Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2916: Chữ Ký Của Cô Ấy

Để kiểm tra lại chiến hạm xem có vấn đề tiềm ẩn nào không, Quý Dữu gọi cả sáu sợi tinh thần của mình hỗ trợ. 

Nhờ có các sợi tinh thần, toàn bộ chiến hạm được rà soát kỹ lưỡng từ trên xuống dưới.

Sau khi xác nhận không có vấn đề, Quý Dữu gửi tín hiệu cho cô Mục Kiếm Linh. 

Bà nhận được phản hồi, liền sắp xếp cho các học sinh bắt đầu hành trình trở về.

Lần này, quá trình trở về diễn ra suôn sẻ, những người được cứu khỏi phòng thí nghiệm phi pháp cũng đã ra khỏi khoang trị liệu.

Thể trạng của họ đã hồi phục hoàn toàn, nhưng tổn thương tinh thần thì không thể chữa lành trong một sớm một chiều, 

cần thời gian để phục hồi. Về điều này, mọi người đều bất lực.

Ngoại trừ bé Giai Giai, cô bé rất thích bám lấy Quý Dữu, rất hoạt bát, còn lại mọi người vẫn khá trầm lặng, nhưng giao tiếp cơ bản thì không có vấn đề gì.

Về việc sắp xếp nơi ở cho nhóm người này, mọi người đã bàn bạc. 

Quý Dữu nói: “Em nghĩ nên hỏi ý kiến họ. Nếu họ có nơi muốn đến, chúng ta tiện đường đưa họ đi.”

Sở Kiều Kiều: “Em cũng đồng ý.”

Thẩm Trường Thanh gật đầu, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên… tất cả đều không có ý kiến.

Mục Kiếm Linh nói: “Vậy thì đi hỏi họ xem.”

Nghĩ một lúc, bà lại nói: “Quý Dữu, em đi.”

Quý Dữu lập tức đứng dậy, rồi sửa lời cô giáo: “Cô ơi, giờ phải gọi em là Quý · Long Ngạo Thiên · Dữu.”

Mục Kiếm Linh: “……”

Nghiện rồi hả?

Cô Mục tức giận, đá một cú về phía Quý Dữu, nhưng Quý Dữu né rất nhanh, kinh nghiệm tránh đòn quá phong phú.

Bà lại nói: “Mọi người cùng đi.”

Ai cũng đồng ý.

Bà giải thích: “Phản ứng căng thẳng của họ đã giảm nhiều. Nếu muốn tái hòa nhập xã hội, phải nhanh chóng làm quen với đám đông. Mọi người chỉ cần đứng bên cạnh, thỉnh thoảng trò chuyện, giúp đỡ nhẹ nhàng, đừng kích thích họ.”

Sở Kiều Kiều và nhóm: “Vâng.”

Thế là, khi nhóm Sở Kiều Kiều đến boong tàu, họ thấy Quý Dữu đang trò chuyện vui vẻ với nhóm người kia, khung cảnh rất hòa hợp.

Cả nhóm: “???”

Không phải họ không chịu được kích thích sao? Nhìn thế này chẳng phải rất ổn à?

Tiếng cười của vài người vang lên như muốn thủng màng nhĩ.

Bên này, Quý Dữu đang ngồi cùng Giai Giai, ba của cô bé, cùng với những người khác, trò chuyện rôm rả, không phải độc thoại, mà giống như một nhóm bạn cũ tụ họp uống trà, tán gẫu chuyện đời.

Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang… Lưu Phù Phong, ai nấy đều tròn mắt, Thẩm Trường Thanh mỉm cười: “Xem ra, chúng ta không cần giúp gì rồi.”

Nhạc Tê Quang bước tới: “Sao lại không cần? Chúng ta cũng có thể tham gia mà!”

Nói xong, anh kéo một cái ghế nhỏ, ngồi xuống, tự nhiên lấy bánh trên bàn trà ăn luôn.

Nhạc Tê Nguyên xoa trán: “Tớ cũng qua xem, không thì anh tớ ăn sạch mất.”

Sau đó, Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh, Lưu Phù Phong, Thịnh Thanh Nham cũng tự nhiên bước tới, ngồi xuống ghế nhỏ.

Sự tham gia của họ khiến nhóm người từng bị tổn thương tinh thần hơi ngại ngùng, nhưng rất nhanh đã thích nghi.

Ba của Giai Giai cảm thấy vô cùng xúc động: Những thiên tài trẻ tuổi của Liên minh, không ai kiêu ngạo, ngược lại rất khiêm tốn, cư xử thân thiện, điềm đạm, trò chuyện với họ như bạn bè thực sự.

“Liên minh mà có những thiên tài như thế này, tương lai chắc chắn sẽ rất tốt đẹp.” Đó là điều ba của Giai Giai thầm nghĩ.

Vì bầu không khí quá tốt, Quý Dữu tự nhiên hỏi về kế hoạch và nơi ở tiếp theo của mọi người.

Những người sống sót từ phòng thí nghiệm phi pháp, quê hương của họ đều đã bị tàn phá trong đợt bùng phát thú triều, không thể quay về được nữa.

Về việc tái định cư sau thảm họa, Liên minh đã có phương án từ trước, và công bố một số khu vực tiếp nhận dân di tản.

Sau khi Quý Dữu đề xuất, hơn một nửa số người đồng ý đến khu tái định cư, một vài người còn do dự, thì có một người chủ động đứng ra nói: “Tôi có người thân ở tinh cầu Mật Lạp, vừa gọi điện xong, họ đồng ý nhận tôi. Nếu tiện đường, mong mọi người đưa tôi đến đó.”

Tinh cầu Mật Lạp nằm trên tuyến đường, chỉ là tiện thể ghé qua, Quý Dữu vui vẻ đồng ý.

Sau đó, vài người khác cũng nói ra nguyện vọng của mình. Quý Dữu đều đồng ý, nói: “Chiến hạm chúng ta là mẫu mới nhất LM-XJ, không nói gì khác, chỉ riêng tốc độ là cực nhanh! Nên mọi người đừng ngại, nếu có nơi muốn đến, có người thân bạn bè muốn tìm, cứ nói ra, đưa mọi người đi là chuyện nhỏ.”

Giọng nói chân thành của Quý Dữu, khiến hai người còn do dự cũng nói ra điểm đến của mình.

Cuối cùng, chỉ còn lại cha con Giai Giai.

Quý Dữu nhìn ba của Giai Giai, hỏi: “Ba Long Ngạo Thiên, còn anh thì sao?”

Ba của Giai Giai đã bình tĩnh lại sau khi bị tiêm máu gà bởi danh xưng Long Ngạo Thiên, nghe Quý Dữu vẫn gọi mình như vậy, có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ, nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt nghiêm túc: “Chúng tôi muốn đến tinh cầu Lãm Nguyệt, chỉ không biết nơi đó có tiếp nhận dân di tản như chúng tôi không?”

Quý Dữu không chắc, thì Mục Kiếm Linh bước lên boong tàu, nói: “Không sao, tinh cầu Lãm Nguyệt hiện vẫn còn chỗ tiếp nhận. Đến lúc đó cứ đi cùng chúng tôi.”

Giai Giai nghe vậy, vui mừng nhảy cẫng lên: “Tuyệt quá! Long Ngạo Thiên Giai Giai cũng được đến tinh cầu Lãm Nguyệt rồi! Chắc chắn nơi đó rất tuyệt!”

Nhạc Tê Quang nhếch mép: “Chưa chắc đâu. Tinh cầu Lãm Nguyệt chẳng có gì, toàn là ngốc nghếch với đần độn.”

Mọi người: “……”

Quý Dữu ngứa tay, cô bắt đầu hiểu tại sao Nhạc Tê Nguyên hay muốn tát anh trai mình, cái miệng này đúng là không có phanh.

Sau khi sắp xếp xong cho những người sống sót, chiến hạm được thiết lập lại lộ trình, bắt đầu tăng tốc di chuyển.

Khi đến khu tái định cư ở tinh hệ thứ sáu, thả vài người xuống, trước khi chia tay, Quý Dữu mặt dày đề nghị: “Hiếm khi gặp nhau, hay là… để tôi ký tên cho mỗi người nhé?”

Mọi người: “???”

Rất nhanh, mọi người nhận ra Quý Dữu không hề đùa, cô đã lấy ra một cây bút, bước đến chỗ những người sắp rời tàu, cười tươi, nhiệt tình quảng bá bản thân: “Thật đó, chữ ký của tôi rất đẹp, nhất là chữ Hán cổ, tôi viết cực kỳ đẹp.”

Mọi người: “……”

Sở Kiều Kiều vội chạy tới, kéo Quý Dữu lại: “Khụ khụ… bạn Quý Dữu, đừng tự luyến quá, nhìn xem không khí đang ngượng ngùng kìa.”

Quý Dữu hoàn toàn không nhận ra: “Ngượng sao? Tớ không thấy gì cả.”

Có lẽ không muốn để Quý Dữu quá ngại, những người sắp rời tàu đều giơ tay lên: “Được a, chúng tôi muốn chữ ký của Long Ngạo Thiên.”

Quý Dữu quay sang Sở Kiều Kiều cười: “Thấy chưa? Tớ đã nói rồi, chữ ký của tớ không ai từ chối được.”

Sau đó —— 

Quý Dữu ký lên sổ tay, tập giấy, hoặc góc áo của họ, mỗi chữ đều là “Quý · Long Ngạo Thiên · Dữu ”, nét chữ bay lượn như rồng phượng, sống động như thật.

Ký xong, Quý Dữu còn dặn dò: “Phải giữ kỹ a, để gần người, đừng vứt vào thùng rác a, chữ ký của tôi sau này sẽ rất có giá trị đó a.”

Thịnh Thanh Nham đang dựa vào tường giả vờ ngủ, hé mắt nói nhỏ:【Ở đâu ra cái kiểu “a a” kỳ quặc thế này a? Giọng điệu kỳ cục a, nghe mà rợn người a.】

Những người nhận được chữ ký đều cười gật đầu, nói sẽ giữ cẩn thận.

Quý Dữu nhìn họ cất giữ chữ ký, cuối cùng mới nở nụ cười mãn nguyện.

Chữ ký ấy, có lẽ sẽ giúp họ chữa lành phần nào tổn thương tinh thần, chỉ cần họ thật sự giữ nó bên mình một thời gian…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro