
Chương 30: Kế hoạch xảo quyệt của Hermione
Tom ngồi gần đầu bàn Slytherin, chúc mừng từng tân học sinh mới gia nhập nhà Slytherin. Cho đến giờ, mới chỉ có ba học sinh năm nhất được phân vào Slytherin. Phần lớn lại rơi vào Gryffindor và Hufflepuff.
Thỉnh thoảng, cậu bắt gặp Hermione đang liếc nhìn mình. Tom biết cô chỉ quan sát để xem tác dụng của lọ thuốc, nhưng điều đó vẫn khiến cậu vô cùng hài lòng.
Abraxas ngồi xuống đối diện cậu.
"Có vẻ như kế hoạch của cậu đã thành công rồi. Con nhỏ Gryffindor đó giờ cũng hành xử y như bao tiểu thư khác."
Tom lập tức liếc Abraxas cảnh cáo. Từ sau khi tự xóa ký ức, tính cách Abraxas thay đổi hoàn toàn. Tom lại thấy nhớ cái Malfoy cũ, tuy không phải là dễ chịu nhưng ít nhất không phiền toái như bây giờ. Dù vậy, cậu đã hứa với Hermione là sẽ không động đến trí nhớ của Abraxas thêm nữa.
"Tiếc là cậu đã đoán sai rồi" Tom kéo dài giọng. Trong đầu cậu không khỏi cảm thấy sẽ nhớ Nott, Lestrange và Avery, đặc biệt là Nott. Đúng là đáng nguyền rủa khi bọn họ lại lớn hơn cậu một tuổi. _(kiểu mấy ổng là đầy tớ trung thành cũng như là tử thần thực tử trong tương lai ấy, mà mấy ổng kiểu như lớn hơn Tom 1 tuổi nên đã tốt nghiệp hết rồi nên Tom mới thấy nhớ mấy người đầy tớ thực dụng, đa năng ấy á-)))) )
Abraxas cau mày, biểu cảm trông chẳng hợp chút nào với gương mặt vốn luôn tươi cười của cậu ta.
"Vậy là tôi vẫn chưa được vào nhóm à? Thỏa thuận là phải đợi đến khi con bé Gryffindor kia ở bên cậu cơ mà." Đôi mắt bạc lóe lên một tia tinh quái. "Tôi có thể giúp mà, chắc chắn tôi sẽ thuyết phục được nó nhìn mọi chuyện theo hướng của chúng ta."
Tom phải cố lắm mới kìm được một cơn rùng mình. Quả thực, cậu vẫn thích Abraxas trước kia hơn.
"Cậu có thể vào nhóm, nhưng đừng lại gần Hermione." nói rồi Tom liền liếc nhìn về phía cô. Cô đang bắt tay với một Gryffindor mới,.. và Tom nhận ra đó chính là đứa con lai Muggle mà cậu đã gặp ở ga tàu hôm ấy.
"Nhưng trước hết, cậu cần học cách cởi mở hơn, cậu lạnh lùng quá đấy" Tom vừa nói vừa lơ đãng suy nghĩ.
Abraxas khịt mũi, rồi bỏ đi ngồi cùng một nhóm nữ sinh.
Chẳng mấy chốc, buổi phân loại kết thúc, thức ăn liền xuất hiện trên bàn. Trong lúc mọi người ăn, thầy Dippet bắt đầu đọc bài diễn văn thường niên của mình.
Chẳng bao lâu sau, bữa tiệc kết thúc. Tom dẫn các học sinh năm nhất mới về hầm. Cậu nhận thấy hầu hết bọn họ chẳng mấy hào hứng với viễn cảnh phải sống dưới lòng đất. Tom nhớ rằng chính mình hồi năm nhất cũng từng như vậy.
Ngay trước lối vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin treo một bức họa Salazar Slytherin.
"Basilisk," Tom nói, và bức tranh liền xoay mở ra.
Sau khi dặn dò hết những luật lệ của nhà, cậu cũng nhanh chóng đưa các học sinh năm nhất đến phòng ngủ của họ, rồi mới đi về phòng mình. Nhưng khi mở cửa, Tom lập tức cau mày. Thay vì sáu chiếc giường như suốt sáu năm qua, giờ chỉ còn lại năm. Hơn nữa, đồ đạc của cậu cũng chẳng thấy đâu.
"Rương của tôi đâu?"
Các bạn cùng phòng chỉ nhún vai, rồi quay lại tiếp tục dỡ hành lý.
Tom quay gót, rời phòng ngay. Chưa kịp tới phòng sinh hoạt chung, một tờ giấy hình con bướm bay tới trước mặt cậu. Hình dạng con bướm này cậu nhận ra ngay là của Dippet. Chắc lão già đó lại động vào đồ của cậu rồi. Tom mở tờ giấy nhỏ ra bằng những ngón tay dài của mình.
──────────
Tom,
Ta đã quyết định thay đổi một chút trong năm nay. Con sẽ thấy đồ đạc của mình ở tầng bảy, trong ký túc xá mới. Ta có linh cảm rằng năm nay sẽ khá khó khăn cho Hermione, nên đã sắp xếp để hai con cùng ở chung, để có thể giúp nhau trong việc của Hội trưởng - Head boy/girl. Đừng lợi dụng lòng hiếu khách của ta, nhưng hãy tận dụng điều này để có lợi. Hai đứa sẽ là một cặp tuyệt vời, và con có sự ủng hộ hoàn toàn từ ta.
Hiệu trưởng Dippet.
──────────
Tom khẽ rên lên, vài học sinh Slytherin ở gần đó nghe thấy, liền nhìn cậu đầy tò mò.
Với những bước dài đầy dứt khoát, cậu rời khỏi phòng sinh hoạt chung. Cậu có thể hình dung rõ cảnh mình sẽ siết cổ lão già đó.
Khi lên đến tầng bảy, Tom đi dọc hành lang cho đến khi gặp một cánh cửa mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
"Huy hiệu?" một bà lão trong tranh đòi. Tom giơ huy hiệu Hội trưởng lên, và bức tranh lập tức xoay mở, để lộ một căn phòng chung rộng rãi, ấm áp – mà thật ra trông giống một phòng khách hơn.
Cánh cửa bên trái mở ra, để lộ Hermione.
"Tôi bắt đầu nghĩ rằng Dippet quên không báo cho anh rồi đấy" Giọng cô khẽ hừ nhẹ.
Tom giơ tờ giấy của Dippet lên giữa hai ngón tay.
"Cái này tới sau khi tôi phát hiện đồ mình biến mất, kia là phòng của cậu à?" Tom chỉ vào một cánh cửa bên phải.
Hermione gật đầu. "Ừ."
Trước khi bước vào phòng mới, Tom quay lại nhìn Hermione.
"Cậu nên bắt đầu cư xử như một đứa cháu gái ngoan ngoãn và kiềm chế lão già đó lại trước khi tôi siết cổ ông ta."
Thấy Hermione khẽ nhíu mày pha chút ngỡ ngàng, Tom ném bức thư của Dippet cho cô.
Tom đứng trước cửa phòng, quan sát từng cảm xúc thay đổi trên gương mặt cô.
"Tôi xin lỗi" cuối cùng Hermione nói. "Tôi đã bảo ông ấy kín đáo, nhưng rõ ràng kín đáo không phải điểm mạnh của ông ấy."
"Ông ta cần kín đáo về chuyện gì cơ?"
Hermione thở dài một tiếng rõ to, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, cô ngồi ôm lấy một chiếc gối.
"Có thể... tớ đã kể bí mật của cậu cho ông ấy" Thấy Tom tròn mắt nhìn cô, cô vội nói tiếp "Việc tạo ra phương thuốc khó hơn tôi nghĩ, nên..tôi muốn xin ý kiến ông ấy. Tôi cũng muốn chắc chắn rằng chúng ta ở gần nhau phòng khi thuốc bị phản tác dụng, và... tôi đã nhờ ông ấy tìm cách để mình ở gần nhau giống như hồi còn ở dinh thự."
Tom lắp bắp mãi mới nói thành câu:
"Vậy cậu là người chịu trách nhiệm cho chuyện ở chung này?"
Hermione gật đầu, Tom biết lẽ ra mình nên tức giận hơn về việc cô tiết lộ bí mật lớn nhất của mình cho người khác, thay vì bận tâm chuyện phải sống chung. Nhưng... làm sao cậu có thể che giấu cảm xúc của mình với cô phù thủy nhỏ này khi mà thời gian phải ở bên nhau lại tăng lên đột ngột như vậy chứ?
"Anh thấy sao rồi? Về... lọ thuốc ấy?" Hermione hỏi, giọng điệu cô đầy lo lắng.
Tom chẳng buồn đáp lại, thay vào đó, cậu bước thẳng vào phòng mới của mình và đóng sầm cửa lại.
⟡ ݁₊ .────୨ৎ────⋆. 𐙚 ˚
ổng zận òi-))))) hẹ hẹ
but,
cũng đừng cóa lo!!! chúng ta chỉ cần tự tin về những chương mới ngọt lịm đi ( • ̀ω•́ )✧
tui thề lun-))))) zù s thì t ấn tượng vì bộ này, tất cả nv hỏng có bj ngỏm ấy, với cả chồng t cũng đc sống lại nữa nên t ms quết định dịch bộ lày á-))) ê tự nhiên sờ poi tình tiết ngang zị tròi-)))))) sorry mấy bà nha ( '• ω • ')
"nhớ tặng tuôi⭐với nhíe người đẹp, hị hị"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro