Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 93

Furuya Rei lái chiếc Mazda trắng tiến vào sân biệt thự. Vừa mới đỗ xe xong, đã nghe thấy giọng của Morofushi Hiromitsu vang lên.

“Zero, hai người về rồi à.” – Morofushi Hiromitsu vui vẻ bước nhanh ra đón.

Nãy giờ anh vẫn đang ở phòng khách đợi Tây Sơn Du và Furuya Rei trở về, nhưng chờ mãi không thấy, sốt ruột quá nên mới ra ngoài xem thử. Trùng hợp là vừa bước ra thì thấy xe của osananajimi lái vào sân.

Morofushi Hiromitsu nhanh chóng đi tới bên xe, nhìn xuyên qua cửa kính, thấy Tây Sơn Du đang ngồi ở ghế phụ, liền theo thói quen giúp cô mở cửa xe.

“Du, em ổn chứ? Anh nấu canh giải rượu cho em…”

Anh còn chưa nói hết câu, Tây Sơn Du đã quay đầu lại, mắt long lanh sáng rỡ, vui vẻ nhào tới ôm cổ anh.

“Trống Trơn!”

Tây Sơn Du ôm chặt cổ Morofushi Cảnh Quang, vui vẻ hét lên bằng tiếng Trung:
“Trống Trơn, Trống Trơn!”

Morofushi Hiromitsu: “…”

Anh vội vàng đỡ lấy Tây Sơn Du, vừa ngạc nhiên vừa dở khóc dở cười nhìn về phía Furuya Rei, hỏi:
“Du uống say à?”

Do ảnh hưởng từ Tây Sơn Du, mọi người trong nhà đều có thể nói tiếng Trung, bình thường cũng hay trò chuyện để luyện khẩu ngữ, nên anh hoàn toàn hiểu được cô đang gọi gì.

“Trống Trơn” là biệt danh mà Tây Sơn Du từng đùa vui đặt cho Morofushi Hiromitsu trong lúc luyện tiếng Trung cho mọi người trong nhà.

Furuya Rei vừa đóng cửa xe xong, ngẩng đầu lên thì thấy Tây Sơn Du đang ôm Morofushi Hiromitsu. Nụ cười trên mặt anh lập tức đông cứng lại, rồi dần dần biến mất.

Anh hơi khó chịu trả lời:
“Ừ, cô ấy uống say rồi.”

Trong lòng Furuya Rei dâng lên một nỗi chua chát không tên. Rõ ràng trên đường về, Tây Sơn Du còn gọi anh là “Lẻ Loi”, còn nói “Du Du chờ Lẻ Loi cùng nhau về nhà”. Thế mà vừa về đến nơi, cô lại hớn hở gọi “Trống Trơn” trước mặt Morofushi Hiromitsu.

Nỗi chua xót càng lúc càng đậm. Anh cảm thấy vị trí của mình trong lòng Tây Sơn Du dường như thua xa osananajimi.

Mà Furuya Rei lại không hề biết, đây mới chỉ là… bắt đầu.

Cô nàng đại sư nào đó sau khi uống say, chẳng khác nào một đứa trẻ con — ngoài việc cười ngây ngô thì chỉ còn lại… vô tận nhiệt tình.

Tây Sơn Du ôm lấy Morofushi Hiromitsu, cười ngây ngô và lớn tiếng hét:
“Trống Trơn, Trống Trơn! Du Du thích nhất Trống Trơn!”

Furuya Rei: “…”

Hai mắt anh lập tức trợn to, sững sờ nhìn hai người đang ôm nhau.

Morofushi Hiromitsu thì bị dỗ đến vui vẻ, nở nụ cười rạng rỡ, còn dịu dàng dỗ ngọt lại Tây Sơn Du như đang dỗ em bé:
“Ừ hắc, Trống Trơn cũng thích Du Du nhất!”

Furuya Rei: “…”

Ánh mắt anh lập tức như lưỡi dao bắn về phía Morofushi Hiromitsu.

Morofushi Hiromitsu bị nhìn chằm chằm suốt ba giây, cuối cùng mới kịp nhận ra — ồ, Zero đang ghen.

Morofushi Hiromitsu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, quay sang nói:
“Du uống say rồi đấy.”

Gặp người say thì chỉ có cách dỗ như trẻ con thôi, mà lại là Du, ai trong nhà mà nỡ trách cô ấy được chứ?

Furuya Rei không đáp lời, anh bước nhanh tới, thẳng tay kéo Tây Sơn Du từ lòng Morofushi Hiromitsu ra, ôm lại về phía mình.

Sau đó, Furuya Rei nhẹ giọng dỗ dành Tây Sơn Du, nhanh chóng đưa cô vào biệt thự, cách ly triệt để với osananjimi.

Bị bỏ lại phía sau, Morofushi Hiromitsu: “…”

Vốn đang cười hớn hở, nhưng cúi đầu nhìn cánh tay trống không của mình, rồi lại nhìn Furuya Rei đang ôm Tây Sơn Du không chịu buông, tâm trạng anh bỗng dưng tụt dốc không phanh.

Cô em gái được cả nhà nâng như trứng, lại bị người khác ngang nhiên cướp đi, ai mà làm anh trai lại không buồn cho được?

Nụ cười trên mặt Morofushi Hiromitsu cũng biến mất. Anh vội đuổi theo Furuya Rei, cố gắng “giành lại” cô em gái thân yêu của mình.

Một đôi thanh mai trúc mã, người tranh ta đoạt, phân cao thấp ngay giữa biệt thự.

Trong phòng khách, Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, và Date Wataru đã phát hiện cổng biệt thự mở, nên xuống lầu vừa trò chuyện vừa đón hai người về.

Đến khi thấy Furuya Rei đỡ Tây Sơn Du bước vào, Matsuda Jinpei nhướn mày kinh ngạc nói:
“Ô, hiếm thật đó, Du mà cũng uống say à?”

Bình thường Du rất biết chừng mực, chỉ uống lúc có lễ hay tiệc đặc biệt. Xem ra hôm nay được Zero đích thân đi đón, cảm giác an toàn quá lớn nên cô mới buông lỏng đến mức say thế này.

Morofushi Hiromitsu định lên tiếng, nhưng chưa kịp nói gì thì Tây Sơn Du đã nghe thấy giọng Matsuda Jinpei, liền quay đầu lại nhìn. Sau đó, cô đột nhiên thoát khỏi vòng tay Furuya Rei, vui vẻ nhào tới:

“Thường Thường, ôm một cái!” – Tây Sơn Du gọi bằng tiếng Trung, như thể vừa nhìn thấy bạn thân cùng chơi từ thuở mẫu giáo, sung sướng lao vào lòng Matsuda Jinpei.

Furuya Rei: “…”

Morofushi Hiromitsu: “…”

Matsuda Jinpei: “…”

Không hề do dự, Matsuda Jinpei lập tức ôm lấy Tây Sơn Du, nụ cười trên mặt tươi đến mức không thể tươi hơn.

Hiển nhiên, được chính em gái chủ động xin ôm một cái khiến anh vui sướng vô cùng.

Anh ôm cô bằng một tay, tay còn lại vò rối tóc cô, cười gian nói trêu:
“Hê, không ngờ nha. Hóa ra Du sau khi uống say lại dính người đến vậy.”

Nói là trêu ghẹo, nhưng rõ ràng trên mặt Matsuda Jinpei đã viết to hai chữ đắc ý!

“Em gái nhà mình vừa bước vào cửa đã đòi ôm mình trước tiên, chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ người mà Du yêu quý nhất là mình!” – Matsuda Jinpei nghĩ thầm.

Matsuda Jinpei: Tôi sướng muốn nổ tung luôn rồi!

Furuya Rei: “…”

Morofushi Hiromitsu: “…”

Cả hai người nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt dần trở nên lạnh tanh, sau lưng dường như đang bốc lên khói đen oán khí.

Du / em gái lại bị giành mất rồi!

Và… chuyện chưa dừng lại ở đó.

Hagiwara Kenji vừa thấy bạn thân được ôm mà mình thì không, liền không vui chạy tới.

Anh ló đầu từ sau vai Matsuda Jinpei, nhìn Tây Sơn Du đang cười ngây ngô, than vãn:
“Ôi chao, Du chỉ muốn ôm Jinpei-chan thôi, vậy anh Kenji phải buồn lắm đó nha~”

Tây Sơn Du ngẩng đầu ra khỏi lòng Matsuda Jinpei, ngơ ngác nhìn Hagiwara Kenji, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi mới hiểu được lời anh nói.

Rồi cô vươn tay về phía Hagiwara, ngoan ngoãn nói bằng tiếng Trung:
“Nhị Nhị, đừng buồn, ôm một cái!”

Hagiwara Kenji: “…”

Đừng tưởng anh không biết — ở Trung Quốc, “Nhị” có nghĩa là ngốc nghếch.

Còn “Nhị Nhị” chẳng phải là… gấp đôi ngốc nghếch sao!?

Hagiwara Kenji lập tức giành lại Tây Sơn Du từ tay Matsuda Jinpei, ôm chặt cô vào lòng, lấy cằm cọ cọ vào đầu cô, kéo dài giọng oán trách:
“Du~ Chúng ta đã nói rồi, không được gọi là Nhị Nhị. Phải gọi là anh Kenji cơ mà~!”

“Phụt! Hahahaha! Nhị Nhị, Nhị Nhị!” – Matsuda Jinpei, người vừa bị giành mất em gái, lúc đầu còn hơi khó chịu, nhưng vừa nghe biệt danh độc nhất vô nhị kia thì cười lăn trên ghế sofa.

Date Wataru cũng không nhịn được mà cười đến phát run. Morofushi Hiromitsu cũng bị chọc cười theo.
Chỉ có Furuya Rei, nhìn cảnh tượng ấm áp rộn ràng trước mặt, khói đen sau lưng ngày càng đậm.

Hagiwara Kenji vẫn cố gắng sửa sai, không chịu bỏ cuộc:
“Du, em phải gọi là anh Kenji chứ, không được gọi là Nhị Nhị!”

Tây Sơn Du lúc này đầu óc đã mơ màng, phản ứng chậm chạp, căn bản không nghe hết lời anh nói. Cô chỉ bắt được vài từ, ghi nhớ được đúng mấy từ khóa, liền ngoan ngoãn gật đầu, đáp:

“Ừm, anh Nhị Nhị.”

Hagiwara Kenji: “……”

“anh Nhị Nhị” — chẳng phải gọi anh là “anh trai Ngốc Nghếch” đó sao!?

“PHỤT! HAHAHAHAHAHA!!!”
“HAHAHAHAHAHA!!!”

Matsuda Jinpei cười đến chảy cả nước mắt, vừa đập tay đấm sô pha. Date Wataru và Morofushi Hiromitsu cũng cười nghiêng ngả, ngã lăn ra ghế, không còn hơi sức đâu mà tranh giành em gái nữa.

Hagiwara Kenji thì mang vẻ mặt đầy ai oán, tủi thân như con cún nhỏ, mắt không rời khỏi Tây Sơn Du.

Lúc này, Tây Sơn Du cuối cùng cũng dường như cảm nhận được cảm xúc tủi thân của người anh “cưng chiều nhất” nhà mình. Cô sững lại vài giây, rồi bắt đầu làm nũng ngốc nghếch đáng yêu:
“Nhị Nhị ca ca, Du Du thích nhất Nhị Nhị ca ca!”

(Khúc này mình để ca ca tại thấy để vậy dễ thương hơn( ≧∀≦)ノ)

Hagiwara Kenji lập tức rạng rỡ như mặt trời, vui đến mức chẳng còn quan tâm chuyện bị gọi là “Nhị Nhị” nữa.

“Phụt! Ha ha ha, ừ~” — Matsuda Jinpei vẫn đang cười lớn, bỗng cảm thấy không ổn.

“Gì chứ?! Tại sao là thích Nhị Nhị ca ca! Còn Thường Thường ca ca thì sao, em không thích à?!” – Matsuda Jinpei lập tức hét lên.

Tây Sơn Du lơ mơ, ngây ngô gật đầu: “Ừm, thích nhất Thường Thường ca ca.”

Morofushi Cảnh Quang lập tức ghé qua truy hỏi:
“Vậy còn Trống Trơn ca ca thì sao?”

Tây Sơn Du vẫn ngốc nghếch trả lời theo trí nhớ từ nãy đến giờ:
“Ừm, thích nhất Trống Trơn ca ca.”

“Còn Hàng Hàng ca ca thì sao?” – Date Wataru cũng không cam lòng bị bỏ lại, hét lớn từ phía sau Hagiwara Kenji.

“Đủ rồi!!” – Một luồng oán khí dày đặc vang lên. Furuya Rei cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Anh gạt đám bạn thân sang một bên, một tay ôm Tây Sơn Du trở lại lòng mình, từng người một trừng mắt liếc họ, bực bội nói:
“Đừng có trêu cô ấy nữa, tôi đưa cô ấy về phòng nghỉ!”

Trong lòng Furuya Rei lúc này đang nghẹn đến muốn nổ tung — dựa vào đâu mà ai cũng được nghe câu “thích nhất”, chỉ riêng anh là không?! Cô chưa từng nói với anh: “Thích nhất Lẻ Loi”…

Hagiwara Kenji, Matsuda Jinpei và những người khác đồng loạt thất vọng thở dài:
“Haizz…”

Họ chỉ có thể đưa mắt dõi theo, mặt xị ra, nhìn Furuya Rei ôm Tây Sơn Du lên tầng hai, khí thế bức người khiến chẳng ai dám cản đường.

Hagiwara Kenji còn lẩm bẩm:
“Du hiếm lắm mới uống say một lần, cơ hội này có được dễ gì đâu…”

Bình thường muốn nghe cô gọi bọn họ là “ca ca” đã khó, huống chi là dính người như vậy.

Tầng hai – trong phòng ngủ.

Furuya Rei đỡ Tây Sơn Du ngồi xuống mép giường, vừa giúp cô cởi áo khoác và dép, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Cái gì chứ, tại sao lại là thích nhất Thường Thường, Trống Trơn, Nhị Nhị… Em còn chưa từng nói với anh là ‘thích nhất Lẻ Loi’…”

Tây Sơn Du cúi đầu lơ mơ, nhìn mái tóc vàng lấp lánh trên đỉnh đầu của Furuya Rei, ngẩn ra một lúc, bỗng nhiên ôm cổ anh vui vẻ, dụi mặt vào tóc anh, nũng nịu nói:

“Lẻ Loi! Thích nhất Lẻ Loi!”

Furuya Rei: “!!”

Anh lập tức sững người tại chỗ.

Tây Sơn Du vẫn ôm lấy anh, vui vẻ gọi tiếp:
“Thích nhất Lẻ Loi! Lẻ Loi~”

Luồng oán khí trên người Furuya Rei ngay lập tức tan biến. Nụ cười trên mặt anh dần nở rộ, càng lúc càng tươi sáng.

Anh từ từ ngồi xuống, nhẹ nhàng đổi tư thế, ôm cô vào lòng, cố ý hỏi lại:

“Thật không? Em thích nhất Lẻ Loi sao?”

“Ừ ừ! Thích nhất Lẻ Loi!” – Tây Sơn Du cười ngây ngô, tựa đầu lên vai Furuya Rei, còn dụi dụi vào tóc vàng của anh, mặt mũi tràn đầy thỏa mãn.

Furuya Rei cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười rạng rỡ như nắng sớm.

Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, anh nghe thấy Tây Sơn Du ôm cổ mình, dựa vào vai mình, lại cao hứng reo lên:

“Thích nhất Trống Trơn! Thích nhất Thường Thường! Thích nhất Nhị Nhị! Thích nhất Hàng Hàng! Thích nhất Lẻ Loi!”

Cô vừa hô, vừa đếm bằng đầu ngón tay như sợ bỏ sót ai.

Furuya Rei – người được nhắc đến cuối cùng: “……”

Anh tức đến bật cười!

Dựa vào đâu mà trong danh sách lời nói lúc say, anh lại là người cuối cùng được thích?!

Furuya Rei ôm chặt lấy Tây Sơn Du, vùi đầu vào vai cô, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm:

“Đồ lừa đảo! Em chỉ biết gạt anh!”

Tây Sơn Du đầu óc vẫn mơ màng, vừa nghe vậy đã theo phản xạ phản bác lại:

“Du Du không phải đồ lừa đảo!”

“Vậy rốt cuộc em thích ai nhất? Em nói đi!” – Furuya Rei buồn bực chất vấn.

Tây Sơn Du tay phải vẫn ôm cổ anh, cằm tựa trên vai anh, nghiêng đầu, lại giơ tay trái lên, bắt đầu giơ từng ngón đếm đếm, lẩm bẩm:

“Du Du thích nhất… Ừm, Trống Trơn, Thường Thường, Nhị Nhị, Hàng Hàng…”

Furuya Rei: “……”

Anh sắp tức đến ngất xỉu luôn rồi!

Một mặt là tức đến phát điên, một mặt lại chẳng nỡ buông người trong lòng ra. Anh chỉ có thể nghiến răng tiếp tục lầm bầm:

“Đồ lừa đảo… Em nói hết tên mọi người rồi, chẳng thèm nói đến tên anh!”

Tây Sơn Du lại theo phản xạ:
“Du Du mới không phải đồ lừa đảo!”

Cô ngơ ngẩn một lát, rồi bất ngờ dịu dàng gọi:
“Lẻ Loi~”

Furuya Rei hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lại kẻ lừa đảo này.

Nhưng đúng lúc ấy, Tây Sơn Du dường như cuối cùng cũng nhận ra, cô ôm cổ anh, bắt đầu dụi đầu làm nũng, cọ cọ tóc vàng, cọ cọ bả vai, nhẹ nhàng nói:

“Du Du thích nhất Lẻ Loi lắm~ Lẻ Loi không tức giận, ngoan ngoan~”

Trái tim Furuya Rei lập tức đập loạn!

“Du Du thích nhất Lẻ Loi” gì đó… quá phạm quy rồi!!!

Mặt anh đỏ bừng như lửa, cuối cùng không nhịn được nữa, nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc của Tây Sơn Du, ôm chặt cô vào lòng.

Tây Sơn Du vẫn còn ngơ ngác lẩm bẩm:

“Du Du thích nhất Lẻ Loi~”

Yết hầu Furuya Rei trượt lên xuống, anh khàn giọng nói khẽ:

“Lẻ Loi cũng thích nhất Du Du… là người thích nhất trên toàn thế giới.”

So với tất cả mọi thứ, anh càng thích em hơn cả mạng sống.

“Du, em phải nhớ kỹ…” – Furuya Rei thì thầm, dụi đầu vào vai cô –
“Anh thích nhất, thích nhất em.”

Tây Sơn Du mơ màng chớp mắt, ngáp một cái, rồi nghiêng đầu tựa lên vai Furuya Rei, bắt đầu lim dim buồn ngủ. Cô hoàn toàn không để ý vừa nãy mình nói “thích nhất Lẻ Loi” còn kèm theo những gì.

Ngoài hành lang, trước cánh cửa phòng ngủ khép hờ.

Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Date Wataru đứng chết trân, trợn mắt há hốc mồm vì những lời từ trong khe cửa vọng ra, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Hagiwara Kenji giọng run run:
“Furuya-chan… chắc là đang nói đùa thôi đúng không…”

Date Wataru lẩm bẩm, vẻ không dám tin:
“Furuya thích Du á? Furuya cũng hai mươi chín tuổi rồi đấy, không phải… hơi bị già rồi sao?”

Matsuda Jinpei thì đã "phát nổ" ngay tại chỗ:
“Khốn kiếp! Dám cướp em gái của tao?!”

Anh tức giận đến mức lửa cháy đùng đùng, lập tức lao đến định xông vào phòng. Morofushi Hiromitsu vội vàng ôm chặt eo anh kéo ngược lại, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, cố gắng khuyên nhủ:

“Matsuda, bình tĩnh! Du vẫn còn đang ở trong đó, cậu bình tĩnh lại đi!”

Nhưng làm gì còn bình tĩnh nổi. Matsuda Jinpei vừa giãy giụa vừa gào to:

“Hắn dám cướp em gái của tôi! Tên tóc vàng khốn nạn kia! Dám giành em gái với tôi! Không thể tha thứ được!”

Matsuda Jinpei giận đến muốn xé Furuya Rei ra thành từng mảnh!

Hagiwara Kenji lúc đầu cũng rất bực, nhưng khi thấy Jinpei-chan phát điên như thế, lại nhìn thấy vẻ mặt như không thể chấp nhận nổi của Date Wataru, đột nhiên cảm thấy… ừm, mình hình như cũng không cần phải tức giận lắm.

Dựa vào thực lực chiến đấu của Jinpei-chan và lớp trưởng, cho dù có Morofushi-chan giúp giữ chân, thì đêm nay… Furuya-chan chắc chắn sẽ rất thảm.

Đúng như Hagiwara Kenji đoán.

Chờ Furuya Rei dỗ Tây Sơn Du ngủ xong rồi ra ngoài, vừa đóng cửa phòng lại, thì đám anh em cảnh sát đang “thân ái tương tàn” liền trực tiếp khởi chiến.

“DÁM CƯỚP MUỘI MUỘI CỦA TAO HẢ, ĐỒ KHỐN!!!” – Matsuda Jinpei túm cổ áo Furuya Rei, giận dữ giơ nắm đấm, rống to như sấm.

“Furuya, không phải là tôi không tin nhân phẩm của cậu, nhưng cậu không cảm thấy… với độ tuổi của cậu mà ở bên Du, có hơi… già quá rồi không?” – Date Wataru vừa đấm người, vừa khuyên nhủ bằng giọng giáo huấn rất tận tình.

“Furuya-chan, cậu thật quá đáng! Dám cướp Du đi, Du là em gái của tất cả mọi người!” – Hagiwara Kenji cũng thường xuyên đá thêm một cú, vừa đánh vừa bực tức làu bàu.

“Bình tĩnh đi! Đại gia, mọi người bình tĩnh chút a!” – Morofushi Hiromitsu vừa chắn đòn giúp Furuya Rei, vừa nhân lúc không ai để ý lén đá hắn một phát, “Cho đáng đời! Ai bảo cậu dám giành muội muội với bọn tôi!”

Một mình không địch nổi bốn người · lại không nỡ ra tay đánh bạn bè · chỉ có thể phòng thủ bị động · thảm thương hết biết · Furuya Rei: “……”

Furuya Rei đã cảm nhận được rồi — con đường theo đuổi lần này không chỉ gian nan, mà ngay cả sau này dù có ở bên Du thật sự, thì cũng phải đối mặt với bốn anh vợ như hổ rình mồi, luôn khó chịu với anh.

Furuya Rei: “……”

Tương lai thật đáng lo.

Đêm hôm đó, tổ năm người cảnh sát tổ chức một trận đại hỗn chiến, cuối cùng ai cũng mệt mỏi thở hổn hển, nằm bẹp trên sàn nhà.

Cuối cùng, vẫn là Morofushi Hiromitsu sợ Tây Sơn Du phát hiện ra mấy vết thương sẽ lo lắng, liền lấy hộp thuốc ra, giục cả nhóm ngồi dậy trị thương.

Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji vừa bôi thuốc, vừa không chút nể tình mà mắng Furuya Rei, vẫn tức tối vì chuyện anh dám “cướp em gái”, trong lòng rất không vui.

Date Wataru thì lại ôm ra một chồng sách từ trong phòng, “phịch” một tiếng ném xuống trước mặt Furuya Rei.

Sau đó, anh ngồi xếp bằng đối diện Furuya Rei, ánh mắt sáng quắc như dao, nở một nụ cười… hung thần ác sát, từng chữ từng câu nói:

“Mấy quyển sách này, là khi tôi và Natalie mới yêu nhau, tôi từng học qua.”

“Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thường lấy ra xem lại, sợ mình có gì làm chưa tốt, khiến Natalie buồn.”

Sắc mặt Date Wataru dần trở nên nghiêm túc:

“Tôi hy vọng mình có thể trở thành một người bạn trai tốt, một người chồng tốt, để Natalie luôn cảm thấy an tâm và tin tưởng.”

“Tôi hy vọng tình yêu của tôi và Natalie có thể kéo dài mãi mãi, đến già cũng không chia lìa.”

“Tôi nghĩ, Furuya, cậu cũng có cùng cảm xúc như tôi, đúng chứ?”

Nghe Date nói xong, sắc mặt Furuya Rei cũng nghiêm lại.

Anh nhìn thẳng vào mắt Date Wataru, trịnh trọng nói:
“Đúng vậy. Tôi cũng có cùng cảm xúc như vậy!”

Anh không muốn xa rời Du, càng không thể chấp nhận việc Du sẽ chọn người khác. Anh mong rằng người luôn bên cạnh Du sẽ là mình. Anh hy vọng người được Du thích, được cô tin tưởng dựa dẫm, cũng sẽ là chính anh, không phải ai khác.

Furuya Rei mong rằng… anh có thể ở bên Tây Sơn Du mãi mãi.

Date Wataru lập tức cười rộ lên, nhưng vẫn là nụ cười hung dữ. Anh vỗ chồng sách một cái, cổ vũ nói:

“Tốt lắm! Furuya, chỉ là vài quyển sách thôi mà! Là cảnh sát hạng nhất của tổ chúng ta, chắc là cậu đọc thuộc hết cũng dễ thôi!”

“Cố lên, Furuya, tôi tin tưởng cậu!”

Tổ cảnh sát hạng nhất giờ phải đọc thuộc mười mấy quyển sách tình cảm · Furuya Rei: “……”

Matsuda Jinpei tò mò thò đầu lại gần, đưa tay lật lật chồng thư, miệng đọc to:

“《Làm thế nào để khiến bạn gái vui vẻ》, hừ, bản này là bản dịch ngôn ngữ quốc tế… 《Làm thế nào để trở thành một bạn trai lý tưởng》, ồ, bản này lại là bản tiếng Z quốc… 《Giáo trình trượng phu mẫu mực》 tập thượng, trung, hạ…”

Anh yên lặng thu tay lại, nhìn Furuya Rei đầy thương hại lẫn… sung sướng khi thấy người gặp họa. Furuya Rei: “……”

Date Wataru khoanh tay, quay sang nhìn Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji và Morofushi Hiromitsu, hiếm khi lộ ra phong thái lớp trưởng, mặt nghiêm lại giáo huấn:

“Không chỉ Furuya, cả ba người các cậu cũng phải học thuộc hết!”

“CÁI GÌ?!” – Matsuda Jinpei kinh hãi trừng mắt. Hagiwara Kenji và Morofushi Hiromitsu cũng sững sờ nhìn lớp trưởng nhà mình.

Furuya-chan / Zero thì có lý do — dám cướp em gái của bọn họ, đáng bị xử lý.

Nhưng còn bọn họ ba người, đến một cô gái thích còn chưa có, sao cũng bị bắt học thuộc?!

Date Wataru nói nghiêm túc:
“Đây là điều cuối cùng tôi có thể dạy các cậu với tư cách lớp trưởng: Làm sao để trở thành bạn trai tốt, người chồng tốt. Chỉ khi các cậu ghi nhớ thật sâu những điều này, tương lai mới không gặp nguy cơ trong tình yêu, không phải rơi vào hôn nhân bất hạnh!”

Còn chưa có ai để yêu, không biết bao giờ mới được yêu, Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji, Morofushi Hiromitsu: “……”

Lớp trưởng, cái này dạy có sớm quá không?!

Furuya Rei: “Phụt…”

Hoàn toàn không ngờ rằng, cuối cùng người phải học thuộc sách tình cảm không chỉ có anh.

Sáng hôm sau, khi chim sẻ líu lo trên cành, Tây Sơn Du ngáp một cái, tỉnh dậy trên giường.

Vừa dụi mắt vừa nhớ lại chuyện tối qua mình uống rượu, dần dần, cả người cô đờ ra.

Đợi đã… cái người cứ gọi tên người khác phải dùng điệp từ, nhìn thấy ai cũng nhào vào ôm chặt nói “Thích nhất”, rồi dính lấy người ta làm nũng là ai vậy?

Tây Sơn Du ngơ ngác, mặt đầy sợ hãi — sao mình sau khi uống rượu lại kinh khủng thế này?! Không phải là xã chết mất rồi sao?!

Cô nhớ lại, hình như trước đây mỗi lần sư phụ, sư huynh, sư tỷ dặn dò, đều nói tuyệt đối không được uống rượu bên ngoài, chính là vì sau khi say rượu… cô hay có “thói quen xấu”.

Tây Sơn Du: “……”

Uống rượu xong liền biến thành quái vật ấu trĩ thích làm nũng, sáng hôm sau trực tiếp xã chết bản thân, muốn độn thổ luôn cho rồi!

Cứu mạng… đời này mình không muốn nhìn mặt Furuya Rei với mấy người kia nữa! – Tây Sơn Du lập tức chui đầu vào gối, rơi vào trạng thái tan vỡ.

Thế rồi, trong lúc tan vỡ, cô đột nhiên nhận ra… có gì đó không đúng.

Từ từ đã… “Lẻ Loi”, khụ… phản ứng tối qua của Furuya Rei, có phải… có phải là không bình thường cho lắm?

Tây Sơn Du nhớ lại những lời Furuya Rei nói tối hôm qua, cả người dần dần rơi vào trạng thái mộng bức.

Cái gì mà —

“Lẻ Loi cũng thích nhất Du Du, là người yêu nhất trên đời.”

Rồi còn:
“Anh thích nhất, thích nhất em.”

Lửa như thiêu mông, Tây Sơn Du bật dậy khỏi giường, mặt đỏ bừng như cà chua chín.

Không thể nào?! Cái “anh thích nhất em” kia… chắc là cô nghe nhầm rồi chứ?

Furuya Rei chắc là muốn nói, anh rất cảm kích cô, chứ không phải là cái kiểu “thích” kia đâu!

Chắc là… chắc là do anh ấy biểu đạt nhầm thôi!

Giống như cô vậy, mỗi lần uống say là lại ôm người ta nói “thích”, có ai bắt bẻ gì đâu!

Tây Sơn Du ngồi đờ đẫn trên giường một lúc lâu, sau đó lặng lẽ lấy tay che mặt, thảm thiết rên rỉ.

Furuya Rei… thích cô.

Chuyện này… đùa một chút cũng chẳng thấy buồn cười nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro