Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 178: Liên hợp

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Vì tình hình khẩn cấp, ngay trong ngày nhận nhiệm vụ, Lư Thanh đã đi đến quận Dặc Lăng trước dưới sự bảo vệ của vài bộ khúc.

Ngoài bộ khúc, Khương Thư còn đặc biệt chỉ định một gián điệp dự bị của Ngọa Long Các và hai thị vệ đã qua huấn luyện mang theo súng điểu thương đi cùng. Gián điệp người chơi là để thuận tiện truyền tin, còn thị vệ mang súng thì không cần nói, dĩ nhiên là để Lư Thanh có thể an toàn thoát khỏi địa bàn của Tiên Bi.

Không lâu sau khi Lư Thanh khởi hành, Khương Thư lập tức triệu tập một hội nghị, tập hợp các quan chức quan trọng của hai phủ, đề xuất ý tưởng của mình là đích thân dẫn một đội kỵ binh nghìn người đến thành Đại Đồng để đón Tạ tòng sự về.

Không nằm ngoài dự đoán, sau khi đề xuất chuyện này, ngoại trừ Trương Tử Phòng, hầu hết các quan lại của hai phủ đều bày tỏ thái độ không tán thành, những lý do được đưa ra không gì khác ngoài lo lắng về an toàn của y.

Lưu Sán vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Đại Đồng nằm ở biên giới Đông Châu, xung quanh đều là các bộ Tiên Bi. Một khi đã lọt vào vòng vây này, e rằng khó mà thoát ra được. Thứ sử là người đứng đầu một châu, cần phải suy xét cho dân chúng dưới quyền cai trị, không thể đích thân mạo hiểm."

Khương Thư khẽ thở dài, y đương nhiên hiểu sự lo lắng của mọi người. Đứng trên góc độ của các quan lại phủ châu, nếu Thứ sử thực sự có chuyện gì, một đi không trở lại, Tuân Châu chắc chắn sẽ xảy ra đại loạn.

Cũng giống như khi đối mặt với Lư Thanh, trước ánh mắt quan tâm của mọi người, Khương Thư cũng không thể tiết lộ quân bài chủ chốt của mình, chỉ có thể trình bày từng chút một những gì Tạ Âm đã hy sinh ở phía sau, và bày tỏ quyết tâm của mình trong chuyến đi này: "Ta đã quyết định đích thân đi, tất nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ, không để mình rơi vào hiểm cảnh.

"Các ngươi cũng biết, hành động này rất nguy hiểm. Tạ tòng sự vốn dĩ không cần phải lâm vào cảnh tù đày, nhưng hắn vì để phá trừ mối họa ngầm ở biên giới, vì dân chúng của Tuân Châu và Thanh Châu mà chủ động đến kinh đô của kẻ địch. Nếu hắn có chuyện gì, e rằng lương tâm ta sẽ khó an cả đời."

Lời nói vừa dứt, đại sảnh chìm vào im lặng.

Mặc dù là những thuộc hạ được Thứ sử trọng dụng nhất, nhưng về hành động sau khi Tạ Âm bị bắt, họ lại hoàn toàn không biết gì, thậm chí còn biết ít hơn cả Phi Ưng Đội ở Thanh Châu. Vì vậy, khi nghe được sự thật, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

"Chư vị nghe ta nói một câu." Trương Tử Phòng đột nhiên lên tiếng, chậm rãi nói: "Chúng ta và Tạ tòng sự đều là đồng liêu, chắc hẳn trong lòng chư vị cũng đều mong hắn có thể trở về an toàn. Vậy thì chúng ta hãy cứ giữ vững quyết tâm phải để Tạ tòng sự bình an trở về mà chuẩn bị. Người xưa nói binh quý thần tốc, thay vì tranh cãi những điều vô ích ở đây, không bằng đồng lòng hợp sức, lên kế hoạch chu toàn cho việc xuất binh của sứ quân. Nếu sứ quân có thể đón Tạ tòng sự về, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ sao?"

Lời này vừa nói ra, các quan chức phủ châu đều có chút lay động.

Trương Tử Phòng ngay lập tức đứng dậy, dẫn đầu chắp tay hướng về phía Khương Thư nói: "Xưởng binh khí của ta đã chuẩn bị tám mươi quả pháo sấm sét, sáu mươi quả khói, cùng với các vật tư như nỏ liên hoàn, cung tên... đều rất dồi dào, có thể toàn lực hỗ trợ cho hành động giải cứu này."

Sau hắn, Vệ Hi vốn luôn ít nói cũng đứng dậy nói: "Ta Vệ Hi thề, nhất định sẽ dùng tính mạng để bảo vệ sứ quân an toàn trở về."

Thấy vậy, Tần Lãng liếc nhìn từ huynh của mình, cũng lập tức phụ họa: "Ta cũng vậy."

Phủ quân đã bày tỏ thái độ, áp lực chuyển sang phủ châu.

Tạ Âm không có mặt, Tần Thương liền trở thành người đứng đầu mưu sĩ của phủ châu. Hắn cúi đầu trầm ngâm một lúc, sau đó khẽ thở dài, đứng dậy chắp tay nói: "Sứ quân đã quyết định đích thân đến thành Đại Đồng, chúng ta chỉ còn cách dốc sức hỗ trợ. Công việc trong châu, ta và các đồng liêu đều sẽ tận tâm lo liệu, xin sứ quân yên tâm."

Khương Thư lướt qua mọi người trong phòng, thấy ai cũng vẻ mặt nghiêm trọng, thầm nghĩ các ngươi cũng không cần làm cho không khí nghiêm trọng đến vậy, cứ như y thực sự sẽ một đi không trở lại.

Nhưng quyết định này nhận được sự ủng hộ của mọi người, y thực sự rất xúc động, liền dùng một giọng điệu trang trọng hứa hẹn: "Chư vị yên tâm, ta nhất định sẽ bình an trở về."

*

Sau khi đưa ra quyết định, mọi việc được sắp xếp rất nhanh.

Khương Thư phải đi xa, cần phải thảo luận trước với các quan chức dưới quyền về các vấn đề quan trọng của châu trong hai tháng tới. Phủ quân thì cần phải nhanh chóng xây dựng lộ trình hành quân và kế hoạch giải cứu tốt nhất, trưng dụng lương thảo vật tư và điều động một đội tinh nhuệ có kỹ năng cưỡi ngựa và bắn cung xuất sắc.

Sáng sớm ba ngày sau, Khương Thư chính thức dẫn đội xuất phát.

Để tránh tin tức Thứ sử rời phủ châu bị lộ ra ngoài, thu hút sự nhòm ngó của Hung Nô hoặc các thế lực khác, lần này y đi bí mật, không phô trương.

Mà chỉ hai ngày sau khi đội ngũ rời khỏi Mật Dương, Khương Thư nhận được tin từ Ngọa Long Các, Đoạn Thị Tiên Bi chính thức xuất binh, phái mười vạn đại quân tấn công Đại Đồng.

*

"Ngươi nói gì?" Đề Thạch nhướng mày, cảm thấy không thể tin được những gì mình vừa nghe.

Ban đầu nghe nói có một sứ giả do Thứ sử Tuân Châu phái đến muốn gặp mình, với suy nghĩ rảnh rỗi xem trò vui, hắn đã tiếp kiến, không ngờ lại nghe được những lời nói vô lý như vậy: "Ngươi muốn ta cho phép quân đội của người Ngụy các ngươi đi qua quận Dặc Lăng?"

"Không sai," Lư Thanh trả lời một cách thản nhiên, "Sứ quân muốn phái người cứu tri kỷ bị giam giữ ở thành Đại Đồng. Để trao đổi, ngài ấy nguyện ý biếu ngài năm trăm thạch lương thực và một trăm cuộn lụa."

Nghe vậy, trên mặt Đề Thạch hiện lên một nụ cười lạnh lùng đầy châm biếm.

Hắn không tức giận, mà từ tận đáy lòng cảm thấy lời nói ngây thơ của đối phương thật nực cười: "Ngươi là người Ngụy, ta không giết ngươi đã là may rồi, còn muốn ta giúp ngươi kiềm chế quân đội Mộ Dung và cho các ngươi đi qua? Sao, ngươi nghĩ bộ Vũ Văn chúng ta đều là những người thiện lương và nghĩa hiệp giúp kẻ yếu sao?"

Đối mặt với những lời mỉa mai đầy ác ý của hắn, Lư Thanh chỉ nói với giọng điệu nhẹ nhàng và thong thả: "Chúng ta và bộ Mộ Dung là kẻ thù, chúng ta và bộ tộc Mộ Dung cũng có thù hận. Vì lập trường của chúng ta giống nhau, tại sao không thể hợp tác?"

"Chúng ta có thù với bộ tộc Mộ Dung? Có thù mà ta còn ở đây giúp họ giữ thành?" Đề Thạch lại cười lạnh, thái độ khinh thường nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Thứ sử của các ngươi sao lại phái một con lừa ngu ngốc như ngươi đến đây để thuyết khách?"

Lư Thanh cau mày, vẻ mặt căng thẳng, dường như cuối cùng đã bị những lời lẽ thô tục của hắn chọc giận.

Khi mở miệng nói lại, giọng điệu của hắn đã trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều: "Tướng quân có vẻ còn không biết, chuyện bộ Mộ Dung và bộ Đoạn bí mật câu kết liên minh."

Đề Thạch đột nhiên thay đổi thái độ: "Cái gì?"

"Thì ra là thật sự không biết, việc thu thập thông tin của bộ Vũ Văn các ngươi cũng khá tốt đấy." Lư Thanh trước tiên đáp trả hắn bằng một nụ cười mỉa mai, sau đó trước khi đối phương sắp nổi giận, hắn nói: "Tin tức này coi như là ta tặng ngươi. Kể từ khi Vũ Văn Thấu giam lỏng Mộ Dung Quang, hắn đã luôn bí mật liên lạc với Mộ Dung Phong, yêu cầu nhờ cậy Thế tử của bộ Đoạn, dẫn quân đến thành Đại Đồng. Bề ngoài là giả vờ tấn công kinh đô, nhưng thực chất là hai bộ định liên thủ, trong đánh ra, ngoài đánh vào, giăng bẫy để tiêu diệt hoàn toàn bộ Vũ Văn các ngươi!"

Đề Thạch trong lòng run lên, đầu óc quay cuồng một vòng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Ngươi đừng hòng coi ta là kẻ ngốc. Hai Điện hạ của bộ Mộ Dung có thù với nhau, Mộ Dung Quang sao có thể liên minh với Mộ Dung Phong?"

"Thù hận giữa họ chẳng qua bắt nguồn từ việc tranh giành ngôi vương. Bây giờ bộ Vũ Văn các ngươi gần như đã vây hãm và chiếm đoạt toàn bộ bộ của người ta, cái gọi là ngôi vị vương đã sớm mất đi giá trị thực sự của nó. Nhìn thấy quốc gia sắp bị diệt vong, ngươi nghĩ đối với Mộ Dung Quang, bộ Vũ Văn các ngươi đáng tin hơn, hay huyết thân cùng bộ đáng tin hơn?"

Lời nói vừa dứt, trên khuôn mặt Đề Thạch hiện rõ vẻ bất an.

Hắn đã bị thuyết phục.

Hắn không khỏi tự hỏi, nếu là mình ở trong hoàn cảnh của Mộ Dung Quang, sẽ chọn lựa thế nào?

Câu trả lời rất rõ ràng, so với việc bị bộ khác chiếm đoạt và diệt vong, đương nhiên là phải tạm gác lại hận thù cũ, trước tiên cùng huynh đệ xua đuổi kẻ ngoại xâm.

Mà nhìn vẻ mặt đầy tin chắc của người Ngụy trước mắt khi nói chuyện, cũng không giống như đang nói lời bịa đặt. Nếu những gì hắn nói là thật, vậy thì phải nhanh chóng truyền tin cho Tả Đại Tướng, để hắn cảnh giác với sự phản bội của Mộ Dung Quang.

Trong chốc lát, Đề Thạch bị sự lo lắng bủa vây, hắn ghét nhất là những tình huống phức tạp như thế này, thà đường hoàng xuất binh đánh một trận, còn hơn là bị cuốn vào những cuộc đấu đá ngầm không rõ ràng.

Đúng lúc này, một binh sĩ truyền tin đi vào báo cáo, mang đến tin tức Mộ Dung Phong dẫn mười vạn đại quân của Đoạn thị Tiên Bi tấn công thành Đại Đồng.

Đề Thạch chợt đứng phắt dậy, vội vàng hỏi vài chi tiết từ binh sĩ, sau đó cho hắn lui ra khỏi doanh trại.

Lư Thanh chứng kiến tất cả, khóe môi nở một nụ cười nhạt: "Thế nào, ta có nói sai không?"

Đề Thạch trong lòng sốt ruột, hướng về phía đối phương nói: "Dù là vậy, ta cũng chẳng việc gì phải hợp tác với người Ngụy các ngươi? Người Ngụy gian trá xảo quyệt, đầy rẫy mưu mô xấu xa, với loại người như ngươi, đáng lẽ ta nên giết thẳng."

"Nếu ngươi giết ta, bộ Vũ Văn có thể sẽ thêm một thế lực đối địch nữa đấy."

Đề Thạch bực bội rút thanh trường đao ra chỉ vào hắn: "Ta sao lại sợ ngươi!"

Lư Thanh liếc qua thanh trường đao sắc bén trên tay hắn, vẻ mặt không đổi, bình thản nói: "Ta vẫn giữ nguyên lời nói đó. Mục đích của Thứ sử rất đơn giản, chỉ là đón tù nhân bị giam giữ ở thành Đại Đồng về, chỉ có vậy thôi. Nếu ngươi tin ta, chúng ta có thể tạm thời hợp tác. Lỡ như bộ Vũ Văn các ngươi bị hai bộ kia phục kích, có lẽ quân cứu viện của chúng ta còn có thể giúp một tay, dù sao Thứ sử cũng không muốn bộ Mộ Dung tiếp tục mở rộng về phía nam."

Thái độ ôn hòa của hắn đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Đề Thạch. Hắn nhìn chằm chằm Lư Thanh một lúc, sau đó thu đao lại, nói: "Các ngươi chỉ có một nghìn quân, có thể giúp được gì?"

"Đúng vậy, chúng ta chỉ có một nghìn quân, không thể tạo ra ảnh hưởng gì đến cục diện chiến đấu." Lư Thanh nói với giọng điệu biện luận, "Nếu đã như vậy, Tướng quân tại sao không cho chúng ta đi qua? Việc này đối với ngươi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng lại có thể nhận được một lô vật tư quý giá. Tại sao lại không làm?"

Đề Thạch nheo mắt lại, trong chốc lát, lợi và hại lướt qua tâm trí hắn, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, thay đổi giọng điệu lúc nãy, đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn một nghìn thạch lương thực, năm trăm cuộn lụa, bảo người của các ngươi nhanh chóng gửi đến. Nếu không, dù các ngươi có cứu được người cũng đừng hòng quay về.

"À phải rồi, nghe nói Tuân Châu rất nổi tiếng về rượu ngon? Vậy thêm ba trăm vò rượu nữa."

Lư Thanh khóe môi co giật: "Tướng quân, tham lam quá sẽ mất tất cả."

"Tham lam? Ngươi nghĩ ta không biết sao, tù nhân của các ngươi là con trai của Thái phó nước Ngụy. Mặc dù ta không hiểu những khúc mắc của quý tộc nước Ngụy, nhưng đã là con trai của Thái phó, sao cũng phải đáng giá này chứ."

Lư Thanh mím chặt môi, như thể đang kìm nén sự tức giận, đôi mắt sắc bén nhìn hắn nói: "Tám trăm thạch lương thực, ba trăm cuộn lụa, hai trăm vò rượu, không thể hơn được nữa."

Đề Thạch thấy vẻ mặt hắn khó coi, thầm nghĩ đây chắc chắn là mức giá cao nhất mà đối phương có thể đưa ra.

Dù sao thì việc liên minh này hắn cũng không cần tốn sức gì, lô vật tư này không lấy thì quá uổng, vì vậy hắn nhếch khóe môi nói: "Được, thành giao."

*

Nhờ lợi thế về khoảng cách, bộ Đoạn tuy xuất binh muộn hơn Khương Thư, nhưng lại đến thành Đại Đồng sớm hơn y hai ngày.

Khi nhận được tin đại quân bộ Đoạn bao vây kinh đô của bộ Mộ Dung, Khương Thư mới vừa đến biên giới quận Dặc Lăng.

May mắn thay, mưu kế của Lư Thanh đã thành công, đội kỵ binh nghìn người đã thuận lợi đi qua quận Dặc Lăng, không gặp bất kỳ sự cản trở nào. Cứ như vậy, hai ngày sau, Khương Thư dẫn quân đến gần thành Đại Đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro