
Chương 28: Cọ lồn
Minh San thực sự rất sợ, sợ đến mức toàn thân run lên, sợ bị Tiểu Thanh phát hiện, càng sợ bị nương nằm trên giường bệnh nghe thấy.
Nàng vùng vẫy dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đây, nhưng lại không hề phát ra tiếng, cắn chặt răng, bướng bỉnh muốn thoát ra khỏi lồng ngực của phụ thân.
Nàng đã không nên ôm chút hy vọng dù chỉ một chút rằng phụ thân có thể cư xử bình thường hơn ở ban ngày và ở trước mặt người khác. Nam nhân sau khi phát hiện đã cưỡng hiếp nhầm nữ nhi vẫn lặp đi lặp lại cưỡng bức nàng, vốn dĩ không phải là người bình thường. Hắn đạp mọi đạo đức luân lý nghiền nát dưới chân, không hề có chút cảm giác áy náy.
Người như vậy, sao Minh San có thể đấu lại hắn.
Phụ thân linh hoạt luồn tay vào quần lót của nàng, yêu chiều vuốt ve môi lồn đầy đặn, một lúc lâu sau mới luồn sâu hơn, xoa bóp le lồn nhỏ nhắn.
"Ưm... không..." Nàng khẽ rên như tiếng muỗi, bị phụ thân ôm chặt đến mức muốn cắn bừa vào người hắn, mong hắn biết đau mà buông nàng ra.
Nhưng nàng không hiểu, gặm cắn lung tung loạn xạ như vậy chỉ càng kích thích ham muốn tình dục của nam nhân mà thôi.
Với một người có tính cách thô bạo cường thế như Thích Kỳ Niên, hắn càng thích loại hoang dã này. Vì thế, ngay khi Minh San cắn vào tai hắn, hắn cảm thấy sống lưng tê dại, như có dòng điện chạy qua, dục vọng bị kìm nén mấy ngày nay bỗng bùng lên dữ dội như núi lửa.
Hắn cũng chẳng kịp cởi quần, cách mấy lớp vải, ấn mạnh chặt nữ nhi lên cặc buồi đang cương cứng của mình, làm cặc hắn len vào giữa bắp đùi nàng, chống đầu cặc lên lồn múp mềm mại của nàng rồi bắt đầu đưa đẩy, cọ xát từng chút một.
Minh San xấu hổ muốn chết vì hành động hạ lưu thô tục của hắn. Dù cả hai đều mặc quần áo nhưng cảm giác lại còn thẹn hơn cả khi cởi sạch.
Dù cách nhiều lớp vải, nàng vẫn cảm nhận rõ hơi nóng hừng hực từ cặc buồi của phụ thân, nóng như vậy cứng như vậy, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua lớp vải dệt và đụ vào lồn nàng.
"Bé đĩ, cắn ta tiếp đi." Hắn cọ vào môi nàng, thúc giục: "Dùng lực chút nữa, con mẹ nó, sướng chết ta rồi."
Minh San khóc không ra nước mắt, nàng rõ ràng đã cắn rất mạnh, gần như đã làm hắn chảy máu, thế mà hắn lại nói sướng.
"Không cần..." Nàng vặn vẹo mạnh, muốn tránh xa hung khí ở hông hắn, nhưng càng vặn vẹo thì bên dưới hắn lại càng cứng, chẳng khác gì một cây gậy gỗ, đâm thẳng vào lồn nhỏ của nàng.
"Ha... Cái lồn dâm đãng này, đúng là cực phẩm, chỉ cọ như thế này thôi cũng sướng... Ha..." Hắn cố ý, thở dốc đầy ái muội bên tai nàng, từng tiếng từng tiếng khiến mặt nàng đỏ bừng, nóng rực như có thể rán trứng.
Rõ ràng rất sợ hãi và hoảng loạn, nhưng Minh San không thể làm gì được. Cắn không được, trốn cũng không thoát, cuối cùng vẫn bị hắn ôm chặt vào lòng, kẹp cặc buồi cứng ngắc thô căng kia ở giữa hai chân, đang nhanh chóng ra sức đưa đẩy.
Chẳng mấy chốc, Minh San cảm thấy lồn nhỏ như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, đốt cho lòng nàng bỏng rát, đi kèm là từng đợt tê dại khiến nàng khó nhịn, chỉ muốn đi theo tiết tấu đong đưa của hắn.
Nhưng như vậy là không đúng, Minh San khó nhịn khẽ rên, hốc mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt.
Thích Kỳ Niên biết nàng không thể phản kháng được nên khóc. Hắn cũng không dỗ dành, chỉ mổ loạn lên mặt nàng: "Mẹ, lão tử thật muốn địt con ngay tại đây, cái lồn dâm đãng này nên để lão tử địt."
Lúc này, tiếng của Tiểu Thanh vang lên trong sân: "Tiểu thư, đã có thể dọn đồ ăn lên rồi."
Giọng nói không lớn nhưng giống như sét đánh giữa trời quang, ngay lập tức làm Minh San đang chìm đắm trong dục vọng bừng tỉnh. Thân thể nàng run rẩy dữ dội hơn, nức nở nói: "Phụ thân, mau... buông con ra, con cầu xin người."
Thích Kỳ Niên lộ vẻ không dục cầu bất mãn, nhưng cũng không muốn thực sự muốn bức tử nữ nhi. Ánh mắt sắc bén quét ra ngoài cửa, sau đó hắn buông tay, để Minh San xuống.
Ngay khi chân vừa chạm đất, Minh San suýt nữa mềm nhũn mà ngã xuống, vẫn là nhờ nam nhân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng. Trong lúc hỗn loạn, ánh mắt nàng vô tình lướt qua đũng quần quân phục của hắn, nơi đó đang phồng lên một khối thật cao khiến nàng đỏ bừng cả mặt.
Hoảng hốt chỉnh lại váy áo, Minh San ra ngoài giúp Tiểu Thanh mang đồ ăn vào đặt lên chiếc bàn tròn. Bình thường, nàng ít khi vào chính phòng nên chiếc bàn này thật ra là lần đầu tiên được sử dụng.
Khi tất cả đồ ăn đã được dọn lên bàn, Thích Kỳ Niên nhìn qua món ăn, sắc mặt lập tức đen: "Phòng bếp lớn đã cắt xén đồ ăn ở đây? Bình thường con đều ăn những thứ này?" Hắn suýt nữa thì đập bàn đứng dậy.
Minh San vội giải thích: "Thời tiết quá nóng, ta không có khẩu vị, nên đã bảo Tiểu Thanh lãnh một ít đồ ăn chay."
Lúc này, sắc mặt Thích Kỳ Niên mới dịu lại. Hắn liếc nhìn Tiểu Thanh đang đứng bên cạnh và nói: "Ngươi đi xuống, không gọi thì không cần vào."
Nghe hắn đuổi người, Minh San trong lòng căng thẳng, chỉ muốn đi theo Tiểu Thanh ra ngoài và trốn thật xa, nhưng nàng không thể.
Đợi Tiểu Thanh vừa đi, Thích Kỳ Niên lại một tay ôm Minh San ngồi lên đùi hắn. Động tác cực nhanh, không cho nàng chút thời gian nào để tránh né.
"A!" Minh San kêu lên một tiếng, lại muốn tránh ra.
Lại nghe nam nhân uy hiếp nói: "Nha hoàn ở ngay ngoài cửa, nàng ta sẽ nghe thấy nếu con tạo ra tiếng động."
Minh San chỉ có thể vừa tức vừa cắn môi. Kết quả là hắn liền cúi xuống, hôn mạnh vào môi nàng.
Minh San: "..."
Tay hắn nhanh chóng luồn vào vạt áo, tiến vào bên trong yếm, sờ đến hai bầu ngực căng tròn. Hắn nắm lấy, bóp nắn, rồi nói: "Phải ăn nhiều thịt, nếu không cặp vú dâm đãng này sẽ bị thu nhỏ."
Minh San thầm nghĩ nếu hai bầu ngực này biến mất luôn thì càng tốt.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nam nhân lại cảnh cáo: "Nếu thật sự bị nhỏ lại, ta sẽ dùng cặc để phạt con. Có muốn biết phạt như thế nào không?"
Vừa nói, hắn vừa thò tay xuống dưới váy, muốn cởi quần lót của nàng.
Minh San sợ hãi vội vàng giằng co, trong lúc kéo qua kéo lại, chiếc quần lót mỏng manh kêu "roẹt" một tiếng, rồi rách ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro