
Chương 197: Có nội tình
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Bình minh còn chưa ló dạng, rừng cây bao phủ một lớp sương sớm mỏng manh, bị cành lá um tùm che khuất, ánh sáng trong rừng rậm mờ ảo và u ám.
Đột nhiên, sự xuất hiện của vài bóng người phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sáng. Những tiếng than thở liên tục vang lên xung quanh, khiến đàn chim vỗ cánh bay đi tán loạn.
"Móa nó? Ta biết trò chơi này rất chân thực, nhưng cái này cũng quá chân thực rồi!"
"Quá đỉnh rồi, đây thật sự là trò chơi sao, không phải là ta đã xuyên không rồi chứ?"
"Xuỵt, hơi lạnh nha, lạnh quá!"
Ba người chơi gần như đồng thời giáng sinh dưới một cây tùng lớn, sau một loạt các hành vi kỳ quái như há miệng hít không khí, hái lá đào đất bóc vỏ cây, đứng tại chỗ ca hát nhảy múa, cả ba đều đồng loạt trấn tĩnh lại, bắt đầu điều chỉnh các chỉ số nhân vật của mình.
Thời tiết đầu xuân thật sự quá lạnh, họ đều chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng cũ nát, nếu không giảm độ cảm quan xuống thì thật khó mà chịu đựng được cái lạnh trong rừng này.
Sau khi điều chỉnh chỉ số nhân vật, người chơi tên Thành Nhất Kiếm là người đầu tiên chào hỏi hai người bên cạnh: "Hai huynh đệ, các ngươi chắc cũng đến Phi Ưng Đội báo danh phải không?"
Kể từ khi danh sách người chơi thử nghiệm lần năm được công bố, ngoài các bài đăng tuyển dụng công khai của các thương hội lớn, Phi Ưng Đội và Ngọa Long Các cũng đăng bài chiêu người trên diễn đàn.
Bài đăng tuyển dụng của Phi Ưng Đội là do Bộ Kinh Vân đích thân đăng, trực tiếp ghi rõ địa điểm và thời gian đăng ký cho nghề binh sĩ, địa điểm là cổng thành phía đông huyện Thượng Vũ thuộc quận Dặc Lăng.
Từ đó có thể suy đoán, những người chọn sinh ra gần huyện Thượng Vũ vào lúc này, phần lớn là đến đăng ký gia nhập Phi Ưng Đội.
Quả nhiên, nghe câu hỏi của hắn, cả hai người chơi đều đáp lời: "Đúng vậy, chơi lính thăng cấp nhanh mà!"
"Vậy thì tình cờ quá, chúng ta cùng đi thôi." Giọng điệu của Thành Nhất Kiếm nhiệt tình mà trầm ổn, tuy ngoại hình trông trẻ tuổi, nhưng hành động cử chỉ lại toát ra khí chất của một đại ca trưởng thành, "Làm quen chút, ta tên là Thành Nhất Kiếm, năm nay hơn ba mươi, gần bốn mươi tuổi, chắc là lớn hơn hai ngươi nhỉ? Các ngươi gọi ta Lão Thành, hay Kiếm ca đều được."
Người chơi cao lớn tên Độc Cô Mặc thờ ơ nói: "Được, các ngươi cứ gọi ta bằng tên trong game đi."
Người chơi thứ ba có khuôn mặt tròn trông rất trẻ con, hắn chỉ vào tên trong game trên đỉnh đầu mình, mím môi cười một cái, không nói gì.
Hai người kia nhìn kỹ lại, chỉ thấy trên đỉnh đầu hắn chễm chệ hai chữ "Thao Oa*", nhất thời cả hai đều lộ ra vẻ mặt như ăn phải shit.
*Thao Oa gốc là 操窝. Thao chính là fuck ấy, còn Oa (wō) đọc gần giống với từ 我 (wǒ) nghĩa là tôi. Vậy suy ra Thao Oa được hiểu như là fuck me:)))))
Độc Cô Mặc khóe miệng giật giật: "Ngươi mặc quần vào đi, trên mạng hết người quen biết ngươi rồi à!"
Người chơi tên Thao Oa lắc lắc cổ, cười hì hì: "Tên là để các ngươi gọi, ta sợ gì."
"Cút, ta ngu mới gọi tên đó của ngươi."
Ba người vừa trò chuyện, vừa men theo tuyến đường định vị để đi đến huyện thành.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, mấy người bị lạnh đến tái mét mặt mày cuối cùng cũng đến được cổng thành phía đông thành Thượng Vũ.
Đến nơi, ba người phát hiện có không ít người chơi đã đến sớm hơn họ, xếp thành ba hàng dài tại chỗ báo danh.
Thấy vậy, ba người vội vàng xếp vào cuối đội ngũ có số lượng người ít hơn.
"Thanh niên bây giờ chơi game cũng cạnh tranh đến vậy sao?" Thành Nhất Kiếm lắc đầu tặc lưỡi nói.
"Mọi người đều sợ chết cóng thôi, báo danh càng sớm thì càng sớm được phân phát đồ ăn và quần áo."
"Cũng đúng ha!"
Đang nói chuyện, phía trước truyền đến một giọng nói dứt khoát mạnh mẽ.
"Tên?"
"Trần Liệt!"
"Quê quán."
"Người huyện Thượng Vũ, quận Dặc Lăng..."
Không lâu sau, người chơi tên Trần Liệt cầm mộc bài thân phận binh sĩ đi về phía lều trại bên kia để nhận quần áo và thức ăn.
Đội ngũ phía sau nhìn theo bóng lưng hắn, xì xào bàn tán: "Ta dám chắc, người vừa nãy chắc chắn ngoài đời là một quân nhân."
"Quả thực rất giống, tư thế đi của hắn, người bình thường sẽ không thẳng lưng như vậy."
"Vậy chẳng phải là chuyên môn đối ứng sao?"
"Bộ đại lão cũng là chuyên môn đối ứng mà, nếu ngoài đời là quân nhân, vào game làm lính chắc chắn thăng cấp nhanh hơn chúng ta, đến lúc đó e rằng lại là một cao thủ..."
Nghe những người phía trước bàn luận, Thành Nhất Kiếm nheo mắt thở dài: "Thật tốt, chuyên môn đối ứng, chuyên môn của ta ở đây chắc chẳng tìm được việc làm."
Độc Cô Mặc tò mò hỏi: "Kiếm ca, ngoài đời ngươi làm gì?"
"Ta à." Thành Nhất Kiếm nhe răng cười, giơ tay làm động tác như đang lái xe, "Lái tàu thủy chở khách."
Nói xong, hắn tưởng đối phương sẽ lộ ra vẻ ngạc nhiên, dù sao đây cũng không phải là một nghề nghiệp quá phổ biến, ai ngờ Độc Cô Mặc đúng là ngạc nhiên thật, nhưng mở miệng lại nói: "Vậy cũng trùng hợp quá, ta cũng là thuyền viên, ta làm máy tàu!"
Thành Nhất Kiếm nhướng mày, đang định bày tỏ sự ngạc nhiên, Thao Oa liền theo sát đó kinh ngạc nói: "Ối đệt, trùng hợp thế, ta cũng tốt nghiệp Học viện Hàng hải, làm việc trên tàu một năm rồi, năm ngoái vừa thi đậu công chức của Cục Hàng hải!"
Nói xong, ba người đối diện nhau, im lặng một cách kỳ lạ.
Sau đó Độc Cô Mặc hạ giọng hỏi: "Các ngươi nói xem, cái việc bốc thăm này có phải có uẩn khúc gì không, không thể trùng hợp đến vậy chứ?"
"Có thể là nơi chúng ta đăng nhập gần nhau, nên được phân vào cùng một điểm giáng sinh?" Thao Oa đưa ra suy đoán.
Hai người kia nghe vậy, cảm thấy có khả năng này, nhưng ngay sau khi so sánh địa điểm đăng nhập, lại phát hiện nơi họ ở cách nhau mấy tỉnh, không có bất kỳ mối liên hệ nào.
"Hay là hỏi thử người khác xem, ngoài đời họ làm nghề gì?" Độc Cô Mặc đề nghị.
Thành Nhất Kiếm thấy sắp đến lượt mình, liền giơ tay nói: "Để lát nữa nói đi, đây không phải chuyện gấp gáp gì cả."
Hai người kia cũng nghĩ vậy, mũ chơi game của họ đều đã kết nối rồi, dù việc quay số có uẩn khúc thật, đó cũng là vấn đề của bên làm game, không liên quan đến họ.
Thế là, mấy người tạm gác lại nghi vấn này, chuyên tâm đối phó với việc đăng ký trước mắt.
Sau khi tham gia báo danh binh sĩ, ba người lại cùng nhau đến lều trại đối diện để nhận quần áo.
Bên trong lều trại màu xanh quân đội, có hai thành viên Phi Ưng Đội đội mặt nạ đen đang ngồi, thấy họ đến, sau khi ghi lại tên, liền phát cho mỗi người một bộ quần áo giữ ấm cơ bản.
"Sao lại là áo khoác quân đội vậy?" Độc Cô Mặc nhíu mày thắc mắc, "Chiến bào và mặt nạ của U Linh Quân chúng ta đâu?"
"Chiến bào đâu dễ lấy như vậy, ít nhất cũng phải trải qua một nhiệm vụ chiến đấu, giết quái nhỏ hoặc chết một lần, từ đó sàng lọc những người không thể thích nghi với nghề này hoặc có trở ngại tâm lý, những người ở lại mới có thể gia nhập U Linh Quân." Người chơi Phi Ưng Đội tên Kim Đại Thuần lười biếng giải thích, "Các ngươi bây giờ nhiều nhất chỉ có thể coi là quân dự bị."
"Vậy khi nào có nhiệm vụ chiến đấu?"
"Rất nhanh thôi, vài ngày nữa chúng ta sẽ tấn công huyện Ngô Hưng." Người chơi Phi Ưng Đội khác trả lời, thấy mấy người họ mặt mày tái xanh, liền tử tế nhắc nhở: "Các ngươi mau mặc quần áo vào đi, không lát nữa cảm lạnh thì lại phải chạy lại từ đầu."
Ba người nghe vậy, vội vàng mặc áo khoác và mũ quân đội vừa mới nhận được vào người.
Sau đó lại nghe theo lời khuyên của người chơi cũ tử tế kia, đi đến lều bên cạnh để nhận cháo nóng và bánh mè bổ sung chỉ số đói.
Trong lều có rất nhiều người chơi ngồi uống cháo nóng và gặm bánh, Độc Cô Mặc vẫn còn bận tâm đến nghi vấn kia, trong lúc đó liền thỉnh thoảng đổi chỗ để trò chuyện với người khác, hỏi thăm về nghề nghiệp ngoài đời của họ.
Lần hỏi thăm này, hắn càng kinh ngạc hơn.
Mặc dù trong số người chơi có mặt cũng có một số ít đến từ các ngành nghề khác, nhưng phần lớn đều là người làm xây dựng dân dụng, hoặc liên quan đến tàu thuyền, hàng hải, ngược lại, những ngành nghề thường thấy trong cuộc sống hàng ngày như internet, tài chính thì không có một ai.
Độc Cô Mặc kể lại kết quả này cho Thành Nhất Kiếm và Thao Oa, cả hai đồng loạt im lặng.
"Cái này chắc chắn có uẩn khúc rồi?" Độc Cô Mặc nói nhỏ: "Các ngươi nói xem, nếu đăng tin này lên diễn đàn, gây ra sự phẫn nộ trong công chúng, liệu game có mở thêm một lần quay số nữa không?"
"Khả năng là không." Thao Oa dù tự đặt cho mình một cái tên kỳ quặc, nhưng lại trình bày quan điểm một cách rõ ràng rành mạch: "Vốn dĩ thử nghiệm nội bộ chỉ mở cho một bộ phận nhỏ người chơi, ta nghĩ bên game đã cố ý chọn những người có liên quan đến ngành hàng hải như chúng ta, rất có thể tiếp theo sẽ mở bản đồ biển, để chúng ta là những chuyên gia vào, chính là để kiểm tra xem kỹ thuật của họ ở phương diện này có vấn đề gì không."
Độc Cô Mặc suy nghĩ một lát, hít nhẹ một hơi: "Có lý nha!"
Thành Nhất Kiếm hỏi: "Vậy theo ngươi nói, chúng ta không nên chọn nghề lính này à?"
"Ta chỉ là có một suy đoán, không nhất định đúng." Thao Oa cười một cách hơi e thẹn, "Vừa nãy người chơi cũ kia cũng nói rồi mà, muốn gia nhập Phi Ưng Đội còn phải trải qua khảo hạch gì đó. Chúng ta cứ kiếm chút kinh nghiệm và tích phân ở đây trước, gia nhập Phi Ưng Đội được thì tất nhiên là tốt nhất, không gia nhập được thì đợi game ra bản đồ mới, chúng ta lại làm chuyên môn của mình thôi."
Thành Nhất Kiếm "hê" một tiếng, vỗ vai hắn cười nói: "Tiểu tử ngươi suy tính chu đáo, quả không hổ danh là người thi đậu công chức nha."
"Ê, đâu đâu, tiền bối quá khen rồi."
Bởi vì tự cho là đã đoán được ý định của bên game, dù biết rằng kết quả quay số này có uẩn khúc lớn, ba người vẫn không công bố lên diễn đàn, mà nhanh chóng chuyển sự chú ý sang nhiệm vụ chiến đấu sắp tới.
*
Sau ba ngày chiêu mộ liên tục, quân doanh đã có thêm tổng cộng là hai ngàn sáu trăm người chơi binh sĩ mới, số lượng thậm chí còn nhiều hơn tổng số người chơi cũ của Phi Ưng Đội.
Đây cũng là lý do tại sao đợt đăng ký này hoàn toàn không thông qua bất kỳ sự sàng lọc nào về thể chất và tâm lý, tất cả người chơi đến đăng ký đều được cấp thân phận quân dự bị tạm thời, có thể trực tiếp nhận nhiệm vụ chiến đấu của Thanh Châu, tham gia vào trận công thành tiếp theo.
Và việc Bộ Kinh Vân làm như vậy, đương nhiên cũng có sự tính toán của hắn.
Thực tế, với tình hình hiện tại, quận Dặc Lăng chỉ còn lại một huyện cuối cùng chưa bị đánh chiếm, việc giành lại Thanh Châu chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Theo tin tức do trinh sát thăm dò được, quân giữ thành bên trong thành Ngô Hưng đã rút lui hàng loạt, chỉ còn lại vài trăm binh sĩ bố trí phòng thủ, có thể nói là đã bỏ rơi thành trì này rồi.
Nhưng dù vậy, cũng không thể coi thường kẻ địch.
Tiên Bi dù nội loạn chưa yên, nhưng ở biên giới vẫn có trọng binh phòng thủ, đặc biệt phía bắc huyện Thượng Vũ lại tiếp giáp với địa bàn Tiên Bi Vũ Văn ngoài ải. Nếu bộ Vũ Văn nhân lúc họ công thành mà tấn công doanh trại phía sau, chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.
Vì thế, Bộ Kinh Vân quyết định chia quân làm hai đường, để Nhiếp Phong dẫn quân đội người chơi tấn công huyện Ngô Hưng, còn bản thân hắn dẫn quân đội bản địa canh giữ tuyến biên giới, đề phòng quân địch đánh lén.
Một khi đã dùng quân đội người chơi để công thành thì binh lực càng nhiều càng tốt. Người nhiều thì công thành càng nhanh chóng. Vì vậy đợt chiêu binh lần này tạm thời không sàng lọc.
Những người chơi mới hoàn toàn không biết gì về điều này, cũng không có ý định tìm hiểu về chiến lược gì, chỉ một lòng mong trận công thành sớm đến, để họ nhanh chóng giết vài con quái đỏ kiếm kinh nghiệm.
Dưới sự mong đợi của mọi người, cuối cùng, năm ngày sau, dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Phong một thân áo giáp, bốn ngàn sáu trăm quân đội người chơi xuất hiện bên ngoài thành Ngô Hưng, đại chiến sắp bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro