
Chương 91: Sướng đến ngây người
Dính tý nội dung nối tiếp chương kia, 2 lỗ =))) nên đây thiếu nhé, cốt truyện bên dưới, k ảnh hưởng gì đâu, ai không thích 2 lỗ hoặc thích nội dung truyện hơn thì cứ skip nha, không ảnh hưởng đâu, tui lọc gòi.
Ai mặn mòi như tui thì full chương chơi huyệt tui vẫn up link cũ nha (link ở chương 90)
.
.
.
.
Khi Minh San rời khỏi phòng phụ thân, chân vẫn còn mềm.
Gương mặt đỏ bừng, ánh mắt vẫn còn xuân tình chưa tan, rõ ràng là bộ dạng bị địt tàn bạo.
Phụ thân vốn bảo nàng cứ ngủ trên giường hắn, nhưng nàng lo lắng mẫu thân nửa đêm tỉnh lại tìm không thấy nàng, sẽ cảm thấy kỳ lạ, nên kiên quyết về phòng cách vách.
Nhưng mà trước khi rời khỏi phòng phụ thân, hai cái lỗ dâm phía dưới của Minh San bị phụ thân cứng rắn nhét hai cái dương vật giả vào, giờ phút này chỉ cần nàng cử động là có thể cảm thấy hai vật đó đang nhẹ nhàng cọ xát trong cơ thể nàng .
Hai lỗ thịt vốn đã mẫn cảm, bị cọ xát như vậy, lại sinh ra một luồng khoái cảm ấm áp, kéo dài cảm giác sướng làm nàng thoải mái đến mức hai đùi run rẩy, khi đi lại như đang bay, không thể đi vững.
Vừa bước ra khỏi phòng, chân nàng mềm nhũn, dựa vào trên tường thở dốc.
Tự nhủ mình cũng điên rồi, sao lại đồng ý yêu cầu dâm đãng như vậy của phụ thân, bất kể làm gì, lỗ dâm luôn cắm hai vật đó, ngay cả nữ tử thanh lâu cũng không đến mức này nhỉ.
Nghĩ như vậy, gương mặt nàng càng nóng.
Đang do dự có nên quay lại phòng phụ thân, bảo hắn lấy hai vật phía dưới ra không thì bên cạnh truyền đến tiếng động, là Tiểu Thanh đi phòng bếp nhỏ nấu nước, nàng ấy xách theo cái ấm nước, nghi hoặc nhìn nàng, "Tiểu thư, sao người lại đứng đây? Là muốn đi đâu sao?"
Nàng đứng ở giữa hai khoang thuyền, dáng vẻ bối rối, mới làm Tiểu Thanh cảm thấy kỳ lạ.
Minh San lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: "Mẫu thân ta ngủ chưa?"
Tiểu Thanh gật đầu, lại nghĩ đến chuyện gì đó, vội kéo Minh San vào một góc, nhỏ giọng nói với Minh San: "Tiểu thư, lúc các người làm chuyện đó, nói nhỏ một chút, cách vách ít nhiều vẫn có thể nghe thấy chút động tĩnh."
Minh San lập tức mặt trắng bệch vì sợ, căng thẳng hỏi: "Mẫu thân nghe thấy sao?"
Tiểu Thanh khoe công: "Không có, lúc đó em nói chuyện lớn tiếng, chính là để át âm thanh bên người."
Minh San che tay Tiểu Thanh lại, đỏ mặt nói lời cảm ơn: "Cảm ơn em."
Tiểu Thanh nhìn vẻ nũng nịu xấu hổ của nàng, lại tò mò tiến sát tai nàng hỏi: "Chuyện đó, thật sự sướng như vậy sao?"
"Không nói cho em," Gương mặt Minh San nóng ran, xoay người đã muốn đi, kết quả chân mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã, may mắn Tiểu Thanh nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ nàng lại.
"Tiểu thư sao vậy? Chỗ nào không khỏe sao?"
Minh San làm sao dám nói, chỉ là quá thoải mái, mới làm chân mềm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro