
Giấc mơ về mẹ
Konton nhớ rằng, lúc đó là khi cậu còn ở Trái Đất.
" Chẳng có cha mẹ nào có thể chịu đựng được việc con cái rời xa bản thân cả...là cha của Charlene, con có thể bất chấp tính mạng vì con bé...nhưng mà mẹ cũng là một người mẹ mà...con là một người cha, nhưng mẹ cũng là một người mẹ mà....mẹ chính là mẹ của con mà, Konton... "
Mẹ của cậu là một người phụ nữ mạnh mẽ và kiêng cường. Trong trí nhớ của cậu, mẹ chưa một lần nào phải rơi nước mắt.
Mạnh mẽ như một nữ hoàng, xinh đẹp như một đóa hoa.
Ấy vậy mà hiện giờ, một người mạnh mẽ như vậy lại ôm lấy con mình mà khóc. Vì mẹ hiểu rõ chuyến đi này rất nguy hiểm, và đây có thể là lần cuối cùng mẹ được gặp cậu. Lần cuối cùng được chạm, được ôm, được trò chuyện, được lắng nghe giọng nói của con, được thu hình bóng con vào đôi mắt của mẹ. Sau này mẹ cũng không thể tự tay may cho con những bộ đồ, tự tay nấu cho con những bữa ăn, và cũng không thể nhìn thấy con hạnh phúc bên gia đình.
Không một đấng sinh thành nào chịu được việc đứa con mình sinh ra có thể sẽ chết. Phải rời xa con, không biết được tin tức về con, không thể biết được con sống hay đã chết, và không thể biết được con mình đã chết đi như nào.
Còn điều gì đau khổ hơn thế nữa ?
Tuy đau khổ, nhưng mẹ vẫn không ngăn cản cậu mà chỉ ôm cậu thật chặt một lần cuối. Vì mẹ cậu biết, cậu cũng là một người cha, và nỗi đau mất con khốn khổ đến nhường nào.
" Làm ơn...hãy hứa với mẹ...con nhất định phải sống, cho dù như nào đi nữa, hãy sống thật tốt và tiến về phía trước. Hãy hứa với mẹ, con nhất định phải sống!! "
Cậu ôm chầm lấy mẹ, nước mắt cũng bắt đầu rơi.
Con xin lỗi mẹ, con hứa, von hứa với mẹ, nhất định con sẽ sống, sống sót và đưa Charlene trở về với mẹ.
" tách. "
" Mẹ ơi... " Cậu nói mớ, tỉnh khỏi giấc mơ về mẹ của mình. Cậu nhận ra tầm mắt của mình đã nhòe đi, và khuôn mặt của cậu thì ướt đẫm. Cậu hoảng hồn bật dậy, tháo mặt nạ ra đồng thời đưa tay mò mẫm túi áo.
Konton " ! " Chết tiệt! khăn tay của cậu đâu rồi!?
Do không tìm được khăn tay nên cậu liền đưa ống tay áo của mình lên lau nước mắt.
" Tỉnh rồi à. "
Giọng nói trong trẻo của Guerir vang lên và cảm giác mềm mại của một chiếc khăn tay lụa áp lên má cậu, mùi hương thoang thoảng của hoa oải hương quấn lấy đầu mũi cậu, làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Guerir dùng khăn tay của mình áp lên má Konton, nhẹ giọng nói: " Dùng khăn lau nước mắt này, dùng tay không tốt cho mắt đâu. "
Konton đưa tay nhận lấy khăn tay: " Cảm ơn. "
Guerir hỏi: " Cậu mơ thấy ác mộng à ? "
Konton lau nước mắt, trả lời bằng giọng nói không chút rợn sóng: " Không, chỉ là giấc mơ về kí ức thôi. "
Nước mắt đã được cậu lau hết, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn, cậu nhìn chiếc khăn tay trắng viền tím và hoa nhí cùng màu trông vô cùng sang trọng rồi cất vào túi áo, định bụng sau khi giặt xong sẽ trả lại cho Guerir.
Rồi cậu ngước lên nhìn xung quanh, nơi này xung quanh toàn là đá và nhũ thạch, có lẽ là cậu đang ở sâu bên trong một hang động. Hang động này khá ẩm ướt, nồng độ ma tố vô cùng đậm đặc, vì vậy nên cỏ Hipokute mọc thắp nơi, ma thoáng thạch thì phát ra một loại ánh sáng nhẹ, nhìn là biết là độ tinh khiết rất cao. Vì là hang động nên ánh sáng không thể chiếu vào, không gian tối đen như mực, cũng may là cậu có kỹ năng cảm nhận ma lực, chứ không là không biết đường đâu mà dò.
Konton : " Chúng ta đang ở đâu ? "
Guerir đáp ngay: " Rừng đại ngàn Jura. Đây là nơi phong ấn Bạo Phong Long Veldora. Ta cảm nhận được khí tức của con rồng đó. " Rồi dúi vào tay cậu vài viên kẹo dẻo. " Ăn đi, tâm trạng không ổn thì ăn gì đó được đấy. "
Konton nhìn những viên kẹo dẻo trên tay: " Cảm ơn. "
Cậu bốc từng viên kẹo dẻo lên cho vào miệng, chậm rãi nhai.
Konton không hiểu sao, ngay cả khi không còn vị giác, nhưng cảm giác nhai từng viên kẹo, lại khiến cậu cảm thấy an tâm hơn một chút.
Cách xa cậu một khoảng là Guerir đang vừa nhổ cỏ Hipokute vừa nói: " Trong lúc cậu bất tỉnh thì tôi và Ciel đã càn quét đống cỏ Hipokute và quặng ma tố ở những nơi khác rồi. " Rồi cô khựng lại trong chốc lát, vẻ mặt trở nên chán ghét, nói : " À, trừ chỗ của con thằn lằn chết dẫm đó ra. "
Konton ngồi một bên vừa chậm rãi nhai kẹo vừa lắng nghe Guerir nói. Cậu thầm nghĩ : " Vẫn ghét Veldora như xưa ha. "
Cậu nhớ rằng, từ lần đầu gặp Guerir tới tận bây giờ. Guerir luôn hờ hững với mọi thứ, trừ bệnh nhân của mình. Dần dần, khi cậu và Guerir trở nên thân thiết hơn, cậu mới biết được Guerir bị cuồng dược liệu, bất kể là loại gì, độc dược hay thảo dược, công dụng ra sao, vẻ ngoài như thế nào, cô ấy đều mê mẩn.
Còn vì sao Guerir ghét Veldora thì cô ấy có kể cho cậu nghe vào một ngày rảnh rỗi. Đó là khoảng sáu trăm năm về trước, khi đó có một loài thảo dược quý hiếm chỉ mọc trong một khu rừng gần một quốc gia con người, có một hôm Veldora đi ngang qua tiện thể thiêu trụi luôn quốc gia lẫn khu rừng đó. Loại thảo dược đó đã tuyệt chủng và cũng từ đó Guerir bắt đầu ghi hận Veldora ở trong lòng.
Konton nhìn bóng lưng Guerir đang điên cuồng nhổ cỏ, những chiếc rễ Hipokute tội nghiệp bị kéo bật ra khỏi lòng đất, vô cùng nguyên vẹn, nhìn thôi cũng biết mối hận của Guerir dành cho Veldora lớn cỡ nào.
Cậu ngầm thở dài rồi lôi từ trong không gian lưu trữ ra một từ giấy ghi chú và một cây viết. Cậu viết vài lời nhắn rồi để tờ giấy gần Guerir, lấy một cục đá dằn lên rồi lặng lẽ rời đi.
Đùa à, nhìn Guerir cùng nộ như vầy ai mà dám lên tiếng chứ. Cậu không muốn phải nhận thêm vài mũi tiêm khi Guerir tức giận đâu.
Sau khi đi được một đoạn, Konton liền liên lạc với Ciel : " Ciel này. "
Giọng nói vô cảm của Ciel vang lên trong đầu cậu: "Vâng? "
Konton: " Veldora hiện đang ở đâu vậy ? "
Ciel trả lời: " Ngài cứ đi theo mạch nước ngầm là được ạ. "
Cậu lôi chiếc mặt nạ cáo ra rồi đeo vào: " Cảm ơn cô. "
Dựa theo chỉ dẫn của Ciel, sau khi đi được một đoạn thì cậu đã phát hiện phía xa có một chút ánh sáng và kèm theo một loại khí tức áp đảo. Biết là mình đã sắp tới nơi rồi nên Konton liền nhanh chóng đi về phía nơi phát ra ánh sáng. Càng đi tới, khí tức mạnh mẽ đó càng rõ ràng hơn, và sau khi quẹo qua một ngã rẽ, một con rồng theo kiểu phương Tây to lớn liền xuất hiện trước mắt cậu.
Con rồng có tận sáu ngón kèm theo bộ móng sắc bén. Nhìn kỹ hơn thì có thể thấy lớp vẩy đen của con rồng mang theo chút màu tím đậm hơi phát sáng.
Konton nhìn con rồng đẹp đẽ trước mắt mình mà không khỏi cảm thán, thầm nghĩ: " Ra đây là Veldora à. Đẹp vậy mà sao ăn ở nghiệp ghê. "
Hình như Veldora đã phát hiện ra cậu rồi, gã nhìn về phía chỗ cậu đang núp và cất giọng hỏi: " Ai ở đó !? "
Do là đang ở trong hang động, nên giọng nói của Veldora âm vang khắp nơi, dư âm vang vọng, dội vào tai cậu làm đầu cậu bắt đầu nhói lên. Konton hơi nhíu mày, chậm rãi bước đến trước mắt Veldora, cậu nhìn gã, cất giọng chào hỏi: " Xin chào. "
Veldora nhìn cậu, giọng nói chứa đầy hào hứng: " Ô hô! Một con người! Lâu lắm rồi ta mới nhìn thấy đó! "
Nhưng rồi Veldora phát hiện ra chỗ sai sai, chậm rãi cúi đầu, nheo mắt quan sát Konton một cách kỹ lưỡng: " Không phải, hình như là một ma vật. "
END CHAP 3
Thank you for reading
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro