
Chương 69: Trần truồng tắm
Minh San cảm thấy cơ thể bị một lực kéo xuống cực nhanh, khoảnh khắc đạp hụt chân, người đã rơi vào trong nước.
Cảm giác mát lạnh ập đến từ bốn phía. Nàng theo bản năng giãy giụa, cố hít sâu một hơi, kết quả là một lượng lớn nước lạnh sặc vào mũi và miệng nàng.
Giây tiếp theo, đầu nàng đã được phụ thân nâng ra khỏi mặt nước.
Minh San không tự chủ được mà ho sặc sụa.
Ngay lúc nàng ho đến trời đất tối sầm, bên tai lại truyền đến tiếng cười sang sảng của phụ thân, hắn vừa cười vừa giúp nàng vỗ lưng.
Thực ra từ lúc rơi xuống nước đến khi được ôm trồi lên mặt nước, cũng không quá vài giây, nhưng Minh San lại cảm thấy mình thật sự vừa trải qua một lần chết đi và sống lại.
Chân nàng lơ lửng trong nước, không chạm được đến đáy bể, chỉ có thể dùng hai cánh tay ôm chặt cổ phụ thân, cả người treo trên người hắn.
"Phụ thân!" Nàng tức muốn hộc máu hô lên một tiếng, nhưng khuôn mặt ướt sũng và mái tóc nhỏ nước, đều làm nàng trông có vẻ không đủ khí thế.
Tiếng kêu này của nàng lại chọc cho Thích Kỳ Niên cười lớn hơn, cơ thể hắn áp sát nàng cũng không ngừng rung động theo tiếng cười, như thể thấy nàng sặc nước là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Hơn nửa ngày, hắn mới ngừng cười, hỏi nàng: "Chơi vui không?"
Trái tim Minh San nhảy thình thịch, tay chân đều mềm nhũn vì sợ hãi. Nàng lại ho sặc sụa hai tiếng, không còn sức lực nói: "Một chút cũng không vui, ta căn bản không biết bơi!"
Thích Kỳ Niên ôm nàng bơi trên mặt nước, nói: "Ta dẫn con bơi."
Nói rồi hắn nhìn chiếc váy trên người nàng, nói: "Phải cởi váy ra trước, mặc quần áo bơi trong nước rất tốn sức."
Minh San vội ôm hắn chặt hơn: "Không được, người... người mau ôm ta lên bờ."
Nhưng ở trong nước, Minh San căn bản không thể làm chủ. Một khi Thích Kỳ Niên làm bộ muốn buông tay, nàng liền sợ hãi ôm hắn chặt hơn, thoạt nhìn ngược lại là nàng dính lấy hắn không bỏ.
Dưới tình huống này, áo váy trên người Minh San lần lượt bị phụ thân cởi ra, chỉ còn một chiếc yếm và một chiếc quần lót còn lại trên người. Nhưng mặc hai thứ này trong nước cũng tương đương là không mặc gì. Minh San xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên.
Đêm qua trần truồng đi xuống lầu đã là cực hạn của nàng, không ngờ hôm nay lại trực tiếp chạy đến trong viện phơi bày thân thể. Nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao? Nàng còn sống sao nổi!
Biết nàng đang lo lắng điều gì, Thích Kỳ Niên hôn hôn vành tai nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, ta đã phân phó rồi, không ai được phép đến hậu viện."
Minh San nghe vậy, cơ thể mới không còn căng cứng như vậy, nhưng ngâm mình trong nước vẫn thấy sợ hãi, vẫn ôm chặt phụ thân.
Thích Kỳ Niên ôm sát nàng, đưa nàng bơi qua bơi lại, nói: "Con không cảm thấy ngâm mình trong nước như vậy rất thoải mái sao?"
Minh San dựa vào vai phụ thân, bị hắn đưa bơi tới bơi lui, lúc đầu còn hơi căng thẳng, dần dần, nàng cũng phát hiện ra sự thích thú trong đó, liền thả lỏng lại. Biểu cảm cũng không còn cứng nhắc nữa, nhỏ giọng nói: "Thật thần kỳ, giống như đang bay vậy."
Nụ cười của Thích Kỳ Niên càng sâu, trực tiếp đưa nàng đến khu nước sâu, hai người cùng nhau nổi bồng bềnh ngâm nước.
Hai người ôm nhau không rời. Cũng không biết ai bắt đầu trước, môi vừa chạm vào nhau liền triền miên hôn nồng nhiệt, sau nụ hôn, hơi thở hai người đều hỗn loạn.
Để tiện di chuyển, Thích Kỳ Niên để Minh San vòng chân qua eo hắn. Minh San ngoan ngoãn làm theo, nhưng nhanh chóng phát hiện, dương vật phụ thân đang cương cứng chọc thẳng vào mông nàng. Nàng dỗi hờn nhìn hắn: "Phụ thân!"
Thích Kỳ Niên bị đôi mắt ướt át của nàng nhìn, tim rung động, ôm nàng lại hôn sâu một trận, vừa hôn còn vừa cọ dương vật cứng ngắc vào chân tâm của nàng.
Nơi riêng tư của Miinh San còn rất mẫn cảm, bị cọ một chút đã mềm nhũn cả người, nhịn không được khẽ rên lên: "A..."
"Bé yêu, thoải mái không?"
Người ngâm mình trong nước, không cần cố ý động, đã bị phụ thân đâm chọc lắc lư. Minh San đỏ mặt không chịu trả lời, chỉ ôm phụ thân chặt hơn, nhỏ giọng rên rỉ.
Nam nhân nghe nàng rên khẽ như mèo con, cặc hắn căng cứng hơn, cảm thấy khó chịu khi cọ xát cách một lớp vải, lại động tay cởi chiếc yếm và quần lót của nữ nhi.
Mắt nhìn chút đồ lót cuối cùng cũng sắp không còn, Minh San giãy giụa không hợp tác.
Thích Kỳ Niên liền hù dọa nàng: "Không chịu cởi ta buông tay đấy!"
Minh San: "..."
Nàng thật sự cực kỳ bực, nhưng lại không làm gì được hắn. Cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn để phụ thân cởi sạch nàng.
Trần truồng ngâm mình trong nước, Minh San cảm giác mình thật sự biến thành một con cá.
Không đợi nàng kịp cảm nhận kỹ càng cảm giác này, giây tiếp theo, con cặc của phụ thân dù đang ngâm trong nước vẫn vô cùng nóng bỏng, dễ dàng thúc vào bé lồn đĩ của nàng.
"A..."
Minh San ôm vai phụ thân, rên rỉ một cách mềm mại.
"Bé đĩ, lồn dâm thực sự bị địt mở rồi, lúc nào cũng ướt át." Hắn híp mắt, hưởng thụ sự bao bọc ấm áp thịt lồn.
Minh San lại ngây thơ hỏi: "Là nước vào sao?"
Nam nhân bị nàng chọc cười, nói: "Nước bên ngoài vào không được, vì bên trong con vẫn luôn có nước chảy ra."
Lời này nghe sao mà mắc cỡ như vậy chứ?
Minh San bĩu môi, không muốn để ý đến hắn.
Thích Kỳ Niên trêu chọc nàng nhiều, thấy dáng vẻ này của nàng cũng không vội. Hắn ôm nàng bơi về phía thành bể bơi, sau đó thúc nàng dựa vào thành bể, đỡ eo nàng, nhấp hông, làm cặc bự từ từ đụ lồn nàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro