Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[200425] Nghèo như soda cam -End-

Hai mươi lăm tuổi Tôn Thừa Hoan cũng hai mươi tám tuổi Bùi Châu Hiền sớm đã không phải chịu sự quản chế của Luật bảo vệ trẻ vị thành niên nữa, bắt đầu tình yêu cún con bình thường đằng sau ánh mắt của cha mẹ. Một lần Tôn Thừa Hoan có ý đồ muốn hôn Bùi Châu Hiền, Bùi mẹ đột nhiên đẩy cửa xông vào. Bùi Châu Hiền lập tức đẩy mặt Tôn Thừa Hoan ra, vội vàng nắm chặt cánh tay của đối phương, "Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Cây kéo của mẹ đâu rồi? Phải cắt tiết con gà mái kia, hôm nay mẹ nấu canh gà. Thừa Hoan ở lại ăn cơm nhé."

"Ở bên ngoài ao đó mẹ. Lần sau trước khi vào mẹ nhớ gõ cửa."

Đợi Bùi mẹ cằn nhằn một hồi xong đi ra ngoài, Bùi Châu Hiền lúc này mới buông cánh tay cơ hồ đã xanh tím của Tôn Thừa Hoan.

"Hù chết chị, em lần sau ở nhà đừng như thế." Bùi Châu Hiền che ngực, thở phào một hơi.

Nhưng thấy người vừa có ý đồ đen tối mãi không nói một lời, Bùi Châu Hiền nâng mặt cô lên, phát hiện trong khóe mắt xuất hiện lệ.

"Làm sao vậy? Cánh tay bị nắm đau quá à?"

"Không phải......Nếu ba mẹ chị phát hiện chuyện của chúng mình có phải cũng sẽ lấy kéo cắt tiết em không?"

=====

Những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, ngoài việc Tôn Thừa Hoan lớn thêm một tuổi, trong nhà còn có hai đại Phật hai bên nói bóng nói gió. Bữa cơm tất niên, hai nhà sáu người ngồi ngoài sân. Sau ba lượt rượu, Tôn Thừa Hoan sắc mặt vẫn bình thường nhưng đôi tai đã muốn đỏ au.

"Ba, đừng bắt Thừa Hoan uống nữa." Bùi Châu Hiền chặn cánh tay Bùi ba từ bên phải định rót rượu cho Tôn Thừa Hoan.

Tôn ba bên kia say khướt lại giơ lên cái chén, "Đến đây! Uống với ba một chén!"

Bùi Châu Hiền thầm thở dài. Có ai lại muốn đứa nhỏ nhà mình uống rượu, có thật là ba ruột không.

"Thừa Hoan à, qua năm nay là con hai mươi sáu rồi. Hai năm nữa là có cháu, còn không mau đi tìm bạn trai? Bệnh viện có nhiều chàng trai tốt như vậy, con cũng phải có người vừa mắt chứ"

Chà, so với Bùi gia còn gấp hơn, mới hai mươi sáu tuổi đã thúc giục lấy chồng.

Tôn Thừa Hoan không nói gì, nâng chén uống cạn một hơn, thuận thế ngã vào lòng Bùi Châu Hiền đang ngồi bên cạnh, nhắm mắt hướng hõm vai nàng cọ cọ. "Tỷ tỷ, đau đầu....muốn đi ngủ..."

Bùi Châu Hiền khó khăn đỡ một Tôn Thừa Hoan không xương, ôn hòa ứng phó từng vị trưởng bối, sau đó đem người cơ hồ đã muốn dính lên người mình đỡ vào phòng ngủ, đẩy xuống giường. Ý thức rõ ràng mà véo lấy bàn tay đang sờ loạn trên người mình, Bùi Châu Hiền đá một cước lên đùi của Tôn Thừa Hoan, "Tỉnh tỉnh, còn giả bộ là chị gọi thúc thúc mang rượu vào cùng em uống tiếp."

Tôn Thừa Hoan, hai chân vừa bủn rủn không đứng vững, giây phút này lại cười toe toét, đứng dậy từ giường, đi một đường khóa cửa lại, có thể nói là kỳ tích trong lịch sử y học. Cô vững vàng tiến từng bước đến phía Bùi Châu Hiền đang dựa vào đầu giường, trên mặt viết hai chữ 'gian xảo'.

Bùi Châu Hiền dùng kinh nghiệm tích lũy hơn hai mươi năm đứng dậy, khéo léo tránh né Tôn Thừa Hoan đang đi tới phía nàng. Lưu loát mà lấy tấm chăn trùm lên đầu tên lưu manh, Bùi Châu Hiền giơ tay tắt đèn. "Ngủ thật đi, chị ra ngoài xem một chút."

"Đêm nay chị có quay lại không?" Thanh âm Tôn Thừa Hoan từ dưới chăn truyền đến, bị ép tới rất nhỏ.

"Đây là giường của chị, không quay lại thì ngủ ở đâu?"

Nghe vậy, Tôn Thừa Hoan lập tức cởi quần áo tiến vào làm ổ trong chăn, ngoan ngoãn đem chăn kéo đến cằm, chớp chớp đôi mắt tràn ngập men rượu. "Em ở đây chờ chị nhé."

Bùi Châu Hiền kiềm chế cảm giác muốn đảo mắt, đóng cửa thật mạnh.

Tôn Thừa Hoan cũng không đợi được Bùi Châu Hiền quay lại. Khi người kia bật đèn ngủ kiểm tra thì cô đã bị rượu tác động mà ngủ thật say. Tư thế ngủ thả lỏng, biểu tình bình thản, hoàn toàn không phải vì lạ giường mà khó ngủ.

Bùi Châu Hiền khom người đem những sợi tóc tán loạn trên mặt cô vén sang một bên, ngồi bên giường nhờ ánh sáng yếu ớt mà ngắm nhìn bộ dáng say ngủ của Tôn Thừa Hoan. Sau khi nàng trở lại bàn rượu, Tôn ba lôi kéo nàng tâm sự một hồi lâu, nội dung chủ yếu là muốn nàng khuyên bảo Tôn Thừa Hoan đi tìm một đối tượng đi.

Đối tượng của con gái thúc thúc đang ngồi trước mặt đây. Bùi Châu Hiền thiếu chút nữa thốt ra những lời này.

Nhà nàng không thúc giục không có nghĩa là Tôn gia cũng thế. Huống chi Tôn Thừa Hoan là một cô gái cực kì ưu tú lại độc thân, ở bệnh viện không thiếu người muốn theo đuổi, đã có rất nhiều nam lãnh đạo độc thân cười hề hề mà nói với Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Tôn à, em không lo đi tìm bạn trai sao?" Nàng cũng chính mắt gặp qua tiểu tử cùng phòng đối với Tôn Thừa Hoan nhiệt tình quá mức, nhưng mà khi đó Tôn Thừa Hoan tâm trí cùng ánh mắt chỉ đặt lên mình nàng, chưa từng chú ý tới mộng tưởng của chàng trai nào hết.

Nghĩ đến đây Bùi Châu Hiền bắt đầu thấy phiền não. Loại phiền não này khiến nàng muốn soda cam đặc biệt dành cho mùa hè giữa một đêm tuyết rơi trắng xóa. Nàng vuốt ve đỉnh đầu của Tôn Thừa Hoan, cũng mặc kệ cửa chưa khóa mà hôn lên đôi môi của tiểu hài tử đang ngủ say.

Hôn nhẹ lên đôi môi cô xong, nàng hạ quyết tâm, lay Tôn Thừa Hoan đang ngủ tỉnh dậy.

"Thừa Hoan? Tôn Thừa Hoan?"

"Ừm..." Tôn Thừa Hoan chớp chớp mắt, mơ hồ nhận ra Bùi Châu Hiền, đưa tay ôm lấy nàng, "Tỷ tỷ....ngủ...ngủ đi."

Bùi Châu Hiền bị Tôn Thừa Hoan ôm cổ bèn mở miệng, hơi thở nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt đang ngủ của người kia, "Tôn Thừa Hoan, chúng ta kết hôn đi."

Tiểu hài tử đầu óc vẫn mộng mị "Ừm" một tiếng sau đó lập tức mở to hai mắt, "Chị nói cái gì?!"

"Chị nói, chúng ta kết hôn đi."

Tôn Thừa Hoan ngồi bật đây, vội vàng đem những lời nói của Bùi Châu Hiền tiến vào đại não tinh tế suy tư một phen.

"Chị nói nghiêm túc à?"

"Ừm."

"Được, chúng ta kết hôn đi."

Nghe được thanh âm chân thành cùng kiên định của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền nhịn không được tựa đầu vào lòng cô, giống như đứa nhỏ mà khóc nức nở.

====

Hôn nhân là một đại sự. Kết hôn bình thường thì phải ra mắt họ hàng hai bên, lo liệu sân bãi, trước đó có thể bị yêu cầu chuẩn bị nhà ở, xe cộ cùng các đồ dùng trong nhà. Bùi Châu Hiền không cần những thứ này, Tôn Thừa Hoan biết. Dù sao hai nàng cũng không thể đến Cục Dân chính nở nụ cười thật tươi, vui vẻ chụp một tấm ảnh rồi cầm sổ đỏ đi về được.

Nhưng dù thiếu thốn thế nào cũng phải để trưởng bối hai nhà Tôn gia cùng Bùi gia biết chuyện này. Gia đình hai bên cùng ăn một bữa cơm, gật đầu một cái, chuyện này cũng không tính là khó thực hiện.

Nhưng mà Tôn Thừa Hoàn cũng không trông cậy bọn họ có thể gật đầu. Tôn Thừa Hoàn là thanh niên ưu tú của thế kỷ XXI, là tiểu hài tử đáng tin cậy, thông minh, luôn chuẩn bị nhiều loại phương án. Cô đầu tiên là xem xét một căn phòng phù hợp, lần lượt mua sắm những nhu yếu phẩm, đảm bảo tùy thời dọn vào mà không bị chết đói. Sau đó cô mang theo Bùi Châu Hiền đến gặp chị gái, người đã có một cuộc sống ấm êm sau khi kết hôn, thành thật nói ra tất cả. Thành ý này đã làm cảm động người tỷ tỷ cùng hai nàng lớn lên, cũng được tỷ tỷ cam đoan ủng hộ. Chị gái còn lừa bốn vị lão nhân đi khám sức khỏe nhân đợt khám sức khỏe đầu năm bệnh viện mở ra cho nhân viên, đảm bảo họ thân thể khỏe mạnh, đủ điều kiện để biết được chuyện tình của cô cùng Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền thì ở nhà làm công tác tư tưởng cho ba mẹ. Làm giáo viên trung học, nàng có thể dễ dàng mượn câu chuyện "hai nữ sinh của con" để tìm hiểu thái độ của ba mẹ đối với loại sự tình này, đồng thời có khả năng an bài cuộc sống sau này của mình mà không để lại dấu vết.

Sự thật chứng minh, đánh vào tư tưởng hồi lâu thật sự có tác dụng. Khi gió xuân thổi khắp ngóc ngách của ngõ nhỏ, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền rốt cục quỳ xuống trước mặt ba mẹ thẳng thắn nói ra chân tướng.

Khác với Tôn ba nổi cơn thịnh nộ, Bùi ba cùng Bùi mẹ biểu hiện bình tĩnh hơn. Bọn họ cũng không đem nàng đuổi ra khỏi nhà, nhưng mà Tôn Thừa Hoan bị ba đuổi ra tứ hợp viện, nữ nhân nhà mình cũng không ở lại được.

Giúp Tôn mẹ thu dọn lại đống đồ vừa bị Tôn ba đập vỡ, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền trở lại căn phòng thuê đã bố trí tốt.

"Về sau sẽ thế này đây." Bùi Châu Hiền hai tay bám lấy cánh tay phải của Tôn Thừa Hoan, khẽ vuốt ve.

"Sẽ thế này," Tôn Thừa Hoan nhịn đau chạm vào phía đuôi lông mày hơi sưng tấy. "Chính là em so với trước kia còn nghèo hơn, một lon soda cam cũng không mua nổi."

"Không sao, hồi bé chị đã uống soda cam sính lễ của em rồi."

======

Ngày tháng chung sống của Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền vui vẻ nhưng cũng nghèo túng. Nghèo là vì tiền thuê nhà đắt đỏ mâu thuẫn với đồng lương công chức nhà nước ít ỏi. Tuy thế các nàng vẫn hàng tháng hướng các lão nhân tỏ lòng hiếu thảo. Không đồng ý là sự thật, nhưng nhiều năm đem các nàng dưỡng dục nên người cũng không thể chối bỏ.

Tối nay Tôn Thừa Hoan đặc biệt vui vẻ, tan tầm lúc về nhà nụ cười trên môi vẫn chưa tắt.

"Tỷ tỷ chị xem!" Giống như ảo thuật mà từ sau lưng lấy ra một lon đồ uống.

Là soda cam mà bà cụ bán ở ngõ nhỏ lúc còn bé.

"Ô! Em mua ở đây thế? Sao bây giờ còn có loại này?"

"Cửa bệnh viện mở một quán bán rong, hôm nay tan tầm, ánh mắt tinh tường của em đã nhìn thấy lon nước này trong hộp của hắn." Biểu tình kiêu ngạo.

Bùi Châu Hiền cũng véo lấy khuôn mặt đang tự mãn của tiểu bằng hữu, hôn "Chụt" một cái lên đôi môi đang chu lên của cô, "Tốt lắm, cùng uống đi."

"Em trên đường uống rồi, thật đấy!" Tôn Thừa Hoan giơ tay thể hiện bản thân đang nói thật.

Bùi Châu Hiền trái lại không khách khí mà cốc lên đầu cô một cái, "Tôn Thừa Hoan, lớn như vậy còn nói dối, vẫn còn ngại ngùng à?"

Hai người đang ồn ào thì điện thoại của Bùi Châu Hiền vang lên. Nàng vừa nghe máy, điện thoại trong túi quần Tôn Thừa Hoan cũng rung lên mấy lần.

"Alo? Mẹ à?"

"Cuối tuần này về ăn cơm sao?"

"Con biết rồi, bệnh viện không phải tăng ca."

"Gần đây rất tốt, trong trường cũng không bận rộn."

"Vâng, mẹ ngủ sớm nhé."

Gác máy xong, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền nhìn nhau.

"Cùng nhau trở về đi."





Bước vào cổng viện, Tôn Thừa Hoan đi thẳng, Bùi Châu Hiền rẽ sang bên phải.

Sau khi Bùi Châu Hiền dọn ra tứ hợp viện, cách mấy tuần vẫn về nhìn xem một cái. Nhưng trên bàn cơm, ba người đều không nhắc đến chuyện tình của nàng cùng Tôn Thừa Hoan, đúng theo câu nói "Khi ăn không nói, khi ngủ không đáp."

"Châu Hiền về rồi à? Sao lại không thấy Thừa Hoan?" Bùi mẹ có chút quá phận nhiệt tình đón tiếp nữ nhân nhà mình.

"Thừa Hoan....Thừa Hoan về nhà em ấy ăn cơm, mẹ tìm em ấy có việc gì không?"

"Ba và mẹ con nghĩ rồi, con cùng Thừa Hoan vẫn nên quay về đây sống đi, bên ngoài tiền thuê nhà đắt đỏ, cuộc sống cũng không dễ dàng."

"Ba mẹ....." Bùi Châu Hiền suy nghĩ không ra tâm tư của hai lão nhân.

"Chúng ta già rồi, cũng biết con không muốn ở bên nam nhân chán ghét bệnh tim của con. Thừa Hoan là chúng ta chứng kiến trưởng thành, là đứa nhỏ tốt. Kỳ thật hồi phổ thông con bé quỳ trong viện một đêm, ba đã nghĩ nếu con bé là con trai thì ước định hứa hôn của ba cũng lão Tôn nhất định sẽ thành. Thôi! Thôi! Ba và mẹ chỉ có một đứa con gái là con, nên quan trọng nhất là con được vui vẻ."

"Lão Tôn bên kia, ba cũng đã thuyết phục. Con người sống cả đời, làm sao có thời gian mà quản chuyện của thế hệ sau? Châu Hiền à, về đây sống đi con."

"Vâng." Nàng cuối cùng mở miệng, thanh âm run rẩy, đáp ứng một câu.





"Ai cho cô ngồi xuống?!" Tôn ba vỗ một cái lên bàn, khiến Tôn Thừa Hoan giật bắn người đứng lên.

"Ba nó, ông nói chuyện khách khí một chút."

"Con gái của tôi, tôi khách khí cái gì!" Tôn ba trừng mắt, hiếm khi được uy nghiêm trước mặt Tôn mẹ.

"Tôi nghĩ rồi, cô trở về đem Đông phòng dọn dẹp một chút rồi ở đó đi."

Tôn Thừa Hoan hiện tại dù không phải hòa thượng hai trượng* cũng không thể nghĩ ra được gì, "Con ở đó thì Châu Hiền tỷ tỷ phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, Đông phòng không phải là của Bùi gia sao?"

*丈二和 (Hòa thượng hai trượng): là thành ngữ của Trung Quốc ý chỉ không thể tìm hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Bắt nguồn từ 'Kim Bình Mai từ thoại'

"Tôi nói cô cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng! Trong nhà chuyện gì cũng không biết. Căn Đông phòng đó lão Bùi đã sớm bán cho tôi rồi, năm đó Châu Hiền mổ lần hai đã thiếu tiền."

"À----con cũng không ở." Tôn Thừa Hoan hất mặt lên trời, bộ dáng thà chết đói cũng không thèm ăn xin.

"Thừa Hoan đừng cãi ba con! Hắn đang đem phòng cho con, cùng Châu Hiền hai người ở chung đó!"

"Hả? Hai vị không muốn đánh chết con sao? Không chê con làm mất mặt Tôn gia à?"

Tôn ba thấy Tôn Thừa Hoan khoa môi múa mép, bộ dạng lưu manh thiếu chút nữa nhịn không được ném hai hạt óc chó trên tay đi, nhưng là đứa nhỏ chính mình dưỡng ra nên đành chịu. "Cô nhẫn tâm để Châu Hiền đi theo cô ra ngoài chịu khổ sao? Tôi nói lão Bùi cũng thật rộng lượng, làm sao có thể chấp nhận một đứa con dâu như cô? Nếu Châu Hiền là nữ nhi của tôi, tôi có đánh chết cũng không đồng ý----"

"Được rồi, được rồi. Ba, tối nay con sẽ dọn dẹp tốt Đông phòng."





Hai ngày sau, Tôn Bùi hai nhà, sáu người ngồi lại một bàn, không đúng, lần này xem như người một nhà.

Hai lão nhân bên kia lại uống say rồi một phen nước mắt nước mũi giàn dụa.

"Lão ca à, hai ta thân gia hẳn là duyên định kiếp trước rồi!"

"Yên tâm, Thừa Hoan nếu bắt nạt Châu Hiền, tôi sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân nó!"

"Đừng-----đừng ngắt lời tôi, Châu Hiền sợ làm bảo bối lắm----"

Bốn nữ nhân ngồi yên không lên tiếng nhìn hai lão ca cầm hẳn bình rượu lên tu, hai vị mẫu thân đem hai cô con gái đuổi đi khỏi bàn ăn. "Hai con quay về phòng nghỉ ngơi đi, hai ngày nay đã vất vả rồi."





Một buổi chiều đầu Hạ, không khí vẫn chưa nóng bức, Tôn Thừa Hoan gối lên đùi Bùi Châu Hiền, cười hì hì chơi đùa với những sợi tóc của nàng. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc đen bóng, lấp lánh của Bùi Châu Hiền khiến Tôn Thừa Hoan mê muội.

"Tỷ tỷ, như thế này có ổn không?"

"Cái gì cơ?"

"Hiện tại, như thế này, ổn không?"

"Tốt lắm. Cực kỳ tuyệt vời."

Cuối cùng thì chúng ta vẫn còn trẻ, kết hôn không lâu, ánh mắt trời vẫn là miễn phí.

P.S/ Các bạn ơi đọc xong thì ghé qua nhà chị shbluestan và tìm fic "Lại là Bae Joo Hyun và Son Seung Wan à?" nhé!!!!! Chị ấy viết tặng mình một chap H nhỏ nhỏ xinh xinh. Qua và gửi lời cảm ơn tới chỉ cùng mình nha <3

-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro