Chương 62
...
Đêm trăng.
Tỉnh lại từ ký ức quá khứ.
Trước khi nhận ra, nửa ngày đã trôi qua, Yoko và Law cuối cùng cũng vượt qua được dòng hải lưu nguy hiểm dưới sự giúp đỡ của Sailor và tiếp cận hòn đảo nghiên cứu bí mật.
Vào lúc tàu ngầm cập bến ở bờ biển đảo, Law đã chuẩn bị xong từ lâu, ấn vành mũ dẫn đầu nhảy xuống vịnh của viện nghiên cứu cùng với Kikoku. Cùng lúc đó, không ngờ trên đảo nghiên cứu lại vang lên vô số tiếng còi báo động đồng thời vang lên!
"Báo động vàng, báo động vàng, phát hiện kẻ đột nhập——"
" Báo động vàng, phát hiện kẻ đột nhập——"
Một giọng nữ máy móc xen lẫn tiếng còi báo động phóng đại phát ra từ tòa nhà, Law đặt chân lên bãi cỏ nhìn chằm chằm vào hàng súng máy cảm biến tự động trên tòa nhà màu xám, giơ cao tay phải và điên cuồng hét lên: "ROOM——!"
Một sát khí sắc bén tỏa ra từ anh ấy , một tấm màn màu xanh mở rộng về phía toàn bộ hòn đảo lấy anh làm trung tâm, anh kéo Kikoku ra khỏi vỏ, khua một đường mạnh mẽ ,một vệt nửa vầng trăng xuất hiện. Ánh sáng bạc hình dạng vung lên về phía trước, ngay lập tức, chia những viên đạn đang hướng về phía anh thành hai!
Vô số viên đạn phát nổ do bị hư hại, những tiếng nổ ầm ầm nối tiếp nhau, khuấy động khói lửa chiến trận, vô số chiến binh cầm vũ khí trong tay lao ra khỏi viện nghiên cứu, sau đó, họ chiến đấu với người đàn ông đội mũ đốm. Chàng trai trẻ cao lớn đối mặt trực diện với anh.
"Ngươi là ai?! Tại sao đột nhiên xông vào đây!"
Nhóm người được trang bị vũ khí công suất lớn màu trắng đi về phía Law, còn Law ânh ấy mặc áo khoác dài màu đen, hất cằm kiêu ngạo liếc nhìn bọn người trước mặt bằng một đôi mắt đen vô cảm .Đôi mắt và nụ cười độc đoán trên môi ngay lập tức biến anh thành một nhân vật phản diện điên rồ.
"Đó là tất cả à?"
Law nhếch lên khóe miệng khinh thường hỏi, trong mắt tràn đầy khinh thường.
"Chỉ có từng này người, cho ta hai phút là có thể giải quyết tất cả... nhàm chán!"
Vừa nói xong, một lần nữa triển khai sức mạnh của trái phẫu thuật, trong khoảnh khắc tiếp theo, anh chém mặt đất dưới chân thành nhiều mảnh!
Lúc đó, bầu trời sụp đổ , mặt đất vỡ vụn, bụi bặm bay lên hoàn toàn che phủ thân hình cao gầy mảnh khảnh của anh ấy...
Vô số tiếng súng cùng tiếng đao kiếm va chạm nhau tràn ngập vịnh bên ngoài viện nghiên cứu. Tiếng cười ngạo mạn và điên cuồng của Băng hải tặc Heart càng làm cho đêm không trăng này có chút quái dị giống như quỷ. Các nhà nghiên cứu mặc áo trắng cau mày nhìn con quỷ đột ngột giáng xuống đảo này, họ đã cạn kiệt toàn bộ sức lực chỉ để đối phó với khả năng rắc rối của hắn.
Cho nên, họ hoàn toàn không để ý rằng có một con thỏ đã quá quen thuộc với cấu trúc của hòn đảo, sau khi tàu ngầm cập bến, bơi vòng qua điểm mù mà họ không để ý rồi lẻn vào nghiên cứu. Viện thông qua cửa sau.
——Để kỷ niệm trận chiến đầu tiên của chúng ta, tôi có một kế hoạch, Yoko.
——Cái gì?
——Tôi sẽ làm mồi nhử, mọi việc diễn ra bên trong đều giao cho em.
Yoko nhớ lại cái cách anh ấy ngồi bắt chéo chân ở cửa ra vào như một người đàn ông, mà cái kế hoạch anh ấy nói chỉ là một chiếc lược mồi nhử đơn giản,cô bất lưucj buồ cười.
Nhưng nghĩ lại, chắc hẳn anh ấy cũng biết rằng cô không thích những chiến lược chiến đấu phức tạp cho nên đó là lý do anh ấy đề xuất như vậy phải không? Yokoncúi người lẻn vào viện nghiên cứu qua cửa sau, khi thoáng nhìn thấy hai nhà nghiên cứu xuất hiện trong tầm mắt, cô bước tới nhanh chóng hạ gục họ trước khi để họ nhìn thấy , cô cởi đồng phục của đối phương ra, nhanh chóng mặc vào. Đầu tiên, người tuần tra được di chuyển đến điểm mù của camera giám sát, Yoko dùng thẻ của người khác để vào phòng.
Mọi chuyện giống như quay trở lại thời điểm cô còn làm việc cho Harusame, cô phải dùng mọi thủ đoạn để lẻn vào vị trí sâu nhất trong lòng địch...
Yoko nín thở liếc nhìn mấy lọ thuốc đặt trong túi, đó là thuốc gây mê mà Law đưa cô, nhưng cô không có ý dụng chúng, dù sao theo thông tin mà cô có được thì hôm nay trong viện nghiên cứu sẽ có gần 500 người, các nhà nghiên cứu phân bố đều ở mọi ngóc ngách, cho nên sẽ không gặp phải quá nhiều đối thủ cùng một lúc, chỉ cần có thể hạ gục những người trên con đường đi, có lẽ cô không cần sử dụng công cụ phụ trợ.
Giống như một con mèo, Yoko sử dụng những chuyển động nhanh nhẹn để di chuyển qua các điểm mù với tốc độ mà camera giám sát không thể kiểm soát được, một khi cô chạm mắt với bất kỳ nhân viên nào, cô sẽ bước tới đánh gục họ——
Dùng phương pháp này, cô nhanh chóng trao đổi thẻ nhân viên có quyền cấp cao, lẻn vào phòng bảo vệ, tắt toàn bộ camera giám sát cắt đứt hệ thống liên lạc trên đường đi.
Trong trường hợp này, cô có thể khiến các nhà nghiên cứu có hệ thống liên lạc hoàn hảo đột nhiên rơi vào tình thế bất lợi giống như Yoko, cô và Law không có cách nào gửi tín hiệu cho nhau, trong trường hợp này, các nhà nghiên cứu cũng vậy.
Đôi mắt xanh của Yoko phản chiếu những bông tuyết trên màn hình giám sát, biết rằng camera giám sát bị cắt sẽ không thể tiếp tục cung cấp hình ảnh cho người trong viện như thường lệ trong vòng một ngày, hài lòng rời khỏi phòng bảo vệ, gặp một đội ngũ bảo vệ của viện đabng có mặt trong buổi phỏng vấn.
Vô số nòng súng chĩa thẳng vào vị trí của Feng Xin, cô đứng tao nhã trước một nhóm người mặc áo choàng trắng, sau đó, ngay lúc tay/súng và vũ khí của cô được chuẩn bị, cô khuỵu gối và nhảy lên trần nhà. Phía trên, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt xanh sắc bén của cô, sau đó với tốc độ mà cơ thể con người không thể phản ứng, cô giáng những nắm đấm và đá nặng nề vào đám đông nhân viên bảo vệ!
Phút chốc, những âm thanh ầm ầm tràn ngập hành lang chật hẹp, vô số vết nứt nhanh chóng bò lên tường như rắn độc, ánh đèn vàng treo trên hành lang rung chuyển, làm hỗn loạn bóng dáng của một nhóm người.
Yoko không bỏ lỡ khoảnh khắc bối rối của bọ họ, giấu mình giữa hàng chục người, sau đó dùng nắm đấm và cú đá của mình hất tung bọ họ xuống đất, tất cả vũ khí đều bị tay không của cô bẻ gãy - trong chỉ trong chốc lát, chip chiến đấu của một nhóm người đã bị Yoko hủy đi toàn bộ.
Vô số vụn vôi từ trần nhà rơi xuống theo thói quen chiến đấu quá khích của Yoko, bột trắng rơi xuống một nhóm vệ sĩ ngất xỉu, trước khi người cuối cùng ngã xuống đất bị thương nặng, bóng bạc như gió đã biến mất trong đám đông.
Yoko tiến về phía trước với tốc độ nhanh nhất, cho dù phía trước có trở ngại gì, cô không chút do dự giết sạch đối thủ cho đến khi thành công tìm được phòng điều khiển trung tâm của viện nghiên cứu.
Vô số kết quả nghiên cứu quan trọng và thông tin về trẻ em được lưu trữ ở đó, chỉ những nhà nghiên cứu cấp cao mới có quyền vào, chỉ có hai lối để có thể đi qua phòng điều khiển trung tâm, một là cửa thoát hiểm bên trong, cái còn lại ở trước mặt Yoko là một cánh cửa cơ khí được làm từ hơn vài trăm kg sắt nguyên chất.
Nghe thấy vô số tiếng bước chân và tiếng súng từ mọi hướng hướng về phía này, nhưng tấm thẻ trong tay không thể giúp cô mở được cánh cửa.
Yoko nhíu mày, sau đó siết chặt nắm đấm.
Trực tiếp duỗi tay ra sau, ngay sau đó, bắp tay giật lên, không chút do dự cô dùng nắm đấm đấm vào một vết lõm lớn trên cánh cửa sắt mà!
không đủ! Cần vài cú nữa, cô chắc chắn phải phá được cửa!
Yoko cau mày, nắm đấm có chút đau nhức thấu xương, sau đó lùi về phía sau mấy bước, nhảy lên cao, duỗi đôi chân đá thẳng!
--Bùm! ! !
Một tiếng động lớn như tiếng dã thú gầm rú phát ra từ cánh cửa sắt, ngay sau đó, toàn bộ cánh cửa bị nắm đấm và đá của Yoko xé nát . Cánh cửa khổng lồ nặng hàng trăm kg mất lực đỡ và đổ về phía trước, ép vào máy tính của hệ thống trung tâm.
Rầm ——
Bùm!
Do bị vật nặng va đập nên phòng điều khiển trung tâm, nơi gần như chứa đầy các thiết bị, dụng cụ điện, phát ra những tiếng động lạ, tiếng dòng điện xèo xèo kèm theo tiếng ầm ầm của các thiết bị điện đang chạy không ngừng nghỉ. Những máy tính không thể tự sửa chữa do tác động bên ngoài sẽ nhanh chóng bị quá nóng và bắt đầu cháy trong vòng vài giây.!
"Cháy rồi! Cháy rồi!"
"Dập lửa mua!"
"Kết quả nghiên cứu mới trong phòng dữ liệu không được phép cháy!"
Rất nhiều nhà nghiên cứu mặc đồ trắng đang chạy khắp phòng điều khiển trung tâm, có người tìm thấy súng gây mê trong tủ vũ khí chuẩn bị tấn công Yoko, nhưng động tác của cô lại nhanh nhẹn như một con khỉ, cô trốn thoát khắp trần nhà, khiến không ai có thể đuổi kịp . Vô viên đạn được bắn hạ vào những nơi không có người, nhanh chóng làm cạn kiệt đạn dược của các nhà nghiên cứu.
"Làm gì đây?Không thể bắn trúng cô ta!"
"Tiêm thuốc mê có thể hạ gục voi châu Phi, chỉ cần một mũi tiêm là đủ!"
Những người không giỏi chiến đấu nhắm súng, đôi mắt xanh của Yoko rất bình tĩnh, nhìn thấy đối phương chĩa súng vào mình, Không chút do dự, cô lấy ra khẩu súng vừa lấy được của người người khác từ trong túi ra, không nói một lời, nhắm thẳng vào hệ thống chiếu sáng trong phòng điều khiển trung tâm......bắn.
Hai tiếng nổ mạnh, bóng đèn vỡ tan, tầm nhìn của bọn họ trong nháy mắt bị lấy đi!
Yoko dù cũng là một thành viên của tộc Night Rabit, giỏi hoạt động trong bóng tối, cởi bỏ chiếc áo phẫu thuật màu trắng đang mặc, nhảy khỏi bục cao , vặn cổ của các nhà nghiên cứu cấp cao.
Bọn họ đều chết trong một hơi thở, ngọn lửa thiêu đốt biến mọi nỗ lực nghiên cứu của bọn họ thành tro bụi ngay lập tức, nhưng nó còn chư đủ- bọn nhà nghiên cứu trong căn phòng này có trí nhớ vượt trên cả đó, theo thẩm quyền của họ, thông tin không chỉ được lưu trữ trong máy tính dưới dạng dữ liệu mà còn trong tâm trí bọn họ.
Vì vậy nếu Yoko muốn chấm dứt tất cả những điều này thì nhóm người này buộc phải bị tiêu diệt tòn bộ.
Yoko nhắm mắt lại hạ gục những người có vũ khí trên tay, chẳng bao lâu sau, tay cô nhuốm đầy máu.
Ngọn lửa do máy móc hỏng dần dần đốt cháy dây cáp trong phòng nghiên cứu, dòng điện và khí gas rò rỉ ra ngoài nhiều hơn, Yoko cảm nhận được sự hỗn loạn và máu trong phòng, sau khi cảm thấy căn phòng không thể chịu đựng được nữa , cô nhanh chóng trốn thoát qua khe hở trên cánh cửa sắt.
Cô ấy đã thiết lập thành công đưa mọi thứ trở về con số 0.
Yoko nhìn hai mũi kim gây mê đang cắm vào bắp chân cô, nó là kết quả cho sự sơ suất vừa rồi , nhưng không sao cả, dù sao "nhiệm vụ" còn lại của cô chỉ là giải cứu.
Đưa tay rút ra hai chiếc kim từ chân mình , không chút do dự rồi chạy vào bóng tối.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro