Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Tề Hoan

"Bỏ bốn lên năm"

Editor: Sữa Chua 🍀
Beta: Heo 🐷
_____________

Tề Hoan trở về phòng bọn Mẫn Học
Trang Mộ tức giận: "Suốt ngày chỉ biết chạy ở hướng bên kia, có cần tớ đem cậu đến cắm rễ ở Nhất Trung không?"

Nghiêm Thư Long đứng ra hòa giải: "Thôi, người trẻ, rung động một chút là chuyện bình thường."

Tề Hoan không trả lời, hướng đến chỗ ghế sofa ngồi xuống.

"Tình hình thế nào, xuất sư bất lợi?" Nghiêm Thư Long thấy cô không có cao hứng, ngồi sát lại bát quái mà truy vấn: "Trần Nhượng lại cho chị lên mặt?"

"Lên mặt?" Tề Hoan nghiêng đầu:

"Cậu ta đến cả mặt cũng không nhìn trực tiếp với tôi."

Nghiêm Thư Long nhất thời nghẹn lời:
"... Chị cũng quá thảm rồi." Nói xong nhíu mày lại dò xét cô.

"Nhìn cái gì?"

"Không phải. Em chỉ nhìn, chị trông cũng không xấu xí, không tệ nha - "

Trang Mộ khó chịu, đánh bọn họ: "Có muốn ta mở phòng cho bọn bây giao lưu không."

"Ai nha, anh Mộ -- "

Nghiêm Thư Long ôm lấy bả vai của cậu ta, cười hì hì để làm cô bỏ qua.
Đề tài uyển chuyển không nhắc lại sự tình có ở Nhất Trung.

Vài người ngồi xuống tán nhảm, người khác đều uống rượu, Tề Hoan đưa tay cầm ly, lập tức bị Trang Mộ giật lấy: "Cậu uống cái gì mà uống, mượn rượu làm càn thì bọn tớ liền ném cậu ở đây." Thay đổi bằng ly không cồn đưa cho cô uống.

Tề Hoan tiếp nhận, không nói cái gì.

Rất nhanh, đến đoạn cắt bánh kem, một đám vây quanh ngôi sao sinh nhật trải dải lụa màu, kéo pháo nhỏ chúc mừng, âm thanh ồn ào náo nhiệt bên tai không dứt.

Ngôi sao sinh nhật đứng trước bục, cố ý giả bộ dáng điềm đạm bắt đầu nói lời cảm ơn xã giao. Dưới bục cả đám đem vật nhỏ ném lên người hắn.

"Cút, cút,cút có ghê tởm hay không!"

"Ọe, còn có để người khác ăn bánh kem không?"

"Mọe nó! Chị Hoan ở đâu? Chị Hoan nhanh chạy đến đập nó -- "

Tề Hoan bị điểm danh, thọ tinh cắt cho một miếng bánh kem vô cùng bự đến bên cạnh cô cười cười.

Trong khung cảnh đám người hò hét, cười cười nói nói, Tề Hoan không đi đến chính giữa, mà hướng đi đến nơi toilet. Cô bước tới chỗ vắng vẻ, trong tay còn mang miếng bánh kem khi nãy mà chưa ăn một miếng.

Ánh đèn mờ nhạt, nơi này so với chỗ khác càng tối tăm hơn.

Tề Hoan lấy di dộng ra chụp miếng bánh kem trong tay, gửi tin cho Trần Nhượng.

Sau đó lại nhắn:
【 Ăn bánh kem xong chúng tớ liền đi. 】

Ngưng một chút, thêm một câu:
【 Cậu uống ít rượu một chút nha 】

Nghĩ lại cái gì đó, lại sợ nhắn nhiều chọc phiền anh, Tề Hoan buông tiếng thở dài, khắc chế thu hồi điện thoại.

...

Chơi xúc xắc một ván liền kết thúc, tiếng hát ma chê quỷ hờn lại lần nữa vang lên. Trần Nhượng ở một góc của nhà vệ sinh phía bên ngoài hút thuốc, lười nhác đứng dựa vào tường, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống đỉnh đầu, trên mặt đất hiện ra một cái bóng hỗn độn.

Đuôi hồng của điếu thuốc có chút lửa, hơi khói ở ngón tay lộ rõ khớp xương của anh bay lên có chút mờ ảo.

Lấy di động ra soát trang web, đột nhiên nhảy ra một tin nhắn mới.
Tề Hoan gửi cho anh một tấm ảnh. Một miếng bánh kem bơ, to nhìn sẽ phát ngấy.

Anh không có cảm xúc gì. Vừa muốn cất điện thoại, lại một tin nhắn mới gửi đến.

Một tin nói sẽ chuẩn bị đi, một tin nhắc anh uống ít rượu lại một chút.
Vừa mới ngồi bên cạnh anh, cô liền nốc hai chén rượu như nước lã, mùi rượu liền bay sang chỗ bên cạnh.
Mặt còn đỏ.

Cũng không biết là ai.

Trần Nhượng khóe miệng phủi xuống. Điện thoại liền nhấn đến trạng thái chờ,cất máy lại vào trong túi.

Buổi chiều hát ở kvt, ban đêm ăn cơm, quá trình rất đơn giản.

Sinh nhật nam sinh tên Khương Triết, đến một tiệm cơm ngồi vào phòng riêng được đặt, một đám người từ Hoàng Triều Loan ra, phân mấy chiếc xe đánh thắng được đi.

Tề Hoan một mực cúi đầu chơi điện thoại, rau trộn đưa lên bàn, đầu cô cũng không nhấc lên.

Trang Mộ nhìn không chịu nổi: "Cậu làm cái gì thế hả, cơm còn không chịu ăn?"

Tề Hoan nghe được, lúc này mới cất lại điện thoại di dộng. Chỉ là động bát hai đũa, lại cúi đầu xem điện thoại.
Trần Nhượng không trả lời tin nhắn của cô. Một chữ đều không có.

Ngón tay chạm chạm màn hình, đem cái trang kia cập nhật mới nhiều lần.
Do Trang Mộ khó chịu trước đó. Cô cầm lấy đũa, an phận ăn.

Đồ ăn cũng được đưa lên, sau cơm điểm tâm được liền đưa lên rôi tới một bàn bánh, màu xanh mượt.
Nghiêm Thư Long nói: "Đây là cái gì?"
Phục vụ trước khi lui xuống trả lời: "Đây là bánh trà xanh."

Nghiêm Thư Long mặt vặn ba thành một đoàn: "Bánh trà xanh là cái gì, đệt Trương Triết, khẩu vị của mày có chút lạ nha?"

Một đám người bắt đầu rảnh rang trêu đùa.

Tề Hoan mắt nhìn, đột nhiên nói: "Chuyển bánh kia tới cho tôi."
Bọn họ theo lời chuyển cái mâm tròn trên bàn, đem bánh trà xanh tới trước mặt Tề Hoan.

Cô ngẩng đầu nhìn một cái : "Sao mọi người không ăn đi?" Thấy đại gia khoát tay, đem cái bánh đó đến bên cạnh mình: "Vậy tôi lấy cái này."

Trang Mộ nghiêng đầu hỏi cô: "Cậu ăn cái này à?"

Tề Hoan mập mờ kêu ừ, lại cầm điện thoại lên chụp đĩa bánh trước mắt.
Thừa dịp mọi người đều đang ăn điểm tâm, cô đem ảnh bánh gửi tới cho Trần Nhượng, vừa nhắn thì nghĩ nghĩ một hồi.

【 Cậu nhìn nè, cái này là bánh hương vị trà xanh , ngon đúng không! 】

【 Tôi nhớ cậu thường xuyên uống vị trà xanh. 】

【 Lần sau chúng ta cũng đi ăn một lần đi? Muốn cho cậu nhìn trước khi đi ăn! 】

Một lúc phát ba tin nhắn, Tề Hoan dùng ngón tay châm châm màn hình mấy cái, bất giác dương môi cười.

....

Đám người Tả Tuấn Hạo đến tiệm cơm, vừa mới ngồi xuống, đồ ăn còn chưa lên, hiện đang ngồi nói chuyện phiếm.

Trần Nhượng không có gia nhập với bọn hắn, ngồi một bên sofa nhỏ chơi điện thoại, không có biểu tình gì.

Mấy người trò chuyện một chút, nói đến chuyện về Trần Nhượng.

"Nói xem, anh Nhượng cả ngày cầm cái điện thoại, nhưng đến lúc tìm cậu ta cũng không thấy trả lời điện thoại."

Quý Băng cười: "cậu xem cậu ta chơi điện thoại, chắc cũng chỉ là giết thời gian, bộ cậu nghĩ rằng cậu ta thích chơi điện thoại ư."

"À, ra là anh Nhượng cảm thấy chơi cũng không có thú vị?"

"Đây chỉ có chơi, cậu ta làm cái gì cũng cảm thấy có ý nghĩa?"

Nói đến cài này Tả Tuấn Hạo lại nói: "Con người này, tôi cùng với các cậu lại nói -- lịch sử trò chuyện của cậu ta đều đúng giờ là dọn dẹp, tin nhắn xem xong cũng xóa luôn, có phải hay không? Tôi hỏi qua cậu ta vì cái gì mà xóa liên tục như vậy, mấy cậu đoán cậu ta nói cái gì? Cậu ta chỉ nói một chữ -- phiền."

"Cậu thì vẫn còn đang còn tốt chán." Quỹ Băng bĩu môi, "Có lần chúng ta đánh cược, cậu có nhớ hay không, cậu nhắn cho cậu ta 1 cái tin nhắn xem cậu ta lưu vào điện thoại được bao lâu, một buổi sáng? Con mẹ nó một tiết học liền xóa!"

"Ha ha ha ha đm! Cậu ta --" Tả Tuấn Hạo vỗ tay cười ầm lên, cùng những người khác nói: "Còn lần kia, Quý Băng ngu ngốc này bại bởi tôi sớm hơn một tuần lễ."

"Cút!" Quý Băng đá cậu một cước.
Tả Tuấn Hạo đắc ý quơ chân: "Tôi sợ kỷ lục này không ai phá được. Một buổi sáng, chậc, một buổi sáng, các đồng chí, Trần Nhượng này bỏ bốn lên năm chính là việc cả đời này không có*!"

(* Ý câu này là việc anh hai chúng ta lúc nào có thể không xóa các cuộc nói chuyện ngay sau khi đọc. Làm tròn từ số 0 lên số 1 trong khung chat của ảnh)

Cả đám cười vang.

Cười một hồi, có người hỏi: "Anh Nhượng xem chúng ta cũng phiền?"

"Phiền,"

"Nhìn anh Tả cũng phiền?"

Tả Tuấn Hạo lộ ra một cái "Tôi rất ngây thơ" dáng cười tươi, môi mỉm lên không lấy làm hổ thẹn ngược lại cho là tự hào, hừ cười một tiếng: "Cậu ta nhìn tôi ở đâu chỗ nào cũng thấy phiền, là -- phiền, chết!"

Một đám người lại là một trận cười vang, hết sức vui mừng.

Trần Nhượng chơi điện thoại, đại khái nghe được động tĩnh, mí mắt cũng không nhấc lên một chút.

Điện thoại đột nhiên nhảy ra tin nhắn.
Vẫn là Tề Hoan. Một bức ảnh ba câu nói, xanh mượt, nhìn sẽ rất khó ăn.
Trần Nhượng tìm kiếm màn hình, thói quen ấn mở chỉnh sửa, nghĩ sẽ xóa bỏ khung chat.

Động tác dừng lại.

Nội dung trước mắt, có bảy tin nhắn.
Đang ăn cơm cũng phải nhắn cho anh tin nhắn.

Phiền phức.

Trần Nhượng nhấp môi dưới, tắt màn hình đưa di động thả vào túi, đứng dậy đi đến bọn Tả Tuấn Hạo bên kia.
Tin nhắn của Tề Hoan không có cái gì, không được hồi âm, cũng không có bị xóa bỏ.

Cứ như vậy, tin nhắn lẳng lặng nằm trong điện thoại di động của anh.
Thứ hai từ sáng sớm nghi thức chào cơ bắt đầu, một ngày thoáng qua như ngày trước.

Thời gian tự học buổi tối sau đó không còn sớm, Trần Nhượng tắm rửa xong từ phòng tắm, vừa mới tiến vào phòng, trên bàn điện thoại rung rung.
Tề Hoan gọi điện thoại tới.

Anh bưng cốc nước lên, liền vào thẳng vấn đề "Có việc gì nói nhanh lên."

"Tôi có cái đề bài muốn hỏi..."

"Không."

"Không phải không phải!" Cô nghe được anh lơ đễnh, vội nói: "Lúc này tôi thực sự không có làm được."

Trần Nhượng im lặng.

Cô ở bên đầu kia thở dài: "Thầy cô chúng tôi cầm quyển đề thi ở bên kia về, một đống bài tập chất đống, tôi nhất định phải làm, có mấy bài thật sự đau đầu, tôi thật sự bực đến chết --"

Thanh âm luôn luôn cười toe toét không đứng đắn trong điện thoại, mang tới một chút phiền não.

Trần Nhượng dựa vào mép bàn đứng một hồi, kéo ghế ra ngồi xuống.

"Nói."

Anh lời ít mà ý nhiều, dư hơn một lời cũng không nói.

Tề Hoan đem đề bài nói cho anh, nói hai lần: "Đề này cậu nghe rõ không? Cậu giúp tôi giải một chút, tôi tính trước sau."

Trần Nhượng không có lên tiếng, cầm bút lên, động tác tùy ý.

Bên kia dừng lại một chút, Tề Hoan dường như ý thức được cái gì, do dự nói: "Thời gian không còn sớm, tôi gọi đến giờ có thật sự ồn ào ảnh hưởng đến cậu ngủ không?"

Không có nghỉ tốt, ngày mai lên lớp khó tránh khỏi sẽ buồn ngủ.

Nghe được cô hỏi, anh không mặn không nhạt lên tiếng: "Ừm"

Cô thấp thỏm: "Ừm là có ý gì?"

"Còn chưa ngủ." Anh nhíu mày, nhấn mạnh "Làm bài, miễn quấy rầy."

"..."

Tề Hoan không còn nói nhảm.

Đề khó vào thời điểm cô mới nói ra liền đặt bút xuống giải, di dộng mở loa đặt lên bàn, Trần Nhượng mặt mày hơi nhăn lại, viết nhanh trên giấy, từng bước một giải đáp tính toán.

Hai đầu bên điện thoại không có nói gì, có thể nghe được cô bên kia có tiếng soạt soạt của trang giấy.

"Tốt" Ba phút sau. Tề Hoan nói: "Tôi viết cái đề này xong, cậu giải xong rồi sao?"

Trần Nhượng đặt bút rơi xuống chỗ cuối cùng, nói cho cô, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi.

"Chậm một chút, chậm một chút --" Cô sốt ruột hoảng hốt "Tôi lật lại ... lật lại một chút..."

Anh dừng lại đợi cô, miễn cưỡng dựa vào thành ghế, hai ngón tay kẹp lấy bút, nắp bút một chút rồi một chút gõ lên bàn, vang lên tiếng động.

Giải quyết xong chỗ khó, tâm tình Tề Hoan nhẹ nhàng , khôi phục bộ dạng không đứng đắn.

"Cuối tuần mời cậu ăn cơm nhé? Đến nha, làm bài tập mất tốn nhiều chất xám, tôi sao có thể bạch chiếm tiện nghi của cậu."

Trần Nhượng nhàn nhạt nói: "Cậu không phải mời Tả Tuấn Hạo ăn cơm?"

"Có thể nhập lại làm một nha --"
Cô đột nhiên nhảy cẫng lên: "Hoặc là như này, tách ra mời hai lần! Mời Tả Tuấn Hạo với đám kia cùng nhau, sau đó chúng ta lại đi ăn một mình với nhau, có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1v1#cảm