Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

Tống Hướng Nhan vừa vặn múc cháo đưa vào trong miệng, nghe được Khương Vọng Thư hỏi như vậy bị dọa đến mãnh sang một cái, kịch liệt ho khan lên.

Tống Hướng Nhan cuồng vỗ ngực, khụ đến gương mặt đỏ bừng lên, như là người lớn tuổi thở không lên cơn tức giận. Khương Vọng Thư thấy thế vội vã rót chén nước đưa tới cho nàng, ân cần nói: "Con ăn sốt ruột như vậy làm gì a, chậm một chút chậm một chút!"

Tống Hướng Nhan hướng về một bên lọm khọm cõng ho khan, dáng vẻ chật vật cực kỳ. Nghe được Khương Vọng Thư nói như vậy, nghĩ thầm nàng đây là ăn sốt ruột sao? Nàng này rõ ràng chính là bị sặc.

Khụ một hồi lâu, đem chào mới vừa nhét vào ho ra hơn nửa. Tống Hướng Nhan lúc này mới lấy khăn tay lau đi rồi dọn luôn dáng dấp chật vật, uống ngụm nước bình phục tâm tình của chính mình.

Nàng thực sự là đã quên tối hôm qua nói khoác không biết ngượng, thế là đối mặt với Khương Vọng Thư hỏi như vậy, chuẩn bị giả vờ ngây ngốc lấp liếm cho qua.

Nhưng Khương Vọng Thư không muốn buông tha nàng, thấy nàng bình phục xong, không ngừng cố gắng nói: "Đang hỏi con nha Nhan Nhan, con cùng Tiêu Uyển xảy ra chuyện gì?"

Tống Hướng Nhan thầm kêu một tiếng hỏng bét, trong lòng biết không tránh thoát được lần này liền quay đầu nhìn về phía Khương Vọng Thư, một mặt đần độn mà nói rằng: "Cái gì xảy ra chuyện gì a tiểu di? Con cùng Tiêu Uyển lại không quen, có thể có chuyện gì a?"

Khương Vọng Thư thực sự là quá hiểu nàng, vừa thấy nàng nói chuyện không như bản nháp, nhẹ sách một tiếng rồi dùng ánh mắt liếc nàng, "Không quen? Không quen mà người ta có thể cùng con oán giận con nói lời nào mà không dính tới dì?"

Tống Hướng Nhan vừa nghe liền biết, tối hôm qua chính mình sau rượu, chung quy vẫn là không nói nên nói. Nàng không biết mình đến cùng nói bao nhiêu, nhưng ở loại tình huống mình không nhớ hết, Tống Hướng Nhan lựa chọn tự thú.

Có lời nói có lúc cho qua được, nhưng lúc bản thân không biết nói cái gì thì nói thật là lựa chọn tốt nhất.

Sau đó Tống Hướng Nhan thành thật giơ cờ đầu hàng, cùng Khương Vọng Thư thẳng thắn nói: "Chuyện này nó kỳ thực là như này."

"Con trước không phải đã thêm Wechat của Tiêu Uyển sao, sau đó chính là. . . Biết chuyện cô ấy cùng dì chia tay."

"Con Liền rất tức giận, chất vấn cô ấy tại sao lại chia tay dì mấy lời như vậy đó thì cô ấy liền nói nói như vậy."

Tống Hướng Nhan nói, cẩn thận từng li từng tí một mà nhìn Khương Vọng Thư, ánh mắt lộ ra cầu xin, "Tiểu di, dì đừng nóng giận a, con đây là vì dì hả giận thôi à."

Khương Vọng Thư uống một hớp cháo, cầm lấy cái muỗng nghĩ đến một hồi, mới than thở nói rằng: "Tại sao dì phải cần con giúp dì hả giận? Lúc chia tay, cô ta cũng cùng dì nói những lời như vậy."

Tống Hướng Nhan ồ một tiếng, nhìn Khương Vọng Thư có chút hạ biểu hiện, tiến lên trước hỏi nàng: "Tiểu di, lẽ nào dì còn chú ý sao?"

Khương Vọng Thư nhìn nàng tức giận, "Nếu như có ở tước mặt người yêu hiện tại của mình nhắc đến người yêu cũ, điên cuồng nhắc đến, con nói con có ngại hay chú ý không?"

Tống Hướng Nhan vội vã im tiếng, làm động tác tay kéo khóa kéo, ra hiệu chính mình sẽ ngậm miệng lại.

Khương Vọng Thư bị nàng chọc phát cười, ánh mắt cũng theo mềm mại xuống, "Được rồi, con sau này khi uống nhiều lại không có làm chúng ta ầm ĩ chết."

"Còn có, sau này đừng ở trước mặt Tư Niên nói những chuyện này, mặc kệ là uống say hay là tỉnh táo cũng không cho nói với em ấy."

Tống Hướng Nhan hỏi tại sao a? Còn nói vạn nhất Thang Tư Niên muốn biết những chuyện này, tìm mình tán gẫu nàng từ chối cũng không tốt cho lắm.

Khương Vọng Thư liếc nàng một chút, lạnh nhạt nói: "Nếu như em ấy muốn biết, có thể trực tiếp đi hỏi dì. Nhưng con nói với em ấy, em ấy không có trực tiếp hỏi rõ vạn nhất kìm nén mà ghen làm sao bây giờ?"

Có Tiêu Uyển này cái tâm tình gì chính mình đã tiền lệ kìm nén mà tiêu hóa, Khương Vọng Thư cũng không muốn Thang Tư Niên khi không bị loại này oan ức.

Tống Hướng Nhan khuếch đại oa một tiếng nói, "Tiểu di, dì đây cũng quá bận tâm cô ấy đi. Chỉ là xem ra, cô ấy xác thực là sẽ không là kiểu người ăn khó chịu ghen như vậy."

"Nhìn từ bề ngoài khốc khốc, nói không chắc kỳ thực rất bí bách khó chịu đây."

Khương Vọng Thư trừng nàng một chút, "Con làm gì thế nói người ta như vậy, không cho nói em ấy như vậy."

Tống Hướng Nhan cảm thấy hình thức của nàng nàng như bao che cho con có chút quá mức như thế, thế là xẹp miệng đau chít chít nói rằng: "Tiểu di, dì thật sự rất che chở cho cô ấy a. Được, ngày hôm nay con nhanh đi về chỗ mình một người ở đó, nếu cùng dì tiếp tục chờ đợi con liền phải bị mùi thối tình yêu thương tổn nhấn chìm."

Khương Vọng Thư quở trách nàng, "Con này nói gì vậy? Dì thấy con ở ngoài lâu rồi đã quên tư vị bị đánh."

"Quá thích ăn đòn!"

Tống Hướng Nhan vội vã di chuyển vị trí, kéo khoảng cách giữa mình và Khương Vọng Thư, "Dì muốn đánh con a? Vậy con trốn xa một chút."

Khương Vọng Thư vừa bực mình vừa buồn cười, liếc nàng một chút, nói rằng: "Ngoan ngoãn ăn cháo của con đi."

Cuối cùng Khương Vọng Thư còn nghĩ tới từ gì, cùng Tống Hướng Nhan nói rằng: "Đúng rồi, con bây giờ cùng Tiêu Uyển còn liên hệ không?"

Tống Hướng Nhan lắc đầu, cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Sau khi con biết cô ta có bạn gái mới lập tức thêm vào danh sách đen."

Khương Vọng Thư gật gù, nói câu được thôi. Nàng không có hỏi tình trạng gần đây của Tiêu Uyển, phảng phất từ lúc chia tay trở đi các nàng chính là người xa lạ không liên quan.

Tống Hướng Nhan nghĩ tình yêu chính là bộ dáng này. Mọi người oanh oanh liệt liệt yêu một hồi, mãi đến tận khi yêu thương bị ma sát hết, quan hệ vỡ tan, từng người xoay người, ly tán bay tán loạn.

Nàng nghĩ đến Khương Vọng Thư cùng Tiêu Uyển trước đây ân ái thì, ánh mắt đối phương nhìn nhay tràn đầy tình yêu, không khỏi thổn thức một trận.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Hướng Nhan lại nghĩ tới Thang Tư Niên buổi tối đó cõng lấy quang, một mặt khốc khốc hồi thoại.

Nàng hít sâu một hơi, lấy dũng khí cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Tiểu di, con hỏi dì chuyện này a. . ."

Khương Vọng Thư không ngẩng đầu, vội vàng húp cháo, tùy ý nói: "Con hỏi."

Tống Hướng Nhan do do dự dự, cuối cùng vẫn là nhất cắn cái muỗng, vò đã mẻ lại sứt* nói rằng: "Cái kia. . . Vì sao dì yêu Thang Tư Niên?"

(*Vò đã mẻ lại sứt: chuyện đã hỏng / xấu rồi thì cũng không sợ lại làm cho xấu thêm)

"Con cảm giác, cô ấy cũng không phải kiểu người dì yêu thích đi."

Khương Vọng Thư nghĩ thầm, đây là loại câu hỏi gì. Nàng thả cái muỗng trong tay xuống, trầm tư chốc lát cùng Tống Hướng Nhan nói rằng: "Connói không sai, Tư Niên cũng không phải kiểu người dì thích."

"Phải nói từ tướng mạo đến tính cách, đều không là mẫu người dì thấy rất tốt."

Tống Hướng Nhan nghe nàng nói nghiêm túc, không khỏi mà nâng quai hàm một cách hết sức chăm chú nghe nàng nói chuyện.

Sau khi cùng Thang Tư Niên cùng một chỗ Khương Vọng Thư bị vướng bởi quan hệ với Thang Thuấn Hoa, vẫn không có cùng người khác chia sẻ tình yêu mới của mình. Bây giờ Tống Hướng Nhan hỏi nàng như vậy , nàng lại như là một người giấu trong lòng một bí mật lớn một mình quá rất nhiều năm, rốt cục tóm lại có thể nói hết tận tình thổ lộ tiếng lòng của chính mình.

Khương Vọng Thư dừng một chút, trên mặt dẫn theo cười, cùng Tống Hướng Nhan nói rằng: "Dì cũng cho rằng dì sẽ không thích em ấy."

"Nhưng mà yêu một người, nó là chuyện phi thường không bị khống chế."

"Khi dì mơ hồ trong cảm giác được em ấy yêu, dì liền không khống chế được bị cô ấy hấp dẫn."

Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, cảm thấy thuyết pháp này không đủ chuẩn xác, thế là cùng Tống Hướng Nhan nói như vậy nói: "Đương nhiên, em ấy yêu dì rất nhiều, dì cũng không phải là bởi vì em ấy yêu mình liền đặc biệt lưu ý với em ấy."

"Mà là ở trong nhiều người như vậy, dì có phản ứng với tình yêu của em ấy."

Tống Hướng Nhan trong lòng đau chết rồi, mạnh hơn chống đáp lời nói: "Dì là nói, cô ấy xúc động tiếng lòng của dì."

Khương Vọng Thư đáp: "Đúng thế."

Nàng nghĩ, khả năng là cái ôm công chúa kia hay hoặc là là bóng lưng coa gầy nhưng đáng tin cậy trong thang máy của Thang Tư Niên đã gảy tâm nàng thật sâu, làm cho nàng không tự chủ được rơi vào bể tình, đồng thời hướng về nơi sâu trong đó mà rơi xuống.

Khương Vọng Thư cân nhắc rồi nói cùng Tống Hướng Nhan rằng: "Em ấy có thể không phải vẻ ngoài yêu chuộng của dì, cũng không phải tính cách có thể dụ dỗ dì không cách nào tự kiềm chế, nhưng là càng là ở chung,đì càng là cảm giác mình bị em ấy sâu sắc hấp dẫn."

"Thật giống như bị ma quỷ ám ảnh như thế."

Tống Hướng Nhan nghe được bốn chữ bị ma quỷ ám ảnh này, đau đến sau răng tào đều muốn đổ. Nàng che giấu nhấp một hớp cháo, nói lầm bầm: "Nhìn ra rồi."

Cả trên mặt Khương Vọng Thư bây giờ cũng xuất hiện sắc thái hạnh phúc, nàng dùng ngón chân nghĩ cũng biết dì có bao nhiêu yêu Than Tư Niên.

Biểu hiện như vậy là ở bên trong tình yêu cuồng nhiệt bị đối phương hấp dẫn mê luyến đậm sâu, làm cho người ta đố kị đến mắt đau.

Khương Vọng Thư nói như vậy, nhìn về phía Tống Hướng Nhan, cười nói: "Dì cảm thấy em ấy rất thú vị, hơn nữa để đì có cảm giác yên ổn trước nay chưa từng có."

"Càng là ở chung một chỗ, liền càng là cảm thấy Thang Tư Niên em ấy thực sự là quá tốt rồi. Vì lẽ đó Nhan Nhan, dì muốn cùng em ấy kết hôn."

Tống Hướng Nhan nghe nửa câu đầu còn đau lắm, nghe nửa câu sau quả thực cũng bị dọa sợ rồi.

Tay nàng run lên, ngẩng đầu nhìn Khương Vọng Thư ý cười đầy mặt, trợn mắt ngoác mồm nói: "Tiểu di dì nói cái gì? Dì muốn cùng cô ấy kết hôn?"

Khương Vọng Thư gật đầu, nói rằng: "Đúng vậy, dì đã muốn cùng em ấy kết hôn."

Tống Hướng Nhan vỗ trán một cái, nghĩ thầm xong xong. Nàng than thở, bất đắc dĩ nhìn Khương Vọng Thư một chút, nói rằng: "Tiểu di dì biết dì hiện tại thật giống như là một tiểu cô nương trong tình yêu cuồng nhiệt, ở thời điểm yêu nhất thời đều có ý nghĩ ngu xuẩn muốn cưới đối phương trong đầu?"

Khương Vọng Thư thản nhiên cười híp mắt, "Dì biết a, nhưng dì chính là muốn a."

"Một đời người ngắn như vậy, chuyện muốn làm liền nên lập tức làm. Miễn là trì hoãn một phút, chính là đang lãng phí sinh mệnh."

Tống Hướng Nhan quả thật vô lực nhổ nước bọt, nàng nhìn Khương Vọng Thư nói rằng: "Vậy dì có cân nhắc đến những nguyên nhân khác không? Như người nhà Thang Tư Niên đây? Chúng ta có bà nội Khương là đồng ý, người nhà Thang Tư Niên làm sao bây giờ?"

Khương Vọng Thư nghĩ tới lạc quan: "Có thể đồng ý đương nhiên là tốt nhất rồi, nếu như không đồng ý mà nói dì liền sẽ từ từ thuyết phục bọn họ, dì là một người con rể rất đáng tin cậy a!"

Tống Hướng Nhan nhổ nước bọt: "Vậy vạn nhất người ta muốn chính là con rể thật đây?"

Khương Vọng Thư hấp háy mắt, "Vậy lại có quan hệ gì đây, miễn là Tư Niên yêu dì là được."

Miễn là các nàng yêu nhau, tất cả những cái khác đều không quá quan trọng. Tống Hướng Nhan cảm giác mình cùng tiểu di đàm luận chuyện yêu đường này, cả tính cách đều muốn thay đổi.

Cũng không đúng, tiểu di của nàng nguyên bản liền không phải là chị gái trưởng thành đáng tin cậy như bề ngoài vậy, vốn dĩ là người khi là khi ở trong mối quan hệ yêu đương, thoả thích hưởng thụ ngọt ngào, lạc quan ngây thơ.

Giờ giống như con nít như thế vì thuần túy nhất yêu đương mà vui sướng.

Tống Hướng Nhan thở dài, đột nhiên liền hơi xúc động, "Tiểu di, dì thật sự rất yêu cô ấy a."

Khương Vọng Thư gật đầu, "Dì đương nhiên yêu em ấy rồi, hơn nữa là rất yêu rất yêu."

Trong lòng Tống Hướng Nhan nổi lên nhàn nhạt ưu thương, luôn cảm giác mình tràn ngập một luồng ưu sầu khâu lái đi được. Nàng thở dài, khẽ cười nói: "Hi vọng người này, sẽ không phụ lòng tình yêu của dì."

Khương Vọng Thư có chút thật xấu hổ, cúi đầu từ tốn nói: "Chuyện như vậy, chờ đi xong một đời mới biết."

"Nhưng là hiện tại dì rất yêu thích em ấy, em ấy cũng rất yêu thích dì, vậy thì được rồi."

Tống Hướng Nhan rất ít nhìn thấy nàng lộ ra vẻ mặt như vậy, trong lòng là đố kị Thang Tư Niên muốn chết. Nàng nghĩ thầm, nàng đánh chết cũng sẽ không cùng Thang Tư Niên nói về Khương Vọng Thư đến tột cùng có bao nhiêu yêu thích cô ấy.

Đồng thời quyết định, miễn là Khương Vọng Thư còn yêu thích đối phương, nàng liền từ chối cùng đối phương nói chuyện.

Nếu không, cả người nàng đều muốn đau nổi bong bóng.

Tống Hướng Nhan vội vã ngắt ngang lời nói của tiểu di mình, hô ngừng lại ngừng lại ngừng lại, đồng thời nhấc tay phát biểu quan trọng.

"Một câu hỏi, chị cùng Thang Tư Niên sau khi kết hôn, con có phải là đến gọi cô ấy là tiểu di phu?"

Khương Vọng Thư một mặt mê hoặc: "Tại sao là tiểu di phu chứ?"

.....................

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Hướng Nhan: Bởi vì tiểu di dì là một mặt nhận chít chít.

-Tiểu di phu, mình cũng không biết kêu thuần việt thế nào cho hay, vì kêu thế thì rất nam hóa không thích lắm, mọi người thấy thế nào? Hay có cách gọi nào hợp?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro