùng vẫy dữ dội, tay vung loạn xạ, nghiến răng ken két "Bỏ cái tay dơ bẩn của ông ra khỏi người tôi!"
Lồng ngực nàng siết lại, không khí không vào nổi phổi, tim nàng đập dồn dập như muốn phá tung lồng ngực, bàn tay nàng quờ quạng tìm điểm tựa — bất cứ gì có thể giúp nàng thoát ra — rồi ngón tay nàng chạm phải vật gì đó lạnh và nặng trên sàn
Gạt tàn thuốc bằng kim loại
Thứ đồ vật hắn vẫn hay dùng để đập xuống bàn mỗi khi say xỉn
Nàng nắm lấy
Cạnh sắc của nó cứa nhẹ vào da nàng nhưng nàng không còn cảm nhận được đau
Hắn kéo mạnh đầu nàng lên để tát thêm một cái
Khoảnh khắc đó, nàng vung tay
Bốp!
Nàng chộp lấy cái gạt tàn đập mạnh vào đầu gã
Thụp!
Một cú hất ngược từ dưới lên khiến gã chỉ kịp rên lên một tiếng rồi ngã sang bên cạnh
"Urgh!! CON ĐIÊN!!" Hắn ôm đầu, ôm hạ bộ đau đớn, gào lớn chửi bới "Tao phải giết chết mày!"
Nàng lòm còm bò dậy ánh mắt lạnh đi vài phần, siết chặt gạt tàn trong tay vung lên nện từng cú nặng nề thẳng vào đầu hắn
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Mỗi cú nện đều dồn hết nỗi sợ, nỗi căm phẫn, sự tuyệt vọng bị kìm nén bao năm
Mẹ nàng gượng dậy hét lên gọi tên nàng
Nhưng âm thanh ấy như bị nhấn chìm trong tiếng mưa, tiếng thở dốc, tiếng va chạm nặng nề của kim loại vào xương thịt
Nàng không ngừng, tay nàng run, nhịp thở nàng rối loạn nhưng tay vẫn nện như thể cơ thể nàng hành động riêng mà không cần đầu óc chỉ huy
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Những cú đập vẫn nện xuống
Khi hắn bất động dưới sàn lạnh lẽo, không còn hơi thở, đầu bê bết máu, sọ dập nát tới mức biến dạng nàng mới dừng lại
Căn phòng chìm vào im lặng
Chỉ còn tiếng mưa trút xuống mái tôn và tiếng thở đứt quãng của nàng
Nàng buông gạt tàn
Nó lăn đi vài vòng rồi nằm im, vương lại dấu vết của chuyện vừa xảy ra
Nàng nhìn đôi bàn tay run rẩy của mình như thể đó là bàn tay của một ai khác rồi lấy khăn lau sạch máu lẫn vân tay trên gạt tàn
Mẹ nàng ôm chặt lấy nàng từ phía sau, cơ thể bà run lên vì sợ hãi và đau lòng "Becky... con phải đi... con giết người rồi... mẹ sẽ nhận hết, mẹ sẽ—"
"Không, ở lại đây mới chết"
Nàng lắc đầu, đứng dậy, ánh mắt sâu như đáy giếng tối, tay vơ đại cái khăn đang treo ở cửa tủ chậm rãi lau vết máu đang rỉ ra ở đầu bà
Dứt lời nàng không chần chừ cõng bà đi khỏi căn nhà tồi tàn đầy rẫy đau thương
Trong màn đêm, hai bóng người một lớn một nhỏ bước từng bước xuyên qua màn mưa lạnh – lạnh đến thấu xương nhưng chẳng là gì với họ vì họ bây giờ trong tâm trí họ chỉ thoi thúc một suy nghĩ duy nhất: "Thoát khỏi cái địa ngục mà suốt hơn 10 năm qua dày vò, tra tấn từ tinh thần đến thể xác – những lời nhục mạ, những trận đòn thừa sống thiếu chết..."
Cả hai cứ đi, cứ đi mãi...
Đến khi rạng sáng, họ dừng lại... trước mắt cả hai là một khu ổ chuột, nàng không nói gì mà cõng bà đi thẳng vào trong dưới con mắt tò mò của những người ở đó
Những bước chân vững vàng nện suốt nền đất ẩm
Cánh cửa sắt được nàng cẩn thận đẩy ra rồi đóng chặt sau lưng cả hai, nàng đặt mẹ mình ngồi xuống giường cũ kĩ, lấy gối ở thành giường để bà có thể tựa vào rồi vài trong bưng ra một thau nước nhỏ và khăn ngồi xuống ghế cạnh giường
"Chỗ này... là..." bà lên tiếng, mắt đảo quanh căn nhà một lượt
Tường ẩm thấp, mái nhà vài chỗ đóng mạng nhiện, vài chỗ bị dột, một cái bàn gỗ cũ xung quanh là vài cái ghế gỗ, không có điện chỉ có một cái đèn dầu ở góc bàn,...
"Chỗ con thường ở khi không muốn ai tìm thấy mình" nàng bình thản đáp, tay vắt khăn lau tay cho bà "Ở đây an toàn... từ giờ mình ở đây con sẽ kiếm việc làm mẹ chỉ cần nghỉ ngơi"
"Becky... mẹ xin lỗi... để con phải chịu cực thế này suốt nhiều năm còn suýt bị ông ta.."
Bà chưa nói hết nàng đã cắt ngang "Cực cũng cực rồi... mẹ đừng xin lỗi con dù thế nào mẹ vẫn là mẹ con những gì đã qua cứ để nó qua bây giờ con chỉ muốn mẹ nghỉ ngơi con cũng 15 rồi... lớn rồi con lo cho mẹ được..."
Bà nhìn nàng một lúc rồi khẽ nhắm mắt, thì thầm "Được, mẹ nghe con"
"Mẹ nằm nghỉ đi, còn xuống bếp nấu chút cháo qua giờ mẹ cũng chưa ăn gì" nàng đỡ bà nằm xuống rồi thu dọn khăn và thau nước rồi đi vào bếp
Nàng cặm cụi nấu nồi cháo một lúc cũng xong liền múc ra bát rồi mang lên cho mẹ mình, cẩn thận thổi nguội đút cho bà
Cháo vơi dần vơi dần đến khi nhìn thấy đáy bát thì nàng mới thở phào
"Mẹ ngủ một chút cho khỏe, con ra ngoài tìm việc chiều con về sẵn mua ít thuốc cho mẹ" nàng đặt bát cháo xuống, nhỏ giọng nói
"Đi cẩn thận... không cần mua thuốc đâu cứ giữ tiền phòng thân mẹ không sao" bà cười hiền, nằm trở lại giường
Nàng im lặng không nói gì chỉ nhìn bà một hồi lâu rồi quay vào trong cất bát xong liền nhanh chóng ra ngoài tìm việc
Nhưng số phận không bao giờ để nàng yên.
Khi nàng vừa về tới đã thấy vài người tụ tập đứng xì xầm to nhỏ với nhau ngay trước cửa nhà nàng, trong đó có một người chạy lại chỗ nàng chần chừ như muốn nói gì đó nhưng mãi chẳng nói được gì
"Có chuyện gì à?" Nàng không kiên nhẫn liền hỏi, mắt hơi nheo lại
Người đó giật mình nhưng rồi cố gắng hít sâu một hơi rồi chậm rãi lên tiếng, từng chữ như dao găm thẳng vào tâm trí của nàng
"Cái... cái người phụ nữ đi cùng cô lúc sáng... chết rồi..."
Nàng mở to mắt, không kịp nghỉ mà lao thẳng vào trong cảnh tượng trước mắt khiến nàng chết lặng
Nhà cửa tan hoang, đồ đặt bị đập phá vứt ngỗn ngang, mẹ nàng lõa thể nằm dưới sàn, cổ bị cắt dứt máu chảy ra lênh láng, hạ thân thì rỉ máu, tay và chân cũng bị gãy đến biến dạng
Nàng bước từng bước nặng nề đến gần rồi quỳ sụp xuống cạnh thi thể bà, tay vuốt khẽ lên đôi mắt đang mở to ấy... mắt bà nhắm lại... rồi nàng cởi áo khoác đắp lên người cho bà
"M... mẹ..." nàng khẽ gọi
Nhưng chẳng ai đáp lại...
Lúc này, người vừa nãy báo tin cho nàng mới bước lại đặt tay lên vai nàng nhẹ nhàng nói "Hồi nãy có mấy gã... đòi nợ... một tên xăm mãng xà lớn trên lưng... chúng tôi chưa kịp gọi ai tới giúp thì..."
Nàng nghe từng câu từng chữ rất rõ ràng, tay siết chặt đến mức bật máu, ánh mắt lại lặng như mặt hồ... nàng biết rõ đó là bọn chủ nợ của gã đàn ông mà nàng đã giết chết vào đêm qua
Một lúc lâu sau nàng vẫn không nói gì, những người đứng ở ngoài hóng chuyện cũng tản đi chỉ còn lại mình nàng trong căn nhà cũ kĩ bên cạnh là cơ thể lạnh lẽo của mẹ mình
Nàng bế bà lên mang ra sau nhà, chôn mẹ mình sau căn nhà — nơi không ai muốn đứng lâu vì ẩm mốc và rác rưởi — nàng tự tay đào từng xẻng đất bằng đôi tay trầy xước
Chậm rãi
Lặng lẽ
Nàng đứng trước nấm mộ mới đắp của mẹ
Mưa lất phất, lạnh đến tê người, nhưng nàng không hề run
Nén nhang cuối cùng bập bùng trong gió, soi gương mặt trẻ con nhưng ánh mắt thì đã sập tối như vực sâu
Nàng cúi đầu thật lâu trước khi đứng thẳng dậy, quay vào căn nhà cũ nát — con dao trên bếp vẫn nằm ở đó, ánh thép trơ trọi trong màn đêm
Nàng nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt rỗng tuếch rồi vươn tay cầm lấy con dao, giấu vào áo khoác, rồi bước ra khỏi căn phòng chẳng buồn khóa cửa
Không còn gì để khóa
Không còn gì để giữ
Con hẻm tối om dẫn nàng đi thẳng đến nơi trú ngụ của bọn cho vay nặng lãi — nơi những kẻ đã đánh đập mẹ nàng, cưỡng bức bà, tra tấn bà đến chết chỉ vì vài đồng lãi bẩn thỉu
Nàng không hề chậm lại, không nghĩ, không sợ
Khi đến nơi, nàng không gõ cửa
Nàng đạp tung nó
Cả nhóm đàn ông đang say rượu quay phắt lại, còn chưa hiểu chuyện gì thì nàng đã lao đến tên gần nhất như một bóng đen xé qua không khí
Dao vụt sáng, nhanh đến mức chỉ nghe tiếng xoẹt gọn lỏn trước khi hắn đổ xuống
Những tên còn lại bật dậy, lắp bắp, hốt hoảng chụp lấy bất cứ thứ gì làm vũ khí nhưng nàng không cho chúng cơ hội
Nàng di chuyển mạnh, nhanh, lạnh lùng như một bản năng nguyên thủy trỗi dậy
Ánh mắt nàng trống rỗng, bình thản, không hề dao động, máu bắn lên mặt nàng, nóng và nặng nhưng nàng chẳng hề phản ứng
Từng cú vung dao đều dứt khoát, chính xác và tàn nhẫn — như thể mỗi nhát là một câu trả lời cho cái chết của mẹ nàng
Tiếng la hét kéo dài không lâu
Rồi im bặt
Tên cuối cùng cố bò lùi về phía góc tường, mặt méo mó vì sợ hãi "Làm ơn... tha— tha cho tôi... tôi chỉ làm theo lệnh..."
Nàng chậm rãi bước đến
Không vội, không chậm, không biểu cảm
"Thế thì tao giết mày cũng là theo lệnh" Giọng nàng nhỏ, trầm, đều, lạnh hơn đêm mưa
Dao lại hạ xuống
Và hắn ngã gục, đầu lìa khỏi xác
Căn nhà chìm trong mùi rượu, mùi khói, và mùi tanh ngắt của máu
Không còn ai đứng nổi ngoài nàng
Nàng lấy chiếc khăn trong túi, lau sạch dao lẫn dấu vân tay — từng đường tỉ mỉ, không vội vàng, không run tay
Lau xong, nàng ném con dao xuống nền gỗ, tiếng kim loại vang lên sắc lạnh như tiếng chấm dứt
Nàng bật lửa đốt màn rèm
Lửa ăn vào vải, rồi lan vào nệm, vào ghế, vào xăng đổ trên nền
Chỉ vài phút sau, căn nhà hóa thành biển lửa
Nàng quay lưng bỏ đi
Ngọn lửa rực lên phía sau nàng, sáng rực cả bầu trời đêm nhưng bước chân nàng không hề chậm lại, không thèm ngoái đầu
Từ đêm mưa ấy, nàng không còn là nạn nhân, không còn là đứa trẻ yếu đuối, không còn là kẻ phải quỳ gối trước số phận
Đêm ấy, nàng được sinh ra lần thứ hai — từ máu, từ bóng tối và từ nỗi đau không thể cứu rỗi
Khi cảnh sát đến, tất cả chỉ còn đống tro tàn cháy âm ỉ
Không một ai sống sót
Không một dấu vết của hung thủ
Nàng biến mất khỏi thành phố ngay trong đêm ấy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro