1
Si tâm một mối tình [Đoản]
********Phần 1******
Giữa dòng sông Hoàng Hà, bãi cát trắng trãi dài bất tận, cả đoàn quân bao vay thành trì. Tình thế có thể nói rằng chính là ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần một lời hạ lệnh, máu chảy thành sông. Nhuốm cả trường hà phía sau.
Trên cao, bóng dáng nam nhân đứng trên thành nhìn xuống khung cảnh phía dưới, mày kiếm nhíu chặt , trong lòng lạnh lẽo, nhìn người phụ nữ kiềm diễm tỏa ra phong thái nữ vương đang trên yên ngựa phía dưới cách đó không xa. Nàng ngước nhìn người đàn ông cao cao tại thượng phía trên cao kia, nhìn đôi mắt chằm chằm của chàng nhìn nàng không khỏi cười nói:
- Triệt, đã lâu rồi không gặp. Chàng vẫn khoẻ chứ? Chàng còn nhớ đến ta chăng? Hay là đã quên ta rồi”.
-....".
- Chàng vì sao lại nhìn ta như vậy? Hay là...chàng đã không nhận rõ ta nữa”. Nàng cười bi ai, mắt phượng lưu luyến không rời chàng.
- Đối với ta, muội mãi mãi là tiểu muội muội”. Chàng bình thản trả lời.
- Câm miệng, ta không muốn nghe từ đó. Chàng đừng có làm ta mất kiên nhẫn. Ta chịu đựng nó lâu rồi”. Ánh mắt giận dữ nhìn càng nhíu chặt hơn thì chợt bật cười rồi nhìn chàng nói.
.........
- Đối với chàng là như vậy, nhưng đối với ta chàng không phải thế. Ta biết chàng biết bao năm qua đều biết trái tim ta luôn có hình bóng chàng, ta cũng biết chàng chỉ luôn xem ta là tiểu muội muội.Tuy rằng là vậy, ta không quan tâm, ta muốn nghe chàng nói yêu ta dù một lời nói dối ngọt ngào cũng được. Ta đã mãn nguyện,Triệt Quốc sẽ không bị diệt vong. Máu không chảy Hoàng Hà này. Không cần cùng sống cùng chết. Phải không? Triệt Ca”
- Dĩnh Nhi, muội cần gì phải như vậy. Ta chỉ luôn xem muội là muội muội. Muội hà tất cố chấp như vậy....Dĩnh Nhi muội quay đầu đi”. Chàng dịu dàng khuyên, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, bạch y cứ thế bay trong gió, tóc đen huyền quấn gọn lại dài như thác đỗ xuống tận eo, chàng vẫn như vậy, vẫn lạnh lẽo làm cho người ta đau lòng. Nước mắt chảy ngược vào trong, bao nhiêu oán trách đều nuốt vào. Tình là gì?...khiến nàng phải đau và hận nhiều như thế....
- Ha ha ha, dừng tay? Ta đầu hàng , chàng sẽ làm gì ta? Giết ta hay chấp nhận cưới ta đây. Nực cười làm sao. Biết là sắp chết mà ráng gượng. Đàn ông đều như thế sao?”. Nàng trào phúng cười lớn hỏi ngược lại.
- Ta sẽ vẫn như trước coi muội như trước. Yêu thương, che chở. Mãi mãi chỉ như thế. Buông tay...đừng điên cuồng nữa. Thiên hạ không đáng phải chịu dày vò này. Muội muốn giết hãy giết ta đi”
- Ha...nực cười, ta không cần mạng chả đáng bao nhiêu kia của chàng. Cái ta cần là một câu nói. Người trong thiên hạ nói ta bỉ ổi , vô sĩ cũng tốt. Nói ta mặt dày cũng cam lòng. Vì ta là yêu chàng mà thôi".
- Hồ nháo, muội sao lại phải cố chấp như vậy chứ?!!”. Chàng mất kiên nhẫn quát lớn.
- Chàng mắng ta, chàng lấy tư cách gì mà hét lớn với ta.Vì ai mà ta thành ra cái dạng này chứ, người không ra người, chỉ có cái xác và tâm muốn trả thù? Vì ai, đều là vì chàng. Gia tộc ta một lúc rủ bỏ ta, đuổi ta đi. Chàng nói coi ta muốn che chở, vậy khi đó chàng ở đâu? Lúc đó ta ngậm ngùi, cay đắng bị người vùi dập, đóa hoa thanh khiết trong sáng lại bị dày vò thì chàng đang ở đâu? Chàng lại đang cùng muội muội ta thành thân hạnh phúc, thật vui vẻ. Vậy chàng nói đi ta điên cuồng như thế là vì sao. Ta...ta".
- Ta cô đơn, lạc lỏng, khốn khổ khi không còn ai cùng ta vui vẻ nữa, chàng bỏ ta một mình chỉ cùng muội ấy thâm tình. Nói đi chàng xem ta là gì? Chúng ta mới là thanh mai trúc mã, là người cứu chàng bao hiểm nguy. Mẹ chàng lại nghi ta hãm hại chàng, đuổi ta đi. Dù muội muội ta mới là người làm đổ oan cho ta. Chàng có bao giờ tin ta chưa. Triệt Ca chàng nói đi. Ta hận đúng người không. Thiên hạ này ta hận hết thẩy đàn ông".
- Ha ha ta hận, mang nỗi hận từng bước chịu đựng cho đến bây giờ, chàng biết không. Chàng không cần ta nhưng Ngụy vương coi ta như trân báo, mà ta lại chỉ nhớ chàng. Yêu chàng. Ta là người phụ nữ đáng ghê tởm nhất thiên hạ. Vì ta chàng ấy cho ta quân lính mà giết người ta hận nhất cũng là người ta yêu nhất". Lệ ướt cả khoé mi, khuôn mặt khiến cho người ta thương sót, nàng bình tỉnh lại tinh thần sau hận ý.
- ...”
Triệt Ca im lặng không nói gì, chỉ đứng yên đó nhìn nàng.
- Phóng tiễn”. Chàng nói,ánh mắt vẫn như có như không nhìn nàng.
- Xin lỗi, ta không thể”. Muội cứ thế hận ta đi, hận đến đâu cũng được. Nhưng ta không thể nào bỏ lại cả giang sơn, dân chúng này mà tha thứ cho nàng được. Ngày hôm nay ta tha thứ thì cũng trái luật. Bao dân tình vô tội nàng giết không tha, ép hắn, lòng tự tôn quân vương sao mà hạ mình chấp nhận điều kiện nàng. Khi mà người chàng yêu không phải nàng.
- Bắn”. Vị tướng bên cạnh nghe hoàng thượng ra lệnh, lớn giọng ra lệnh cho quân lính.
Quân lính nghe lệnh lập tức một tràng mưa tên lao xuống phía dưới bắn vào quân lính của Ngụy Quốc. Hỗn chiến xảy ra. Nàng đắng lòng nước mắt xót xa. Chàng đối với ai cũng một lòng mà với ta mãi mãi...kẻ xa lạ...
- Bảo vệ hoàng hậu”. Một vị tướng thất kinh lao ra dùng kiếm chém tên nói, quân lính nghe vậy bao vây lại che chắn cho nàng. Khiết Dĩnh mắt vẫn mở lớn không thể tin, tâm chợt như rơi xuống vạn trượng địa ngục không chốn hồi tỉnh. Bỗng nàng ngữa mặt lên trời cười to. Tại sao....tại sao đối nàng như thế. Chàng thật vô tình. Chàng cuối cùng vẫn là không chọn ta sao?
- Triệt, nếu như chàng đã như vậy, thì đừng bao giờ hối hận”. Nàng lạnh lùng nhìn chàng, tay nấm thành quyền.
- Giết hết cho ta. Không để ai sống sót hết”
- Giết”. Quân lính như kiến chạy về phía trước. Đầu rơi, máu chảy, tang thương không thể nói thành lời chính là khung cảnh đang diễn ra này.
Triệt Ca thấy vậy cũng rút kiếm bên hông bay xuống giết địch. Hai bên giao chiến, chàng vì nước, nàng vì chàng. Cả hai tương tàng lẫn nhau, lòng lại khó nói nên lời chỉ biết đánh lại đánh. Hai bên không phân thắng bại, đã 1 canh giờ trôi qua. Quân lính chết rất nhiều, bi thãm vô cùng, thế sự rất hổn loạn.
- Triệt Ca....”Tiếng gọi từ phía sau, tiếng gọi non nớt vang lên, khiến cho chàng quay lại nhìn.
- Khiết Du!!!”. Chàng sửng sốt, vì sao nàng lại ra đây.
- Đến đúng lúc, ta muốn xem thử chàng sẽ chọn ra sao? Hôm nay ta chết cũng lôi kéo chàng chết theo”. Nàng thấy người được coi là muội muội giận dữ, lấy kiếm phóng về phía của ả, kiếm đâm vai ả, Khiết Du hét lên đau đớn rồi ngã khuỵ xuống đất.
- Khiết Du. Sao muội lại làm vậy? Đó là người thân của muội mà”. Chàng quát lớn, hận đến đỏ mắt nhìn nàng.
- Người thân. Ta khinh. Ả ta không phải".
- Muội...".
- Vì sao ta không thể làm vậy, chẳng phải ta đã nói ai ta cũng giết. Sao, đau lòng? Ta chỉ tiếc quá xa chỉ bị chút xíu thương tích, lần này là lấy mạng ả. Rồi tới chàng không cần lo lắng. Rất nhanh cả hai đoàn tụ”
Nàng cầm trong tay chuẩn bị đâm tới, thì đột nhiên cảm thấy cơ thể bị đâm đến đau. Mắt mở lớn run run nhìn xuống thanh trường kiếm sắc bén đang đâm xuyên qua tim lại nhìn về phía người đang cầm nó. Triệt Ca, chàng...
Chàng cũng không thể tin được mình tại sao lại đâm nàng, nàng phun ra một bụm máu rồi ngã xuống, hắn thấy vậy hoảng hốt lại đỡ nàng.
“Dĩnh Nhi...". Khẽ gọi,giọng chàng run run.
- Haha...Triệt...chàng...?!!”. Khiết Dĩnh sắc mặt xanh ngắt, tâm đau đến khó thở, lấy tay bụm vết thương thống khổ nói.
- Ta....xin lỗi”.
- Ha ha...chàng...không có lỗi. Lỗi là tại ta quá ngốc...quá si tâm vọng tưởng”.
........
- Ta muốn hỏi chàng một lần nữa....chàng...đã bao giờ yêu lấy ta một lần?”. Nàng chết cũng tốt, mong chờ nhìn chàng rơi nước mắt, tay đưa lên xoa lên những giọt nước mắt của chàng.
- Ta...”
Nhìn hắn do dự thì cười khổ, tim nàng đau thắt lại. Miệng mặn chát tư vị không thể diễn tả. Bao năm hận thù yêu thương xen kẽ sao...nàng vẫn không thể cam tâm. Mày thật ích kỹ... người ta không yêu mày. Chết là hết, tất cả bỏ lại phía sau. Triệt Ca năm đó ta cứu chàng ngậm ngùi giấu nhẹn trong lòng, để chàng hiểu lầm người cứu chàng là Khiết Du. Bao năm trôi qua...hãy yên lòng ta sẽ không làm phiền chàng nữa. Từ đây chàng tự do...
“Triệt... Triệt..ta...không bao giờ hối hận vì những việc đã làm... không cần...chàng tha thứ...chỉ mong có lần được cùng chàng..đi Tết Nguyên Tiêu...đốt hoa đăng”
Nàng mỉm cười mãn nguyện tay từ từ rơi xuống, mắt nhắm lại, nàng dùng hết sức lực cuối cùng nói nhỏ.
- Xin lỗi, vì tất cả”
- Kiếp này, không thể cùng chàng bạc đầu giai lão...đã không thể". Nghe như sét đánh bên tai...người cùng hắn năm đó...không....
- Không,....Dĩnh Nhi...nàng đừng doạ ta, đừng doạ ta. Mở ra nhìn ta đi, khônggggggggg....”. Hắn đau đớn ôm nàng vào lòng khóc lớn.
“Aaaaaaaaa.....”. Tại sao đến bước đường này sự thật kia. Nữ tử ngốc này...Dĩnh Nhi của hắn , Dĩnh Nhi nàng sao ngốc thế. Đi rồi, nàng bỏ lại chàng đi rồi. Nàng tỉnh lại đi, nàng muốn sao cũng được, muốn ta nói lời yêu cũng được, muốn ta đi cùng nàng bỏ lại tất cả cũng được, những chỉ xin nàng đừng rời xa ta.
P/s: Cặp Hồ Ca với Dĩnh...thỏa mãn lòng mọi người.
#boss
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro