Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 157: Quân phản loạn đầu quân

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Mặt trời ngả về phía tây, hoàng hôn buông xuống, trong nhà một mảnh mờ nhạt ảm đạm.

Lão nhân râu tóc bạc trắng bất động ngồi trên giường, mắt hé mở, như một pho tượng.

Thấy trời sắp tối, đám người hầu vội vàng thắp nến ở hai bên giường.

Tỳ nữ trẻ tuổi hơn nhìn trộm vẻ mặt của lão nhân qua ánh lửa chập chờn, thấy mí mắt ông rũ xuống, giống như đã ngủ, không kìm được giao lưu với tỳ nữ lớn tuổi bên cạnh: "Thời gian Thiền Vu* tỉnh táo càng ngày càng ít..."

*phải là Thiền Vu chứ không phải là Đan Vu nhé, trước giờ mình bị nhầm.

"Đúng vậy."

"Rõ ràng nửa năm trước còn rất khỏe, sao mấy tháng này đột nhiên lại trở nên như vậy..."

"Suỵt, nói nhỏ thôi." Tỳ nữ lớn tuổi cảnh cáo liếc nàng một cái.

Tỳ nữ trẻ rụt cổ lại, vội vàng im miệng, quay đầu nhìn lão nhân, lại thấy đối phương không biết từ khi nào đã nghiêng đầu qua, đôi mắt đục ngầu đang ngơ ngẩn nhìn các nàng.

Hai tỳ nữ đều bị ánh mắt này dọa cho giật mình, vội vàng kinh hãi quỳ rạp xuống đất: "Nô tỳ biết lỗi, xin Đại Thiền Vu tha tội."

Theo tiếng nói rơi xuống, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng như chết chóc.

Đợi thật lâu, không nghe thấy tiếng động, tỳ nữ lớn tuổi không khỏi thử ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy dưới ánh nến mờ nhạt chập chờn, ánh mắt lão nhân đờ đẫn, đôi môi khẽ mấp máy, như đang lẩm bẩm điều gì đó.

Tỳ nữ lớn tuổi quỳ đi qua, đánh bạo hỏi: "Thiền Vu, ngài có dặn dò gì không?"

"Triệu hồi..."

"Tả Hiền Vương..."

Trong sự tĩnh lặng, giọng nói yếu ớt mơ hồ truyền vào tai tỳ nữ.

Nàng không khỏi trợn tròn mắt, lúc này, Hô Diên Du đột nhiên cúi đầu xuống, đôi mắt già nua nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào nàng, chậm rãi lặp lại từng chữ: "Triệu hồi... Tả Hiền Vương..."

Lần này, ngay cả tỳ nữ trẻ tuổi cũng nghe rõ lời ông.

Hai người nhìn nhau, tỳ nữ lớn tuổi lập tức đứng dậy nói: "Nô tỳ lập tức đi thỉnh thị Chuyên Cừ Yên Thị*."

*Yên Thị là chính thất của Thiền Vu, tức là Hoàng hậu của Hung Nô. Chuyên Cừ Yên Thị tức là hoàng hậu từ tộc Chuyên Cừ.

*

"Triệu hồi Tả Hiền Vương?" Chuyên Cừ Yên Thị khẽ cười một tiếng, giọng điệu bất đắc dĩ pha lẫn vài phần lạnh lùng: "Thiền Vu thật là hồ đồ rồi, Tả Hiền Vương không phải đang chinh chiến bên ngoài sao. Trước đó còn hạ lệnh cho Tả Hiền Vương cùng Đại Đương Hộ cùng nhau công hạ Ung Châu, nay Ung Châu chưa hạ, sao có thể đột nhiên triệu hồi chủ tướng chứ? Không cần để ý đến hắn."

Tỳ nữ đổ mồ hôi đầy trán, nhỏ giọng nói: "Yên Thị, Thiền Vu dường như là tỉnh táo."

"Tỉnh táo? Ta thấy chưa chắc." Chuyên Cừ Yên Thị nhướng mày, với vẻ mặt trang trọng nhìn nàng nói, "Thiền Vu đã già rồi, đã từng có lúc không ngủ được, nay thì lại ngủ được rồi, nhưng thời gian ngủ lại càng ngày càng dài, cả ngày hồ đồ, không phân biệt được là mơ hay tỉnh, hắn nói muốn triệu hồi Tả Hiền Vương, tám phần là đang nói mơ đấy."

Tỳ nữ nghe thấy lời này, dường như đột nhiên nhìn thấy một bí mật lớn mà nàng không nên biết, sắc mặt trong chốc lát trở nên trắng bệch, thân hình quỳ rạp trên đất ép xuống thật thấp, im lặng như tờ.

Chuyên Cừ Yên Thị liếc nhìn nàng một cái, mở miệng như thể bị mất hứng: "Xuống đi, sau này Thiền Vu có nói mơ gì nữa, cũng không cần để trong lòng."

Tỳ nữ vội vàng đáp vâng, sau đó run rẩy lui ra khỏi cửa.

Nhìn cửa phòng được khẽ khép lại, mí mắt nặng trĩu của Chuyên Cừ Yên Thị lộ ra vẻ u ám, quay đầu dặn dò thị vệ bên cạnh: "Hôm nay phàm là người nào đã đến phòng của Thiền Vu, đều giết đi, sau đó chọn vài người ngoan ngoãn nghe lời đưa đến, chăm sóc tốt cho Đại Thiền Vu."

"Vâng."

"Còn nữa, phái người thông báo cho Đại Đương Hộ, người của chúng ta đã sắp xếp xong, có thể ra tay rồi."

"Tuân lệnh."

*

Ung Châu, quận Sơn Nam, nha môn huyện Đăng.

"Theo báo cáo của thám báo, Khất Hoạt Quân Lăng Châu đã tạm dừng tiến lên phía bắc, khoảng bốn vạn người đều đóng tại vùng bên ngoài huyện Li." Lục Tiển báo cáo tin tức, ngay sau đó nhíu chặt mày, hỏi: "Đám lưu dân quân này đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?"

"Đắc tội với Tây Nam Vương, Lăng Châu không thể ở lại, phần lớn là muốn đến Ung Châu chiếm địa bàn." Hoa Tân vừa uống trà vừa lẳng lặng trả lời, suy nghĩ một lát, liền nhìn về phía Tuân Lăng: "Nếu Đoạn Anh Hùng kia có ý muốn đánh Nam Chá, chúng ta có thể tìm hắn hợp tác."

"Cái này... có không thỏa đáng không?" Huyện lệnh Lưu Nghiệp cân nhắc nói: "Dù sao cũng là quân phản loạn của triều đình."

"Quân phản loạn?" Tuân Lăng lắc đầu, "Chẳng qua là một đám người không còn đường đi thôi."

"Mặc dù là quân của lưu dân, nhưng có thể tập hợp được bốn vạn quần chúng, từ Lạc Du một đường tấn công đến Pha Nạo, Đoạn Anh Hùng này tuyệt đối không thể coi thường." Hoa Tân nhắc nhở, "Nếu muốn hợp tác với hắn, tướng quân tuyệt đối không thể lơ là, phải đề phòng dã tâm của hắn."

Lời của hắn vừa dứt, một lính truyền tin vội vàng bước vào trong sảnh, quỳ xuống dâng thư nói: "Thủ lĩnh Khất Hoạt Quân phái người đưa thư, nói rõ phải giao đến tận tay Tuân tướng quân."

Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Hoa Tân.

Hoa Tân nhướng mày, đặt chén trà xuống nói: "Xem ra, người có mưu trí trên đời đều có chung một suy nghĩ."

Tuân Lăng trực tiếp đứng dậy nhận lấy thư, mở ra xem, chốc lát sau mày hơi nhíu lại.

Lục Tiển không kìm được hỏi: "Thiếu tướng quân, trong thư viết gì vậy?"

Tuân Lăng suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu lại, nhìn mọi người nói: "Đoạn Anh Hùng muốn dẫn binh đầu quân cho chúng ta, cùng nhau đánh Hung Nô."

Lục Tiển: "Lại có chuyện tốt như vậy?"

"Nhưng hắn đưa ra một điều kiện."

"Gì?"

"Khất Hoạt Quân thiếu lương thực, nếu muốn nhận họ đầu quân, cần phải cung cấp lương thảo cho họ." Tuân Lăng nói xong, ánh mắt nhìn về phía Lưu Huyện lệnh, ngay sau đó Hoa Tân và Lục Tiển cũng nhìn qua.

"Cái này... lương thảo cho bốn vạn đại quân, lại là lúc giáp hạt như thế này, đây không phải là chuyện đùa đâu." Lưu Nghiệp cười gượng, sắc mặt đều có chút trắng bệch, sợ Tuân Lăng vừa mở miệng liền muốn hắn mở kho lương.

Thế đạo bây giờ, ngay cả khi tập hợp sức lực của cả Ung Châu cũng chưa chắc đã đủ để nuôi bốn vạn đại quân, huống hồ là một huyện Đăng nhỏ bé như hắn.

"Lưu Huyện lệnh đừng hoảng, ta không có ý để ngươi gánh vác lương thảo cho đại quân."

Tuân Lăng cầm thư ngồi lại chỗ cũ, hít một hơi thật sâu trầm giọng nói: "Quân ta thiếu người, nếu trong tay có lương, có thể thu bốn vạn người này về dưới trướng, đến lúc đó lại công đánh Nam Chá, thì phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều."

Lời nói vừa dứt, trong sảnh chìm vào tĩnh lặng, mọi người đều suy nghĩ xem làm thế nào để giải quyết vấn đề lương thảo này.

Hoa Tân nói: "Hoặc có thể mua lương ở Nghi Châu?"

Tuân Lăng gật đầu: "Có thể, nhưng hiện tại quân phí có thể chi ra có hạn, mua lương chỉ có thể giải quyết được tình trạng khẩn cấp nhất thời, trừ khi quân ta có thể nhanh chóng công hạ thành Nam Chá."

Khi Hung Nô chưa xâm lược, thành Nam Chá tuyệt đối là một thành trì giàu có bậc nhất Ung Châu, trong phủ kho có rất nhiều vàng bạc châu báu, trong phủ châu còn có tích trữ nhiều năm của Tuân lão tướng quân, nếu có thể lấy lại Nam Chá, ít nhất trong thời gian ngắn không cần lo lắng về khẩu phần ăn của đại quân.

"Vậy thì mượn thêm lương ở Tuân Châu thế nào?" Lục Tiển đề nghị, "Vị Khương phủ quân kia, không, bây giờ là Khương Thứ sử rồi, Khương Thứ sử trước khi đi không phải đã nói, nếu tướng quân có khó khăn gì, có thể tìm hắn giúp đỡ sao."

Tuân Lăng nghe vậy hơi do dự: "Ta đã nợ hắn một ân tình rồi."

Lục Tiển mặc kệ tất cả nói: "Đã nợ ân tình rồi, thì không sợ nợ thêm nữa."

Tuân Lăng nghiêm túc nhìn hắn một cái, không đáp lời.

Hoa Tân thấy vậy liền khuyên: "Nếu tướng quân có thể thu phục Khất Hoạt Quân, thì việc thu hồi Ung Châu cũng có thể được xem xét. Khương Tam lang nay đã là Thứ sử, thiếu tướng quân chỉ có để bản thân trở nên mạnh mẽ, lấy lại chức vị Thứ sử Ung Châu của Đại tướng quân, thì ân tình đã nợ sau này mới có cơ hội trả lại."

Có lẽ bị một điểm nào đó trong lời nói của hắn chạm đến, Tuân Lăng im lặng một lúc, cuối cùng quyết định: "Được, ta lập tức phái người đưa thư đến Mật Dương."

*

Từ quận Sơn Nam đến Mật Dương đường sá xa xôi, dù cưỡi khoái mã cũng cần nửa tháng, vì vậy khi thư tín đến Mật Dương, Khương Thư đã sớm biết được chuyện quân khởi nghĩa đầu quân cho Tuân Lăng qua diễn đàn.

Việc Đoạn Anh Hùng dẫn đại quân lên phía bắc đầu quân cho Tuân Lăng, vốn là do y âm thầm thúc đẩy. Bốn vạn cái miệng kia đi đâu cũng là một rắc rối lớn, nay rắc rối này đã chuyển đến Ung Châu, việc mượn lương đương nhiên y cũng không thể chối từ.

May mắn là Tuân Châu không thiếu lương thực, chỉ riêng kho lương ở Mật Dương, lấy ra một phần ba cũng đủ để giải quyết tình trạng khẩn cấp của đại quân Ung Châu.

Vì vậy sau khi nhận được thư của Tuân Lăng, Khương Thư liền lập tức phái người kiểm kê và vận chuyển lương thảo hỗ trợ Ung Châu, đồng thời điều động năm trăm quân sĩ, bổ nhiệm Tần Lãng làm thủ lĩnh, hộ tống xe lương đến quận Sơn Nam.

Ngoài ra, xét đến vũ khí trang bị tương đối lạc hậu của quân khởi nghĩa, Khương Thư còn đặc biệt tìm đến Trương Tử Phòng, sau khi thương lượng một lúc với đối phương, đã thêm một lô vũ khí vào vật tư hỗ trợ.

Một ngày trước khi đội vận chuyển khởi hành, Khương Thư tiễn đội ngũ ra ngoài cổng thành.

Đứng trên tường thành, nhìn những chiếc xe chất đầy vật tư hỗ trợ được buộc bằng dây thừng, Khương Thư khẽ thở dài: "Hy vọng có thể phát huy tác dụng."

*

Ánh sáng ban mai xuyên qua khe cửa sổ song chấn, chảy vào trong phòng, ánh nắng ấm áp và sáng chói khiến khuôn mặt trắng nõn của Kiều Băng trở nên đỏ bừng.

Uông Lâm Xuyên cầm bản thảo đặt trước mặt nàng, sau đó uống một ngụm trà nóng vừa pha, ho một tiếng, hắng giọng từ từ nói: "Bài 'Dục Hồ' này, ta đã xem rồi, viết khá tốt, nhưng loại tiểu thuyết này, đăng trên tạp chí thì còn được, đăng trên báo văn học, ngươi xem, có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?"

"Ta thấy rất thích hợp chứ!" Kiều Băng nghĩ dù sao cũng là trong trò chơi, đối phương cũng không biết mình là ai, liền lấy hết dũng khí phản bác: "Văn học chẳng phải nên đa dạng sao? Nếu đều là những thứ đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt học thuật, vậy thì chi bằng đăng trên Báo tháng Mật Dương đi, cần gì phải sáng lập thêm một tờ báo văn học nữa?"

"Nhưng cái đề tài này..."

"Đề tài này thì sao, chủ biên ngươi kỳ thị đồng tính luyến ái sao?"

"Hả, cái đó thì không."

"Thế thì không phải được rồi sao?" Có lẽ là khuôn mặt trẻ trung chất phác của người thầy lúc này đã cho nàng dũng khí, Kiều Băng kiên trì bày tỏ quan điểm của mình, càng nói càng trôi chảy, "Hơn nữa người trẻ tuổi đều thích đọc những câu chuyện tình yêu của những người đẹp, báo của chúng ta ngoài việc phải có nội hàm, còn phải có doanh thu chứ?"

"Báo của chúng ta lại không thể đăng quảng cáo, chỉ có thể dựa vào doanh số bán ra, không có doanh số, không kiếm được tiền, toà soạn đóng cửa thì sao? Ta dám nói, bài 'Dục Hồ' này đăng ra, nhất định sẽ rất được hoan nghênh, sẽ có rất nhiều người tranh mua tờ báo này."

"Doanh thu..." Uông Lâm Xuyên nhíu mày, chìm vào suy tư.

Lần đầu tiên làm chủ biên toà soạn, ông chỉ lo kiểm duyệt nội dung bài viết, về vấn đề doanh số ông quả thật đã thiếu cân nhắc.

Suy nghĩ một lúc lâu, ông cầm bản thảo lên và xem thêm vài lần, dùng ngón tay gõ gõ vào bản thảo hỏi: "Người trẻ tuổi các ngươi đều thích đọc loại chuyện này sao?"

"Ta không thể đại diện cho toàn bộ nhóm người, nhưng đối với riêng ta, ta thấy rất thú vị, chủ đề tình yêu mà, bất diệt." Kiều Băng trả lời, dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu, "Hơn nữa chắc chắn có thể kích thích mọi người gửi bài."

Uông Lâm Xuyên gật đầu, thở dài nói: "Được rồi, vậy ta sẽ suy nghĩ lại."

Kiều Băng biết ông nói vậy phần lớn là đã đồng ý, trong lòng không khỏi vui mừng , thầm nghĩ không ngờ người thầy bình thường trông nghiêm túc và cố chấp như vậy, trong trò chơi lại dễ nói chuyện như vậy, nàng vui vẻ nói: "Chủ biên vất vả rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro