Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 176: Cuộc gặp kỳ diệu

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Sa Ngộ Tịnh xách chiếc xô gỗ tự làm, đi dọc bờ biển, vừa tận hưởng khoảng thời gian yên bình của buổi chiều tà, vừa nhặt hải sản cho bữa tối nay.

Cua vào mùa thu là béo nhất, vì vậy trong xô gỗ của hắn cũng đựng nhiều cua nhất.

Ánh nắng buổi chiều vẫn còn khá chói chang, nhưng làn gió biển thổi tới lại mang theo chút hơi lạnh ẩm ướt.

Sa Ngộ Tịnh rụt cổ lại, muốn nhanh chóng trở về, cúi đầu nhìn xô gỗ, số cua bên trong đã đủ cho hắn ăn hai ba bữa.

Nhưng cua không no bụng, ăn nhiều cũng không tốt cho cơ thể, hắn bèn tăng tốc bước chân, chạy về phía bãi biển phía trước nơi thủy triều đang rút, xem liệu có thể tìm thấy vài con cá, con tôm nhỏ nào để nấu canh ăn không.

Lúc đang chuyên tâm tìm kiếm hải sản, Sa Ngộ Tịnh ngẫu nhiên ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một con cá lớn màu đen nửa chôn trong cát, trên "đầu cá" quấn một đống thứ màu đen giống như rong biển, có vẻ đã bị mắc cạn.

Hắn nghĩ bụng, không thể nào may mắn thế này chứ? Nếu là một con cá có thể ăn được, kích cỡ này phơi khô đủ cho hắn ăn cả tuần!

Sa Ngộ Tịnh lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng xách xô gỗ chạy tới.

Nhưng khi đến gần, hắn dần nhìn rõ hình dạng của con "cá lớn" kia, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.

Khoan đã, thứ quấn trên "đầu cá" kia hình như không phải rong biển, mà là tóc!

"Tóc dài như vậy, không phải là thủy quỷ, hay là xác chết? Chắc không phải Cấm Bà* chứ..."

*Cấm Bà thường được miêu tả là linh hồn oán quỷ của phụ nữ, nhất là phụ nữ chết trẻ hoặc chết oan.

Sa Ngộ Tịnh giảm tốc độ bước chân, cảm thấy mình sắp từ phó bản một mình trồng trọt chuyển sang kịch bản tâm linh rồi.

Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng nghĩ đây là game, có lẽ có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn nào đó, do dự một lúc, hắn vẫn lấy hết dũng khí bước tới.

Rón rén đi đến bên cạnh vật thể không rõ kia, Sa Ngộ Tịnh liếc qua quần áo và giày của đối phương, xác định đây là một con người chứ không phải thủy quỷ, vì vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ trong ba lô trò chơi lấy ra một con dao nhỏ, cúi xuống cẩn thận đào người này từ trong cát ra.

Sau khi đào người ra, hắn lại ngẩn ra.

Nằm trên mặt đất là một nam nhân cao lớn, cao gần 1m9, nhìn khuôn mặt thì tuổi khoảng chừng bốn mươi, đường nét thon gầy, mắt trũng sâu, có một khuôn mặt vừa nghiêm túc vừa hoà ái.

Nhưng đó không phải là điểm chính, điểm chính là trên đỉnh đầu hắn hiển nhiên có một cái tên màu đỏ, Mộ Dung Liêu.

"Trời ơi..." Sa Ngộ Tịnh không kìm được thốt lên.

Dù luôn sống trên đảo nhưng hắn cũng có chút hiểu biết về những chuyện trên đất liền. Hắn biết đây chính là đại Boss của Mộ Dung Tiên Bi, người đã bị quân đội người chơi truy sát và trốn ra biển bằng thuyền cách đây một thời gian. Không ngờ trùng hợp thế, lại trôi dạt đến chỗ hắn.

Mà quan trọng nhất, sau nửa tháng, đại Boss này vẫn chưa chết!

Sa Ngộ Tịnh nhìn thanh máu trên đầu Mộ Dung Liêu, lại đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, xác định người này vẫn còn sống, rồi không khỏi rơi vào bế tắc.

Thật sự mà nói, đại Boss này vận may cũng thật tốt, cùng xuất phát từ Thanh Châu, hắn mất hơn một tháng mới tìm thấy hòn đảo này, đối phương vậy mà chỉ mất nửa tháng. Có lẽ hắn đã mất hơn nửa tháng đi lòng vòng trên biển.

"Giết Mộ Dung Liêu, có 3 vạn tích phân, 15 vạn kinh nghiệm..." Sa Ngộ Tịnh lẩm bẩm, "Nhưng ta không phải binh sĩ, không nhận nhiệm vụ, giết hắn cũng không nhận được phần thưởng, NPC trong game này lại không thể làm mới, nếu ta giết hắn, 15 vạn kinh nghiệm này chẳng phải mất trắng sao?"

"Vậy thì không giết, trước tiên cứ giấu hắn đi, đợi sau này ta làm lính rồi sẽ giết."

"Nhưng nhỡ hắn tỉnh lại, giết ta thì sao? Cao lớn như vậy, lại là một đại Boss oai phong lẫm liệt, ta không thể khống chế được!"

"Nhưng nếu bây giờ giết, nhỡ trên người hắn có cốt truyện nào đó thì sao? A a a thật bế tắc, rốt cuộc là ta may mắn hay không may đây?"

Sa Ngộ Tịnh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định trước tiên trói Mộ Dung Liêu lại, đợi hắn tỉnh lại rồi xem tình hình thế nào.

Nghĩ đến trong nhà mình có một cuộn dây thừng, Sa Ngộ Tịnh định quay về lấy, nhưng vừa nhấc xô lên, người nằm trên mặt đất đột nhiên ho khan.

Sa Ngộ Tịnh hoảng sợ lùi lại vài bước, sau đó thấy người kia đột nhiên chống người dậy, nôn ra vài ngụm nước biển và cát.

Lúc này, Sa Ngộ Tịnh cũng không quan tâm đến tích phân hay kinh nghiệm nữa, tay phải nắm chặt con dao nhỏ giấu trong tay áo, chuẩn bị nếu đối phương nhào tới, mình sẽ dùng dao đâm chết hắn.

Tuy nhiên, sau khi nôn xong, Mộ Dung Liêu chỉ ngồi ngơ ngác, nhìn về phía biển cả bao la, rồi quay đầu nhìn hắn, trầm tư một lúc, cất tiếng khàn khàn và chậm rãi: "Ngươi là ai?"

Sa Ngộ Tịnh chớp chớp mắt, đợi một lát, thấy đối phương dường như không có ý định tấn công mình, bèn đáp: "Ta là dân trên đảo này, ngươi là ai?"

"Ta?" Mộ Dung Liêu đột nhiên cau mày, đưa tay ấn vào đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Ta không biết, ta là ai, không nhớ ra được..."

"Không phải chứ." Sa Ngộ Tịnh đầy nghi hoặc, "NPC còn biết mất trí nhớ?"

"Mất trí nhớ?" Mộ Dung Liêu trông thật sự như một người hoàn toàn không nhớ bất cứ chuyện gì, không ngừng vỗ đầu mình, trên trán đầy mồ hôi.

Một lúc lâu sau, hắn nhìn Sa Ngộ Tịnh hỏi: "Tại sao ta lại ở đây?"

"Ta làm sao biết, ta đến tìm hải sản, thì thấy ngươi nằm trong cát." Sa Ngộ Tịnh trả lời thành thật, đồng thời trong lòng suy nghĩ, hắn và Mộ Dung Liêu là lần đầu gặp mặt, dù Boss này không muốn lộ thân phận, cũng chỉ cần bịa đại một thân phận giả để lừa mình là được, không cần phải giả vờ mất trí nhớ. Vậy nên Mộ Dung Liêu có lẽ thật sự bị thương gì đó mà mất trí nhớ rồi.

Nếu đại Boss mất trí nhớ, vậy không trói hắn lại chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Thật ra, bỏ qua thân phận quái tên đỏ của Mộ Dung Liêu, Sa Ngộ Tịnh thực ra rất muốn kết bạn với đối phương, dù sao đây là người đầu tiên hắn thấy trên hòn đảo này trong hai năm qua.

Trời đất ơi, hắn ăn cơm, săn bắn, trồng rau, làm nhà mỗi ngày, biết bao nhiêu lần muốn có một người bầu bạn nói chuyện, dù là một kẻ ngốc cũng được!

Nghĩ vậy, Sa Ngộ Tịnh liền thu dao lại một chút, đi tới nói: "Lúc ta tới, nửa người ngươi bị vùi trong cát, là ta cứu ngươi ra, ngươi phải cảm ơn ta."

Mộ Dung Liêu thất vọng cúi đầu, có vẻ như đã từ bỏ suy nghĩ, yếu ớt nói: "Đa tạ."

"Vậy bây giờ ngoài việc mất trí nhớ, ngươi còn vấn đề gì khác không?"

"Ta... đói bụng."

"Đói là bình thường, ngươi đi theo ta, chỗ ta có đồ ăn." Sa Ngộ Tịnh nói, nghĩ một lát lại bổ sung: "Nhưng ngươi phải giúp ta làm việc."

Mộ Dung Liêu gật đầu: "Đúng là như vậy."

Vì xảy ra tình huống bất ngờ này, Sa Ngộ Tịnh cũng không tiếp tục tìm kiếm thức ăn nữa, tiếp đó dẫn Mộ Dung Liêu đi dọc theo con đường mòn đã khai phá để trở về căn nhà gỗ nhỏ của mình. Trên đường, hắn luyên thuyên kể cho đối phương nghe tình hình chung của hòn đảo hoang này.

Tuy bề ngoài tỏ ra thoải mái tự nhiên, nhưng hắn cũng không thực sự buông lỏng cảnh giác, thỉnh thoảng bí mật quan sát thần sắc của đối phương, chỉ sợ khi nào đại Boss này khôi phục trí nhớ, nhào tới giết mình, vậy thì cuộc sống trên đảo biệt lập của hắn sẽ bị ép buộc chấm dứt...

Ơ, nghĩ vậy, hình như chết cũng không tệ!

Nhà gỗ nhỏ của Sa Ngộ Tịnh được xây trên sườn dốc của mũi đất, dùng hàng rào gỗ quây lại một mảnh đất nhỏ làm sân, trong sân trồng những bông hoa dại, rau dại, cây ăn quả dại mà hắn tìm kiếm khắp nơi. Xung quanh sân là rừng cây bụi và đồng cỏ rậm rạp, phía sau có thể thấy khu rừng rậm rạp trên đảo, phía trước là biển cả bao la.

Sau khi trở về nhà gỗ, Sa Ngộ Tịnh trước tiên hâm nóng phần canh rau dại còn lại từ bữa trưa cho Mộ Dung Liêu, sau đó đốt lửa trong sân để hấp cua.

Sau khi ăn xong canh rau, Mộ Dung Liêu hồi phục lại chút sức lực, đi tới hỏi hắn cần giúp gì.

Sa Ngộ Tịnh nhìn xung quanh, thấy tạm thời không có việc gì cần làm gấp, bèn nói: "Ngươi cứ ngồi đi, ta thấy trạng thái của ngươi kém như vậy, chắc là trước đó phiêu bạt trên biển cũng trải qua không ít gian nan. Chút nữa ta đun nước nóng cho ngươi tắm, nghỉ ngơi một đêm thật tốt, ngày mai bắt đầu giúp ta làm việc."

Mộ Dung Liêu ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nghe hắn nhắc đến từ "phiêu bạt trên biển", không khỏi cau mày, như thể bị chạm vào một số ký ức đau khổ, trong lòng rất khó chịu.

Nhưng mỗi khi hắn muốn nhớ lại kỹ hơn thì lại không thể nhớ ra bất cứ điều gì, vì vậy càng thêm lo lắng bồn chồn.

Sa Ngộ Tịnh thấy hắn cau mày, cứ tưởng hắn không muốn giúp mình làm việc, bèn khuyên nhủ: "Ta nói cho ngươi biết, đến đây rồi, trong thời gian ngắn ngươi đừng hòng đi. Dù có thuyền cũng không chắc đã trở về đất liền được, cho nên trước tiên hãy nghĩ cách sống sót đã. Trên đảo này chỉ có hai chúng ta, chúng ta hợp tác với nhau, cuộc sống cũng sẽ tốt hơn."

"Sắp đến mùa đông rồi, mùa đông trên đảo này đặc biệt lạnh, tuyết năm ngoái dày đến gần đùi ta, hầu như không tìm thấy thức ăn, cho nên tháng tới chúng ta phải chuẩn bị trước. Trước tiên phải sửa lại nhà, mái nhà các thứ đều phải gia cố, sau đó nếu có đủ thời gian, có thể xây thêm một cái chuồng gỗ, bắt vài con vật nhỏ nuôi trong đó làm lương thực dự trữ cho mùa đông. Còn nữa là hầm, mùa đông phiền nhất là không có rau củ, phải cất trữ sớm một số rau củ quả, nếu không thiếu vitamin, đủ thứ bệnh tật sẽ kéo đến..."

Mộ Dung Liêu nhìn ngọn lửa đang cháy trước mặt, lắng nghe đối phương không ngừng luyên thuyên kể lể kế hoạch, tâm trạng lo âu vì bị ký ức quấy nhiễu vậy mà cũng từ từ bình tĩnh lại.

Hắn đồng tình: "Được, ngày mai ta phụ trách chặt cây sửa nhà, ngươi phụ trách tìm kiếm thức ăn."

"Thế mới đúng chứ, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, làm người mà, phải sống cho hiện tại." Mặc dù đột nhiên bị phân công công việc, nhưng Sa Ngộ Tịnh lại là lần đầu tiên trải nghiệm được niềm vui khi có bạn đồng hành trong game, không kìm được nở nụ cười: "Đúng rồi, ngươi tự đặt cho mình một cái tên tạm thời đi, để ta tiện xưng hô."

Mộ Dung Liêu thốt ra: "Mộ Dung."

Trong lòng Sa Ngộ Tịnh thầm kinh ngạc, ấp úng nói: "Vì, vì sao lại gọi là cái tên này?"

Mộ Dung Liêu cũng không hiểu nguyên do, nhíu mày nói: "Ta cảm thấy hai chữ này đối với ta vô cùng quan trọng."

Sa Ngộ Tịnh thấy hắn không phải đã khôi phục trí nhớ, liền thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thế cũng được, ta tên Sa Ngộ Tịnh, ta thấy ngươi tuổi lớn hơn ta nhiều, sau này ta gọi ngươi là Mộ Dung thúc nhé, ngươi gọi ta là Tiểu Sa đi."

Mộ Dung Liêu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, gật đầu.

*

[Thông báo chính thức: Đại Thiền Vu của Mộ Dung Tiên Bi đã trốn thoát bằng thuyền vào ngày hai mươi tháng chín tại huyện Tửu Mễ, quận Miên Khẩu. Nếu ngư dân nào phát hiện người khả nghi ở ven biển, xin đừng làm kinh động đối phương, trong tình huống đảm bảo an toàn cho bản thân, hãy lập tức báo quan thông báo cho quan phủ địa phương...]

Lư Thanh đứng trước tiệm báo, tầm mắt lướt qua tờ báo tháng 10 được bày ở ngoài cùng, lập tức nhìn thấy dòng thông tin này.

Hắn cầm một tờ báo tháng Mật Dương lên, hỏi người bán hàng trong tiệm: "Tờ báo này được bán ở Mật Dương, thông báo phía trên có thể truyền đến các quận huyện ven biển không?"

"Sao lại không, báo của chúng ta được lưu thông khắp cả nước đấy."

"Vậy Đại Thiền Vu của bộ Mộ Dung này đã bị bắt chưa?"

"Cái này thì ta không biết." Người bán hàng bĩu môi, thấy phía sau có hai nam tử mặc đồng phục quận học đến xếp hàng, liền giục: "Ngươi đứng ở đây đã lâu rồi, đã xem xong và quyết định mua gì chưa?"

Lư Thanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó đặt tờ báo tháng Mật Dương xuống, cầm lấy số mới nhất tháng 10 của tờ báo Văn học ở bên cạnh, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Năm tiền."

Lư Thanh hơi nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên vì giá cả này, sau đó lại chỉ vào tờ báo tháng Mật Dương bên cạnh, hỏi: "Tờ này bao nhiêu tiền?"

"Ba tiền."

"Ba tiền? Tòa soạn của các ngươi không sợ lỗ vốn sao?"

"Dù có lỗ thì sao, đây là mệnh lệnh của Thứ sử, chính là muốn cho bách tính bình thường cũng có thể mua được báo." Người bán hàng hơi tự hào nói.

Lư Thanh hơi nheo mắt lại, cúi đầu từ trong túi lấy ra năm đồng tiền, đưa cho đối phương.

Rời khỏi quầy báo, đi một đoạn ngắn về phía trước là tiệm bánh ngọt Lý Ký.

Lúc này đang là giờ ăn sáng, Lư Thanh thấy tiệm này kinh doanh phát đạt, đoán chừng hương vị cũng sẽ không tệ, liền ngồi xuống một quầy hàng ở cửa, sau đó dưới sự nhiệt tình giới thiệu của tiểu nhị, gọi một phần bao gồm sữa đậu nành và bánh bao canh.

Trong lúc chờ đợi, hắn lật xem tờ báo vừa mua, khi lướt qua tên của một bài viết nào đó, không khỏi ngẩn ra.

Chu Hàn Trì...

"Ở trên tờ báo dân gian này mà cũng đăng bài, chỉ có hắn mới làm ra chuyện như vậy." Hắn tự lẩm bẩm nói nhỏ.

Vừa lật qua một trang, phần ăn sáng đã được dọn lên bàn.

Lư Thanh nghe theo lời khuyên của tiểu nhị, gắp một chiếc bánh bao canh, cắn một miếng nhỏ để hút hết nước canh, sau đó chấm một chút giấm có gừng băm rồi cho vào miệng.

Bánh bao canh là nhân thịt lợn, trộn lẫn một chút nấm và măng tre, hương vị ngọt ngào và mềm mại, không hề có mùi tanh, chỉ một miếng đã làm vị giác của hắn kinh ngạc.

Lư Thanh thực sự có chút kinh ngạc, nghĩ rằng hắn ở phủ Tây Nam Vương cũng ăn không ít sơn hào hải vị, không ngờ có một ngày lại bị tay nghề của một tiệm ăn nhỏ ở Mật Dương làm cho kinh ngạc.

Xem ra, lời Tạ Ngũ lang nói Mật Dương khắp nơi đều là mỹ thực không phải là lời nói phóng đại.

Đang vừa xem báo, vừa thưởng thức bữa sáng ngon lành, hai học sinh quận học vừa xếp hàng sau hắn mua báo đi tới hỏi: "Vị huynh đài này, bên trong không còn chỗ, chúng ta ghép bàn với ngươi được không?"

Lư Thanh mỉm cười nhạt: "Mời."

"Đa tạ."

Nói xong, hai người liền ngồi xuống đối diện hắn, sau đó gọi tiểu nhị, mỗi người gọi một phần ăn, rồi bắt đầu thoải mái trò chuyện.

"Kết quả của nhiệm vụ chiêu mộ lão sư đã có rồi, tuyển mười tám người! Chỉ mười tám người, trời ơi, tổng cộng có hơn sáu trăm người báo danh, có game nào mà ngưỡng cửa nghề nghiệp lại cao như vậy không!"

"Ngươi đừng nói, so với nghề quan lại, ta thấy lão sư quận học đã dễ vào hơn rồi. Ngươi xem chúng ta để làm quan khổ sở thế nào, tự học chữ phồn thể để tham gia thi đầu vào, cạnh tranh với người dân bản xứ để giành suất nhập học, không chỉ phải học một năm mới được thi, sau đó thi không đỗ lại phải lưu ban, có game nào dám làm như vậy không? Chỉ có nó là game toàn cảnh, đủ tự tin, ngươi không chơi thì có rất nhiều người muốn vào."

"Mẹ kiếp, nghe ngươi nói thế, ta muốn khóc rồi, ở thế giới thực ta còn chưa từng nỗ lực như vậy..."

Nội dung trò chuyện của hai người chơi tuy có nhiều từ bị che, nhưng Lư Thanh nghe đại khái, vẫn hiểu được ý của họ, lịch sự xen vào hỏi: "Hai vị, cho phép ta ngắt lời một lát. Ta là người đến từ nơi khác để cầu học, trước khi đến nghe nói bất kỳ ai cũng có thể vào đọc sách ở tường tự Hưng quận, sao nghe ý của hai vị, vào tường tự này dường như không dễ dàng?"

Lữ Minh nhìn hắn hai mắt, hỏi: "Ngươi đến để đi học?"

"Chính là vậy."

"Vậy ngươi đến muộn rồi, đăng ký đã qua, phải đợi đến tháng chín năm sau."

"Ta đã biết, hiện tại đang định tìm một công việc ở Mật Dương, kiếm chút học phí."

"Ồ, vậy ta nói cho ngươi biết nhé." người chơi khác tên là Diệp Hỉ Vượng nói, "Quận học này quả thực ai cũng có thể vào, nhưng 'ai cũng có thể vào' này chỉ là không có rào cản về thân phận, bất kể ngươi là sĩ tộc hay thứ dân, là người giàu hay kẻ ăn mày, đều có thể đến đi học. Nhưng nó có giới hạn số lượng người, một năm chỉ tuyển bấy nhiêu người, ngươi muốn nhập học thì phải tham gia thi đầu vào, như hai chúng ta đều là năm ngoái thi trượt, tự học một năm, năm nay lại đến thi, mới thi đậu."

"Thì ra là vậy." Lư Thanh gật đầu, "Vậy nếu là người có tài, không muốn đợi lâu như vậy, muốn đến dưới trướng của Thứ sử để làm việc, thì phải làm thế nào?"

"Hả? Còn có thể như vậy sao?" Diệp Hỉ Vượng gãi đầu, "Hình như chưa từng nghe ai chạy đến trước mặt Thứ sử để tự tiến cử."

"Cũng có thể NPC làm vậy, nhưng chúng ta không biết." Lữ Minh bổ sung.

"Đúng vậy, câu chuyện đều là của NPC và người chơi cao cấp, chúng ta chỉ là một đám công nhân tầng dưới khổ mệnh mà thôi."

Lữ Minh nói: "Ngươi nếu cảm thấy mình rất có tài, cũng có thể trực tiếp đến trước cửa quan phủ cầu kiến Thù ca, biết đâu Thù ca sẽ gặp ngươi, dù sao thì Thù ca thực sự là vị đại quan có tính tình tốt nhất mà chúng ta từng gặp."

Lư Thanh nghe họ gọi một tiếng "Thù ca" hai tiếng "Thù ca", lúc đầu có chút không hiểu, sau đó mới phản ứng lại rằng họ đang gọi tên của Thứ sử Tuân Châu.

Lúc đầu, hắn cảm thấy có chút thất lễ và mạo phạm, nhưng ngay sau đó, nghĩ rằng tên này đã xuất hiện thường xuyên trong miệng của bách tính bình thường mà không ai ngăn cấm, cho thấy Thứ sử mặc định chấp nhận cách xưng hô này.

Xem ra, Khương Phượng Trình này quả thực giống như lời đồn, sống hòa thuận với dân chúng dưới quyền cai trị, rất được lòng dân.

Lư Thanh suy nghĩ một lát, sau đó khẽ mỉm cười, đứng dậy nói: "Đa tạ hai vị chỉ dẫn."

Nói xong, liền cầm lấy tờ báo đi về phía quan phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro