Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 187: Ta là hắc hoa (13)


Gương mặt quen thuộc hiện lên trong đáy mắt hắn, cô so với trước kia tựa hồ xinh đẹp hơn rất nhiều!

Thượng Tâm Ngọc đang đứng bên cạnh Tư Dương trong nháy mắt cứng đờ, đáy mắt  bại lộ ra sát ý, nhưng rất nhanh cô ta đã cúi đầu che dấu.

Tư Dương ngơ ngác nhìn Niệm Mị, cô tươi cười ôn nhu như cũ, đôi mắt ôn nhu như nước, bình tĩnh không gợn sóng.

Chỉ là ánh mắt ôn nhu của cô nhìn chăm chú vào người bên cạnh, trong mắt cô, không có hắn!

Tư Dương càng khẩn trương, rõ ràng thời điểm nghèo túng nhất, cô đều ở bên hắn, vì cái gì sau đó cô lại rời đi không nói một tiếng!

Hắn đi tìm cô, lại không có tin tức.

Niệm Mị đảo qua Tư Dương, đem vẻ mặt của hắn thu vào đáy mắt.

Xem ra nàng đã thành công!

Trong buổi tiệc, Niệm Mị và Giang Hồi một tấc cũng không rời, mà Thượng Tâm Ngọc vẫn luôn quấn lấy Tư Dương, làm hắn không có cơ hội đi tìm Niệm Mị.

Tư Dương nhìn chằm chằm vào Niệm Mị, Niệm Mị đối với hành động của hắn làm như không thấy.

Tư Dương trong lòng dâng lên chua xót, cô ấy đây là…không muốn gặp hắn sao!

Cũng đúng, hiện tại hắn đã có bạn gái, chẳng còn cơ hội ở bên cô, chi bằng không đi quấy rầy.

Tư Dương thở một hơi thật dài, trên mặt treo nụ cười.

Trong ánh mắt của Thượng Tâm Ngọc phảng phất ẩn dấu một con rắn độc.

Lần trước, cô cảm thấy Mộng Ly Ưu này sẽ đoạt Tư Dương, không ngờ Mộng Ly Ưu nhanh chóng rời đi, làm cô không có cơ hội xuống tay, hiện tại cư nhiên đã trở lại, như vậy cũng đừng trách cô không khách khí!

Niệm Mị cảm nhận được ánh mắt như rắn độc từ phía sau, cảm giác hắc ám quen thuộc làm ôn nhu trong mắt nàng nhiều hơn một phần.

Niệm Mị bồi Giang Hồi suốt buổi tiệc, khí chất ôn nhu cao quý hấp dẫn không ít ánh mắt.

Nàng lại phảng phất như không thấy, trong chốc lát nàng nói với Giang Hồi một tiếng, tự mình tìm một vị trí ngồi xuống.

Mới ngồi xuống không lâu, liền có một người đàn ông đi lại phía nàng, Niệm Mị rất lễ phép, mặc kệ người tới cao thấp mập ốm, nhà giàu mới nổi hay tổng tài công ty, nàng đều ôn nhu có lễ cùng họ nói chuyện.

Nàng nói gì đó, Tư Dương không biết, hắn chỉ thấy một đám đàn ông cùng Niệm Mị nói chuyện vài câu, lưu lại một tấm danh thiếp rồi rời đi.

Nhìn danh thiếp trong tay Niệm Mị càng ngày càng nhiều, trong lòng Tư Dương  hoảng loạn.

Một lát sau, Niệm Mị buông ly rượu trong tay, đi toilet.

Tư Dương mắt sáng rực lên, theo sát sau đó, đem Thượng Tâm Ngọc vứt sau đầu.

Thượng Tâm Ngọc theo đuôi  Tư Dương. Niệm Mị bước vào toilet, rửa tay xong liền ra ngoài.

Như nàng dự đoán, Tư Dương đứng trước cửa toilet.

- Mộng… Trợ lý! Trong khoảng thời gian này cô có khỏe không?

Niệm Mị ngẩng đầu, nhìn Tư Dương, tươi cười ôn nhu.

- Tôi rất tốt, còn Tư tiên sinh?

Tư Dương nhìn đôi mắt ôn nhu như nước, lời nói trong lòng  buột miệng thốt ra.

- Anh thích em!

Niệm Mị gật gật đầu nói:
- Ừ.

Tư Dương nhìn biểu hiện của Niệm Mị biểu hiện, há miệng thở dốc, lời gì cũng không thể nói ra.

Vì cái gì cô lãnh đạm với hắn như vậy? Chẳng lẽ người đã từng vì không cho hắn uống rượu mà chẳng sợ dạ dày xuất huyết, người động viên muốn hắn vực dậy, chỉ là phán đoán của hắn thôi sao?

- Em…không có gì muốn nói sao?

Niệm Mị gật đầu nói:
- Không có! Hơn nữa Tư tổng,  bạn gái ngài đã đợi một hồi lâu ở bên ngoài!

Giọng nói của Niệm Mị thật ôn nhu, Thượng Tâm Ngọc đứng bên ngoài sống lưng chợt lạnh, lửa giận nháy mắt tiêu tán.

Nhưng tiếp theo, lửa giận bùng lên càng dữ dội hơn.

Cô chính là bạn gái của Tư Dương, hiện tại bạn trai mình hướng người khác tỏ tình, cô hẳn nên đi bắt ‘ gian ’ mới đúng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro