
Chương 134: Khám phá mới
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Xung quanh quán trà ồn ào tiếng trò chuyện, cho nên Khương Thư suýt nữa nghĩ rằng mình đã nghe nhầm những lời mà đối phương vừa nói.
Sau một lúc, y mới phản ứng lại rằng Tạ Âm chuẩn bị tự mình diễn vở kịch này cùng y. Y suy nghĩ rồi nói: "Chuyện này e rằng không ổn, việc này sẽ bất lợi cho thanh danh của huynh. Nếu phụ thân huynh biết chuyện này, e rằng sẽ tức giận đến mức muốn giết ta."
"Ta sẽ nói rõ sự thật với ông ấy." Tạ Âm điềm nhiên nghiêm túc đáp: "Hơn nữa, ta vốn dĩ không định lấy vợ, để ta làm chuyện này, ngược lại là tiện nhất."
Nói là vậy, nhưng Khương Thư vẫn còn lo ngại.
Y biết đây là một cách hay để giải quyết mọi chuyện một cách triệt để. Nếu không, khi y lớn tuổi hơn, dù không có ai đến mai mối, Khương Khác và Liễu thị cũng sẽ sốt ruột tìm vợ cho y. Chi bằng để thế nhân lầm tưởng y là đoạn tụ, cũng bớt được những phiền phức này.
Nhưng y cũng không muốn Tạ Âm phải chịu đựng những lời đồn thổi vì chuyện này, càng không muốn thế nhân vì thế mà hiểu lầm năng lực của Tạ Âm.
Thấy y nhíu mày do dự, Tạ Âm khuyên giải: "Không cần suy nghĩ quá nhiều, ta không phải muốn đệ xác nhận cái danh này. Hai năm qua, ta ở tạm trong phủ, trong thành chẳng phải cũng đã có chút lời đồn rồi sao? Chúng ta chỉ cần âm thầm thúc đẩy tin đồn lan rộng là được. Còn những chuyện khác, chúng ta đã trong sạch thì không cần để ý đến lời người ngoài nói."
Khương Thư nghe mà rùng mình, thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện người chơi tùy tiện ghép CP đã truyền đến tai Tạ Âm rồi sao?
Nhưng những gì hắn nói cũng rất có lý, họ thực ra không cần phải diễn kịch, chỉ cần cư xử như bình thường, âm thầm thúc đẩy tin đồn lan rộng, khiến Ân Thận phải lo ngại là đủ.
Còn việc người khác hiểu lầm như thế nào, không có bằng chứng xác thực, tin đồn chỉ là tin đồn. Ngoài những người có tâm tư như Ân Trọng Hành sẽ quan tâm, những người khác xem vào cũng sẽ cảm thấy đây chỉ là một tin đồn bát quái mà thôi, không có ảnh hưởng gì lớn.
Nghĩ đến đây, Khương Thư cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, sau đó chợt nhớ ra hỏi: "Vậy huynh còn muốn dọn ra khỏi châu phủ không?"
"Muốn dọn." Tạ Âm trả lời.
Nói xong, thấy đối phương có vẻ không hiểu, liền nói thêm: "Chủ công có thể dành cho ta một cái viện trong phủ, thỉnh thoảng cho ta ở lại."
Khương Thư suy ngẫm một chút liền hiểu ý của hắn.
Nếu Tạ Âm cứ ở trong phủ mãi, người ngoài chỉ nghĩ hắn ở nhờ vì thuận tiện. Nhưng nếu hắn có một trạch viện khác ở trong thành, có nhà mà không về, lại thỉnh thoảng ở lại phủ của Thứ sử, thì mối quan hệ của hai người sẽ trở nên bất thường.
Cảm nhận được ý nghĩa âm muội mơ hồ khó tả như đang vụng trộm trong chi tiết nhỏ này, Khương Thư không khỏi thán phục khả năng phản ứng và tư duy của đối phương.
Y vừa mới đưa ra quyết định, Tạ Âm đã nhanh chóng nhập vai, sớm đã lên kế hoạch cho t.
Có được người bạn như vậy, còn mong cầu gì nữa!
Khương Thư cảm thán trong lòng, áy náy nói: "Đã làm phiền Tạ huynh rồi."
Tạ Âm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng rỡ được ánh đèn chiếu sáng của thanh niên, lặng lẽ gật đầu. Nỗi bất an và u ám vây quanh hắn trong hai ngày trước đã tan biến vào lúc này.
*
Sau khi rời khỏi quán trà sữa, vì trời quá lạnh, Khương Thư và Tạ Âm chỉ đi dạo một vòng nhỏ ở chợ Tây rồi trở về châu phủ, không cố ý đi theo đoàn diễu hành Na thần.
Còn về phần quà tặng NPC trong hoạt động lễ hội, y cũng đã sắp xếp từ sớm.
Khi cuộc tuần du sắp kết thúc, sẽ có hàng trăm quan binh và bộ khúc cải trang thành dân thường trà trộn vào đội ngũ người chơi, ngẫu nhiên tặng hộp quà theo "duyên phận".
Phần thưởng trong hộp quà rất phong phú, từ những món đồ rẻ tiền như khăn tay, quạt giấy, kẹo, bánh ngọt, đến những món đắt tiền như trang sức bằng vàng bạc, vũ khí, trang phục,... nhận được gì hoàn toàn phụ thuộc vào vận may của họ.
Tối hôm đó, Khương Thư đi ngủ sớm mà không đợi đến khi lễ hội hoa đăng kết thúc, vì vậy kết quả của hoạt động trò chơi, y chỉ biết được vào sáng hôm sau.
Như thường lệ, khi dùng bữa sáng, Khương Thư mở diễn đàn và thấy trang chủ tràn ngập các bài đăng mở hộp quà của người chơi.
Những người chơi mở ra vật phẩm quý giá thì hả hê, bên dưới là một loạt bình luận "xin vía may mắn", "hút khí châu Âu". Những người chơi mở ra vật phẩm nhỏ thì tiếc nuối thở dài, than vãn rằng đi tuần du cả đêm mà chỉ nhận được giải thưởng an ủi, nhưng họ cũng không buồn, dù sao có còn hơn không.
Ngoài những bài đăng mở hộp này, nơi náo nhiệt nhất là bài đăng thông báo của hệ thống về việc bình chọn ảnh lễ hội nổi tiếng nhất.
Việc bình chọn đã kết thúc vào nửa đêm qua. Hệ thống thông báo 10 người chơi đầu tiên nhận được bộ trang phục lễ hội giới hạn "Trang phục bắn cung săn bắn". Liên kết đến các bức ảnh có số lượt thích cao nhất của 10 người chơi này cũng được đính kèm bên dưới.
Khương Thư nhìn thấy vài cái tên quen thuộc trong đó: Mộc Lê Lê, Long Đặc Áo, Cơ Vô Ưu... thậm chí có cả Bộ Kinh Vân!
Vì tò mò, y lần lượt nhấp vào các bài đăng ảnh đoạt giải của những người này để xem. Cứ nghĩ rằng cư dân mạng có thể thích những bức ảnh hài hước, nhưng không ngờ rằng sau khi xem vài bức, y đã bị choáng ngợp.
Mộc Lê Lê đã đăng một bức ảnh chụp từ trên lầu thành, nhìn xuống quang cảnh đường phố thành trì. Trong ảnh, hai khu chợ Đông và Tây cùng với đường Quảng Diên nối thành một con rồng lửa rực rỡ ánh đèn, những khu phường khác ẩn mình trong bóng đêm. Nhìn từ xa, những kiến trúc sáng tối đan xen, san sát nhau, hùng vĩ và vô cùng chấn động lòng người.
Long Đặc Áo thì chụp một bức ảnh nghi thức Na thần tại cổng quan phủ. Trên đài, các vị Na thần đeo mặt nạ hung dữ đang nhảy múa, bên dưới, dân chúng chen chúc cầu nguyện với vẻ mặt sùng kính. Bầu không khí nghi lễ bí ẩn và xa xưa được truyền tải qua bức ảnh, cũng chạm đến trái tim người xem.
Có người chụp phong cảnh, đương nhiên cũng có người chụp người. Bức ảnh của Cơ Vô Ưu là một bức toàn thân của chính nàng.
Nhờ vào đạo cụ, trang phục và cách trang điểm thành công, cùng với biểu cảm xuất sắc của chính nàng, bức ảnh này mang đậm không khí nửa tiên nửa yêu, khiến nhiều cư dân mạng phải la hét và lưu lại.
Mà nếu nói ba người này đoạt giải bằng thực lực, thì việc Bộ Kinh Vân lọt vào top 10 rõ ràng là nhờ vào danh tiếng của hắn.
Hắn đã chụp cảnh một con chó nhỏ đang chạy trên đường, con chó chạy quá nhanh, khung cảnh còn bị mờ. Nếu là người khác, bức ảnh như vậy chắc chắn sẽ bị bỏ qua. Tuy nhiên, vì danh tiếng của hắn quá lớn, cư dân mạng khi thấy hắn đăng bài đều không kìm được mà nhấn thích, vì vậy bức ảnh này một cách kỳ lạ đã lọt vào top 10.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, những người này, hoặc là dựa vào thực lực, hoặc là dựa vào danh tiếng, đều nằm trong top 10, nhưng không phải là người đứng đầu. Người đứng đầu là một người chơi tên là "Dung Oanh".
Nhìn thấy cái tên này, Khương Thư lờ mờ cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Cho đến khi nhấp vào bức ảnh đoạt giải của nàng, y mới đột nhiên nhớ ra, đối phương chính là người bán hàng mà hắn đã gặp đêm qua khi mua hoa mẫu đơn trắng.
Sở dĩ y có thể nhận ra nhanh như vậy là vì bức ảnh mà đối phương đã chụp, chính là khoảnh khắc y tháo mặt nạ và tặng bông hoa cài tóc cho Tạ Âm.
Có lẽ Dung Oanh đã nhận ra y nên mới chụp bức ảnh này, không hiểu sao lại được thích nhiều nhất.
Khương Thư lướt qua các bình luận bên dưới. Quả nhiên, mặc dù Tạ Âm không tháo mặt nạ, nhưng mọi người đều đã phân tích qua chiều cao, vóc dáng, trang phục,.... để đoán ra thân phận của hắn, và nơi này lại trở thành thiên đường cho các fan CP.
Trước đây, Khương Thư thường cười xòa khi xem những lời lẽ quấy rối của các fan CP này, nhưng bây giờ, có lẽ vì biết mình phải diễn một vở kịch đoạn tụ với Tạ Âm, nhìn những lời này y lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Nào là "A Thù lại đang dỗ vợ vui rồi", "Xem ra đêm nay giường của Thứ sử không được yên ổn rồi", y xem mà thấy hai tai nóng bừng, chưa lướt được vài dòng đã không kìm được mà thoát khỏi diễn đàn.
Cảm giác ngượng ngùng kéo dài suốt bữa sáng, cho đến khi ra ngoài và bị làn gió mùa đông lạnh lẽo thổi qua hành lang, cái đầu nóng ran mới bình tĩnh lại.
Đến nơi làm việc, Tử Minh đã đặt hai chậu than trong sảnh, bốn phía cửa sổ đều đóng kín, vừa vào phòng đã cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
"Đêm qua ngươi có đi xem lễ hội hai đăng không?" Khi ngồi bên bếp sưởi, Khương Thư vu vơ hỏi tiểu thư đồng.
"Có ạ, nô còn mua đôi găng tay dệt bằng len cừu này nữa, vừa ấm vừa tiện làm việc!" Tử Minh đang nấu trà, nghe vậy liền giơ tay cho y xem đôi găng tay đang đeo.
Khương Thư nhìn đôi găng tay năm ngón tay năm màu của hắn liền biết là hàng do người chơi làm ra, cười nói: "Trời lạnh thế này đúng là cần phải giữ ấm. Lát nữa ngươi đi nói với Tôn quản sự, bảo ông ấy mua thêm mấy đôi găng tay len cừu như thế này, phát cho mỗi người trong phủ hai đôi, của ngươi cũng bảo ông ấy thanh toán luôn."
Tử Minh lập tức vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn sứ quân!"
Ngồi sưởi ấm một lúc, khi cơ thể đã ấm lên, Khương Thư liền ngồi thẳng dậy, bắt đầu xử lý công vụ.
Trước đó, được nhắc nhở bởi chuyện của Tử Minh, y đã thêm một mục vào danh sách công việc của mình là kế hoạch mua quà Tết.
Lạp Nhật đã qua, Tết Nguyên Đán sắp đến, có thể chuẩn bị quà năm mới rồi.
Bây giờ y đã trở thành Thứ sử, phạm vi xã giao cũng rộng hơn. Ngoài các quan lại làm việc dưới quyền, các Thái thú của các quận ở Tuân Châu, các thứ sử của các châu lân cận, và cả tiểu hoàng đế triều đình, đều phải chuẩn bị quà chúc mừng.
Đặc biệt là bên triều đình, quà tặng không thể sơ sài, chắc chắn phải gửi đi sớm để kịp đón năm mới.
Tuy nhiên, tặng quà cho hoàng đế, y thực sự không có chút kinh nghiệm hay ý tưởng nào, chi bằng lát nữa hỏi Tạ Âm rồi quyết định, kẻo phạm phải điều cấm kỵ gì.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo, nói rằng Bộ Đô đốc đến thăm.
Khương Thư hơi ngạc nhiên, y đoán rằng hôm nay đối phương sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy, nghe vậy liền lập tức cho phép Bộ Kinh Vân vào.
Hôm qua đại quân trở về thành, vừa đến đã là tiệc ăn mừng, sau đó là lễ hội hoa đăng và tuần du, Bộ Kinh Vân vẫn chưa kịp báo cáo công việc quân đội cho Khương Thư.
Sáng sớm nay đến đây chính là để bàn bạc với Khương Thư về việc bố trí phòng thủ biên giới, tiện thể tổng kết cuộc chiến kéo dài mấy tháng qua.
Tuy nhiên, trước khi bắt đầu tổng kết chiến sự, hắn kể về một phát hiện bất ngờ.
"Quận Lại Đồ có mỏ than lộ thiên?" Khương Thư hơi nhướng mày.
"Phải, ngay tại ranh giới giữa huyện Hạt Mi và huyện Tham Ca." Bộ Kinh Vân đeo nửa mặt nạ và để râu quai nón, nói: "Khi chúng ta tấn công huyện Tham Ca, để uy hiếp địch quân, chúng ta đã sử dụng thuốc nổ một lần. Chính vào lúc đó, lớp đất mặt đã vô tình bị nổ tung, để lộ ra tầng than bên dưới."
Khương Thư ngạc nhiên.
Đây quả thực là một phát hiện đáng mừng!
Chỉ với việc quân đội tùy tiện nổ một cái mà phát hiện ra mỏ than, hoặc là Bộ Kinh Vân quá may mắn, hoặc là diện tích than đá ở khu vực đó rất rộng. Mà nếu có một mỏ than lộ thiên rộng lớn có thể khai thác trực tiếp, vấn đề sử dụng than của khu công nghiệp cũng sẽ được giải quyết.
Tuân Châu quả thực là một nơi tốt, không trách Hung Nô cứ luôn nhòm ngó!
Khương Thư cảm thán trong lòng một câu, sau đó nói với Bộ Kinh Vân: "Trước hết hãy bố trí quân đội phòng thủ chặt chẽ biên giới quận Lại Đồ, còn về mỏ than, đợi ta liên lạc với Chu tiên sinh rồi sẽ phái người đến khảo sát."
Bộ Kinh Vân gật đầu: "Được."
*
Nửa tháng sau, một chiếc xe ngựa mang theo vài xe hành lý đến bên ngoài cổng thành phía Đông của Mật Dương. Lính gác cổng thành sau khi kiểm tra xong, lập tức phái một người đến châu phủ, đồng thời cử một đội quan binh dẫn đường hộ tống đoàn xe này vào thành.
Bầu trời âm u sắp có tuyết, rõ ràng vẫn chưa đến giờ Thân, nhưng những đám mây tuyết dày đặc đã bao phủ đường phố như lúc chạng vạng.
Trong xe ngựa, thiếu niên trắng trẻo khôi ngô vén rèm lên tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, gió lạnh gào thét, thổi những chiếc đèn lồng treo trên cây trên phố rung rinh.
Đột nhiên một làn gió lạnh lùa vào trong xe, khiến phu nhân bên cạnh hắt hơi.
Thiếu niên nhận ra điều đó, liền lập tức khép rèm lại.
"Có nhận ra Mật Dương có gì khác so với Tốn Dương không?" Khương Khác hỏi.
"Đường ở Tốn Dương rộng hơn, đường ở Mật Dương không rộng bằng Tốn Dương"Khương Trạch đáp một cách rạch ròi: "Nhưng trên đường ở Mật Dương có rất nhiều bách tính, xe cộ nhiều, cửa hàng nhiều, có hương vị của đồ ăn, màu sắc của đèn lồng, so với Tốn Dương thì có sức sống hơn."
Khương Khác chậm rãi gật đầu: "Khi Tần thứ sử đóng tại Mật Dương, ta từng đến đây. Mật Dương lúc đó cũng là một thành trì phồn hoa, nhưng so với thành trì bây giờ, thì vẫn còn kém vài phần."
Liễu thị khẽ mỉm cười: "Ý của ông là, con trai chúng ta đã cai trị nơi này tốt hơn Tần thứ sử?"
Khương Khác gật đầu, rồi lại nói: "Bà và ta nói riêng thì không sao, đừng nói ra ngoài, kẻo tiểu tử đó đắc ý quên hết cả trời đất."
Liễu thị lại không nhịn được mà bật cười. Vì sắp được gặp con trai út, ngay cả người mẫu thân nghiêm khắc cũng không khỏi lộ vẻ vui mừng trên mặt.
"Thoáng cái, A Thù đã đến đây hai năm rồi!"
Bà cảm thán, chợt nhớ ra hỏi: "Vài tháng nữa A Thù sẽ tròn hai mươi tuổi rồi, ông đã nghĩ ra tự cho nó chưa?"
Khương Khác nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy, khóe môi với bộ râu đã lốm đốm bạc khẽ nở một nụ cười: "Đã định từ lâu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro