Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không ai xem tôi là con người

Tiến Dũng cầm ly rượu lắc nhẹ. Anh nhìn xuyên qua dòng nước đỏ, vào buổi đấu giá tuần sau. Trọng sẽ không ở đây nữa. Chính lúc đó, cậu...sẽ thuộc về Duy Mạnh. Anh quyết định bán cậu lại cho Duy Mạnh chỉ vì muốn chối bỏ và phủ nhận tình cảm của mình dành cho Đình Trọng.

Anh tự ép bản thân tuyệt đối không được yêu cậu. Cậu chỉ là người hầu, cũng như bao đàn ông khác, chỉ một đêm là chấm dứt tất cả vì vậy anh không được yêu cậu. Uống cạn ly rượu vang trên tay, anh bỏ vào phòng.

Không sao, đàn ông bên anh có vô số. Mất hay thêm một người cũng chẳng sao. Nên anh không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.

***

Trong phòng, Trọng nhắn tin cho Phượng để hỏi cách chăm sóc sức khỏe cho bảo bối và bản thân đúng cách. Ban đầu, Công Phượng cảm thấy phiền nhưng vì sự nhiệt tình và dễ thương kia, Phượng sẵn sàng tư vấn tất cả. Thoáng chốc hai tuần trôi qua, cả hai cứ thế thân thiết với nhau

"Anh Phượng này, tuần sau là sinh nhật anh ấy. Em định sẽ tặng món quà này cho anh ấy...nhưng em sợ anh sẽ không chấp nhận" Trọng nhắn tin cho Phượng

"Em đừng lo lắng quá, người yêu em nhất định sẽ rất hạnh phúc vì không phải ai cũng may mắn như em"

"Em mong anh ấy sẽ đón nhận bảo bảo"

"Cũng khuya rồi. Em nghỉ ngơi sớm đi. Anh tin người yêu em sẽ rất hạnh phúc. Tới lúc tặng món quà đó hãy nói cho anh biết cảm xúc của em. Tâm trạng tốt sẽ giúp đứa bẻ vui vẻ và khỏe mạnh hơn"

"Vâng. Anh ngủ ngon"

Trọng đặt tay lên bụng, tâm trạng vui vẻ, tuần sau là sinh nhật của Dũng. Lúc đó, cậu sẽ nói cho anh ấy biết. Là ngày mùng 2 tháng 10. Cậu ngẫm nghĩ hồi lâu. Sắp đến sinh nhật anh. Cậu muốn tặng quà cho anh. Là một món quà thật tuyệt vời.

Aiz...cậu nôn nóng đến tuần sau quá. Thực rất muốn nói cho anh biết ngay lập tức. Nhưng chỉ sợ anh đang bận việc không có thời gian dành cho cậu.

***
Đại Minh

"Thông tin về hai tập đoàn lớn mạnh vừa hợp tác với nhau đã lan ra trên toàn nước. Theo như phóng viên vừa nói: Tập đoàn chứng khoán An Ninh vừa qua đã thu mua ba công ty lớn, số cổ phiếu tăng vọt. Chủ tịch của tập đoàn Bùi Tiến Dũng cũng vừa kí kết hợp đồng với tập đoàn của Đỗ thị Theo đó cho thấy Tập đoàn chứng khoán ngày càng đi lên với cương vị là một tập đoàn lớn mạnh nhất Việt Nam..."

"Chà, xem ra cậu đã đồng ý hợp tác với Đỗ thị" Ngọc Hải ngồi trên ghế sofa dài, hai chân bắt chéo đang thưởng thức ly rượu vang.

Có lợi thì tại sao phải từ chối" Anh tắt ti vi. Nhàn nhã nói.

"Tuần sau là ngày sinh của cậu phải không? Nghe nói cậu muốn tổ chức một buổi đấu giá"

"Phải. Bữa tiệc đó sẽ đấu giá rất nhiều thứ"

"Coi bộ rất thú vị. Phải rồi, cậu và Trọng thế nào?"

"Vẫn như cũ."

"Hả? Vẫn không có tiến triển gì sao? Sao cậu..."

"Xem ra cậu rất rảnh nhỉ?" Anh cắt ngang lời y, khuôn mặt không chút biểu tình "Thế còn cậu và Văn Toàn thì sao?"

"Dĩ nhiên là rất tốt" Ngọc Hải mỉm cười " Này, tôi hỏi cậu mà" Ngọc Hải nhíu mày. Cái tên này sao đột nhiên lại lảng sang chuyện khác chứ? Thật là

Anh uống cạn ly rượu vừa rót "tôi còn có việc" sau đó bỏ đi, ánh mắt trở nên u ám khác thường. Cứ để Trọng tận hưởng những ngày còn có thể sống trong Bùi gia

***

Ngày 2 tháng 10 là sinh nhật của anh. Cậu nôn nóng chuẩn bị quà cho anh. Chiếc khăn choàng len cậu đã đan rất lâu, cũng đã hoàn thành. Trong tòa biệt thự to lớn này, mọi người vẫn bình thường. Vẫn không gian lặng im như thế .

"Chiều nay chuẩn bị sớm, cùng tôi đi dự tiệc" Anh lạnh nhạt cất tiếng.

"Dự tiệc cùng anh sao?"

"Phải. Sáu giờ tôi sẽ đưa em đến buổi tiệc."

"Vâng" Trọng híp mắt nói. Kể ra thì đây là lần đầu cậu cùng anh đi dự tiệc. Thật là hay quá...anh nhìn khuôn mặt hí hửng của cậu, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Nụ cười ấy gần như muốn bóp nát trái tim anh. Nhưng anh vẫn giữ vững cái suy nghĩ sẽ bán cậu cho Duy Mạnh

Trọng đã chuẩn bị từ sớm chỉ chờ đến khi anh đến, cậu sẽ lập tức ra ngay. Đúng sáu giờ, Trọng mở cửa phòng, đi xuống dưới, Dũng đã ngồi chờ ở dưới sảnh. Anh mặc bộ vest màu đen lịch lãm, mái tóc chải gọn một bên, để lộ đôi lông mày rậm, cặp mắt đen láy. Anh đưa mắt nhìn cậu. Trọng khoác trên mình bộ vest trắng, chiếc nơ đen ở giữa làm điểm nhấn, mái tóc chải gọn, tôn lên khuôn mặt trắng trẻo, khôi ngô, làn da trắng mịn. Cả người như đóa hoa thuần khiết, gợi người khác thương yêu.

Trọng đứng trước mặt anh, thấy anh không nói gì mới lên tiếng "Sao vậy? Không đẹp sao?"

"À...không có. Đi thôi!" Anh bừng tỉnh, vội giấu vẻ mặt lúng túng. Dũng trả lời. Cậu gật đầu, rồi bước theo anh. Chiếc siêu xe mui trần rời khỏi cổng của Bùi gia, lướt như bay đi về phía trung tâm thành phố... ngồi bên cạnh anh, khiến cậu rất hồi hộp, món quà mà cậu cố gắng làm tặng anh được bảo quản rất kỹ, cậu chỉ chờ đến thời điểm thích hợp sẽ tặng anh và nói ra tin vui của hai người.

Tại nhà hàng Papas, hàng chục người ra vào. Dũng nắm tay Trọng bước xuống xe, chậm rãi bước vào trong. Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía anh. Anh đưa cậu vào căn phòng kế bên nơi diễn ra yến tiệc "Em ở đây chờ tôi, đừng đi lung tung"

"Vâng" Trọng gật đầu. Cậu buông tay anh ra. Ngoan ngoãn ngồi trên giường, cánh cửa màu đồng đóng lại, cậu đặt tay lên bụng, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc khăn choàng len màu trắng. Cậu hi vọng hôm nay sẽ nói cho anh biết mọi việc.

/Phòng kế bên/

"Hửm, cậu không đưa Đình Trọng đến sao?" Ngọc Hải nhìn xung quanh, thắc mắc hỏi.

"Cậu ấy ở phòng kế bên" Anh lạnh nhạt trả lời. Ngọc Hải nhíu mày "Sao cậu lại để em ấy một mình?"

"Xin chào, Chủ tịch An Ninh! Cậu giữ đúng lời hứa chứ?" Duy Mạnh cầm hai ly rượu Wishky bước đến trước mặt Dũng, nở nụ cười nhạt.

"Tất nhiên. Nếu Phó chủ tịch Đỗ thị đây có hứng thú thì có thể gặp cậu ấy." Anh nhận lấy ly rượu từ tay Duy Mạnh, khóe môi giương lên lại nói tiếp "Phòng bên cạnh"

"Vậy thì không làm phiền" Duy Mạnh uống cạn ly rượu, rồi sải bước đi. Ngọc Hải không hiểu chuyện gì liền hỏi "Chuyện này là thế nào?"

"Tôi đã bán Đình Trọng"

"Cho Duy Mạnh!?"

"Phải"

"Sao cậu có thể làm vậy?" Ngọc Hải tức tối nói. Không ngờ anh lại có thể nhẫn tâm làm vậy với cậu? Xem cậu như món hàng muốn bán cho ai thì bán.

Anh vẫn bình tĩnh thưởng thức ly rượu trên tay, nhàn nhã trả lời "Ngay từ đầu tôi đã nói giá trị của cậu ta không là gì"

"Chẳng lẽ những ngày qua cậu không có chút tình cảm với Đình Trọng sao?"

"Không" Anh trả lời dứt khoát, chỉ một chữ là đủ trả lời cho những thắc mắc của Ngọc Hải. Khiến cho y tức giận mà nắm lấy cổ áo của anh "Dũng, cậu giả vờ hay thực sự không biết tình cảm của em ấy dành cho cậu?"

Vì tiếng hét của y mà khiến mọi người đều quay sang nhìn hết sức ngỡ ngàng. Dũng hất tay Ngọc Hải ra, chỉnh lại áo, nhíu mày hời hợt nói "Yêu tôi? Cũng vì cái gia tài đồ sộ này thôi. Loại đàn ông đó, cậu bảo tôi phải yêu lại sao? Nực cười"

"Vì gia tài của cậu? Vậy em ấy đã từng lấy của cậu một đồng nào chưa?" Ngọc Hải rít lên từng tiếng. Nhưng chỉ nhận lại sự im lặng của anh, chiếc ly pha lê dày cộm trên tay anh phút chốc bị anh bóp nát. Anh đã thực sự nổi giận.

Cùng lúc đó, phòng bên cạnh, Trọng đang say sưa ngắm nhìn chiếc khăn choàng, chợt tiếng mở phát ra. Cậu vui vẻ đứng lên "Dũng, anh..." Nụ cười cậu tắt lịm khi thấy người đứng trước cửa không phải là anh mà là Duy Mạnh.

"Gặp tôi, em không vui sao?" Duy Mạnh khẽ cười, đóng cánh cửa lại, anh chậm rãi tiến đến gần cậu.

Tại sao lại là anh?" Trọng khó hiểu hỏi. Tại sao hắn lại biết cậu ở đây?

"Em đoán thử xem?"

Cậu ngớ người, không lẽ....không...không thể nào. Bùi Tiến Dũng sẽ không làm vậy. Anh sẽ không đối xử với cậu như vậy. Cậu tự trấn an bản thân.

Thấy cậu không trả lời, anh lại nói tiếp "Là Bùi Tiến Dũng đã bán em cho tôi. Giờ em là của tôi " Cánh tay vươn ra chạm vào đầu, xoa nhẹ mái tóc cậu. Trọng vội hất tay anh ra, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy chiếc khăn choàng, cậu không tin những gì hắn nói, tức giận hét lên "Anh đừng bịa đặt. Dũng anh ấy..anh ấy sẽ không làm vậy với tôi"

"Hửm? Vậy là em không biết rồi...trong mắt cậu ta em chỉ là món đồ chơi, một món hàng dùng để trao đổi" Nhìn biểu hiện của cậu, càng khiến hắn muốn trêu chọc cậu hơn. "Trọng...hắn để em ở đây và nói cho tôi biết. Chẳng phải mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi sao"

Trọng lùi vài bước, cậu không tin đó là sự thật. Đôi mắt chợt đỏ ngầu . Cơ thể cậu run lên, không rõ là tức giận hay tuyệt vọng. Chỉ thấy khuôn mặt cậu rất thống khổ. Nhận ra hắn đã nói những điều khiến cậu đau lòng, Duy Mạnh vội nắm lấy cánh tay cậu "Trọng, loại người như hắn. Em không nên yêu. Hãy theo tôi."

"Không, buông tôi ra. Các người xem tôi là gì chứ? Mau buông tôi ra" Trọng vùng vẫy, đau đớn hét lên. Giờ thì cậu đã hiểu, tất cả những việc Bùi Tiến Dũng làm trong thời gian qua chỉ là giả dối. Chỉ là đùa giỡn với cậu. Trọng bất lực mà khóc thét lên. Duy Mạnh nhìn cậu đau khổ như vậy, khiến anh rất khó xử.

"Tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Theo tôi về nhà."

"Tôi không cần. Không cần anh thương hại. Các người ai cũng như ai. Không ai xem tôi là con người" Cậu vùng vẫy, cố chống trả hắn. Dùng hết sức để đẩy hắn ra. Duy Mạnh tức giận nói "Em cần gì yêu loại người đó" hắn hất mạnh tay cậu, nhưng thực không ngờ hành động đó lại vô tình khiến Trọng mất đà mà ngã xuống cửa sổ. Duy Mạnh hoảng sợ, vội chạy lại níu lấy cậu nhưng quá trễ "ĐÌNH TRỌNG"

Trọng rơi từ cửa sổ tầng một, nước mắt cậu không ngừng rơi. Cậu tự hỏi, trong lòng Bùi Tiến Dũng cậu là gì? Trọng không tin lời Đỗ Duy Mạnh. Cậu muốn Bùi Tiến Dũng chính miệng nói với cậu, tất cả chỉ là hiểu lầm...là hiểu lầm. Lúc rơi xuống trong tay cậu vẫn nắm chặt lấy chiếc khăn choàng, một tay ôm lấy bụng.

*Phịch... Cơ thể nhỏ nhắn, đập mạnh xuống thảm cỏ. Máu từ đầu Trọng loang ra, nhuộm đỏ cả thảm cỏ xanh mướt. Mọi người gần đó hốt hoảng chạy đến khi nghe thấy tiếng động. Trước mặt họ là người đàn ông mặc vest trắng, bộ vest đó dần chuyển sang màu đỏ

"Đình Trọng! Đình Trọng" Duy Mạnh vội chạy xuông, hắn ngồi bên cạnh cậu nâng người cậu dậy, lo lắng gọi tên cậu nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Mạnh vội bế Trọng lên, phải đưa cậu đến bệnh viện ngay lập tức. Đám người xung quanh cũng tản ra nhường đường cho hắn

***

Tiếng nhạc êm dịu của bữa tiệc khiến mọi người cảm thấy rất dễ chịu. Bữa tiệc rất nhộn nhịp. Dũng đang nhàn nhã nói chuyện với khách mời vừa ôm eo thân mật với người đàn ông khác. Thì đột nhiên Ngọc Hải chạy đến "Chết tiệt, Dũng cậu còn có thể ở đây mà nói chuyện phiếm với người khác nữa sao?"

"Chuyện gì?" Anh lạnh nhạt hỏi.

"Trọng rơi từ trên tầng một xuống. Giờ đang trong bệnh viện, vậy mà cậu" Ngọc Hải thở dài

Anh sững người ba giây, sau đó lại nhàn nhã cất tiếng "Có liên quan đến tôi sao?"

"Nếu không phải tại cậu em ấy đâu như vậy"

"Tôi không quan tâm!" Anh uống ly rượu do người phục vụ kế bên đưa, khuôn mặt như chẳng hứng thú với việc y nói.

Cậu...Được rồi. Nếu cậu đã tuyệt tình nhơ thế. Thì tôi cũng không cần tốn sức để đứng đây cãi với cậu." y tức giận, cười lạnh một cái. Rồi bước đi, xưa nay anh đều biết Tiến Dũng là tên máu lạnh nhưng không ngờ anh lại có thể nhẫn tâm với Đình Trọng như thế. Thực khiến y thất vọng

Anh trầm mặc hồi lâu. Người đàn ông kia thấy vậy vội nhõng nhẽo "Dũng à...xảy ra chuyện gì sao. Người ta gọi anh nãy giờ rồi đó" Bị tiếng gọi của người kia làm anh bừng tỉnh. Đưa tay nâng cằm đối phương, nhếch miệng cười "Không có gì"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro