Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 127: Các em gái tân sinh viên toàn viện

"Anh à, Trần Hán Thăng nói chuyện gì với anh vậy?"

Trương Vệ Lôi tò mò hỏi.

"Cậu ta không cho để lộ ra ngoài, vẫn chờ sự sắp xếp đi."

"Thần kinh, thế mà cũng không thể nói, em mới là anh em ruột của anh đó."

Trương Vệ Vũ không phản ứng lại, xoay người trên chiếc giường trong nhà kho giản dị, nhìn một chỗ trong ánh trăng mơ mơ hồ hồ, ngửi mùi bọc giấy chuyển phát nhanh, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Đầu tháng tư, khắp nơi trên cả nước nghênh đón đỉnh cao của dịch bệnh, mặc kệ là trường học, hay xí nghiệp, thậm chí là tiểu khu, một khi tra ra một ca bệnh dù thực hay hư đều sẽ trực tiếp cách ly toàn bộ khu vực, đến ngay cả thành phố đại học Giang Lăng vốn an toàn cũng bắt đầu làm lòng người bàng hoàng.

Có vài giáo sư lên lớp mang khẩu trang trong toàn bộ hành trình, thế nhưng sẽ không bị ai nói gì, bởi phía dưới học sinh cũng chỉ để lộ ra đôi mắt.

"Tiên sư nó, rõ ràng là những tháng ngày xuân về hoa nở, một mực đứa con gái nào cũng che khuất khuôn mặt, quả thực lãng phí mùa xuân này mà, cũng lãng phí cả học kỳ này nữa."

Sau khi tan lớp, Dương Thế Siêu thở dài một tiếng.

Cảm khái của hắn cũng gây nên sự cộng hưởng cho những nam sinh khác, dịch bệnh đến thực sự quá đột ngột, trong lớp có vài bạn học nam nữ hẹn hò thêm vài lần nữa là có thể nắm tay, bởi đợt sóng gió này mà không thể không dừng liên hệ.

"Câu nói của thiếu niên trang bức này một chút cũng không sai, nửa học kỳ năm 1 sau thật sự cũng không hề tác động tới chỗ này a."

Trong lòng Trần Hán Thăng nghĩ, bởi dịch bệnh mà hoàn toàn bị khống chế tới tận tháng 6, trường và hội học sinh hiện tại đã tạm dừng tất cả các hoạt động.

Có điều đợi được đến tháng 6, khi đó mùa xuân đã qua lâu rồi, lại sắp đến kỳ nghỉ hè rồi.

"Lão tứ, trước chú nói muốn tổ chức cho lớp đi leo núi cơ mà?"

Quách Thiếu Cường sáp lại hỏi.

Tháng này Trần Hán Thăng vội vàng đặt bẫy Triệu Xuân Minh, đại khái cũng không có quá nhiều thời gian, liền nói: "Tới tháng năm, khi đó khí trời không lạnh như thế này nữa, chúng ta tới đi dạo ở núi Tê Hà."

"Chú có thể nhanh nhạy lên một chút được không, mấy em gái ban chúng ta bị mấy tên thiếu gia trắng trẻo quyến rũ đi hết rồi."

Dương Thế Siêu oán hận nói.

Hắn là đang chỉ Thương Nghiên Nghiên, nếu nói quản lý công cộng ban 2 trừ Trần Hán Thăng ra, người duy nhất không chút lo lắng về dịch bệnh này chỉ có cô mà thôi.

Mỗi ngày đều ăn mặc và trang điểm lộng lẫy ra vào trường với phó chủ tịch hội học sinh Trần Thiêm Dụ, có lúc còn mở Lexus kiêu căng "bày tỏ tình yêu".

"Không biết bọn họ đã từng tới khách chưa nữa."

Dương Thế Siêu chua xót nói.

Thâm tâm của Trần Hán Thăng nói hẳn là chưa, trong điện thoại của hắn, mỗi ngày đều có tin nhắn do Thương Nghiên Nghiên gửi tới.

"Chạng vạng Trần Thiêm Dụ đưa tôi đi ăn cơm Tây, ăn xong tôi lại quay về kỳ túc xá."

"Buổi chiều Trần Thiêm Dụ tới đài Vũ Hoa chơi với tôi, lúc đi cầu thang anh ấy còn dắt tay tôi, có điều tôi cũng không từ chối, nhưng leo xong tôi lại quay về ký túc xá."

"Đêm nay Trần Thiêm Dụ hẹn tôi xem phim chiếu buổi tối, 12h, động tác võ thuật này cũng quá cũ rồi, muốn tới khách sạn nhưng không tiện nói thẳng ra mà thôi, cặn bã không đủ triệt để, từ chối!"

……

Những tin nhắn này Trần Hán Thăng không trả lời lấy một cái, thuần túy xem giải trí cho hết thời gian mà thôi, động tác võ thuật của người phụ nữ cặn bã này cũng không ít a.

Có điều, nếu nói Thương Nghiên Nghiên là một người phụ nữ cặn bã, Hoàng Tuệ kia chính là trà xanh điển hình.

Khoảng thời gian này cô lại hẹn Vương Tử Bác ăn cơm, lúc trò chuyện còn biểu lộ mong muốn mua điện thoại di động, lý do của cô là để thuận tiện hơn trong việc liên hệ trong công việc.

Vương Tử Bác có bỏ tiền ra cũng không mua nổi một chiếc điện thoại di động, sau khi Hoàng Tuệ biết liền bắt đầu từ từ rời xa.

"Còn trẻ không hiểu ngông cuồng" hỏi "Trần Anh Tuấn" ngay trên QQ, tại sao sau khi ăn cơm xong Hoàng Tuệ thường xuyên không có hồi âm.

Trần Hán Thăng nghe xong suýt chút nữa không nhịn được cười, đây chính là động tác võ thuật của trà xanh a, tắm rửa một đêm, ăn cơm một ngày, ba giờ chiều dậy, tám giờ tối ngủ.

Tán gẫu, who are you?

Bộ dạng này của đồng chí Vương Tử Bác là hoàn toàn bị vào tròng rồi.

Hắn thậm chí còn ám chỉ Trần Hán Thăng cho hắn mượn một ít tiền mua điện thoại di động trên QQ.

Trần Anh Tuấn nói, tôi đi ăn cơm đây, nói xong cũng lui khỏi QQ.

Súc sinh, cứ chậm rãi chờ xem.

Trần Hán Thăng vừa lo sự việc của Vương Tử Bác, vừa an ủi: "Kỳ thực cũng không liên quan lắm đâu, lão Dương."

"Qua mấy tháng nữa các em gái năm 1 liền tới đây, khi đó nói không chừng dịch bệnh sẽ biến mất, trong ngày hè đó sẽ toàn là các em gái hậu bối tươi mới hoạt bát, tạm thời nhẫn nại một chút đi."

Câu nói này của Trần Hán Thăng thu hút được sự chú ý của nam sinh trong lớp, mọi người vừa nghĩ cũng thấy đúng, sau khi chịu đựng học kỳ năm 1 nặng nề này, chẳng mấy chốc sẽ nghênh đón năm 2.

Trọng điểm không phải là mình lên năm 2, trọng điểm là mấy em gái hậu bối năm 1 sẽ tới đây.

Vừa nghĩ như thế, cũng thật có hơi kích động a.

Nữ sinh nghe thấy, vừa cười vừa mắng lớp trưởng đi đầu mà không đứng đắn, Hồ Lâm Ngữ cũng nói với Thẩm Ấu Sở: "Nhìn một cái đi, nói không chừng tình địch của cậu sẽ là một hậu bối đến từ một lớp năm 1 nào đó đấy."

Thẩm Ấu Sở chu mặt liếc nhìn cô một cái, yên lặng cúi đầu không lên tiếng.

Thông qua sự nhắc nhở của Trần Hán Thăng, bầu không khí trong phòng học lại bắt đầu náo nhiệt dần, có người đang thảo luận sự tình leo núi đạp thanh* vào tháng năm, có người đang mong đợi vào chất lượng tân sinh viên năm nay, còn có người đang oán giận thời gian trôi nhanh quá, nháy mắt một cái chẳng mấy chốc đã là năm 2.

Một mực, Kim Dương Minh muốn đứng ra trang bức.

"Nhìn một cái, đức hạnh này của các cậu, các em gái hậu bối còn đang sốt sắng ôn tập để thi đại học, các cậu liền hướng chủ ý vào các em ấy, không biết xấu hổ!"

Kim Dương Minh một mặt bắt nạt nói: "Thừa dịp này, mọi người nên nghiêm túc ôn tập cho cuộc thi tiếng Anh cấp độ bốn một chút đi, tháng 6 sẽ phải thi đấy, are you ready?"

Dương Thế Siêu đều cho lời nói của Kim Dương Minh thật bất tiền, trong lòng Trần Hán Thăng cũng gật đầu, lão lục đang tinh tướng nhưng phương diện và khí chất vẫn cách biệt khá gắt gao, không người nào có thể lay động được.

"Anh Trần, em hy vọng sau này anh sẽ làm một lớp trưởng có thể tích cực đi đầu, dẫn dắt chúng ta đặt sự chú ý lên chuyện học tập."

Cuối cùng Kim Dương Chí nã pháo về phía Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng biết nghe lời đúng đắn: "Lão lục nói rất đúng, có điều có lúc hỗ trợ tân sinh viên cũng là một loại phát triển toàn diện, vì vậy kì nghỉ hè năm nay tôi dự định thiết lập chỗ điểm danh của hệ Nhân văn ở trạm vận chuyển hành khách Kiến Nghiệp, đưa đón và chỉ dẫn tân sinh viên."

Chu Thành Long lập tức sáp lại nói: "Công tác tiếp đón tân sinh viên này, nhất định phải là hội học sinh mới đi được à?"

"Không hẳn."

Trần Hán Thăng cười ha ha nói: "Cũng có thể là một nghĩa vụ miễn phí, đến lúc đó có em gái hậu bối nào không xách nổi hành lý, hoặc không quen đường, mọi người liền đi giúp một chuyến, sau đó thêm QQ và lưu số điện thoại ký túc xá, sau bữa cơm chiều có thể dẫn em gái hậu bối đó đi dạo một vòng trường, giúp đỡ lẫn nhau."

"Vậy tôi đi!"

Chu Thành Long lập tức nói.

"Lão tứ, anh cũng đi!"

"Anh Trần đừng quên em đấy."

……

Kim Dương Minh nháy máy mấy cái, một lúc sau nói: "Anh Trần, đến lúc đó chỉ có hệ của chúng ta đi thiết lập chỗ báo danh thôi à?"

"Không rõ nữa."

Trần Hán Thăng nói nhẹ như gió thổi mây trôi: "Có điều nếu hệ khác không làm như vậy, lão tứ sẽ tiếp đón hết tất cả các em gái tân sinh viên của toàn viện!"

Kim Dương Minh nuốt nước miếng một cái: "Anh Trần, em cũng muốn phục vụ các em gái hậu bối."

"Chú thì không được."

Trần Hán Thăng không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu từ chối: "Sau cuộc thi cấp bốn còn có cuộc thi cấp sáu nữa, are you ready?"

……

Không quá hai ngày, Triệu Xuân Minh lại theo thói quen gọi cho Trần Hán Thăng lần thứ hai.

"Hán Thăng, buổi trưa có buổi giao lưu, cậu tới tính hoá đơn đi, tôi thuận tiện giới thiệu mấy người bạn trong xưởng cho cậu biết luôn."

"Được, ở đâu vậy."

"Quán cơm Xuyên Chi Vận."

Sau khi Trần Hán Thăng cúp điện thoại, kêu hai anh em Trương Vệ Vũ và Trương Vệ Lôi tới: "Chuẩn bị kiếm chuyện!"

……

________________________

(*) Đạp thanh: Xéo trên cỏ xanh. Hội đạp thanh tức là hội chơi xuân, người ta ra đồng chơi xuân, dẫm trên cỏ xanh. Ví dụ "Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro