
Chương 36: Lỗ thủng
Đôi mắt của anh ta có màu xanh lục sâu thẳm.
Trong 365 ngày của quá khứ, Tsukimi Nayume thường xuyên nhìn thấy đôi mắt như vậy.
Nhưng vừa rồi cũng chỉ là thoáng qua trong nháy mắt.
Người kia lại mỉm cười và giấu đôi mắt của mình sau cặp kính.
Có phải là ảo giác không?
Nhưng…
“Những thứ này để tôi dọn dẹp đi.” Sau khi Okiya Subaru đỡ thẳng lại kệ sách, anh ta ngồi xổm xuống đất bắt đầu nhặt những tài liệu bị xáo trộn.
“Không, đây cũng là do tôi làm đổ, tôi cũng sẽ dọn cùng.”
Okiya Subaru cười nói: “Tsukimi-san không vội phải đi sao? Vừa rồi tôi thấy xe của vị quản gia của em đã đợi ở cổng trường rất lâu rồi.”
Tsukimi Nayume đứng lên, đi đến bên cửa sổ và nhìn thoáng qua chiếc xe mà Okiya Subaru nói.
Không sai, là xe của Scotch.
Anh ấy đến từ khi nào vậy? Tại sao lại không gửi tin nhắn cho cô?
Tsukimi Nayume quay đầu lại nhìn Okiya Subaru đang dọn dẹp, ngồi xổm xuống giúp anh: “Không sao, anh ấy sẽ không bận tâm nếu phải đợi thêm một lát đâu.”
“Có vẻ vị quản gia này của em có tính cách khá tốt. Bây giờ phúc lợi của công việc bảo vệ có tốt không? Khi tôi học nghiên cứu sinh ở Todai cũng thỉnh thoảng làm thám tử tư, xử lý một số vụ án không quá khó giải quyết. Nếu có thể, tôi cũng muốn nhận việc làm thêm.”
Tsukimi Nayume nhìn bóng dáng anh ta đang ngồi xổm dưới ánh đèn dịu nhẹ, cho dù là nửa ngồi xổm nhưng vẫn rất cao lớn, giống như một đốt tre thẳng đứng. Cô đột nhiên ý muốn trêu chọc, cố ý nói: “Đúng vậy, tính cách tốt hơn rất nhiều so với quản gia trước của tôi.”
Cái tên trước mắt này.
Mặc dù vẻ ngoài không giống Rye một chút nào.
Nhưng Tsukimi Nayume có thể cảm nhận được người quen thuộc đó từ linh hồn của anh ta.
Ngoại hình, giọng nói đều có thể thay đổi bằng các công cụ khác.
Nhưng cảm giác của linh hồn thì sẽ không thay đổi.
Okiya Subaru biết cô luôn tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.
Thậm chí cậu bé kia cũng không che giấu trước mặt cô.
Việc cô phát hiện ra thân phận của anh ta chỉ là chuyện sớm muộn.
Biết đâu những lời này cô cố ý nói cho anh ta nghe.
“Có vẻ như vị quản gia trước kia không được em yêu thích chút nào.”
Giọng điệu anh ta trêu đùa, làm Tsukimi Nayume nghiêm túc đối đáp: “Là rất ghét.”
“…”
“Lúc nào cũng thích hút thuốc trong sân, khiến sân vườn của tôi không còn mùi hoa. Lại còn thích cưỡng ép sắp xếp thời gian sinh hoạt và làm việc của tôi đồng bộ với múi giờ của Mỹ, mỗi ngày đều cho tôi ăn các loại cơm hộp. Vì anh ta mà nhà tôi chất đầy các loại tin tức và báo chí. Anh ta cũng rất không thích dọn dẹp, mỗi lần đều gọi người giúp việc. Những người giúp việc đó còn sẽ vì không biết quy tắc của tôi mà tùy tiện chạm vào đồ của tôi. Thực sự là… quá đáng ghét.”
Tsukimi Nayume như đang cố ý phá hủy thứ gì đó, muốn phá hủy lý trí của người đàn ông trước mặt, muốn thấy anh ta cũng sụp đổ cảm xúc như Bourbon.
Rye sẽ vì cô mà lý trí tan vỡ sao?
Okiya Subaru không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như đang nghe một chuyện không hề liên quan đến mình.
“Nghe có vẻ đúng là một người rất tệ…” Okiya Subaru cười cười.
“Anh ta tuy đáng ghét, nhưng cũng không tệ.” Tsukimi Nayume vẫn mềm lòng, giống như ngày đó sau khi trách mắng Bourbon một cách sảng khoái, vẫn vì những lời nói của Scotch mà có một chút động lòng, nghĩ đến chuyện 6 năm trước, liệu có phải có gì đó mình không biết hay không.
“…” Okiya Subaru.
“Anh ta không hề tệ, vô số lần khi tôi gặp rắc rối, anh ta luôn xuất hiện đầu tiên, giống như một Kamen Rider có khoảnh khắc hào quang của nhân vật chính vậy.”
Kamen Rider?
Khóe mắt Okiya Subaru hơi co giật, rất cạn lời với từ ngữ mà cô gái này dùng để miêu tả mình.
Cái thói quen thích xem phim trẻ con ấu trĩ này của cô ấy rốt cuộc khi nào mới sửa được?
“Tôi nhớ tất cả những gì anh ta đã làm cho tôi. Mặc dù rất cạn lời với việc anh ta bỏ đi không từ biệt và tôi đã vứt bỏ tất cả đồ đạc của anh ta. Nhưng tôi vẫn ghi nhớ việc tốt anh ta đã làm và hy vọng anh ta có thể…” Tsukimi Nayume dù không muốn nói, nhưng vẫn nói ra câu đó. “… Bình an.”
Okiya Subaru cuối cùng cũng cười.
Tsukimi Nayume nhìn nụ cười của anh ta, đó là một nụ cười chân thành và phát ra từ nội tâm.
Okiya Subaru nhặt hết tất cả những tờ giấy photo trên sàn, sắp xếp xong trong tay rồi nhét trở lại chỗ cũ.
“Được rồi, những thứ còn lại không nhiều lắm, cứ để toàn bộ cho tôi dọn dẹp đi. Em không phải còn muốn đi thư viện sao? Thời tiết bây giờ thay đổi thất thường, buổi tối sẽ lạnh hơn, hôm đó ở quán cà phê thấy em rất sợ lạnh, làm ơn chú ý giữ ấm.”
“Được, vậy hẹn gặp lại.” Tsukimi Nayume cúi người chào tạm biệt.
Tsukimi Nayume sải bước đi, không quay đầu lại.
Okiya Subaru đứng bên cửa sổ, nhìn cô dưới ánh hoàng hôn kéo cửa xe ra, dừng lại một lát trước xe rồi mới chui vào.
Mấy ngày nay hành động của FBI ở Tokyo bị hạn chế, nhưng vẫn điều tra ra một số thứ. Còn anh, ngoài việc hứa với cậu bé sẽ bảo vệ Sherry, vốn dĩ đã tính toán sẽ đưa Tsukimi Nayume đi trước khi công an gây khó dễ.
Nhưng Sherry nói với Conan rằng tốt nhất là không nên.
Bởi vì không biết loại thuốc nào trong tổ chức đã được tiêm vào người Tsukimi Nayume, tuyệt đối không thể tùy tiện đưa cô ấy đi.
Việc lấy được mẫu máu và DNA của cô đang rất cấp bách.
*
Tsukimi Nayume nhìn người trong xe, cau mày.
“Sao lại là anh? Scotch đâu?”
Amuro Tooru có vẻ rất mệt mỏi, gục đầu lên vô lăng. Nghe thấy giọng Tsukimi Nayume, anh mới từ từ ngồi thẳng dậy: “Scotch có chút việc, nhờ tôi đến đón em.”
“…” Tsukimi Nayume.
Gần đây Scotch thường xuyên rời khỏi tri sự phòng, điềm báo này rất quen thuộc, giống như khi Rye sắp rời đi.
Cô gái ngồi trên ghế phụ, ngửi thấy trong xe có một mùi rượu nhàn nhạt như có như không, vội vàng kéo dây an toàn cho mình chặt hơn một chút: “Anh uống rượu à?”
“À, tối qua uống. Nhưng yên tâm, bây giờ cồn chắc chắn đã được chuyển hóa xong rồi, tuyệt đối không phải say rượu lái xe. Hôm qua không về nhà thay đồ, nên trên quần áo còn một chút mùi rượu.” Amuro Tooru giải thích.
Chân anh đạp lên ga, lái xe về phía tri sự phòng.
Ánh đèn đường kỳ ảo, lung lay, khiến biểu cảm của anh trở nên vô cùng đậm nét.
Lần này trên đường về nhà, anh rất yên tĩnh.
Có vẻ như vì cuộc cãi vã với Tsukimi Nayume ở văn phòng hôm đó mà có thêm một chút ngăn cách.
Bầu trời ngoài kia treo đầy sao và ánh trăng làm Tsukimi Nayume buồn ngủ.
Cô dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi trong mùi rượu hơi chua và hương lúa mạch.
“Ưm ~” Tiếng thở của cô như một âm thanh cào nhẹ.
“Đừng ngủ như vậy.” Amuro Tooru liếc nhìn bộ dạng đầu nghiêng của cô, vừa giảm tốc độ xe vừa cởi áo khoác trên người mình đắp lên đùi cô.
“Bà nội…” Cô gọi một cái tên.
“…” Biểu cảm của người thanh niên tóc vàng phản chiếu trên kính xe trở nên dịu lại.
Gương mặt ngủ của cô gái mềm mại như một con thỏ.
Amuro Tooru giảm tốc độ lái xe. Nếu có thể, anh hy vọng có thể kéo dài khoảng thời gian này càng lâu càng tốt.
*
Tsukimi Nayume nằm mơ, mơ thấy cảnh tượng bà nội qua đời.
Bà đột ngột qua đời vì bệnh. Trước khi qua đời, bà đã chuẩn bị cho cô một khoản tài sản phong phú.
Trước lúc lâm chung, bà nắm tay cô, dặn dò mãi.
—— “Yu, số tiền này đủ để con sống một cuộc sống rất chất lượng. Chờ bà mất rồi con hãy rời khỏi cái vòng này đi. Nói cho cùng đều là lỗi của bà. Nếu ngay từ đầu không để con lấy thân phận là một tarot reader thì tốt rồi.”
—— “Sau khi bà qua đời, con nhất định phải nhớ không được giao tiếp với hai loại người. Một là, tội phạm; hai là…”
—— “Là cảnh sát Nhật Bản.”
Nếu nói tội phạm sẽ kéo Tsukimi Nayume xuống bùn, bà ngoại bảo cô tránh xa nhóm người này thì còn có thể hiểu được.
Nhưng cảnh sát Nhật Bản… cũng nằm trong lời dặn dò của bà ngoại.
Điểm này, Tsukimi Nayume lúc đầu rất kỳ lạ.
Nhưng bây giờ Tsukimi Nayume không còn thấy lạ nữa.
Có lẽ là vì một vị đương sự nào đó đã bị Tsukimi Nayume nói thẳng thừng đến mức rất khó coi, sau này lại trở thành cao tầng của công an.
Khi một người đạt được một vị trí nhất định, điều họ sợ hãi nhất là lịch sử đen tối của mình bị người khác biết đến.
Ví dụ như, nữ nghệ sĩ đã bắt cóc Tsukimi Nayume kia.
*
Khi trở lại văn phòng, Scotch cũng về cùng lúc với họ.
“Cảm ơn, vất vả rồi.” Scotch nhận lấy chìa khóa từ tay Amuro Tooru, rồi quay đầu lại nói với Tsukimi Nayume. “Bên ngoài lạnh lắm phải không? Bourbon sẽ nghỉ lại đây một đêm. Nước nóng đã được đun rồi, phòng của em cũng đã dọn sạch sẽ. À, đi nghỉ sớm đi.”
Ý ngoài lời của những câu này là “Tôi và Bourbon có chút chuyện cần nói, em đừng đến nghe”.
Sắc mặt của Scotch có chút không ổn, trông trắng bệch và suy yếu, nói chuyện với Tsukimi Nayume cũng hữu khí vô lực.
Tsukimi Nayume cũng lười quản chuyện của tổ chức, một mình đi đến bồn tắm để tắm rửa.
Ba niềm vui lớn trong đời cô.
Kiểm soát bài, vẽ tranh, và ngâm mình trong bồn tắm.
Không có phiền não nào mà ngâm mình trong bồn tắm không giải quyết được.
Sau khi tắm rửa xong, người nóng hừng hực. Đi ngang qua phòng của Scotch, Tsukimi Nayume nghe thấy một tiếng động kỳ lạ.
Cô thề với Chúa, mình tuyệt đối không phải nghe lén.
Là Scotch và Bourbon hai người không đóng cửa, để lại một khe hở và đang rên rỉ bên trong.
Giữ nguyên tắc phi lễ chớ nghe, Tsukimi Nayume đứng ở cửa và lớn tiếng nhắc nhở.
“Có cần tôi giúp hai người đóng cửa không?”
“…” Hai người bên trong đều im lặng.
Tsukimi Nayume rất tốt bụng đặt tay lên tay nắm cửa. Một mùi máu tươi nồng nặc và mùi cồn sát khuẩn từ trong phòng xộc vào mũi cô.
Mức độ nồng nặc của mùi máu tươi này tuyệt đối không phải một vết thương nhỏ có thể sánh bằng.
Tsukimi Nayume biết thân phận của Scotch có bí ẩn. Nếu Scotch là người của phe đỏ… lúc này anh ấy và Bourbon ở một mình trong một phòng…
Bourbon sẽ không giết người chứ?!
Không phải là hiện trường một vụ án mạng trong phim điệp viên thất bại bị thành viên tổ chức giết hại đấy chứ?!
Mặc dù Tsukimi Nayume và Scotch chỉ quen nhau hơn một tháng, nhưng trong hơn một tháng này Tsukimi Nayume vẫn rất thích mọi mặt của Scotch.
Không được!
Mùi hương này gần như phá hủy tất cả đường hô hấp của cô, làm cho khung cảnh những cuộn băng gạc trắng và quần áo bị rách nát đầy máu trở nên dữ tợn.
Tsukimi Nayume nhìn xuyên qua khe cửa.
Cô thấy Scotch đang ngồi trên chiếu tatami dựa vào tường, chiếc khăn trắng trong miệng anh gần như bị cắn nát, máu nhuộm đỏ mép chiếu tatami. Anh yếu ớt thở dốc từng ngụm, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, như thể sợ bị ai đó biết mà nuốt chửng nỗi đau.
Tsukimi Nayume còn thấy bụng cơ bắp rõ nét của Scotch… có một lỗ thủng đáng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro