Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Liếm cúc


“Bốp bốp bốp,” thắt lưng liên tiếp quất xuống mông nàng ba cái.

Minh San xấu hổ muốn chết, lớn như vậy, mẫu thân còn chưa từng to tiếng với nàng bao giờ, vậy mà phụ thân lại dùng thắt lưng đánh nàng.

Nghĩ đến đây, Minh San cảm thấy tủi thân vô cùng, lập tức vừa xấu hổ vừa buồn bực giãy giụa: “Phụ thân... Con đã làm sai chuyện gì, mà người lại đánh con như thế!”

Cơ thể nữ nhi mềm mại, vặn vẹo như một con cá. Thích Kỳ Niên phải tốn chút sức mới ôm được nàng vào lòng, bực mình nói: “Ai bảo con trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, còn dẫn đến tận cửa!”

Minh San vốn dĩ không hay bực bội nhưng giờ lại bị hắn chọc cho tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Người rốt cuộc có nói lý không, rõ ràng là người nhất quyết phải mang con đi, bây giờ lại trách con trêu hoa ghẹo nguyệt. Người... người...”

Minh San không biết chửi mắng người khác, nàng nói chữ "người" cả nửa ngày vẫn không tìm được từ để nói, suýt chút nữa là tự làm mình tức phát khóc.

Thích Kỳ Niên vừa rồi nổi giận nên có chút thô lỗ. Đánh mông nữ nhi xong lại cảm thấy mình đuối lý, hắn đưa tay xoa xoa mông nàng, nói: “Nếu con không nói chuyện với tiểu tử thối kia thì đã không làm hắn nhớ thương.”

Từ sau khi vào thư phòng Minh San bị vác, bị ném, rồi bị ấn lên đùi đét mông, giờ mới hoàn hồn lại, cảm giác cơ thể như muốn tan thành từng mảnh. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tức ngực khó thở, gần như không thở nổi.

Thích Kỳ Niên cũng nhận ra nàng khó chịu, vội bế nàng lên để xoa xoa giúp nàng thuận khí. Hắn xoa lung tung khắp người nàng một hồi, rồi hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Minh San rũ mắt xuống, rõ ràng là đang hờn dỗi, không muốn để ý đến hắn.

Thích Kỳ Niên thật sự bó tay với nàng. Tiểu tổ tông của hắn quả thực là đánh không được, mắng không xong. Vừa đánh ba cái, hắn căn bản không dùng sức, thế mà giờ đánh xong lại phải đi dỗ dành.

“Mông thật sự bị đánh đau sao?” Hắn hỏi.

Minh San quay mặt đi, không để ý hắn.

“Đúng là tiểu tổ tông của ta. Vừa rồi ta không quản được tay, ta sai rồi, ta xin lỗi con.”

Minh San hít sâu để bình tĩnh lại, lúc này mới nói: “Nếu phụ thân không còn chuyện gì, con về hậu viện.”

Thích Kỳ Niên làm sao có thể để nàng rời đi. Hắn một tay ôm eo nàng, tay kia vén váy nàng lên, nói: “Đừng đi, ta xem xem mông có bị đánh hỏng không.”

“Không cần, con không sao.” Minh San vội vàng đưa tay giành lại váy, “Người bỏ ra.”

“Con để ta xem đã, xem xong ta cho con đi.” Hắn dỗ dành nàng.

Minh San căn bản không tin lời hắn, giãy giụa vặn vẹo người muốn xuống khỏi giường, nhưng rất nhanh lại bị phụ thân tóm lại, ấn nằm sấp trên trường kỷ. Chẳng mấy chốc, quần lót bên dưới váy đã bị hắn một tay kéo xuống đến đầu gối.

Sau đó hắn hít một hơi: “Chỉ đánh nhẹ một cái cũng đã hằn vết đỏ?”

Minh San thực sự xấu hổ đến phát khóc, khóe mắt chứa nước mắt, muốn kéo lại quần của mình.

Nhưng giây tiếp theo, nam nhân đỡ mông nàng, cúi đầu dùng lưỡi liếm mông thịt nàng, cẩn thận liếm lên ba vết đỏ nhạt kia.

“A...”

Cơ thể Minh San cứng đờ, ngay sau đó lại lắc mông muốn tránh khỏi lưỡi hắn: “Không, đừng...”

Cảm giác đầu lưỡi di chuyển trên mông thịt thật sự rất ngứa, ngứa đến mức cơ thể nàng khẽ run rẩy. Minh San muốn thoát khỏi cảm giác này, nhưng rõ ràng chỉ bị phụ thân liếm vài cái mà thôi nhưng cơ thể nàng đã trở nên mềm nhũn, vô lực, căn bản không còn sức phản kháng.

Đầu lưỡi Thích Kỳ Niên liếm láp, rồi dần dần di chuyển về kẽ mông nàng. Lưỡi dọc theo khe từ từ đi xuống, rất nhanh đã liếm đến lỗ hậu của nàng.

Lỗ sau của Minh San rất đẹp, màu hồng nhạt, mỗi nếp nhăn đều như được Nữ Oa tỉ mỉ điêu khắc, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Đầu lưỡi Thích Kỳ Niên lưu luyến liếm láp trên những nếp nhăn đó. Chờ khi xung quanh đã hoàn toàn ướt, lưỡi hắn mới thử chui vào lỗ hoa đang khép chặt.

Minh San ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Không muốn... không cần, a... đừng liếm chỗ đó, a...”

Chỗ đó làm sao có thể dùng lưỡi để liếm!

Minh San bị dọa gần như muốn ngất.

Nhưng ngay cả lỗ hậu là nơi đáng xấu hổ như thế, bị phụ thân dùng lưỡi liếm lâu cũng bắt đầu có cảm giác. Lỗ hoa và lỗ lồn đồng thời co rút, cả hai hang dường như đều tiết ra dịch.

Minh San cảm thấy không còn chỗ dung thân, nàng rõ ràng là không muốn, ngoài miệng từ chối nhưng cơ thể lại không kiểm soát được mà hưởng ứng sự trêu đùa của phụ thân.

Nhờ nước miếng và dịch thể bôi trơn, lưỡi phụ thân nhanh chóng chen vào cúc hoa của nàng. Sau khi liếm láp bên trong, lưỡi hắn bắt chước dương vật, bắt đầu thọc ra rút vào trong cái hang chật hẹp đó.

Cảm giác khó xử, xấu hổ nhưng lại kích thích, sảng khoái phức tạp này khiến Minh San khó lòng chịu đựng mà lắc mông.

“A a... Ưm... đừng liếm chỗ đó, đừng đi vào nữa, ư a...”

Thích Kỳ Niên vừa liếm cúc huyệt nàng, vừa đưa tay sờ lỗ lồn, lập tức chạm phải một tay đầy nước dâm.

Hắn chen hai ngón tay vào, cắm vào bướm dâm, chậm rãi thọc ra rút vào.

“Bé đĩ, còn nói không muốn, lồn dâm của con đã ướt đẫm cả rồi...”

Nói xong, hắn tiếp tục chôn mặt xuống, lưỡi càng lúc càng ra vào nhanh hơn, liếm cúc huyệt nàng vang tiếng tấm tắc.

Mà hai ngón tay cũng không buông lỏng, vẫn luôn cắm trong lồn nhỏ của nàng, móc ra từng đợt nước sướng.

Minh San bị cắm đồng thời ở cả trước và sau, sướng đến mức quỳ sấp trên trường kỷ và khẽ run rẩy.

“Ưm ư... A...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro