
10 - Phiên ngoại 2
Dù Giang Hành có năn nỉ ỉ ôi đến mấy, năm mới vẫn cứ đến.
Ba mươi bảy tuổi đầu, đây là lần đầu tiên anh sợ Tết đến như vậy. Năm nay không phải sợ những cuộc điện thoại thúc giục kết hôn xuyên quốc gia từ các cô dì chú bác, mà là sợ phải cùng Lý Phái Ân về Hồ Nam, Hành Dương để ra mắt gia đình.
"Anh sợ gì chứ? Bố mẹ em có đánh anh đâu."
"Anh biết." Giang Hành đau đầu "Nhưng anh vẫn sợ."
Ai mà không sợ gặp gia đình đối phương chứ, lại còn là gia đình của người yêu. Làm thế nào để để lại ấn tượng tốt trước mặt bố mẹ vợ là trọng tâm nghiên cứu của Giang Hành trong suốt thời gian này.
"Anh gặp gia đình em xong em còn phải về Trừ Châu gặp gia đình anh, em còn chẳng sợ đây này." Lý Phái Ân nói "Anh có thể học tập em một chút được không?"
"Nhưng anh chính là sợ, chính là căng thẳng, biết làm sao bây giờ—" Giang Hành kêu rên.
"... Cứ sợ đi."
Studio vắt kiệt sức người, Lý Phái Ân phải đến tận ngày hai mươi chín Tết mới quay xong tài liệu cần đăng tải dịp Tết, chỉ ngủ một lát rồi dậy thu dọn đồ đạc đưa Giang Hành về Hồ Nam.
Họ mua quá nhiều đồ Tết nên quyết định lái xe về. Chặng đường mười mấy tiếng đồng hồ, cộng thêm tắc đường dịp Tết, không biết bao giờ mới về đến nhà, vì vậy họ đi rất sớm.
Giang Hành đã mua rất nhiều món quà cần thiết để ra mắt gia đình theo hướng dẫn trên mạng: có rượu và thuốc bổ mà bố Lý thích uống, hoa quả và sách mà mẹ Lý thích đọc. Theo cỡ Lý Phái Ân báo, anh đã chọn sẵn một bộ quần áo giữ ấm, áo khoác lông vũ và giày cho bố Lý và mẹ Lý, còn gói cả phong bao lì xì cho họ. Sau khi nghe nói bố Lý và mẹ Lý thỉnh thoảng cũng chơi mạt chược, Giang Hành đã rất háo hức muốn mua một chiếc máy mạt chược và chất vào cốp xe, nhưng bị Lý Phái Ân ngăn lại.
"Cốp xe không còn chỗ chứa đâu." Lý Phái Ân liếc nhìn, đồ đạc lỉnh kỉnh mang tặng hai bên gia đình không ít, đến cả ghế sau cũng không còn chỗ để "Thật sự không cần đâu, nhà có mạt chược rồi, dọn một cái bàn là chơi được ngay."
Cho đến khi xách túi lớn túi bé đứng dưới lầu nhà Lý Phái Ân, Giang Hành vẫn còn chút căng thẳng. Đã gần bảy giờ tối, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ nhà Lý Phái Ân cũng hắt ra ánh sáng, thoang thoảng nghe thấy tiếng xào nấu lách tách. Giang Hành hít hít mũi dưới ánh đèn vàng ấm áp bên đường, dậm chân hai cái rồi run giọng hỏi Lý Phái Ân: "Bố mẹ em sẽ không ném anh từ trên lầu xuống chứ?"
"Cũng sẽ không bê nồi úp lên mặt anh chứ?"
"Không phải là không có khả năng." Lý Phái Ân suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời "Họ còn có thể đuổi anh ra khỏi nhà bắt anh đi lang thang ở Hành Dương đấy." Cậu phì cười trước vẻ mặt ngày càng tan vỡ của Giang Hành "Lừa anh thôi."
Cậu đảm bảo với Giang Hành: "Lát nữa em sẽ bảo vệ anh."
"Đi theo em."
Bố Lý là người mở cửa, Lý Phái Ân gọi "Bố" một tiếng, Giang Hành đi theo sau gọi "Chú" một tiếng, rồi được bố Lý mời vào nhà.
Phải mang đồ hai chuyến mới xong, bố Lý khách khí nói: "Đã đến rồi, mang nhiều đồ thế làm gì?"
"Dạ, nên làm, nên làm." Giang Hành đặt lễ vật xuống, cúi người bận rộn nói "Chú, chúc mừng năm mới ạ."
Bố Lý đứng ở cửa nhìn anh vài lần, lẩm bẩm một câu "Thằng ranh này, cao lớn ghê", rồi vỗ một cái vào lưng Giang Hành, gầm lên đầy nội lực: "Năm mới vui vẻ!"
Cái vỗ đó khiến Giang Hành đau điếng, cũng khiến lưng anh thẳng tắp trở lại.
"Ngồi đây xem TV với bố em một lát đi."
Lý Phái Ân sắp xếp Giang Hành ngồi trên sofa xem TV cùng bố Lý, rồi chạy vội vào bếp giúp mẹ Lý một tay dưới ánh mắt cầu xin của anh.
TV phòng khách đang chiếu bộ phim mà Lý Phái Ân đã đoạt giải, Giang Hành ngồi thẳng tắp, mắt nhìn TV, lòng lại bay về phía nhà bếp, còn phải thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của bố Lý.
"Lần này về sẽ không đi nữa chứ?"
"Dạ, không đi nữa ạ."
"Không hút thuốc chứ?"
"Bây giờ cháu không hút ạ." Giang Hành nói "Đôi khi vai diễn cần thì cháu có hút, nhưng không nhiều."
"Vậy thì tốt." Bố Lý gật đầu.
"Uống rượu không?"
"Cháu không biết uống nhiều ạ."
"Được, tối nay uống với tôi một chút."
"... Không thành vấn đề, chú ạ."
Mẹ Lý từ bếp đi ra, Giang Hành đứng dậy chào: "Cháu chào dì." Mẹ Lý gật đầu với anh, đặt món cuối cùng lên bàn ăn đã bày đầy thức ăn rồi cởi tạp dề gọi họ: "Vào ăn cơm thôi."
Trên bàn có rất nhiều món Lý Phái Ân thích ăn: thịt xào ớt, ếch đồng lá tía tô, đầu cá hấp ớt băm, canh đầu tô (*), và một bát canh gà lớn đang bốc hơi nghi ngút.
(*) món đặc trưng của vùng Hành Dương
Giang Hành bất ngờ thấy vài món nguội và món ăn đặc trưng của An Huy, thì thầm vào tai Lý Phái Ân: "Tết ở Hành Dương nhà em cũng có mấy món này sao?"
"Trước đây không có." Lý Phái Ân nói với anh, khóe môi cong lên "Có lẽ năm nay đặc biệt."
Mẹ Lý lên tiếng: "Dì sợ cháu không quen khẩu vị ở đây nên làm vài món đặc trưng bên chỗ các cháu, nếm thử xem, dì làm chắc chắn không ngon bằng ở địa phương các cháu đâu."
Giang Hành nếm thử một miếng, khen ngợi: "Dì ơi, dì làm y hệt ở chỗ cháu luôn ạ." Đó là lời thật lòng, có những món ăn không phải chỉ làm trong chốc lát là xong, người nấu chắc chắn đã tốn rất nhiều công sức.
Mẹ Lý gật đầu: "Vậy là được rồi."
Giang Hành không thể cùng bố Lý uống rượu, động tác cầm chai rượu của bố Lý ngày càng chậm dưới ánh mắt sắc lẹm của mẹ Lý, cuối cùng ông lại đặt chai rượu về chỗ cũ, ngồi xuống lầm bầm.
"Ăn Tết mà..."
"Hai đứa nó lái xe lâu như vậy, còn phải uống rượu với ông nữa sao?"
Giang Hành khẽ cọ nhẹ vào cẳng chân Lý Phái Ân dưới bàn, ghé sát tai cậu thì thầm: "Bố em là sợ vợ."
Lý Phái Ân nheo mắt cười: "Cũng gần như thế."
Ăn cơm xong, Giang Hành xung phong rửa bát, Lý Phái Ân cũng giành rửa bát, nhưng bị mẹ Lý ngăn lại, rồi bà liếc nhìn bố Lý.
"Làm gì có chuyện để con cái rửa bát?" Bố Lý đứng dậy xắn tay áo, bước đi vững vàng "Để tôi rửa, các con ra sofa xem TV đi."
Bóng lưng bố Lý đang bận rộn rửa bát bên bồn nước rất bận rộn, mẹ Lý im lặng một lúc rồi nói với Lý Phái Ân: "Sở thích rửa bát này của bố con được bồi dưỡng rất tốt."
Lý Phái Ân gật đầu "ừm", liếc nhìn Giang Hành.
Giang Hành cảm thấy bà có ý tứ gì đó, lén lút xích lại gần Lý Phái Ân, khẽ gãi nhẹ lên mu bàn tay cậu đang đặt ở mép ghế sofa, nói nhỏ và nhanh: "Sau này bát đĩa đều do anh rửa."
"Thực ra ở nhà cũng luôn là bố nó nấu cơm." Mẹ Lý thêm một câu.
Giang Hành cũng thêm một câu: "Sau này cơm cũng do anh nấu."
"Sàn nhà cũng là bố nó lau."
"Sau này sàn nhà đều do anh lau."
Lý Phái Ân bị kẹp giữa Giang Hành và mẹ Lý không biết phải làm sao, vừa đáp lời mẹ Lý, vừa phải thỉnh thoảng không để Giang Hành bị lạnh nhạt.
"Lâm Lâm." Mẹ Lý gọi tên thân mật của Lý Phái Ân "Nhà chưa mua pháo hoa, lát nữa con đi cùng bố con mua nhé, ông ấy một mình khó bê."
Lý Phái Ân trao cho Giang Hành một ánh mắt, Giang Hành lập tức căng thẳng. Điều gì đến rồi cũng phải đến, anh biết mẹ Lý muốn nói chuyện riêng với anh.
Anh sắp xếp từ ngữ trong đầu, nghĩ cách để đảm bảo với mẹ Lý rằng anh sẽ yêu thương Lý Phái Ân thật tốt, sẽ ở bên Lý Phái Ân thật tốt, làm sao để người mẹ nghiêm khắc nhưng không kém phần nhân từ này yên tâm giao con trai mình cho một người đàn ông khác cùng nhau sống hết quãng đời còn lại.
Tiếng bước chân của Lý Phái Ân và bố Lý đi xa dần, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, những cảnh tượng anh đã dự đoán không hề xảy ra, mẹ Lý chỉ gọi anh: "Tiểu Giang."
Giang Hành "dạ" một tiếng, ngồi thẳng tắp: "Dì, dì cứ nói ạ."
Mẹ Lý đặt cốc nước xuống, đứng dậy đi vào bên trong.
"Dì đưa cháu vào phòng Lâm Lâm xem nhé."
Lần đầu tiên Giang Hành bước vào phòng Lý Phái Ân, căn phòng không lớn, trên giường đặt hai chiếc gối, chăn được gấp rất gọn gàng, rèm cửa màu xanh da trời, cửa sổ mở hé một chút để thông gió, không bị bí, vì vậy trong phòng có một mùi hương tươi mát. Trên bàn học bên cạnh, từ điển và sách được xếp ngay ngắn, ngay cả đèn bàn cũng được lau chùi sạch sẽ.
Nhìn qua là biết nơi đây thường xuyên có người dọn dẹp.
Thấy Giang Hành nhìn bàn học ngẩn người, mẹ Lý từ từ mở lời: "Lâm Lâm trước đây thường nằm sấp ở đó làm bài tập."
"Lúc đó nó còn nhỏ lắm, ngày nào dì cũng thấy nó đeo cái cặp sách to đùng đến trường." Bà đưa tay ra khoa khoa trước mặt Giang Hành, nếp nhăn ở khóe mắt sâu hơn, "To khoảng... thế này này! Đúng là cái cặp rất to, lại rất nặng, buổi tối lôi ra cả đống bài tập, nằm sấp trên bàn học chăm chỉ viết, dì luôn thấy rất vất vả."
"Việc học hành của nó không làm dì và bố nó phải lo lắng gì, nên cũng không can thiệp nhiều. Nó cũng không có thời kỳ nổi loạn gì, chỉ là sau này lớn nhanh cao lên thì hoạt bát hơn một chút. Rồi sau đó nó đột nhiên muốn học diễn xuất, muốn đi đóng phim làm diễn viên, chú dì đều cố gắng hết sức ủng hộ nó."
Trên bàn có đặt một cuốn album ảnh, mẹ Lý đi tới cầm lên, mở trang đầu tiên trước mặt Giang Hành.
"Lúc nó mới về với gia đình này, chú dì lần đầu làm cha mẹ, lúng túng tay chân, nó sợ người lạ, thấy người khác là khóc không ngừng, nhưng chỉ cần dì dỗ là nó lại cười. Lúc đó dì nghĩ, nhất định phải để nó lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc, đó là mong muốn lớn nhất của dì."
Mẹ Lý chỉ vào một bức ảnh trong số đó, cười nói với Giang Hành: "Cháu xem, đây là ảnh đầy tháng của nó, lúc đó nhiếp ảnh gia vừa giơ máy ảnh lên là nó khóc."
Giang Hành nhìn theo hướng ngón tay bà, Lý Phái Ân trong ảnh nằm sấp trong nôi có trải đệm, mắt mở to, trên mặt còn vương một giọt nước mắt, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, hình dáng môi trái tim đã bắt đầu lộ rõ.
"Cuối cùng vẫn là dì đứng trước mặt nó, gọi 'Lâm Lâm, Lâm Lâm' nó mới cười, để lại được bức ảnh này."
Cuốn album rất dày, mẹ Lý lật từng trang, bên trong bao gồm ảnh đời thường của Lý Phái Ân từ nhỏ đến lớn: ảnh nhập học mẫu giáo, ảnh làm người kéo cờ ở trường tiểu học, ảnh cầm giấy khen, ảnh thi đấu thể thao cấp hai, ảnh tốt nghiệp đại học... Lật về phía sau, còn có gần như tất cả các bức ảnh chụp cảnh phim liên quan đến cậu sau khi cậu làm diễn viên, tất cả đều được in ra đặt vào trong, bên cạnh viết chữ nhỏ tên phim và tên nhân vật đóng.
Giang Hành lắng nghe mẹ Lý giới thiệu từng chút một, qua những bức ảnh và lời kể của bà, anh dường như đã nhìn thấy hơn ba mươi năm cuộc đời mà anh chưa từng tham gia của Lý Phái Ân, một cuộc đời được yêu thương rất nhiều từ cha mẹ, hạnh phúc và tươi đẹp, thuộc về Lý Phái Ân.
Như thể một Lý Phái Ân sống động, trọn vẹn cứ thế bước đến trước mặt anh, cười với anh, ấm áp như những tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ.
Sau đó, cậu ôm Giang Hành một cách trọn vẹn.
Ảnh chụp bộ phim truyền hình họ cùng tham gia được đặt ở cuối cùng, nơi đó không chỉ có ảnh Lý Phái Ân, mà còn có ảnh chụp chung của anh và Lý Phái Ân, bên cạnh viết chữ nhỏ: Lâm Lâm đóng Cao Đồ, Tiểu Giang đóng Thẩm Văn Lang.
Ngày ký tên là vài tháng trước, ngày anh và Lý Phái Ân kết hôn.
Mẹ Lý lật đến đây thì dừng lại, xoa xoa bức ảnh đó, nhìn Giang Hành: "Sáu năm trước, dì đã gọi cho nó một cuộc điện thoại, hy vọng nó có thể cân nhắc kỹ lưỡng, đưa ra quyết định thận trọng. Sau đó cháu ra nước ngoài, kể từ đó, dì ít thấy Lâm Lâm cười trước mặt dì, ngay cả khi về quê ăn Tết, nó cũng nói ít đi, không có tinh thần nhiều."
Bà thở dài một hơi thật dài rồi nói tiếp: "Lâm Lâm trước nay chỉ báo tin vui về nhà, bị người khác bắt nạt không nói, công ty nợ lương không nói, buồn bã đau lòng cũng không nói. Chú dì hỏi nó về công việc, cuộc sống, nó nói đều tốt, hỏi nó về tình cảm, nó lại im lặng. Người ngoài không nhìn ra trạng thái nó không ổn, nhưng dì là mẹ thì thấy rõ ràng. Vì vậy những năm này dì luôn tự hỏi, có phải lúc đó dì đã nói những lời quá nặng lời, rốt cuộc nói như vậy có đúng không, sao dì có thể khiến con mình buồn bã đến thế. Chẳng lẽ ngay từ đầu, mong muốn của dì không phải chỉ là nó được hạnh phúc vui vẻ thôi sao, sao lại mâu thuẫn với ý định ban đầu của mình thế này?"
Mẹ Lý nói đến đây khẽ cúi đầu, dùng tay lau khóe mắt rồi ngẩng đầu nói với Giang Hành: "Hôm nay nó đưa cháu về, dì có thể thấy nó rất vui, lúc ăn cơm luôn nhìn cháu, còn nói thì thầm với cháu. Kể cả ngày hai đứa kết hôn, nó gọi điện cho dì, dì nghĩ ở đầu dây bên kia nó nhất định cười rất tươi, đó mới là dáng vẻ dì muốn nó trở thành."
"Thế hệ của chú dì hoàn toàn không biết đồng tính luyến ái là gì. Hai người đàn ông làm sao ở bên nhau, không có con cái, cuộc sống sau này sẽ thế nào, ra ngoài sẽ bị bao nhiêu người xì xào. Về mặt kiến thức này, dì và bố nó luôn học hỏi, cũng luôn tự thuyết phục bản thân, dù thế nào đi nữa, chú dì có lo lắng đến mấy, cuộc sống vẫn là của hai đứa, chúdì tôn trọng sự lựa chọn của hai đứa, với tư cách là bậc cha mẹ cũng nên ủng hộ sự lựa chọn của hai đứa."
"Những lời dì nói sáu năm trước đã khiến hai đứa bỏ lỡ nhau quá lâu, dì hy vọng cháu có thể hiểu một chút tâm trạng của dì lúc đó với tư cách là một người mẹ, đừng trách dì."
Giang Hành khẽ lắc đầu: "Dì ơi, cháu không trách dì." Lúc đó họ quả thực không có điều kiện như bây giờ để chống lại áp lực bên ngoài, cũng bị nhiều ràng buộc.
"Dì và bố Lâm Lâm cũng đã lớn tuổi rồi, không thể lúc nào cũng ở bên nó, cũng không thể ở bên nó mãi mãi. Bây giờ sự nghiệp của hai đứa phát triển rất tốt, cuộc sống cũng ổn định. Lâm Lâm nói với dì là hai đứa đã kết hôn ở nước ngoài, nên dì nghĩ nó đã suy nghĩ kỹ rồi, cũng đã hạ quyết tâm muốn ở bên cháu."
Mẹ Lý gấp cuốn album lại, lấy một phong bao lì xì từ túi áo ra, đặt lên cuốn album, cùng đưa cho Giang Hành: "Cuốn album này coi như là quà cưới của hai đứa, còn phong bao lì xì này là quà năm mới của dì và bố Lâm Lâm tặng cháu." Khóe mắt bà long lanh nước mắt, mỉm cười, gửi đến Giang Hành lời chúc phúc lớn nhất: "Con đường này rất khó đi, dì ích kỷ hy vọng con và Lâm Lâm có thể đi tốt, đi vững, đi lâu."
Dường như có quá nhiều lời nghẹn lại trong lòng Giang Hành khiến tim anh đau nhói, những lời đó anh không thể nói ra. Lời nào nói ra trước những lời mẹ Lý vừa nói cũng đều trở nên yếu ớt, nhỏ bé và nhẹ nhàng.
Vì vậy anh nhận lấy cuốn album, gật đầu rất chậm rãi và kiên định, trịnh trọng hứa với mẹ Lý: "Nhất định ạ."
Dù tương lai thế nào, anh sẽ cùng Lý Phái Ân nắm tay nhau bước tiếp, sống thật tốt, cho đến mãi mãi.
Anh có niềm tin này, anh tin rằng Lý Phái Ân cũng có niềm tin này.
Lý Phái Ân và bố Lý bê pháo hoa trở về thì thấy Giang Hành và mẹ Lý từ phòng cậu đi ra, khóe mắt cả hai người đều đỏ, mũi cũng đỏ, nhưng không khí thì rất hòa thuận.
"Hai người lén lút nói bí mật gì với nhau thế?"
Mẹ Lý cười: "Lén con cho Tiểu Giang xem ảnh đen của con đấy, đúng không Tiểu Giang?"
Giang Hành gật đầu hưởng ứng: "Đúng vậy, đúng vậy."
Lý Phái Ân nhíu mày, bất lực gọi: "Mẹ—"
Buổi tối, Giang Hành vừa tắm xong đã bị Lý Phái Ân nhào lên giường, Giang Hành nói lộn xộn: "Đừng, đừng mà, đang ở nhà em đấy."
"Nói gì thế?" Lý Phái Ân bóp cằm Giang Hành không cho anh nhúc nhích "Mẹ em tối nay rốt cuộc nói gì với anh?"
"Không nói gì cả."
"Thành thật khai báo." Cậu đưa tay khẽ vỗ vào mặt Giang Hành, tay kia cù lét Giang Hành "Em không dễ lừa như thế đâu."
Giang Hành bị cậu chọc cười, miệng không ngừng cầu xin: "Phái Ân, Phái Ân, anh nói mà."
"Mẹ kể cho anh nghe chuyện hồi nhỏ của em, còn cho anh xem ảnh của em nữa. Mẹ nói—" Giang Hành kéo dài giọng, nắm lấy bàn tay không yên phận của Lý Phái Ân, hôn nhanh lên môi cậu một cái, cho đến khi Lý Phái Ân im lặng "Mẹ hy vọng sau này chúng ta đi tốt, đi vững, đi lâu."
Anh ôm Lý Phái Ân, nhìn vào mắt cậu: "Phái Ân, mẹ em đặc biệt tốt."
Lý Phái Ân cũng nhìn anh, nói: "Em biết."
"Mẹ tặng cả cuốn album ảnh của em cho chúng ta làm quà cưới, còn lì xì cho anh một phong bao rất lớn."
Giang Hành buông Lý Phái Ân ra, lấy phong bao lì xì từ tủ đầu giường, vỗ vào tay kêu "tách tách", khoe với Lý Phái Ân: "To thế này này."
"Mẹ em cũng lì xì cho em rồi." Lý Phái Ân cầm lấy phong bao, bóp bóp, cảm thấy độ cứng không đúng "Cái gì mà cứng thế này?"
Cậu đưa lại phong bao cho Giang Hành: "Anh tự mở ra xem đi."
Giang Hành mở chiếc túi lì xì bằng vải ra, rút ra một xấp tiền dày, mới tinh, liền số.
Và một chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa cửa nhà Lý Phái Ân.
Chiếc chìa khóa này có nghĩa là Giang Hành có thể giống như Lý Phái Ân, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.
Bất cứ lúc nào cũng có thể về nhà.
Phía sau anh và Lý Phái Ân luôn có một mái ấm.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro