
Chương 43: Tốt Nghiệp
Cuối tháng 9.
Lần này học viên trường cảnh sát tổ chức lễ tốt nghiệp tại hội trường.
Higurashi Nanali mặc lễ phục cảnh sát, huy hiệu hoa anh đào trước ngực sáng lấp lánh.
Onizuka Hachizou đã tiễn đi hết lứa học sinh này đến lứa học sinh khác. Đứng trên bục giảng trao bằng tốt nghiệp, ông cũng suy nghĩ miên man.
Những đồ đệ đắc ý của ông, có người thân cư vị trí cao, có người xung phong chiến đấu ở tuyến đầu, có người hy sinh lẫm liệt.
Cũng có người, không biết đang ở góc nào đó trên thế giới, không rõ sống chết, tên tuổi vĩnh viễn không được công khai.
Và họ, đều đang tiến bước trên con đường giúp đỡ chính nghĩa, cam nguyện dâng hiến tất cả.
Đến lượt Higurashi Nanali, cô gái đứng trước mặt huấn luyện viên, cúi chào trang nghiêm.
Cô hai tay đón nhận bằng tốt nghiệp, trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định.
Onizuka Hachizou hiếm hoi lộ ra nụ cười, ngàn lời vạn ý hóa thành một câu: “Cố gắng làm việc.”
“Chắc chắn rồi ạ.”
Máy ảnh ghi lại khoảnh khắc tư thế oai hùng của cô, là năm tháng tuổi trẻ, là khí phách thiếu niên, sau này, trái tim chân thành sẽ mãi nhiệt huyết.
————
Trong khuôn viên trường cảnh sát, sinh viên tốt nghiệp chụp ảnh kỷ niệm thường lệ. Tốp ba tốp năm tụ tập lại với nhau, tạo đủ kiểu tư thế dưới vạt cây hoa anh đào.
Hasegawa Chiko cầm máy ảnh, đôi mắt hạnh màu xanh lam tràn đầy kinh ngạc.
“Không phải chứ? Cậu thật sự muốn chụp như vậy?”
Higurashi Nanali không chút do dự, “Đúng vậy, cứ như vậy.”
“Tách,” tiếng chụp ảnh vang lên.
Cô gái trong ảnh ngồi xổm trên mặt đất, một tay ôm chú chó cảnh sát lông vàng, tay kia cầm bức ảnh đặt trước ngực, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Trong bức ảnh cô cầm, là một nam sinh tóc xoăn đội lệch mũ cảnh sát, bị chú chó cảnh sát còn chưa lớn hẳn đuổi theo —— nói là thiếu niên cũng không sai.
Không ngờ, sau bốn năm, Matsuda Jinpei lại có ảnh chụp chung với cùng một chú chó cảnh sát.
Cô và Hasegawa Chiko đã chụp các loại ảnh dưới cây hoa anh đào, trước ký túc xá, trong khu dạy học.
Cô thậm chí thỉnh cầu chụp ảnh chung với huấn luyện viên Onizuka, huấn luyện viên đương nhiên là —— vui vẻ đồng ý.
Vì thế bức ảnh kia đã khiến năm người bạn cùng khóa trường cảnh sát, chấn động, xem đủ rồi.
Bởi vì huấn luyện viên Onizuka đã cười, hơn nữa cười rất hòa ái.
Là một thợ chụp ảnh có tay nghề, những bức ảnh Higurashi Nanali chụp cho bạn bè đều được khen ngợi.
Và chính cô, đã đến dưới lầu ký túc xá nữ chụp hai bức ảnh không có hình người.
Một là cửa sổ ký túc xá của cô, hai là bức tường gần ký túc xá đó.
Khuôn mặt cô gái khi chụp ảnh không có biểu cảm gì, chỉ có ánh mắt dịu dàng, rất có cảm giác câu chuyện.
Điều này cũng thu hút một nam sinh cùng khóa khác.
Hắn tiến lên, mang theo sự ngượng ngùng và thanh xuân đặc trưng của tuổi thiếu niên, “À nha... Higurashi-san?”
Nanali ngước mắt nhìn lại, ánh mắt đã bình tĩnh.
Trong ánh mắt khi nhìn đối phương, có chút lạnh lùng.
Nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục: “Thành tích của cậu ở trường cảnh sát đặc biệt xuất sắc, mình rất kính nể câụ. Muốn hỏi... Cậu có bạn trai chưa?”
Ánh mắt nam sinh rất chân thành, xung quanh cũng có ánh sáng trắng mờ ảo —— hầu hết các học viên trường cảnh sát đều như thế này.
Nói thẳng thắn như vậy, Nanali đương nhiên hiểu.
Nữ cảnh sát trẻ tuổi cũng không hề lạnh lùng, cô nhẹ nhàng cười một chút, “Cảm ơn. Vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu, sắp có rồi.”
Tự nhiên là cảm ơn tình cảm chưa kịp nói ra của cậu ấy, đồng thời chặn đứng lời muốn nói của cậu ấy, ôn hòa lễ phép.
Trên mặt nam học viên hiện lên nụ cười chúc phúc: “Vậy... Chúc cậu hạnh phúc.”
Nanali hào phóng gật đầu, “Cảm ơn, cậu cũng vậy.”
Nam sinh xuống đài một cách có thể diện, Hasegawa Chiko quay lại bên cạnh cô, cười đầy ẩn ý, “Nha, lần này thừa nhận à? ‘Sắp có’ là khi nào thế?”
“Cậu đến thật đúng lúc.” Nanali cũng không giấu giếm, “Trước khi kết thúc năm nay đi.”
“Hai cái người này...” Cô ấy bị câu nói này làm cho choáng váng, “Tỏ tình còn cần thời gian lâu như vậy sao? Tỏ tình còn cần chọn thời điểm à?”
Hasegawa thầm nghĩ, tớ không hiểu, tớ rất là sốc.
Higurashi Nanali độc thân từ xưa đến nay nói một cách hợp lý: “Đương nhiên rồi, đừng nhìn tớ chưa từng yêu đương, tớ cũng muốn có cảm giác nghi thức.”
“Thôi được...”
Kỳ thật còn có một nguyên nhân khác, chỉ là nhất thời không tiện giải thích.
————
Sáng ngày hôm sau.
Trước cổng lớn công viên giải trí trung tâm Tokyo.
Người đàn ông tóc xoăn mặt lạnh một tay đút túi, nhìn qua đang đợi người, hơn nữa đã đợi rất lâu, những cô gái muốn đến gần bị khí thế "người sống chớ gần" của anh bức lui.
Cô gái bước đến trước mặt anh mặc áo khoác bò và giày bốt Martin cá tính, tóc dài xoăn búi cao.
Nhìn thấy bóng dáng cô, thần sắc Matsuda Jinpei dịu xuống, nhưng lời nói ra thì... vẫn là cái tính đó.
“Không ngờ,” anh mang vẻ phóng túng tự do, giọng trầm thấp lười biếng tùy ý, “Ngôi sao mới của Đội Điều tra số Một tương lai của chúng ta, lại muốn đến công viên giải trí mà trẻ con thích để ăn mừng tốt nghiệp trường cảnh sát.”
Nanali lườm anh một cái, ngược lại nói một cách bình thản: “Vậy anh đừng vào. Em đi một mình đây.” Nói rồi bình tĩnh đi thẳng về phía trước, không có chút nào giận dỗi.
“...” Mình có bệnh à, tự dưng trêu em ấy làm gì.
Viên cảnh sát tóc xoăn lặng lẽ theo sau, và rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Khi chơi các trò chơi, anh đã biết, Higurashi Nanali không hề là trẻ con một chút nào.
Đứa trẻ nào có thể chơi tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, búa lớn mỗi loại chơi liên tục hai lần chứ hả!!!
Nếu chị cô hoặc bạn bè cô ở đây, nhất định sẽ nói, không hổ là em gái của quái vật thể lực Kagome.
Nanali ung dung ngồi trên ghế dài, quay đầu hỏi Matsuda Jinpei: “Thế nào? Bé Jinpei? Vui không?”
Cô mỉm cười, quả nhiên là đang đáp trả lời nói của Matsuda khi vừa vào cửa.
Matsuda Jinpei đang cố gắng kiểm soát nhịp tim của mình —— do cảm giác mất trọng lực gây ra. Anh giơ ngón tay cái, rất bất đắc dĩ, “Lợi hại.”
Họ ngồi ở đây một lát.
“Sắp vào Đội Một rồi, em có cảm nghĩ thế nào?” Matsuda giọng bình thản, là đang trò chuyện.
“Cảm nghĩ sao...” Nanali suy nghĩ một chút, “Mong chờ, vui vẻ.”
Cô nhìn vào mắt Matsuda Jinpei, nghiêm túc nói: “Em sẽ nhớ lời anh nhắc nhở.”
Lần này là viên cảnh sát tóc xoăn tránh ánh mắt cô.
Anh rất không giỏi đối phó với những lời nói thẳng thắn như vậy của cô gái.
Không phải kiểu tình cảm, mà là quá mức chân thành. Rõ ràng đã từng cảm thấy không thoải mái vì chuyện này, lời Matsuda nói lúc đó quả thật khó nghe.
Nhưng cô không hề bận tâm, nói những lời này không phải để trêu chọc anh, mà là thật sự cảm ơn anh đã chỉ ra vấn đề của cô, và cho anh thấy, cô sẽ luôn ghi nhớ.
Matsuda Jinpei khựng lại vài giây, sau đó lấy lại ngôn ngữ của mình.
Anh nhìn chăm chú cô gái, khóe môi khẽ nhếch, ngữ khí lại rất nghiêm túc, “Đúng vậy. Cảnh sát Higurashi Nanali có thể giỏi hơn một nửa cảnh sát của Đội Điều tra số Một.”
Kéo dài, đây tuyệt đối là sự kéo dài ẩn ý.
Higurashi Nanali thầm nghĩ, hai người họ dường như đang so xem ai ngượng trước, ai mở lời trước.
Không phải vì vấn đề sĩ diện, mà là tận hưởng niềm vui hiện tại.
Cô làm ra vẻ đạm nhiên gật đầu, “Vậy em sẽ cố gắng giỏi hơn nữa.”
Nghỉ ngơi xong, họ đi đến quầy bắn bóng bay thắng thú bông. Hai người đồng thời sáng mắt lên, đồng thanh nói: “Đi!”
Nanali: “Có quá đáng không?”
Dù sao cũng là người chuyên nghiệp.
Matsuda Jinpei rất thích kiểu hoạt động "phá quầy" này, “Chỉ một ván thôi.”
Hai người cùng ngồi trước súng, kiểm tra kính ngắm. Nanali nhanh chóng phản xạ có điều kiện như ngăn cản mèo trộm cá, miệng nhanh hơn cả đầu óc nói với Matsuda: “Đừng tháo ra!”
Độ chính xác của kính ngắm là cố tình làm lệch, quả thực là cái bẫy dụ Matsuda Jinpei.
Matsuda ngẩng đầu vô ngữ nhìn cô, “Anh 26 tuổi, không phải 6 tuổi. Đương nhiên biết đây là quầy hàng của người ta.”
Cả hai đều nói nhỏ. Giọng Nanali càng thấp hơn: “Anh rõ ràng 22 tuổi còn làm loại chuyện này...”
Matsuda không nói gì, nhắm vào quả bóng bay màu hồng nổ súng, Nanali theo sát ngay sau đó.
Matsuda mười phát trúng chín, Nanali toàn trúng.
Chủ tiệm có lẽ là người thua lớn nhất.
“Không tệ.” Matsuda chân thành khen ngợi, ngữ khí tùy ý thái độ tự nhiên, “Môn đệ đắc ý mới của Quỷ lão danh bất hư truyền.”
Khi Higurashi Nanali tốt nghiệp, bắn súng, bắt giữ, điều tra, cả ba hạng đều đạt điểm tuyệt đối.
“Cũng thường thôi.”
Họ vui vẻ ôm về hai con thú bông, đưa hết cho Nanali.
Đi tiếp về phía trước, là vòng đu quay.
Nanali ngước cổ nhìn nó hồi lâu.
“Muốn đi không?” Matsuda hỏi cô.
“Em rất thích nhìn từ trên cao, nhưng mà ——” cô kéo dài âm điệu, trong mắt dường như có thâm ý, nhướng mày trả lời: “Để đến lúc thích hợp hẵng đi. Chẳng hạn như... Sinh nhật em?”
Như thể là một lời hứa, Matsuda Jinpei trịnh trọng nói: “Không thành vấn đề.”
Trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Trải qua nhiều ngày như vậy, Higurashi Nanali đã biết anh đang đợi điều gì, đơn giản chính là vụ án còn bỏ ngỏ kia, cùng với một cảm giác nghi thức nào đó.
Cô vui vẻ chấp nhận, hay nói cách khác, cô rất thích.
Matsuda Jinpei thỉnh thoảng sẽ làm một vài chuyện lãng mạn.
Nhưng anh không phải là người có tế bào lãng mạn.
Những việc này, thường xuất phát từ ý tưởng trực quan nhất của chính anh.
Thích một cô gái, theo lẽ thường nên tự tay làm quà cho cô, theo lẽ thường nên chăm sóc cô, ví dụ như trèo tường giữa đêm khuya đưa đồ ăn cho cô, vuốt nhẹ mái tóc cô dưới ánh trăng; theo lẽ thường nên tìm kiếm thời điểm thích hợp, địa điểm cô thích để tỏ tình.
—— “Theo lẽ thường” kiểu Matsuda Jinpei, không có kỹ thuật, tất cả đều là tình cảm.
Họ chậm rãi đi về phía trước, gió thu thổi tới, mang đến không phải khí lạnh, mà là sự thoải mái.
Đúng lúc này, ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía một người khác đi ngược chiều.
Đôi mắt màu xanh lam, có ria mép, cõng theo túi đựng nhạc cụ.
Matsuda Jinpei nhanh chóng quyết định, ôm lấy vai Nanali, ghé sát vào tai cô nói một câu gì đó thú vị, cô gái khẽ cười thành tiếng.
Họ lướt qua nhau.
Không hề đối diện.
Đi rất xa sau đó, Matsuda Jinpei và Higurashi Nanali mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì người đàn ông kia đeo tai nghe, rõ ràng là đang trong trạng thái nhiệm vụ. Thậm chí có thể, có máy theo dõi.
“Là anh ấy?” Nanali nhỏ giọng mơ hồ nói.
Matsuda gật đầu, “Không dễ dàng.”
Hai người trao đổi ánh mắt, đều hiểu ý đối phương —— tổ chức quái quỷ gì mà lại đi làm nhiệm vụ trong công viên giải trí chứ! Điên rồi sao?!
Nhưng họ không thể làm gì.
Chỉ có thể ngoan ngoãn rời khỏi phạm vi của đối phương.
Hai người đi vào hai nhà vệ sinh riêng, xong việc cô đợi rất lâu, vẫn không thấy Matsuda.
Nghĩ đối phương có lẽ đã ra ngoài trước, cô gọi điện thoại, nhận được câu trả lời là: “Em cứ đi nhà ăn đợi anh.”
Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, cô nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đi trên đường bên ngoài, mang theo một con thú bông cá heo biển hoàn toàn không hợp với khí chất của anh, không chỉ vậy, anh còn xách ngược đuôi con cá heo lớn đó, quả thực tăng thêm nhiều phần hài hước.
Nanali vô cùng kinh ngạc: “Anh làm sao mua được nó?!”
“Em đã nhìn nó ít nhất ba lần,” giọng anh hơi có vẻ tự đắc, vừa rồi tuy rằng đang tránh Hiromitsu, nhưng vẫn chú ý đến cô.
“Nè, coi như quà chúc mừng em tốt nghiệp.”
Ý cười của Nanali đã không thể che giấu được, cô im lặng nhìn đối phương, “Em còn tưởng anh sẽ nói em đã có hai con thú bông rồi, sao còn muốn nữa.”
Chính cô cũng nghĩ như vậy. Nên không mua.
Matsuda nói một cách tự nhiên: “Bề ngoài lại không giống nhau. Hơn nữa” anh khẽ cười một tiếng, lời nói hoàn toàn xuất phát từ chân tâm, thậm chí không hề suy nghĩ nhiều: “Em thích là được.”
Lễ chúc mừng tốt nghiệp kết thúc bằng nụ cười trong mắt đối phương.
Mà Higurashi Nanali không ngờ, ngày đầu tiên cô đi làm báo danh, lại trực tiếp ở hiện trường vụ án.
________
Xong vụ này nữa là tới cú nổ big bang kéo hai người về với nhau ròi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro