Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27. Mặt Trời và Cún con



"Nghe khẩu lệnh của tôi, tôi bảo cậu chạy cậu hãy chạy." Dư Vệ Đông nói: "Đưa súng của cậu cho tôi."

Dương Chấn gỡ súng trường xuống giao cho đối phương, hỏi: "Trình tự thế nào?"

"Tôi lên trên quan sát vị trí của mấy tên lính bắn tỉa, các cậu ở yên tại chỗ đợi lệnh." Dư Vệ Đông vỗ vai Chung Tuệ, phân phó cô: "Liên lạc với Chu Gia HIên, bảo cậu ta lập tức dẫn đội đến đây."

"Vâng."

Dư Vệ Đông ôm súng trường, chân tay nhẹ nhàng đi lên lầu, không bao lâu sau, bộ đàm truyền đến giọng hắn: "A2, kiểm tra thông tin. Hết."

Hành động lần này mức độ bảo mật cao, trong vô tuyến điện không được phép gọi tên thật, chỉ đánh số thay thế, tiểu đội một bắt đầu bằng chữ A. Dương Chấn trả lời: "A2 đã nhận."

"Đếm ngược từ ba, dùng tốc độ nhanh nhất của cậu, chạy đến gần bồn hoa một chút, tôi sẽ hạ tên lính bắn tỉa vị trí chín giờ. Hết."

"A2 đã nhận." Dương Chấn hít thật sâu một hơi: "Ba, hai, một, bắt đầu!"

Cậu hệt như tên vừa rời khỏi cung lao ra ngoài, nghe thấy một viên đạn tựa hồ sượt qua sau lưng mình, lính bắn tỉa một khi nổ súng, ánh lửa rất dễ làm lộ vị trí của gã, Dư Vệ Đông tính chuẩn thời cơ, một nhát trí mạng.

"Lính bắn tỉa hướng chín giờ đã bị hạ gục. Cậu ngồi yên ở đó đừng nhúc nhích, đợi tôi đổi vị trí."

Dư Vệ Đông thu súng trường lại, nhanh chóng di chuyển từ vị trí ba giờ sang vị trí mười hai giờ, sau đó ngồi dưới cửa sổ, gác súng lên.

"A2, tháo bao tay của cậu xuống, dùng cành cây móc lên, sau đó giơ lên."

Xung quanh giếng trời đầy những gạch ngói vỡ, Dư Vệ Đông trông thấy chỗ nhánh cây thực chất là một lan can bị ô tô thổi bay, Dương Chấn treo bao tay bên trên, từ phía sau bồn hoa từ từ giơ cao lên.

'Pằng' một tiếng, viên đạn bay xuyên qua bao tay, giây tiếp theo Dư Vệ Đông cũng bóp cò súng, dùng cách thức tương tự giải quyết tên lính bắn tỉa vốn đang ẩn thân phía trên đầu họ.

"Xử lý được một tên nữa!" Dư Vệ Đông ôm súng tiếp tục chạy: "Còn lại hướng hai giờ!"

Lần này không thuận lợi như vậy, lúc chạy qua cửa sổ, một viên đạn bay tới xuyên thủng cửa kính, Dư Vệ Đông lập tức nằm sấp xuống đất, bò tới phía trước. Thật vật vả mới bò được đến nơi, lại phát hiện mình căn bản không thể nhấc đầu dậy được, bởi chỉ cần ló đầu lên khỏi cửa sổ, đều sẽ rơi vào tầm bắn của đối phương.

"Mẹ nó!" Dư Vệ Đông mắng to: "Bọn chúng ít nhất có hai người, giữ chân tôi!"

"Chúng ta đồng thời hành động!" Dương Chấn lập tức thay đổi sách lược: "Để A3 ném bom khói, tôi chạy đến chỗ đứa trẻ!"

Dư Vệ Đông lập tức liên lạc Tiểu Đỗ: "A3, ném bom khói yểm trợ!"

Hai quả bom khói được ném vào giếng trời, sau khi khói bay lên hoàn toàn, Dương Chấn nhanh như chớp vọt ra, tên lính bắn tỉa quả nhiên từ bỏ tấn công Dư Vệ Đông, ngược lại hướng xuống lầu một bắn loạn xạ, Dư Vệ Đông lợi dụng kẽ hở này nhanh chóng giơ súng ngắm bắn, trúng đầu một tên, tên còn lại đang tránh ở bức tường phía sau, hắn không thể không lần nữa di chuyển khỏi vị trí. Trong lúc vội vã chạy chợt nghe tiếng Dương Chấn kêu 'A', tim Dư Vệ Đông lập tức vọt lên tận cổ họng: "A2! Báo cáo tình hình!"

"Tôi không sao..." Dương Chấn chật vật đáp lời: "Có áo chống đạn chặn lại...!"

Trong sương khói mịt mù thanh niên tiếp tục chạy về phía trước, cuối cùng cũng đến được bên cạnh đứa trẻ, cởi trói quá mất thời gian, Dương Chấn liền dứt khoát khiêng luôn cả chiếc ghế dựa lên vai. Dư Vệ Đông cũng không nhắm đến một phát lấy mạng nữa, mà hướng đến vị trí tên lính bắn tỉa đang trốn liên tục bắn, cuối cùng thành công yểm trợ cho Dương Chấn mang đứa trẻ bình an trở lại tòa nhà. Nhưng cùng lúc đó, khói đen cũng gần như tan biến hết, kẻ địch thẹn quá hóa giận lại lần nữa đưa họng súng nhắm ngay Steve.

Nhát đầu tiên bắn trúng vai, không biết là cố ý hay bắn trượt. Steve tự biết khó có thể thoát chết, cố gắng quay đầu lại nhìn đứa con trai vì mất nước đã rơi vào hôn mê lệ rơi đầy mặt: "Huyết thanh miễn dịch... ở tủ đông trong chung cư của tôi... dùng một lần có thể miễn dịch cả đời..." Nói xong liền dùng hết chút sức lực cuối cùng lật người qua, ngửa mặt nằm dưới đất, nhắm mắt lại. 

Phát súng thứ hai không thất thủ, Steve bị bắn trúng giữa trán, tử vong tại chỗ.



Tên lính bắn tỉa có lẽ biết mình thế đơn lực mỏng, thế nên lựa chọn bôi dầu vào lòng bàn chân, đội phòng chống bạo động cũng từ bỏ việc tiếp tục truy đuổi, hiện giờ họ có chuyện quan trọng hơn phải làm.

"Căn hộ của Steve nằm trong một khu dân cư gần quảng trường Manaf, xung quanh có rất nhiều thường dân sinh sống, chúng ta cố gắng hết sức không nổ súng, lấy được đồ lập tức rời đi." Dư Vệ Đông mở bản đồ cho mọi người xem, tiện đà chia nhóm: "Nhóm Gia Hiên đưa đứa trẻ đi cấp cứu, tôi đưa tiểu đội một đi lấy huyết thanh."

Chu Gia Hiên vẫn luôn phục tùng vô điều kiện nhìn Dương Chấn, nói: "Để Dương Chấn hộ tống đứa trẻ đi đi, tôi theo anh đi lấy huyết thanh."

Dư Vệ Đông khẽ nhíu mày: "Vì sao?"

Chu Gia Hiên yên lặng không đáp lời, Dương Chấn cảm thấy kiểu yên lặng này thật khiến người ta hít thở không thông: "Đội trưởng Chu," Cậu thấp giọng hỏi: "Bệnh viện làm sao vậy?"

"Có nhân viên y tế bị lây nhiễm." Chu Gia Hiên cúi đầu, ngữ khí thập phần thương tâm: "Là bác sĩ Cố..."



Trung tâm phòng chống dịch bệnh đã phong tỏa hoàn toàn bệnh viện, cũng gia tăng thêm lính gác. Bác sĩ đang trong ngày nghỉ không được phép quay lại bệnh viện, muốn hỗ trợ cũng không thể giúp được, dẫn đến nhân lực trong bệnh viện càng thêm thiếu thốn, Cố Nhất Dã bị nhiễm bệnh, bác sĩ có thể phẫu thuật được lại ít đi một người. Nhưng cũng may tình trạng của những bệnh nhân nội trú không vì tình huống đột ngột phát sinh mà không tiến triển, thế nên Cố Nhất Dã lựa chọn ở lại phòng cách ly, tiếp tục cứu chữa hai binh sĩ Hà Lan, như vậy giáo sư Phó cũng có thể đi điều trị cho những bệnh nhân nguy kịch khác.

Lúc vừa mới lây, ngoài những nốt ban đỏ trên cánh tay Cố Nhất Dã không có bất kỳ triệu chứng nào khác, cũng nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho Dương Chấn, lại lo làm ảnh hưởng đến việc cậu đang thực hiện nhiệm vụ, làm cậu phân tâm dẫn đến bị thương. Đồng thời Cố Nhất Dã lại nghĩ, dựa trên quá trình tiến triển tình trạng bệnh của binh sĩ Hà Lan, bản thân chỉ sợ cũng không thể qua khỏi, hơn nữa sinh mạng cũng chỉ còn lại nhiều nhất hai mươi bốn giờ, lúc này có gặp hay không cũng có gì khác biệt đâu? Cũng chỉ là một cuộc cáo biệt tan nát cõi lòng, vậy không bằng dùng cách thức khác đi, như thế có lẽ có thể khiến Dương Chấn bớt đau đớn hơn một chút.

Một rưỡi sáng, Cố Nhất Dã bắt đầu phát sốt, nhịp tim tăng cao, thân thể trở nên thật nhẹ. Anh kiên trì đứng sau cánh cửa kính khu cách ly, dặn dò các bác sĩ trẻ tuổi xử lý những ca bệnh khác trong khu cách ly, mọi người đều khuyên anh về giường nghỉ ngơi, nhưng chỉ có chính anh biết, tập trung làm việc, là cách duy nhất khiến anh không nhớ nhung Dương Chấn.

Nhưng anh cũng chỉ có thể cố gắng được nửa giờ, sau đó té xỉu bên cửa kính.

Lúc tỉnh lại đã đang nằm trên giường bệnh, giáo sư Phó đứng bên cạnh giường, đôi mắt sau mặt nạ bảo hộ hơi ươn ướt.

"Cậu phải có lòng tin." Giáo sư Phó cầm cánh tay anh, nắm rất chặt: "Chúng ta phát hiện từ sớm, điều trị sớm, tiên lượng bệnh tình nhất định cũng sẽ biến chuyển tốt. Cậu không có triệu chứng nôn mửa hay tiêu chảy, có nghĩa là đã được can thiệp từ sớm, càng có nhiều khả năng khống chế."

Cố Nhất Dã cố gắng cười cười, gật đầu nói: "Hồi giữa tháng Sáu tôi đã tiêm nhắc vắc xin phòng bệnh tả, có lẽ nó sẽ bảo vệ tôi."

"Đúng. Cái này rất có thể. Cậu là bác sĩ, cậu biết ý chí cầu sinh quan trọng thế nào đối với người bệnh, thế nên đừng dễ dàng từ bỏ, cho chúng tôi thời gian." Phó Văn Liên nói: "Chúng tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu. Mọi người cùng nhau tới, cũng phải cùng nhau quay về."

Cố Nhất Dã nghiêng đầu nhìn, thấy nồng độ oxy máu trên máy đo điện tim là 92, thân nhiệt 38.4 độ, nhịp tim cao, huyết áp thấp, nhưng tạm thời vẫn còn nằm trong phạm vi kiểm soát.

"Tôi không sao." Anh vỗ vỗ tay giáo sư Phó: "Anh cứ bận việc đi, tôi sẽ nằm yên ở đây."

"Cậu có muốn video call với ba mẹ không?" Giáo sư Phó hỏi: "Tôi có thể sắp xếp cho cậu."

"Không cần đâu, giáo sư."

"Vậy những người khác thì sao? Hiện giờ có ai cậu muốn gặp không?"

Cố Nhất Dã yên lặng một lát, khẽ lắc đầu.

"Được, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi."

Phó Văn Liên lại cẩn thận kiểm tra những ống cắm trên người anh, tốc độ dịch truyền cũng như những máy móc bên cạnh giường, sau đó mới rời khỏi phòng cách ly.

Cố Nhất Dã lẳng lặng nằm đó, nghe âm thanh quen thuộc của máy giám sát điện tim, cảm thấy bản thân cũng không có cảm xúc nào quá mãnh liệt, sợ hãi hay thống khổ, đều cực kỳ nhỏ bé, cảm xúc duy nhất anh có thể cảm nhận được, mạnh mẽ lan tràn khắp toàn thân, lấp đầy đầu óc, chỉ có không nỡ, còn có nhớ nhung.

Cố Nhất Dã lấy điện thoại mở chức năng ghi âm lên, trong lúc vẫn còn có thể nói chuyện bình thường được, muốn để lại vài lời cho cún con, nói những suy nghĩ của mình gửi cho cậu. Giả vờ như cậu vẫn đang ở bên cạnh mình, đang nắm lấy tay mình, mãi mãi đều sẽ không rời đi.

Giả bộ như bọn họ vẫn còn có thể ở bên nhau thật lâu, thật lâu...

"Dương Chấn..." Giọng có chút nghẹn ngào, Cố Nhất Dã cố gắng hắng hắng giọng, nói tiếp: "Không biết còn có thể... chờ được em quay về hay không, anh biết em đang phải thực hiện nhiệm vụ quan trọng, thế nên không sao cả. Anh từng nói với em, anh rất thích làm bác sĩ, lúc còn nhỏ anh sẽ thường cưỡng ép bản thân đi theo con đường ba mẹ đã an bài, nhưng lựa chọn học ngành y, trở thành bác sĩ chính là lần đầu tiên anh đi ngược lại ý nguyện của ba mẹ, là lần đầu tiên anh vì chính bản thân mình mà dũng cảm, anh thật sự rất biết ơn bản thân. Đồng thời anh cũng rất ngưỡng mộ quân nhân, đặc biệt là quân nhân Trung Quốc, thế nên làm một bác sĩ quân y, nếu đây là trang cuối cùng của cuộc đời mình, anh cũng cảm thấy rất có giá trị. Chỉ là có chút lo lắng cho em và mọi người, nhưng anh tin cuối cùng mọi người nhất định sẽ tìm được cách đánh bại vi khuẩn, cứu được Gao, bình an về nước... Khụ khụ!"

Trận ho khiến hô hấp của anh càng thêm khó khăn, Cố Nhất Dã không thể không tạm dừng ghi âm, cố gắng hít sâu vài hơi lấy dưỡng khí, đợi dễ chịu hơn một chút, mới lại tiếp tục nói chuyện: "Chiếc còi ngọc, anh để trong tủ ở phòng thay đồ, xin hãy giúp anh gửi lại cho dì, thực xin lỗi, anh... không thể tiếp tục giữ nó được nữa. Em có trách anh không?"

Trái tim thít chặt, cảm giác đắng ngắt từng đợt từng đợt dâng lên trong miệng, anh cố gắng cười, nước mắt lại không thể kiểm soát được cứ thế trào ra.

"Thực xin lỗi... Dương Chấn, những ngày ở Mali này tuy rất khổ cực cũng rất mệt mỏi, nhưng đây chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời anh, bởi anh dường như đã đồng thời có được cả Mặt Trời và Cún con rồi. Trước kia anh vẫn quen độc lai độc vãng, cũng không cho rằng cô độc có gì khó khăn mà không thể chịu đựng nổi, nhưng bây giờ anh đã được làm bạn với cảm giác ấm áp và được yêu. Cảm ơn em! Cảm ơn em đã làm anh cảm thấy thật hạnh phúc... Thật nhiều thật nhiều năm về sau, đợi đến lần gặp gỡ tiếp theo, nếu như còn có thể gặp lại, anh tin rằng... anh sẽ luôn cười..."

Cơn đau dữ dội dâng lên trong ngực, anh không cách nào nói thêm gì được nữa, chỉ có thể bỏ điện thoại xuống, nằm thẳng nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng máy móc cảnh báo, nhưng âm thanh càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xa, dường như có tiếng bước chân người chạy tới, cùng với tiếng y tá kêu lên: "Oxy máu nguy hiểm", rất nhanh đã không còn nghe thấy gì nữa, Cố Nhất Dã cố gắng suy nghĩ muốn giữ lại chút ý thức, ít nhất giữ lại thêm vài phút, có lẽ Dương Chấn sẽ xuất hiện... Nhưng bóng tối mạnh mẽ lại mãnh liệt ập đến, anh căn bản không thể chống cự được, cuối cùng bị vùi lấp trong hư không lặng ngắt.



Cảnh tượng đầu tiên hiện lên trong tầm mắt là màu trắng tinh khôi, khiến người ta không thể kìm được mà nghĩ, liệu đây có phải thời khắc cuối cùng linh hồn ở lại nhân gian không? Nhưng thật nhanh Cố Nhất Dã đã phát hiện, màu trắng không phải là thứ mà anh nhìn thấy, bởi anh thật sự còn chưa mở mắt ra.

Ánh nắng, vách tường vàng nhạt, những bóng người mơ hồ, đây mới là những thứ anh nhìn thấy đầu tiên, sau đó bóng người dần trở nên rõ ràng, biến thành... là Dương Chấn sao? Nhưng Dương Chấn đâu có hai mắt sưng húp như kia đâu... Ò, Cố Nhất Dã phản ứng lại, là khóc sưng mắt, bởi Dương Chấn đang khóc.

"Bác sĩ Cố, anh tỉnh rồi?"

Anh theo tiếng nói nhìn về hướng khác, nhận ra người đang nói chuyện là Dư Vệ Đông.

"Các cậu..." Cố Nhất Dã trong lòng gấp gáp, cố gắng nặn ra từng chữ: "Sao lại không mặc đồ bảo hộ...?"

"Chúng tôi đều đã tiêm huyết thanh miễn dịch cả rồi, sẽ không sợ bị lây nhiễm nữa."

"Huyết thanh... miễn dịch?"

"Đúng vậy." Dư Vệ Đông mỉm cười trả lời: "Người nghiên cứu tạo ra vi khuẩn cũng đồng thời nghiên cứu chế tạo thuốc giải, chúng tôi tìm được từ trong nhà hắn, sau đó vội vàng mang về đây. Giáo sư Phó nói tình hình của anh chuyển biến tốt rất nhanh, ngủ lâu như vậy là vì anh quá mệt mỏi."

Cố Nhất Dã gần như cho rằng đây là ảo giác của mình: "Phong tỏa phòng dịch bệnh... đã được loại trừ rồi sao?"

"Bệnh viện vẫn đang trong trạng thái phong tỏa, đợi kết quả kiểm tra xét nghiệm của mọi người ra hết đã. Nhưng trước mắt xem ra, có vẻ rất khả quan. Hai binh sĩ Hà Lan còn lại cũng đều đang chuyển biến tốt."

Anh chầm chậm đưa mắt nhìn lên mí mắt trên sưng húp của Dương Chấn, phát hiện vai trái thanh niên quấn băng vải, cánh tay treo trước ngực.

"Em làm sao... lại bị thương rồi?"

Không hỏi còn đỡ, anh vừa hỏi, Dương Chấn lại lập tức nhào đến ôm anh, khóc đến cả người đều run rẩy, tiếng khóc kìm nén xen lẫn đau đớn, lại như có cảm giác trút được gánh nặng.

Cố Nhất Dã nghe đến đau lòng, khẽ vỗ vỗ sau lưng thanh niên, an ủi cậu, nói: "Anh đã không sao rồi, sao còn khóc nữa?"

Dương Chấn khóc đến không thể nói được, Dư Vệ Đông đáp thay cậu: "Lúc chúng tôi vừa về đến, bọn họ đang cấp cứu cho anh, Dương Chấn ở bên cạnh nhìn thấy, đã cực kỳ sợ hãi."

Cố Nhất Dã không khỏi thở dài: "Thực xin lỗi, làm em lo lắng rồi..."

Dương Chấn lập tức lắc lắc đầu, nhưng vẫn khóc, nước mắt nước mũi đều dính lên mặt anh, nóng hừng hực, dính nhơm nhớp, thật giống một con chó lông xù lớn. Cố Nhất Dã trong lòng vui mừng không muốn rời xa, vuốt vuốt mái tóc ngắn đâm vào lòng bàn tay của Dương Chấn, nói: "Em bị thương rồi, nên không được khen thưởng."

"Bây giờ không phải..." Chó con nức nức nở nở: "...Vấn đề khen thưởng, mà là đền bù... đền bù tổn thất tinh thần của em...!"

Dư Vệ Đông cười lắc đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Cố Nhất Dã cuối cùng cũng có thể hôn hôn lên tai chó con, thấp giọng nói: "Được nha, anh đền bù, em muốn gì?"

"Em muốn anh phải nhanh chóng khỏe lại, mãi mãi không cho phép rời xa em..." Dương Chấn ôm anh càng chặt hơn, âm cuối run rẩy đột nhiên chuyển thành sợ hãi: "Em đã nghe những lời anh nhắn lại cho em... Chẳng bằng giết em luôn cho rồi... Tiểu Dã, chẳng bằng anh giết em luôn..."

Ngực Cố Nhất Dã đau đớn siết chặt, đồng thời cũng thật vui mừng. Từ rất lâu trước kia anh đã hiểu ra, mỗi người đều có số phận không thể lý giải được của riêng mình, sau đó anh cũng thử không cố lý giải nữa mà chỉ đón nhận, về sau anh lại nghĩ, nếu yêu đương với một con cún nhỏ cũng là một phần số phận của mình, vậy anh đã từng hiểu lầm nghiêm trọng về số phận của mình, kỳ thật anh chính là nhân tài có số phận thật may mắn, là số phận được thần minh chiếu cố.

Cũng may lúc này nhận ra chuyện này cũng không xem là quá muộn. Cố Nhất Dã khẽ cọ cọ lên mặt người yêu, làm nũng hệt như một đứa trẻ: "Hôm nay em có thể ở lại bệnh viện với anh không?" Anh thật thích vòng ôm của Dương Chấn, ấm áp như gió.

Dương Chấn cuối cùng cũng nín khóc, đứng lên hôn lên trán anh, thần sắc trịnh trọng, giống như đang hứa hẹn một sự việc cực kỳ quan trọng: "Em ở đây trông anh, đâu cũng không đi."

"Ò, vậy em lại hôn hôn anh đi."

Giờ anh cần nụ hôn của Dương Chấn, triền miên như nước.

Thanh niên cột chiếc còi ngọc lên sợi dây tơ hồng đeo lên cổ anh, cúi người hôn xuống.

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx