
Chương 125: Nghĩ đến chuyện trở về
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Đêm đó, một bản chiếu lệnh được Lý thái hậu đích thân mang đến trước mặt vị hoàng đế nhỏ tuổi.
Lúc đó, Bùi Tiễn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Vì tuổi còn nhỏ, tinh thần không tốt, dù trong lòng mơ hồ cảm thấy không nên đồng ý với chiếu lệnh này, nhưng dưới áp lực ánh mắt của một vòng cung nhân xung quanh và thái hậu, cậu* vẫn ký tên lên đó.
*hoàng đế vẫn còn nhỏ nên mình để cậu nhé
Sáng hôm sau, trong triều, sau khi chiếu lệnh được tuyên đọc, cả điện xôn xao.
Nhìn Tây Nam Vương Bùi Tân thong thả bước lên nhận chiếu thư, Trưởng thư giám Chu Nghiễm nhíu mày, định ra mặt chất vấn chiếu thư này không phải do quan viên Trung Thư tỉnh soạn thảo, nhưng khi liếc sang bên cạnh, lại thấy Tạ Nhàn khẽ lắc đầu với ông.
Chu Nghiễm thu ánh mắt lại, trong lòng vẫn còn lo lắng.
Bệ hạ đột nhiên hạ chiếu, gia phong Bùi Tân làm Thái úy, Tư Lệ Hiệu úy, Trung Thư lệnh, Đô đốc Trung ngoại chư quân, đốc sát bảy quận kinh sư, điều này chẳng phải quá giống Khổng Trừng ngày xưa sao!
Lúc này nếu không ngăn cản, e rằng lại xuất hiện một quyền thần chuyên quyền độc đoán.
Ông đang do dự không quyết, chợt nghe trong điện truyền đến một giọng nói trầm ổn, nghiêm nghị: "Thần có chuyện muốn tấu lên bệ hạ."
Chu Nghiễm liếc nhìn, thấy người đứng trong điện là Thượng thư Tả Bộc xạ Ân Thận, trong lòng suy nghĩ chuyển động, liền dằn xuống ý định ban đầu.
Bùi Tiễn tuy còn nhỏ, nhưng sau khi tỉnh táo cũng biết chiếu lệnh này bất lợi cho mình.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự khống chế của Khổng thị, cậu đương nhiên không muốn lại trở thành một con rối bị người khác thao túng!
Lúc này thấy Ân Thận ra nói chuyện, cậu biết vị Thượng thư Tả Bộc xạ này hành sự luôn cương trực chính trực, vài lần trên triều đường đối đầu gay gắt với Tây Nam Vương, ôm ý nghĩ đối phương có lẽ có thể ngăn cản âm mưu của Bùi Tân, liền như không có chuyện gì mà tiếp lời: "Ân bộc xạ có gì muốn nói?"
"Dám hỏi bệ hạ, chiếu lệnh quan trọng như vậy có được Môn Hạ tỉnh thẩm tra chưa?"
— Đương nhiên là chưa.
Bùi Tiễn nghĩ thầm.
Nhưng cậu chỉ dám thành thật trả lời trong lòng, không dám phủ nhận trước mặt Bùi Tân.
Cảm nhận ánh mắt của Tây Nam Vương đang rơi trên mặt mình, Bùi Tiễn cố ý không nhìn sắc mặt Bùi Tân, chuyển ánh mắt sang Thị trung Trần Học, thầm hy vọng đối phương có thể đứng ra, thực hiện chức trách bác bỏ chiếu thư.
Tuy nhiên, Trần Học khi nhận thấy ánh mắt của cậu nhìn tới, lại giả vờ không biết mà rũ mắt xuống, im lặng không nói.
Ngược lại, một Thị trung khác là Cao Sĩ, vốn ít lời, lại thẳng thắn mở miệng: "Môn Hạ tỉnh chưa bao giờ thẩm tra chiếu lệnh này."
Tâm trạng vừa mới sa sút của tiểu hoàng đế bỗng chốc lại dâng trào.
Cao Sĩ xuất thân từ Cao thị ở Đông quận, một trong tứ đại gia tộc ở phương nam. Lời phát biểu này của hắn, theo một nghĩa nào đó, cũng đại diện cho thái độ của thế lực môn phiệt.
Ân Thận chớp thời cơ nói: "Chiếu thư không qua Môn Hạ, làm sao thi hành? Thần mạo phạm, khẩn cầu bệ hạ thu hồi thành mệnh."
Lại là Ân Trọng Hành này!
Bùi Tân cố gắng duy trì vẻ mặt điềm nhiên, nghe thấy lời này, mặt nạ cảm xúc trên mặt hắn trong chớp mắt xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Tuy nhiên, ngay sau đó nghĩ đến sự sắp xếp của mình trong triều, hắn lại nhanh chóng kìm nén sự sốt ruột trong lòng, không lộ vẻ gì mà liếc nhìn Đại Hồng Lư Lý Tiêu.
Lý Tiêu nhận được ám hiệu bằng ánh mắt của hắn, trong chớp mắt, lợi hại được mất lướt qua lòng.
Đợi một lát, thấy không ai lên tiếng, hắn liền đứng ra, nghiêm túc nói: "Chiếu thư đã được ban hành, chứng tỏ Bệ hạ đã có quyết sách, Ân bộc xạ muốn Bệ hạ thu hồi thành mệnh, chẳng lẽ là chỉ trích Bệ hạ tự ý quyết định chính sự sao?"
Đối mặt với lời chất vấn cố ý xuyên tạc này, Ân Thận sắc mặt không đổi, trực tiếp can gián: "Ngày xưa ngoại thích Khổng thị nắm giữ triều chính, kết bè kết phái, làm nhiều điều xằng bậy, phạm bao nhiêu tội ác, hãm hại bao nhiêu trung thần lương tướng, nay tiền lệ đã có, làm sao có thể để một người độc chiếm đại quyền nữa? Điều này liên quan đến an nguy của xã tắc, mong bệ hạ xem xét kỹ lưỡng!"
"Ân bộc xạ nói lời này có phần thiên lệch."
Ngự sử trung thừa Chung Huyền phản bác: "Tây Nam Vương ôn hậu khiêm nhường, yêu người hiền tài, ban bố ân huệ, trừ bỏ loạn tặc bè đảng càng lập đại công, mà Khổng thị trong lời ngươi lại dòm ngó thần khí, ôm lòng độc ác, là loạn thần tặc tử, ngươi há có thể lấy kẻ đại nghịch bất đạo đó ra so sánh với bậc hiền đức có công?"
Bùi Tân đúng lúc lộ vẻ phiền muộn: "Ân bộc xạ, cô rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi, tại sao lại dùng lũ chuột họ Khổng để sỉ nhục ta?"
"Điện hạ giết quốc tặc quả là có công." Ân Thận không chịu bỏ qua nói: "Chính vì thế, Điện hạ càng nên học theo con đường chí thành khiêm thuận của các bậc tiền hiền, phò tá Bệ hạ trị quốc, cứu vãn xã tắc, sao có thể bị quyền thế mê hoặc, lại đi theo vết xe đổ của Khổng Trừng?"
"Sau khi ta nhậm chức, tự nhiên sẽ hết lòng phò tá bệ hạ trị lý nội chính, bình định ngoại loạn, ngươi sao có thể võ đoán, khẳng định ta sẽ đi theo vết xe đổ của Khổng Trừng?"
"Điện hạ." Ân Thận đột nhiên nâng cao giọng, toàn bộ đại điện vang vọng tiếng của ông, "Ngươi có biết mười ngày trước đã xảy ra tai họa gì không?"
Bùi Tân đối diện với đôi mắt sáng quắc của ông, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây phút tiếp theo liền nghe đối phương trình bày: "Mười ngày trước, Nam Chá bị Hung Nô đại cử xâm lược, Tuân Công tử trận ở thành Nam Chá, đại tướng hy sinh, đây là bất hạnh của quốc gia!"
Bùi Tân kìm nén sự tức giận trong ánh mắt, quay đi.
Ân Thận vẫn đứng yên nhìn hắn, dùng giọng điệu chất vấn nói: "Nam Chá vì sao bị phá? Truy cứu đến cùng, là lỗi của ai? Điện hạ, bây giờ ngay cả cái chết của Tuân Đại tướng quân, cũng không thể đổi lại lương tri của ngươi sao?"
"Ân Trọng Hành!" Bùi Tân trợn mắt, chỉ vào ông nói: "Ngươi đừng nói bậy, Tuân Đông Nguyệt bị người Khổng thị hại, liên quan gì đến cô!"
Nhìn khuôn mặt giận dữ méo mó của hắn, Ân Thận chỉ im lặng đối đáp.
Một lát sau, ông chợt thu lại ánh mắt, mặt đầy thất vọng quay người lại, phủ phục khấu đầu. Tuy cúi lạy hướng về tiểu thiên tử, nhưng lời can gián lại hướng về các đại phu trong triều.
"Thần can gián, đại quyền trong ngoài không thể để một người nắm giữ, họa ngoại thích không thể tái diễn, triều đình không thể chịu đựng thêm một lần chấn động thứ hai nữa. Mong Bệ hạ, mong chư đại thần thận trọng cân nhắc!"
Lời hắn vừa dứt, Trần Học liền ra khuyên nhủ: "Tây Nam Vương không ngại vạn dặm đến kinh sư, trải qua gian nan hiểm trở diệt trừ tàn dư loạn thần, là một đại công. Bệ hạ nên luận công ban thưởng, không thể làm nguội lạnh lòng trung thần."
Sau hắn, trong điện lại có mấy người ra phụ họa, rõ ràng đã thông đồng từ trước, nhưng giữa họ lại không nhìn nhau.
Bùi Tiễn nhìn những quan viên rõ ràng đã thiên về Bùi Tân.
Thị trung Trần Học, Tán kỵ Tôn Trình, đều là cận thần của Thiên tử; Đại Hồng Lư Lý Tiêu, thoạt nhìn không liên quan, thực chất là đệ đệ của Lý thái hậu; Ngự sử trung thừa Chung Huyền, giám sát các quan lại, đệ đệ hắn là Chung Đạo lại nắm giữ cấm quân Trung Lĩnh Quân...
Nghĩ đến đây, Bùi Tiễn đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả.
Loại người như Khổng Trừng mới bị dẹp loạn chưa bao lâu, không biết từ lúc nào, mình lại một lần nữa bị thế lực mới tập hợp của Tây Nam Vương bao vây và kiểm soát.
Cậu rũ mắt nhìn Thượng thư Tả Bộc xạ đang quỳ gối trên điện, rồi lại nhìn Tạ, Chu và những người khác vẫn luôn im lặng, tâm trạng đột nhiên lạnh đi, ngọn lửa từng bùng cháy vì lời nói của Ân Thận cũng dần dần tắt ngúm.
Tiểu hoàng đế bất lực ngồi trên cao, mong chờ có người nào đó lại đứng ra nói gì đó, kết quả vô tình đối diện với ánh mắt sắc bén của Tây Nam Vương, trong lòng lập tức lạnh lẽo.
Cậu nuốt nước bọt, hoảng loạn giơ tay nói: "Vậy thì, cứ theo chiếu thư mà tuyên đọc đi."
Lời này cậu nói rất khẽ, nhưng lọt vào tai các quan lại lại đặc biệt rõ ràng.
Trong một khoảnh khắc, Ân Thận cảm thấy một cảm giác tê liệt sâu sắc ập đến, xung quanh như bao trùm bởi mùi hôi thối của sự mục nát, khiến ông gần như không thở nổi.
Ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Tân đắc ý cảm ơn Thánh thượng, ông chậm rãi đứng dậy, lùi về phía cạnh điện, khuôn mặt tái nhợt vô cùng trong đại điện u ám, trống rỗng.
"Sóng này chưa yên, sóng khác đã nổi..."
"Ngài không thấy vùng đất Trung Nguyên, Hồ khấu tung hoành, các quận huyện đi qua, đất đai trơ trụi không còn gì sao?"
"Ngài không thấy thành quách biên cương, dân chúng lay lắt, máu xanh đổ đất, xương trắng chống trời sao?"
"Vì sao? Thần lấy làm hồ nghi, vì sao trên dưới triều đình, toàn là kẻ mắt đục tài hèn*!"
*mắt đục tài hèn (浊目庸才): tầm nhìn hạn hẹp, suy nghĩ nông cạn.
Giọng nói của ông khản đặc và yếu ớt, nói đến đây, không khỏi run rẩy khắp người, thở dài thườn thượt, "Đây là trời diệt Đại Ngụy của ta, trời diệt Đại Ngụy của ta!"
Nói xong, ông đột nhiên lao thẳng vào cột vàng trong điện, đập đầu vào cột.
Quần thần sắc mặt biến đổi, nhất thời không để ý đến những lời xúc phạm mà Ân Thận thốt ra, đều bị hành động hào hùng hy sinh của ông làm cho kinh ngạc, choáng váng, đồng thời trong lòng cũng bội phục.
Trong lòng Bùi Tân tức giận không thôi, thấy tình huống này, cũng không tiện nói thêm điều gì, nếu không e rằng sẽ gây ra sự chỉ trích từ các sĩ nhân trong thiên hạ.
Tạ Nhàn nhanh chóng đi đến bên cạnh Ân Thận, ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của ông, rồi ngẩng đầu nói với thị giả: "Mau đi mời thái y."
"Vâng."
Xảy ra chuyện như vậy, triều hội đương nhiên không thể tiếp tục, chưa kịp đợi thái y đến, liền vội vã bãi triều.
*
Vì sự cố bất ngờ xảy ra trên cuộc thượng triều, các quan lại khi bước ra khỏi cổng điện, đa số đều mang vẻ mặt u sầu, mệt mỏi.
"Hôm nay hành động của Ân bộc xạ có phải do Thái phó chỉ thị?"
Tạ Nhàn vừa đi được vài bước, liền nghe thấy câu hỏi từ phía sau, quay đầu lại, đúng lúc đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Chu Nghiễm.
"Liêm Ngung sao lại nói vậy?" Tạ Nhàn sắc mặt thản nhiên phủ nhận, cảm thán nói: "Đừng quên, câu 'mắt đục tài hèn' của hắn, chẳng phải đã mắng cả ta lẫn ngươi sao!"
"Thật sao?" Chu Nghiễm nhíu mày, trong lòng nghi ngờ.
Ân Thận tuy lòng hướng về vận mệnh quốc gia, cương trực bất khuất, nhưng cũng không đến nỗi làm ra hành động thất thố như vậy trên triều đình.
Đối mặt với sự nghi ngờ, Tạ Nhàn chỉ hơi nghiêng đầu, cười mà không đáp, như cố ý khiến người khác sốt ruột.
Chu Nghiễm bất lực thở hắt ra một hơi qua mũi, hỏi thẳng: "Thái phó không ngại cho ta biết rõ, ngươi rốt cuộc đứng về phía nào?"
"Đứng về phía nào?" Tạ Nhàn khẽ nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Kẻ hèn mới cần đứng về phía nào, ta có con đường của riêng ta!"
Nói xong, liền nhấc chân bước nhanh bỏ đi.
*
Ba ngày sau, tin tức Tây Nam Vương thâu tóm quyền lực đã đến tai Khương Thư. Y có thể biết tin nhanh như vậy là nhờ một người chơi tên là Thạch Vân.
Người này cũng có chút bản lĩnh, có thể trà trộn trở thành môn khách của Tây Nam Vương, những thông tin về triều đình cơ bản đều do hắn khoác lác lên diễn đàn.
Nghe nói Ân Trọng Hành có lời nói kinh người trong triều hội, Khương Thư không bất ngờ, vị quan viên này vốn là một trong số ít những người tỉnh táo hiếm hoi trong triều đình Ngụy quốc.
Tuy nhiên, có một điều lại nằm ngoài dự đoán của y. Trong cốt truyện ban đầu của y, Ân Trọng Hành quả thực đã ra mặt ngăn cản Tây Nam Vương thâu tóm quyền lực, nhưng lời lẽ không sắc bén và khẩn thiết đến vậy, càng không có hành động can gián liều mạng cuối cùng kia. Chắc hẳn có người nào đó đã âm thầm chỉ điểm cho ông.
Suy nghĩ kỹ, cú va chạm liều mạng này quả thực rất khéo léo.
Lời can gián của Ân Thận trên triều đình đủ để khiến các quan lại bất mãn, khiến Tây Nam Vương hận ông đến xương tủy, nhưng cú va chạm này lại bộc lộ rõ ràng sự lo lắng của ông đối với quốc gia, củng cố thân phận trung thần chính trực, sau này Bùi Tân muốn động đến ông, cũng phải cân nhắc đến ánh mắt của thiên hạ.
Không chỉ vậy, hành động can gián trực diện của ông cũng sẽ kiềm chế mọi hành động sau này của Tây Nam Vương, chỉ cần đối phương dám có hành vi vượt quyền, chính là ứng nghiệm lời tiên đoán của ông trên triều đình – Tây Nam Vương Bùi Tân sẽ trở thành Khổng Trừng thứ hai.
Điều này chẳng khác nào đưa cho Hoài Dương Vương một cái cớ trắng trợn.
Phải nói rằng, trong tình thế rõ ràng không thể ngăn cản thế lực của Tây Nam Vương thâu tóm quyền lực, chiêu này của Ân Trọng Hành quả thực là tàn nhẫn, tàn nhẫn với người khác, càng tàn nhẫn với chính mình.
"Không biết là vị đại thần nào đứng sau chỉ điểm... Tạ Nhàn? Chu Nghiễm? Sẽ không phải là Vương Dịch chứ!"
Ngồi trong sân một ngôi nhà ở huyện Đăng, Khương Thư vừa phe phẩy quạt hóng mát, vừa lướt diễn đàn xem chuyện thiên hạ.
Nói đi thì cũng nói lại, sau khi Tây Nam Vương thâu tóm quyền lực, việc đầu tiên hắn làm để lập uy trong triều là kết tội Thứ sử Lăng Châu Tô Miên trấn áp loạn quân không hiệu quả, phạt bổng lộc và cảnh cáo hắn, nếu không thể dẹp yên Khất Hoạt Quân ở Lăng Châu nữa, sẽ tước bỏ chức vị Thứ sử của hắn.
Ban đầu Khương Thư đoán rằng Tây Nam Vương sau khi lên nắm quyền sẽ trực tiếp tước bỏ chức quan của Tô Miên, đích thân ra mặt trấn áp quân khởi nghĩa. Bây giờ hắn không làm vậy, hoặc là bị lời nói của Ân Thận ràng buộc, hoặc là lo lắng mình không thể chỉ huy quân Lăng Châu, dù sao quân đội của hắn đều phải ở lại kinh đô, đề phòng thế lực của Hoài Dương Vương.
Thực ra lúc này vốn có thể ra lệnh cho quân Thương Châu tiến lên phía bắc dẹp loạn, nhưng trùng hợp thay Thứ sử Thương Châu Cao Khang lại xuất thân từ Cao thị ở Đông quận.
Qua lời nói của Cao Sĩ trên triều đình, gia tộc này hiển nhiên đứng về phía đối lập với Tây Nam Vương, Bùi Tân muốn dùng hắn dẹp loạn, quả thực cần chút dũng khí.
Vạn nhất quân đội của Cao Khang vào Lăng Châu rồi không chịu quay về thì sao, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?
Vì vậy, Bùi Tân tạm thời chỉ có thể dùng Tô Miên, không còn cách nào khác.
Còn việc Tô Miên không thể trấn áp được loạn quân thì sao, Khương Thư nghĩ Bùi Tân chắc chưa tính đến những điều này.
Hoặc nói cách khác, hắn căn bản không nghĩ Tô Miên sẽ thất bại, chỉ là một đám quân lưu dân nho nhỏ, không đáng để hắn để mắt tới.
Nhưng theo Khương Thư được biết, quân khởi nghĩa do Đoạn Anh Hùng lãnh đạo đã tập hợp được bốn vạn người, đồng thời một đường bắc tiến chiếm thành, sắp chiếm được Pha Nạo rồi.
Chỉ dựa vào chưa đến hai vạn quân Lăng Châu, muốn trấn áp bốn vạn quân khởi nghĩa, tỷ lệ thành công rất thấp.
Như vậy, chỉ cần Đoạn Anh Hùng có thể giữ vững không thua, mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như dự đoán mà Tạ Âm đã đưa ra.
"Chậc, quả nhiên không hổ là Tạ huynh..." Khương Thư khẽ cảm thán.
Nghĩ đến Tạ Âm, y không khỏi nhớ đến Mật Dương.
Qua diễn đàn, Khương Thư biết rằng trong thời gian mình vắng mặt, Hưng quận đã có một vụ thu hoạch ngô lớn. Bên này, khoai tây vụ thu vừa mới được gieo trồng, bên kia, khoai lang lại đến mùa thu hoạch. Khu vực phía nam Tuân Châu bây giờ có thể nói là kho lương đầy ắp!
Ngoài ra, quận học Mật Dương còn mở đợt tuyển sinh thứ hai, mấy ngày gần đây vừa khai giảng, số học sinh nhập học tăng gấp đôi so với năm ngoái.
Nghe nói có không ít sĩ tử nghèo đã vượt ngàn dặm từ các châu quận khác đến, số lượng quá đông, Tần Thương không thể không tổ chức một kỳ thi tuyển sinh cho việc này, nhưng như vậy, không ít người chơi đã bị sàng lọc ra, dù sao họ còn không viết được chữ phồn thể.
Do đó, trên diễn đàn đã liên tục mấy ngày chửi rủa tên "chó kế hoạch*".
*ý là đang chửi bên lên kế hoạch, lên cốt truyện cho game đó
Mỗi khi lướt đến chuyện ở Mật Dương, Khương Thư lại rất cảm thán, dù y không có mặt, Hưng quận vẫn được quản lý rất tốt, mọi việc diễn ra có trật tự, đây đều là công lao của các quan viên quận phủ.
Đương nhiên, cho dù Mật Dương có y hay không cũng vậy, Khương Thư vẫn chuẩn bị đợi Tuân Lăng dẫn quân đến, sẽ lập tức rút về.
Chức quan của y là Thái thú Hưng quận, tự ý đến Ung Châu đã là thất trách, cũng may bây giờ triều đình đủ hỗn loạn, nên không ai để ý chuyện này, nếu không khó tránh khỏi bị một trận đàn hặc.
"Nói đi thì cũng nói lại, Tuân Lăng đến cũng chậm thật..." Khương Thư tắt diễn đàn, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên đỉnh đầu.
Trăng treo giữa trời, ánh sáng thuần khiết, khiến người xa quê nhớ nhà.
*
Cùng lúc đó, trong phủ quận Mật Dương, gió đêm không ngừng.
Gió nhẹ lay động, cành lá thông rụng xuống, tiếng xào xạc khiến sân trước được ánh trăng chiếu sáng càng thêm tĩnh mịch.
Vì khó ngủ, Tạ Âm đang tựa vào cửa sổ phía đông ngắm trăng.
Ánh trăng phủ lên mái tóc đen dài của hắn một lớp sương trắng, xuyên qua khung cửa rộng, trải dài trên nền nhà, nghiêng nghiêng vừa đủ chiếu sáng một góc bức thư trên bàn án, trên đó viết "Nguyện quân mọi sự an lành."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro