
Con đường trở ngại dài dòng
Video ngắn đã được phát đi phát lại vô số lần đã kết thúc, thứ còn đọng lại chỉ là tạp âm xào xạc, lời cầu xin văng vẳng bên tai không ngừng tra tấn trái tim.
Lưu Thù Hiền đã bình tĩnh trở lại, rất tỉnh táo và lý trí, nhưng đồng thời cũng mê mang và bất lực, cô biết rõ điều quan trọng nhất lúc này là tìm đường để tụ họp với những người khác, nhưng sâu thẳm bên trong cô luôn hy vọng mình có thể cứu Hồ Hiểu Tuệ trước.
Tâm lý mâu thuẫn đấu tranh với nhau đang bức cô phát điên, nhưng cô lại không nói được lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Hân với đôi mắt đỏ ngầu, muốn dùng ánh mắt để biểu đạt sự bất mãn và rối rắm của mình, nhưng trên đời này lại không có cách nào là hoàn hảo.
Khi đối mặt với sự lựa chọn giữa đại cục và cá nhân thì không hề có đúng hay sai, mỗi người đều có tư tâm của riêng mình, vì vậy Trương Hân có thể hiểu tâm trạng của Lưu Thù Hiền lúc này, nhưng cô lại tin rằng ngăn trở chính là một cách bảo vệ, nếu hành động hấp tấp trước khi hiểu rõ tình huống thì cuối cùng rất có thể sẽ rơi vào bẫy của đối phương.
Cuối cùng, Trương Hân đã dùng lời hứa sẽ để cô đi tìm Hồ Hiểu Tuệ sau khi tự họp để đổi lấy sự thỏa hiệp của Lưu Thù Hiền, cô biết rất rõ lần này mình không hề tùy hứng, chỉ không muốn bi kịch tái diễn thôi.
Trịnh Đan Ny lờ đi hai người vừa kết thúc trận giằng co, nâng tay bấm dừng đoạn video vẫn còn đang phát trong điện thoại. Lúc này nàng không thể không thừa nhận, lúc trước chọn giao dịch với Trương Hân là một quyết định đúng đắn, nhưng điều kiện hàng đầu chính là lợi thế trong tay nàng vẫn còn có tác dụng.
Trong trò chơi này, không có người tốt tuyệt đối, lại càng không có người xấu hung ác tuyệt đối, lòng tốt và sự mềm lòng đều vô giá trị trước lợi ích và sự ích kỷ, và nếu các nàng nghi ngờ lẫn nhau sẽ tạo thành một nhóm có xích mích nội bộ, đến khi niềm tin giữa bọn họ cạn kiệt thì mối quan hệ cũng sẽ không còn gì, vậy thì bất cứ ai cũng có thể trở thành người xấu.
Trương Hân bình tĩnh trở lại, đứng lên đi về phía tủ quần áo, không chút do dự mở tủ ra dưới ánh mắt nghi ngờ của hai người, Trịnh Đan Ny định ngăn cô lại nhưng khi nhìn thấy thứ bên trong tủ liền dừng bước, tủ quần áo vốn chất đầy quần áo lúc ban đầu giờ đây đã trống rỗng hơn một nửa, chỉ còn đủ chỗ để đứng.
"Có lẽ khung cảnh lúc trước là manh mối cố ý để lại trong video cho chúng ta, sau khi chúng ta xem xong video thì đường đi thật sự sẽ xuất hiện, quả nhiên. . . đoán không sai. . ."
Trương Hân nghiêng người để hai người còn lại nhìn thấy tình huống bên trong, nửa tủ trống rỗng như bị ngăn cách hoàn toàn với nửa còn lại, ngay cả vách ngăn cũng biến mất, trống rỗng như thang máy không được chọn tầng.
Lưu Thù Hiền giương mắt lên, đứng dậy dẫn đầu nâng chân bước vào, dùng cơ thể đo đạc thử một chút, chiều rộng vừa đủ chứa 3 người, như thể được thiết kế riêng cho bọn họ.
Trịnh Đan Ny theo sát phía sau, đi ngang qua Trương Hân, ép cơ thể mình vào sát vách ngăn trong tủ, chỉ vào chỗ còn sót lại ra hiệu cho Trương Hân bước vào.
Cửa tủ nhẹ nhàng đóng lại sau khi Trương Hân bước vào trong, không gian tối tăm như càng thêm khép kín, vì không gian nhỏ nên cả ba phải chen chúc nhau để hít thở lượng không khí không nhiều lắm, mà tủ quần áo được xem là lối đi lúc này lại không có phản ứng gì.
"Có chắc là nơi này có không gian khác không? Sao chị lại thấy. . . cứ chờ đợi như vậy thì đừng nói gì đến tụ hợp. . . chúng ta đã chết ngạt trước rồi. . ."
Lưu Thù HIền hơi nhón chân lên, khó khăn nhô đầu ra ngoài, không khí ở trên cao cho cô cơ hội hít thở, nhưng không chờ cô kịp thả lỏng thì cảm giác ngột ngạt lại đến, liên tục ép tim cô đến đau đớn.
"Hay là ra ngoài trước đã đi. . . chờ đợi như vậy đúng là không phải cách, ra ngoài tìm thì biết đâu có thể phát hiện được gì đó, hoặc chúng ta thật sự đã đến một không gian mới, nhưng lại không có gì. . ."
Trịnh Đan Ny ngửa cổ ra sau hít một hơi sâu rồi từ từ mở miệng, chỉ có như vậy thì nàng mới có thể nói trọn vẹn một câu, không đến mức chỉ vì một câu mà tự làm mình ngạt thở.
Nhưng mà nàng còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng người thì thầm bên ngoài cửa tủ, giọng nói kia càng lúc càng gần với bọn họ.
Nàng vội vàng vỗ vai Trương Hân, hất cằm về phía cửa tủ.
Trương Hân hiểu ý, mò mẫm túi mình, rút ra một con dao nhỏ sắc bén.
Không có vết rách như trong tưởng tượng, cũng không có một trận đại chiến như trong tưởng tượng, mọi thứ đều suôn sẻ như được sắp đặt có chủ ý.
Khoảnh khắc cửa tủ được mở ra, ánh đèn ấm vàng chiếu vào trong, khiến người ta cảm thấy lóa mắt.
Ba người giơ tay lên che trước mặt theo bản năng, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt bên trong ánh sáng.
"Trương Hân? ! Sao mọi người lại ở trong đó? ! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Người ngoài cửa có chút sốt ruột, vừa hỏi vừa kéo Trương Hân đang đứng bên trong ra, giọng nói quen thuộc mang đến cảm giác chân thực, mắt sau khi thích nghi với ánh sáng cuối cùng cũng có thể nhìn rõ ràng.
Viên Nhất Kỳ thấy Trương Hân không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn mình, nghi hoặc trong đáy mắt càng sâu thêm, sự xuất hiện từ trong không khí của ba người mang đến sự kinh hỉ, nhưng kinh hãi lại nhiều hơn.
Cho dù cậu và vương Dịch có nghĩ ngợi đến mức nào thì cũng không nghĩ đến việc ba người thế nhưng lại xuất hiện trong ngăn tủ, còn bằng cách chật vật như vậy.
"Nói sau đi, chờ chị ngồi lấy hơi trước đã. . ."
Trương Hân vừa mới định thần lại trông có chút hoảng hốt, ngồi dựa vào tường thở hổn hển, tình trạng của ba người không khác gì nhau, sau khi ra khỏi tủ liền chia nhau ngồi dựa vào tường.
Vương Dịch đưa đầu vào trong tủ nhìn một lượt, sau đó đóng cửa tủ lại, sau khi thử mở cửa tủ ra lần nữa thì bên trong đã quay trở lại bình thường, quần áo được xếp gọn gàng, còn có cả dấu vết khi tìm kiếm điện thoại của bọn họ.
Lại là cách xâu chuỗi manh mối quen thuộc, điều này không khỏi khiến người ta nhất thời sửng sốt, tám tháng qua bọn họ dường như chưa từng thoát khỏi trò chơi này, mà tất cả bị gom trở lại càng giống reset vì chưa qua được lần chơi trước.
Manh mối mà Vương Dịch và Viên Nhất Kỳ có không nhiều, dù sao thì phạm vi hoạt động cũng nhỏ, đặc biệt nhất có lẽ là tin nhắn mà Tả TỊnh Viện đã gửi, phân tích tổng quát chỉ có thể biết được thời gian.
Nhưng bọn họ đều hiểu điều Tả Tịnh Viện muốn truyền đạt sẽ không bao giờ đơn giản như vậy, nhưng trừ tin nhắn này ra thì Tả Tịnh Viện như đã bốc hơi khỏi thế giới, ngoại trừ lần bị Trương Hân nhìn thấy ở trong thang bộ ra thì không còn tin tức gì nữa.
Vì vậy sau khi thảo luận, bọn họ quyết định đi tìm Tả Tịnh Viện trước, bây giờ chỉ còn 1 tiếng nữa là đến thời gian mà bọn họ đã phân tích, đêm nay chắc chắn sẽ có chuyện, nhưng bây giờ bọn họ còn chưa biết rõ ai đang trong tình huống nguy hiểm nhất, thậm chí khái niệm về người thay thế cũng rất mơ hồ, ngay cả hai quyển sách giải đáp đã biết cũng chỉ cho ra lời nhắc nhở về việc nói dối.
Hiện tại có quá ít manh mối nhưng thông tin lại quá nhiều, tạm thời rất khó tiêu hóa được hết, còn bố cục không gian tối nay lại như một mê cung, khiến người ta có chút hoang mang.
Nhưng Lưu Thù Hiền lại không đồng ý với lời, "Không biết đêm nay ai đang trong tình huống nguy hiểm nhất", vì video đã cho thấy rõ tình hình hiện tại của Hồ Hiểu Tuệ, cô không cách nào bỏ qua được nó, mặc dù có thể hiểu ý định ngăn cản mình của Trương Hân nhưng cô cũng đã sẵn sàng đối mặt với nó một mình mà không liên lụy bọn họ.
Nếu làm lại từ đầu, Hồ Hiểu Tuệ vẫn là ác ma, vậy cô sẽ chọn cùng nàng rơi xuống địa ngục. Nếu làm lại từ đầu, Hồ Hiểu Tuệ là thiên sứ xinh đẹp, vậy thì cô là vầng hào quang sau lưng nàng, mặc dù không thể chiếu sáng mọi người, nhưng có thể chiếu sáng nàng.
Vốn dĩ Trương Hân muốn đưa ra hứa hẹn để giữ lại Lưu Thù Hiền, nhưng lại bị cô từ chối, khi tất cả mọi người chuẩn bị xuất phát, cô lặng lẽ rời đi, thậm chỉ còn chẳng để bọn họ nghe được tiếng đóng mở cửa.
Khi Viên Nhất Kỳ đếm số người thì mới phát hiện thiếu cô, lập tức bối rối, đang muốn đuổi theo thì bị Trương Hân ngăn lại.
"Lưu Thù Hiền không ngốc. . . chị ấy sẽ không làm nếu không chắc chắn. . ."
Trương Hân buông cổ tay của Viên Nhất Kỳ ra, lấy con dao nhỏ mà mình đã tìm thấy trong 336 ra đưa cho Trịnh Đan Ny.
Bây giờ Viên Nhất Kỳ đã có một cái, cô đưa cái của mình cho Trịnh Đan Ny tự vệ, trước khi hiểu rõ tình huống của Hứa Dương và Trần Kha, cô phải bảo vệ Trịnh Đan Ny.
"Chúng ta thay nhau chú ý Thẩm Mộng Dao, đừng để em ấy rời khỏi tầm nhìn của mọi người, lần cuối Tả Tịnh Viện được nhìn thấy là ở cầu thang dẫn lên sân thượng, nhưng không biết cụ thể là không gian của ai, lối đi thông với thang bộ ở cuối hành lang lầu ba, chúng ta chỉ có thể tìm ở từng cái không gian một, bây giờ Tả Tịnh Viện rất có thể đang ở trên sân thượng."
Viên Nhất Kỳ nghe vậy liền xoay người nâng Thẩm Mộng Dao lên, khoát cánh tay nàng lên vai mình, dùng chút lực cõng nàng lên, lảo đảo hai bước rồi mới ổn định thân mình, thở ra một hơi thật dài.
"Dao Dao, em nhất định sẽ đưa chị bình an trở về. . . đưa chị về nhà. . ."
Viên Nhất Kỳ nghiêng đầu thì thầm vào tai Thẩm Mộng Dao, đây là lời hứa của cậu với Thẩm Mộng Dao, đã đồng ý sẽ đi theo con đường ban đầu, cậu không biết bây giờ quay lại có quá muộn rồi không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro