
Chương 1. Chiếc gương trong hẻm tối
Khi cuộc chiến tàn lụi, biệt thự Malfoy phô bày sự trống rỗng đến ghê người. Không gian quá đỗi rộng lớn, đến nỗi dường như ngay cả tiếng thở dài khe khẽ cũng bị các bức tường đá cẩm thạch thu giữ rồi trả lại, vang vọng mãi không dứt. Draco không thể chịu nổi những bức tường lạnh lẽo phản chiếu ánh trăng bạc, chúng không ngừng thì thầm, ám chỉ những lỗi lầm sâu thẳm mà anh vĩnh viễn không thể tẩy xóa.
Một buổi chiều, trong lúc lang thang vô định giữa Hẻm Knockturn u ám, bước chân Draco dừng lại trước một tiệm tạp hóa nhỏ không hề có bảng hiệu. Một làn hơi lạnh mang theo mùi bạc cháy và bụi phép thuật cũ kỹ lọt ra từ bên trong, như một lời mời gọi thầm kín. Giữa đống vật phẩm kỳ dị chất chồng, một tấm gương soi nhỏ, phủ lớp bụi dày cộm, thu hút ánh mắt anh mãnh liệt. Khung gương bằng bạc đã ngả màu, được khắc chạm những ký tự cổ xưa bí ẩn. Khi Draco khẽ chạm tay vào, kim loại lạnh buốt như băng... nhưng điều kinh ngạc là, phản chiếu trong đó không hề là gương mặt của anh.
Đó là một người khác. Một đôi mắt rực sáng lấp lánh như sương đêm đọng trên lưỡi kiếm, và một giọng nói vang lên nhẹ nhàng như hơi thở thoảng qua:
"Cuối cùng, ngươi cũng đã tìm thấy ta."
Draco giật mình lùi lại theo bản năng, nhưng ánh mắt anh bị hút chặt, không thể rời đi. Trong lòng gương, bóng hình ấy mỉm cười – một nụ cười ẩn chứa điều gì đó giao thoa giữa lời mời gọi ngọt ngào và sự nguy hiểm chết người.
"Ta là ai ư?" – Tinh linh trong gương nghiêng đầu, mái tóc ánh bạc huyền ảo lay động như làn sóng ma thuật bị phong ấn. – "Ta là ký ức chắt lọc của vô số linh hồn đã từng soi mình trong tấm gương này. Và giờ đây, có vẻ như ngươi là chủ nhân mới."
Từ ngày hôm đó, tấm gương bí ẩn được cất giữ trong phòng Draco. Ban đầu, nó chỉ là một sự tò mò, nhưng dần dà, nó trở thành một thói quen không thể thiếu. Tinh linh ấy lắng nghe vô điều kiện, và thì thầm những điều mà Draco không bao giờ dám hé môi với bất kỳ ai khác. Và cứ mỗi đêm, ánh sáng lờ mờ từ gương lại lan rộng thêm một chút, soi rõ một phần linh hồn mà anh đã đinh ninh rằng nó đã hóa đá từ rất lâu.
Nhưng cũng chính sự gần gũi ấy đã khiến Draco dần nhận ra sự thật đau lòng — mỗi khi tinh linh trong gương cất tiếng cười, phản chiếu chính mình của anh lại mờ đi, tan nhạt hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro