
Chương 147: Biến cố
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Ngăn chặn Tiên Bi tiến xuống phía nam là việc cấp bách. Sau khi xác định chiến lược chiếm thành, Bộ Kinh Vân thống lĩnh quân Tuân Châu, còn Trần Trị dẫn ba ngàn binh lính Thanh Châu, cùng tiến về quận Đông Hà.
Ba ngày sau, đại quân đến khu vực giáp ranh giữa quận Lưu Câu và quận Đông Hà. Đi thêm nửa ngày đường nữa là đến nơi đại quân Tiên Bi đóng quân.
Chiều tối hôm đó, quân đội đóng trại trong một thung lũng. Trần Trị nhận được thư của Bộ Kinh Vân, mời hắn đến trướng để bàn bạc kế hoạch tác chiến chi tiết.
Khi từ doanh trại quân Thanh Châu đi vào khu vực doanh trại quân Tuân Châu, cảnh tượng đột nhiên từ lộn xộn, lỏng lẻo trở nên ngăn nắp, nghiêm túc. Hơn nữa, trong không khí còn tràn ngập một mùi thơm của thức ăn.
Trần Trị đi theo binh lính dẫn đường băng qua các con đường giữa những chiếc lều để đi vào trong. Mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng cồng vang lên, ngay lập tức các binh lính trong doanh trại đều cầm khay ăn chui ra khỏi lều, tập trung về một hướng nào đó một cách có trật tự.
Nhìn thấy những người lính đó ai nấy đều tươi tỉnh, mặt mày rạng rỡ, trong lòng Trần Trị không khỏi cảm thán.
Vì đã đến doanh trại quân Tuân Châu vài lần, biết rằng đội quân này giàu có bất thường, để không làm cho quân Thanh Châu trông quá tồi tàn, hắn đã đặc biệt xin phủ quân trước khi xuất chinh, cho binh lính sử dụng những chiếc lều tốt nhất trong quân. Khẩu phần cũng không bị cắt xén nữa, mỗi ngày hai bữa, bữa nào cũng có cháo kê đặc và bánh bao hấp dày dặn, thỉnh thoảng còn có dưa muối hoặc thậm chí là cá khô để ăn kèm.
Nhưng dù vậy, điều kiện ăn ở của họ so với quân Tuân Châu vẫn còn một khoảng cách rất lớn.
Nhưng thôi cũng được, so với quân Tuân Châu thì chắc chắn không thể bằng được. Những binh lính Thanh Châu này cũng đều là lính cũ rồi, hẳn là đều biết đãi ngộ mà Trần Trị hắn cho đã là rất tốt rồi, không đến mức bất bình trong lòng.
Trần Trị đang tự an ủi mình thì binh lính dẫn đường đã đưa hắn đến ngoài doanh trướng của Bộ Kinh Vân.
Trước khi vào lều, Trần Trị đột nhiên chú ý thấy dưới ánh đuốc ở đằng xa hình như có một hàng lều màu trắng đặc biệt rộng rãi, hắn không khỏi nghi hoặc hỏi: "Lều ở đằng kia sao lại là màu trắng?"
Binh lính cũng không giấu giếm, trả lời: "Đó là doanh trại của đại phu."
"Đại phu? Là những người mà Tạ Tòng sự mang theo sao?"
"Đúng vậy."
Trần Trị gật đầu đầy suy tư.
Trước khi xuất chinh, Vương Hoằng đã đặc biệt nói với hắn về việc Tạ Thất Huyền mang theo một đội đại phu đi cùng, còn dặn dò hắn chú ý nhiều hơn đến Tạ Thất Huyền, nếu có thể thì tốt nhất nên gặp mặt đối phương một lần, nếu có gì bất thường thì phải báo cáo lại kịp thời.
Trần Trị biết Vương Hoằng nghe tin Tạ Âm mang bệnh mà vẫn muốn theo quân xuất chinh đến quận Đông, nghi ngờ việc bệnh cũ tái phát là giả, lo lắng sự hiện diện của người này sẽ phá hỏng kế hoạch của hắn.
Nhưng xem ra bây giờ, sự lo lắng này thực sự không cần thiết. Dù sao đi theo quân mà mang theo một đội đại phu, lại còn chuẩn bị cho đại phu những chiếc lều trắng rộng rãi, cao lớn như vậy, số tiền và lương thực tiêu tốn không nhỏ. Nếu Tạ Âm không thực sự bị bệnh, hẳn sẽ không làm ra việc xa xỉ như thế.
*
"Ta thật không chịu nổi nữa, đi cùng với quân Tuân Châu này thật quá khó chịu rồi!" Người nói câu này là Dương Võ, một ngũ trưởng của quân Thanh Châu.
Hắn nói vậy không phải là có ý kiến gì với quân Tuân Châu, chỉ là doanh trại của hai quân đóng gần nhau, đội của hắn lại nằm ngay gần ranh giới doanh trại của quân Tuân Châu, đi thêm vài bước là đến doanh trại bên cạnh.
Hai bên quá gần nhau, sự so sánh về điều kiện hành quân càng trở nên rõ rệt. Dương Võ đã tòng quân mười mấy năm, chưa bao giờ ghen tị với một đội quân nào như ngày hôm nay.
Mỗi ngày đóng trại, đội năm người của hắn mới dùng dây thừng buộc những cây cọc gỗ cũ để dựng khung lều, quay đầu lại đã thấy bên cạnh đã dựng xong những chiếc lều giống như những ngôi nhà. Vải lều dày, lều chắc chắn, có mái che và cửa sổ, vừa rộng rãi vừa gọn gàng.
Lều của họ sơ sài, ban đêm nếu gió to một chút, đang ngủ lều đã bị lật tung. Nếu không cẩn thận, thậm chí cả quần áo đắp trên người cũng có thể bị thổi bay. Mà mỗi khi gặp tình huống này, họ cuống quýt bò dậy nhìn sang bên cạnh, lều của quân Tuân Châu luôn chắc chắn cắm trên mặt đất, mặc cho gió thổi thế nào cũng không hề lay chuyển.
Đương nhiên, sự chênh lệch về khẩu phần ăn của hai quân là quá đáng nhất.
Dương Võ đã làm lính nhiều năm như vậy, hành quân đánh trận luôn ăn cháo và bánh khô. Hắn luôn cảm thấy no là đủ rồi. Cho đến gần đây đi cùng với quân Tuân Châu, nhìn thấy sự phong phú trong khẩu phần ăn của đối phương, hắn mới biết quân lương hóa ra có thể làm ra nhiều món đến thế.
Trên thực tế, khẩu phần ăn trong lần xuất chinh này đã là không tồi. Mỗi ngày đều có cháo đặc có rau và bánh bao hấp, tuy hương vị không ngon lắm, nhưng ít nhất cũng no bụng.
Tuy nhiên, khẩu phần ăn không tồi này, dưới sự so sánh với khẩu phần ăn có cả thịt cả rau, có canh có cơm có bánh bao hấp của quân đội bên cạnh, thì trở nên quá nghèo nàn.
Mấy ngày nay, khi hít phải mùi thức ăn thơm ngon tới từ bên kia, những binh lính Thanh Châu ở đây đều ăn uống không ngon miệng. Cứ mỗi khi nghe thấy tiếng cồng bên kia vang lên, họ thậm chí còn không kiềm chế được sự xao động trong lòng hơn cả quân Tuân Châu. Từng người một vươn cổ ra, xem đội quân bên cạnh bữa này lại ăn món ngon gì.
Sau khi xem xong lại không khỏi thất vọng trong lòng, than vãn vài câu về số phận khác nhau, rồi tiếp tục nhai miếng bánh khô vừa chua vừa cứng của mình.
Tối nay cũng vậy, theo tiếng cồng vang lên, một mùi thơm nồng nặc lại bay đến từ bên cạnh, miếng bánh bao hấp trong tay đột nhiên mất đi hương vị.
"Họ rốt cuộc đang ăn gì mà thơm thế?" Cát Tứ, một binh lính trong đội của Dương Võ hỏi.
Lý Đại Lang hít mũi, nói: "Ta ngửi thấy hình như có mùi thịt."
Vương Nhị: "Bữa nào của họ mà chẳng có thịt? Ngay cả bánh bao hấp buổi sáng cũng kẹp thịt."
Cát Tứ: "Sao ngươi biết, ngươi ăn rồi à?"
Vương Nhị thấy mọi người đều nhìn mình, bèn vỗ đùi nói: "Ai dà, ta không giấu các ngươi nữa. Sáng nay lúc các ngươi đang dọn đồ, ta đã mặt dày đi xin một miếng của một huynh đệ bên cạnh. Bánh bao hấp của họ không biết làm bằng cách nào, hoàn toàn không giống của chúng ta. Bột vừa tơi vừa mềm, một chút cũng không khô, bên trong còn kẹp cả hành và thịt băm. Cắn một miếng xuống, trong miệng tràn ngập nước thịt và mùi dầu mỡ, chậc chậc!"
Mấy người đều bị hương vị mà hắn mô tả làm cho nuốt nước bọt ừng ực, nghĩ xem liệu mình có thể đi bắt chuyện với huynh đệ bên cạnh để nhân tiện nếm thử quân lương của họ không.
"Theo ta thấy, thà đi theo Bộ tướng quân còn hơn đi theo Vương Thái thú." Lưu Hắc, người nãy giờ không lên tiếng, đột nhiên nói ra một câu.
Vừa dứt lời, mấy người kia đều đồng loạt quay đầu nhìn Dương Võ.
Dương Võ nói: "Nhìn ta làm gì. Nếu ta có thể làm chủ, mấy ngày trước đã dẫn mọi người đi theo Bộ Đô đốc rồi."
Vương Nhị đảo mắt, hỏi: "Đội trưởng, ngươi nói xem, nếu cả đội chúng ta cùng đầu quân Bộ Đô đốc, hắn có nhận không?"
"Trước đây thì có thể, nhưng bây giờ Lữ tràng chủ đã dẫn chúng ta đi theo Vương Thái thú rồi, chúng ta với quân Tuân Châu lại là quan hệ đồng minh. Nếu Bộ Đô đốc nhận chúng ta, Trần viện sử truy hỏi, hắn chẳng phải sẽ khó xử sao?"
"Vậy là không thể rồi." Lý Đại Lang thở dài, cảm thấy vô cùng thất vọng.
"Vậy nếu Lữ tràng chủ dẫn tất cả chúng ta sang đầu quân cho quân Tuân Châu thì sao?" Vương Nhị vẫn không chịu từ bỏ hỏi.
"Cái này... ta không biết." Dương Võ do dự trả lời, trong lòng ngầm nảy sinh vài ý nghĩ.
*
"Thương hội Giao Hàng?" Khương Thư hơi ngạc nhiên nhận văn kiện từ tay Tần Thương.
Mở văn kiện ra, trên đó viết giới thiệu về thương hội Giao Hàng. Nói một cách đơn giản, đây là một dịch vụ giúp người khác mua hàng và chạy việc vặt.
Tần Thương gật đầu nói: "Việc giao hàng này, hạ quan chưa từng nghe đến bao giờ, xem văn kiện mới biết ý nghĩa của nó. Nhưng có nên phê duyệt việc thành lập thương hội này hay không, hạ quan không quyết định được, xin sứ quân quyết định."
Khương Thư thì không cần phải đặc biệt hiểu ý nghĩa của việc giao hàng. Y chỉ cảm thấy hơi bất ngờ khi người chơi muốn thành lập thương hội Giao Hàng.
Sở dĩ ngành công nghiệp giao hàng hiện đại phát triển như vậy là vì sự tồn tại của internet đã mở ra một con đường tiện lợi giữa người bán và khách hàng. Khách hàng muốn ăn gì có thể trực tiếp duyệt và chọn mua trên nền tảng. Vừa đặt hàng bên này, bên kia người bán và người giao hàng có thể biết ngay lập tức.
"Đặt hàng giao tận nơi" cái khó nhất nằm ở chữ "đặt". Nếu chỉ là chạy việc vặt, giúp người khác đưa đồ, thì các gia đình giàu có có đều có gia nô, không cần người giao hàng. Còn dân thường thì hiếm khi muốn tốn tiền thuê người đưa đồ, trừ khi không kịp thời gian, nếu không thà tự đi thêm một đoạn đường còn hơn để tiền cho người khác kiếm.
Khương Thư nhất thời không nghĩ ra người chơi sẽ làm thế nào để mở dịch vụ giao hàng ở Mật Dương. Nhưng đã có hơn ba mươi người muốn thành lập thương hội này, thì không thể nào cả ba mươi người đều không nhìn ra điểm này. Hẳn là họ có cách giải quyết của riêng mình.
Nghĩ đến đây, Khương Thư cảm thấy mình nên tin tưởng vào trí tuệ của người chơi, bèn ký tên vào văn kiện, đưa cho Tần Thương nói: "Phê duyệt đi. Sau khi thương hội thành lập thì quan sát một thời gian. Nếu vô dụng với dân sinh thì hủy bỏ cũng không muộn."
"Vâng." Tần Thương nhận văn kiện bằng hai tay, chắp tay hành lễ.
Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, ngoài cửa đột nhiên có lính gác vào báo, Trương Tòng sự có việc muốn bẩm báo.
Trương Tử Phòng thường ít khi đến công đường. Ngay cả khi có tin tức từ Bộ Kinh Vân, cũng đều phái người đến truyền tin. Lần này thấy ông đột nhiên đến, sắc mặt lại không hề thoải mái, Khương Thư không khỏi có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay sau đó nghe đối phương nói: "Tin tức từ Lăng Châu truyền về, triều đình phái sứ giả đến Văn Xuyên nhận thư đầu hàng của quân khởi nghĩa và phong quan chức cho Đoạn Anh Hùng. Nhưng sau khi quân khởi nghĩa ngừng chiến, quân Lăng Châu ở tiền tuyến lại tham công liều lĩnh tiến lên, giết chết vài trăm người của quân khởi nghĩa. Đoạn Anh Hùng bị thuộc hạ kích động, nhất thời không kiềm chế được, xé chiếu thư ngay trước mặt sứ giả, hạ lệnh tiếp tục tấn công về phía đông. Bây giờ đã đánh đến địa bàn của Tây Nam Vương."
Khương Thư sững sờ. Nếu không phải Tần Thương vẫn còn ở đây, y đã buột miệng chửi thề rồi.
Đã bố trí ở Lăng Châu lâu như vậy, khó khăn lắm mới đi đến bước này, vào lúc mấu chốt này, lại thất bại vì một sự cố vô lý như vậy!
Khương Thư cảm thấy cạn lời. Y không biết nên mắng viên tướng quân tham công của Lăng Châu, hay nên trách Đoạn Anh Hùng quá bốc đồng, không giữ được bình tĩnh.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có tức giận cũng vô ích. Đã muốn sử dụng người chơi, thì tất nhiên phải chấp nhận những hậu quả từ sự tùy hứng của họ. Khương Thư đã sớm biết đạo lý này.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải suy nghĩ làm sao để bảo toàn đội quân khởi nghĩa này.
Khương Thư cau mày suy nghĩ. Đoạn Anh Hùng xé chiếu thư là bất kính lớn với hoàng tộc. Tây Nam Vương làm việc bất lợi, mất mặt, chắc chắn sẽ không phái sứ giả đến khuyên hàng nữa, thậm chí còn có thể tức giận, vì thế mà bỏ qua hiềm khích với Cao thị, phái đại quân Thương Châu lên phía bắc dẹp loạn.
Nếu thật sự đến bước này, thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ...
Y tĩnh tâm suy nghĩ một lát, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Tây Nam Vương vẫn chưa biết chuyện này sao?"
Trương Tử Phòng nói: "Có lẽ vẫn chưa truyền đến Hành Xuyên."
Khương Thư gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Truyền tin cho Đoạn Anh Hùng, bảo họ ra tay trước. Lan truyền việc Tô Thứ sử không chịu nhận hàng, nhân lúc quân khởi nghĩa ngừng chiến đã đánh lén. Lần này chúng ta đã chịu thiệt. Đường cũ đã bị chặn, ít nhất về mặt dư luận, chúng ta phải chiếm được thế thượng phong."
Trương Tử Phòng chậm rãi gật đầu, đáp lại một tiếng "Được".
"Còn nữa." Khương Thư tiếp lời: "Bảo Đoạn Anh Hùng lập tức ngừng tấn công phía đông Lăng Châu, dẫn quân lên phía bắc Ung Châu, hỗ trợ Tuân Tướng quân, công chiếm thành Nam Chá."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro