Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Xung Sát Đỏ Trắng: Anh để tôi chen vào quan tài của anh một lát!

Ba người chơi theo sát Kỳ Vô Uyên vào căn phòng nhỏ cũng nghe thấy âm báo điện tử trong đầu họ.

Chỉ có điều, khác với Kỳ Vô Uyên, âm báo điện tử nhắc nhở ba người họ đều là "thành công đánh dấu lần đầu tiên".

Lý Quyền không nghe thấy thông báo rằng hắn ta là người chơi "đánh dấu thành công đầu tiên", chỉ nghĩ rằng trong lúc hỗn loạn, Vương Tuyết hoặc Triệu Tấn Minh, những người bị hắn ta đẩy vào phòng nhỏ trước, vô tình trở thành người chơi đánh dấu thành công đầu tiên.

Lý Quyền không kịp nghĩ nhiều, hắn ta lập tức đóng sập cánh cửa đá lại, chặn những con ám quỷ đang đuổi theo họ ở bên ngoài.

Hắn ta dựa lưng vào cánh cửa, dùng thân mình chống lại những cú va chạm của lũ ám quỷ.

Mãi cho đến hơn mười phút sau, những cuộc tấn công bên ngoài mới miễn cưỡng dừng lại, Lý Quyền từ từ thả lỏng sức lực, trượt thẳng xuống đất.

Kỳ Vô Uyên cố gắng hít thở đều, nhưng trong căn phòng nhỏ tích tụ quá nhiều bụi bẩn, cậu không thể kìm được tiếng ho.

Những cơn ho dữ dội khiến cơ thể rung lên, Kỳ Vô Uyên có thể cảm thấy máu đang rỉ ra từ vết thương ở lưng, dính dớp nhớp nháp.

Vết bùa máu trên cổ tay nóng bỏng kinh người, biểu thị tâm trạng của chủ nhân nguồn máu lúc này.

Ha, đúng là dễ nổi nóng.

Kỳ Vô Uyên sờ ra phía sau, tay dính đầy máu trên lưng.

Là do cậu bị Trần Diệp tấn công khi đang mò mẫm cánh cửa đá mà không kịp né tránh.

Vết thương ở lưng chảy máu không ngừng, chỉ cần chạm nhẹ cũng đau nhói.

Kỳ Vô Uyên cởi chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, chiếc áo sơ mi đen khiến dáng người cậu càng thêm mảnh mai, vòng eo thon gọn toát lên vẻ mong manh dễ vỡ.

Cậu tùy tiện ném chiếc áo khoác ngoài cho Triệu Tấn Minh đang ở gần nhất: "Giúp tôi một tay."

Lúc này, Triệu Tấn Minh mới phát hiện Kỳ Vô Uyên bị thương, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh.

Đột nhiên bị Kỳ Vô Uyên gọi, cậu ấy luống cuống nhận lấy chiếc áo khoác ngoài mà Kỳ Vô Uyên ném cho.

"Xé nó ra."

Triệu Tấn Minh lập tức phản ứng lại, cậu ấy muốn xé chiếc áo trên tay thành những mảnh vải, nhưng cậu ấy xé mấy lần bèn ngượng ngùng nhận ra sức mình không thể xé được chiếc áo.

"Dùng cái này đi."

Lý Quyền quẹt qua mã vạch trên cổ tay một cái, biến ra một cuộn băng gạc và một chai thuốc xịt cầm máu đưa cho Kỳ Vô Uyên.

Lúc này Lý Quyền đã hiểu ra, nếu không có sự giúp đỡ của NPC Kỳ Vô Uyên này, hắn ta đã sớm trúng kế của Văn Dao, tổn thất không biết sẽ thảm hại hơn bây giờ bao nhiêu.

Hắn ta cũng không còn cho rằng Kỳ Vô Uyên chính là boss của phó bản nữa.

Trong phó bản không phải không có những NPC quan trọng sẽ giúp đỡ người chơi hoặc cần người chơi giúp đỡ.

Lý Quyền cũng có chút đầu óc, tân nương đặc biệt này giúp đỡ họ trong phó bản, phần lớn cũng là nạn nhân của cái thứ hôn nhân ma quái này.

Rất nhiều cốt truyện của những câu chuyện ma đều là như vậy.

Hơn nữa, từng hành động của Kỳ Vô Uyên trong phòng đá vừa rồi đã khiến Lý Quyền càng thêm coi trọng cậu.

Điều cấp bách là phải nhanh chóng moi móc thông tin từ NPC này, đừng để người duy nhất biết nội tình của ngôi làng chết đi.

Hơn nữa, lúc này họ đã đến điểm đánh dấu đầu tiên, chắc chắn sẽ có những thử thách sau khi đánh dấu.

Ngay cả khi không nhận được sự giúp đỡ của Kỳ Vô Uyên, cũng có thể kéo cậu ra làm vật thế thân trong tình huống nguy hiểm.

Lúc này, trong phòng livestream của Kỳ Vô Uyên, khán giả ngày càng nhiều.

Những người đầu tiên khẳng định cậu không sống sót quá năm phút đã sớm cắn răng bỏ đi một cách lén lút.

Với gói quà hỗ trợ người mới của hệ thống và sự gia tăng của khán giả, phòng livestream của Kỳ Vô Uyên đã leo lên top ba của [Khu kinh dị Trung Quốc - Khu vực người mới].

Sau khi chứng kiến một loạt thao tác của Kỳ Vô Uyên, khán giả đã vô thức có kỳ vọng về những hành động tiếp theo của cậu.

[Tôi đang có ý nghĩ này, liệu có khả năng nào, streamer thực sự rất giỏi không?]

[Hoặc có thể nào, nghề nghiệp thực tế của streamer vốn là một người huyền học?]

[Tôi vẫn không hiểu, làm sao cậu ấy lại không sợ boss vậy!]

[Tôi chỉ đứng trước boss thôi người đã không tự chủ được mà run rẩy rồi T T]

Có những bình luận khen ngợi say sưa, tự nhiên cũng có những bình luận không vừa mắt.

[Người mới này vận may thật tốt nhỉ.]

[Tôi thừa nhận streamer giả vờ ngầu rất tốt, nhưng đừng quên cậu ta còn phải đóng vai tân nương, chỉ lo giả vờ ngầu đến lúc đó xem mức độ thiết lập nhân vật sụp đổ của cậu ta sẽ ra sao.]

[Đừng quên có rất nhiều streamer vì muốn nổi bật mà cuối cùng thiếp lập nhân vật đã sụp đổ.]

Triệu Tấn Minh ngượng ngùng trả lại chiếc áo cho Kỳ Vô Uyên, sau khi phát hiện cậu bị thương ở lưng, chủ động nói: "Hay là tôi giúp cậu bôi thuốc nhé?"

Trước mặt những người chơi khác, cậu ấy lại không dám gọi Kỳ Vô Uyên là đại ca một cách công khai.

Kỳ Vô Uyên nhìn cậu ấy một cách dò xét, sau khi xác nhận lại những thứ Lý Quyền đưa không có vấn đề gì, bèn lấy băng gạc và nhanh chóng tự băng bó vết thương.

Triệu Tấn Minh bị bỏ qua, ôm áo đứng tại chỗ càng thêm ngượng ngùng.

Vẫn là Lý Quyền không chịu nổi mà gọi cậu ấy lại.

Thuốc của Lý Quyền thực sự rất hiệu quả, Kỳ Vô Uyên vừa băng bó xong đã cảm thấy tốt hơn nhiều.

Bây giờ vấn đề chính là làm sao họ có thể ra ngoài.

Bên ngoài căn nhà nhỏ toàn là ám quỷ, quay lại đường cũ chắc chắn là không được.

Nhưng căn nhà nhỏ mà họ đang ở, sau khi Lý Quyền lấy đèn pin ra chiếu sáng thì có thể nói là nhìn một cái là thấy hết, một căn phòng đá nhỏ vuông vắn, nhìn một lượt không thấy gì cả.

Lý Quyền vẫn không dám thả lỏng.

Hắn ta kể về thiết lập điểm đánh dấu của phó bản cho hai người mới nghe, bây giờ không cần giấu giếm nữa.

Sau khi đánh dấu chắc chắn sẽ gặp phải một đợt khủng hoảng phó bản.

Và để tránh người chơi gian lận, những khủng hoảng thường xuất hiện sẽ không lặp lại những gì người chơi đã trải qua trong phó bản trước đó.

Nói cách khác, họ sẽ không bị ám quỷ đuổi giết nữa.

"Vậy nên chúng ta chắc chắn còn những con đường khác để ra ngoài, trong căn phòng này nhất định có những cơ quan khác."

Lý Quyền cau mày: "Nhưng những gì sắp xảy ra chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm."

"Mọi người hãy theo sát tôi."

Lý Quyền cũng không có thêm đạo cụ nào để đưa cho hai người mới.

Hắn ta trực tiếp nói ra chuyện điểm đánh dấu trước mặt Kỳ Vô Uyên.

Lý Quyền biết rằng khi giải thích thông tin về phó bản như thế này, hệ thống sẽ mở đặc quyền thích hợp để NPC không nghe thấy.

Kỳ Vô Uyên ngồi bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, khi nghe lời của Lý Quyền lông mi khẽ run rẩy vài cái.

[Cười chết mất thôi, streamer: Hóa ra còn có tin tức này sao?]

[Ha ha ha ha, Lý Quyền không ngờ lời hắn ta nói đều bị streamer nghe hết rồi.]

Hóa ra là vậy.

Kỳ Vô Uyên đã hiểu tại sao cậu đột nhiên gặp khủng hoảng trong phòng khách trước đó.

"Anh Quyền, quan... quan tài..."

Đột nhiên, Vương Tuyết kéo vạt áo của Lý Quyền, hoảng loạn nói: "Nhìn kìa!"

Đôi mắt cô nàng đỏ hoe, chỉ tay vào một góc trong phòng.

Dưới ánh đèn pin, Vương Tuyết nhìn thấy sự bất thường ở góc đối diện cô nàng.

Góc dưới bên trái của căn phòng mà Vương Tuyết chỉ vào, đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ sẫm, mơ hồ có thể nhìn thấy đây là một cánh cửa.

Sự thay đổi đột ngột này khiến những người chơi cảnh giác cao độ, không dám đến gần.

Ban đầu Kỳ Vô Uyên không định quan tâm đến sự thay đổi trong phòng, cho đến khi mức độ thiết lập nhân vật sụp đổ của cậu đột nhiên tăng lên 10%.

Cậu vẫn mặt không đổi sắc, mức độ thiết lập nhân vật sụp đổ bắt đầu tăng liên tục.

12%... 13%... 15%

Kỳ Vô Uyên không thể không đứng dậy đi về phía cánh cửa đột nhiên xuất hiện đó.

Chỉ đến khi cậu đẩy cánh cửa màu đỏ sẫm này ra, mức độ thiết lập nhân vật sụp đổ mới ổn định trở lại.

Lúc này, mức độ thiết lập nhân vật sụp đổ của cậu là: 18%

Cả người Kỳ Vô Uyên âm thầm căng thẳng, vừa chú ý đến những khủng hoảng có thể tồn tại bên ngoài cánh cửa, vừa cố ý nói một cách thoải mái với những người chơi: "Con người muốn tránh tai họa, thực ra có một câu nói là tránh ba không tránh bảy."

(*) Câu tục ngữ này khuyên người ta nên giải quyết vấn đề một cách cẩn thận, tỉ mỉ, đừng bỏ qua những điều nhỏ nhặt vì chúng có thể phát triển thành những vấn đề lớn hơn trong tương lai.

Là một ông chủ của một cửa hàng đồ tang lễ, Kỳ Vô Uyên nhớ rất nhiều phong tục và điều cấm kỵ.

Làm cái nghề này, không sợ biết nhiều, chỉ sợ biết ít.

Lời này của cậu bề ngoài là nói cho những người chơi nghe.

Nhưng có thể cảm nhận được toàn bộ không khí trong mật thất đều hơi ngừng lại sau khi Kỳ Vô Uyên nói xong.

Mức độ thiết lập nhân vật sụp đổ: 20%

Đột nhiên tăng thêm hai phần trăm.

Hóa ra đây là những lời không thể nói ra.

Kỳ Vô Uyên thấy tốt thì dừng, quay sang nói với những người chơi: "Đi theo đi."

Coi như đã xác nhận không có nguy hiểm sau cánh cửa.

Những người chơi cũng không tiện hỏi Kỳ Vô Uyên "tránh ba không tránh bảy" là gì.

Lý Quyền nói với Triệu Tấn Minh: "Tôi đi trước, Vương Tuyết đi giữa, cậu đi sau cùng được không?"

Triệu Tấn Minh gật đầu, hai người bảo vệ Vương Tuyết ở giữa, cũng theo vào cánh cửa đột nhiên xuất hiện và thỉnh thoảng phát ra ánh sáng đỏ sẫm này.

Sau khi vào cánh cửa, mấy người họ đi xuống một đoạn đường, rồi lập tức đến một không gian mới.

Lúc này, cánh cửa phía sau những người chơi tự động đóng lại.

Nhưng lúc này, ba người chơi không ai chú ý đến cánh cửa phía sau, tất cả họ đều bị cảnh tượng trong không gian này làm cho choáng váng!

Mật độ ít nhất hàng nghìn quan tài trải rộng trong không gian rộng lớn, đây là một nơi còn lớn hơn cả phòng đá có tượng Thần Núi lúc nãy.

Mặc dù nơi này không cao bằng phòng đá lớn trước đó, nhưng nhìn qua thì thấy toàn bộ mật thất rộng lớn vô cùng, diện tích rộng lớn không thấy điểm cuối, rõ ràng là toàn bộ hang động đã bị đào rỗng.

Trong không gian rộng lớn, hàng nghìn quan tài được sắp xếp gọn gàng, nhìn thoáng qua, phát hiện ở đây có tổng cộng ba màu quan tài: đen, đỏ, và gỗ tự nhiên.

Nhiều quan tài như vậy hoàn toàn đủ cho dân số một ngôi làng!

Toàn bộ không gian tràn ngập một thứ khí tử mục khiến người sống vô cùng khó chịu, như thể lập tức bị kéo vào quốc gia của người chết.

Lý Quyền không kìm được hét lớn với Kỳ Vô Uyên: "Tại sao ở đây lại có nhiều quan tài như vậy?"

Một luồng khí lạnh ập đến, nguy hiểm dữ dội tràn ngập trong lòng Lý Quyền, rõ ràng nơi này không có bất kỳ quái vật nào, chỉ là một đống quan tài mà thôi.

Phạm vi chiếu sáng của đèn pin ngày càng nhỏ lại.

Tiếng kêu lớn của Lý Quyền truyền đến những nơi mà ánh sáng không thể tìm thấy thì bị nuốt chửng, trong không gian rộng lớn không nghe thấy bất kỳ tiếng vọng nào.

Nỗi sợ hãi kỳ lạ dựng tóc gáy lan truyền giữa những người chơi.

Ngay cả Kỳ Vô Uyên lúc này cũng vô cùng khó chịu, mắt hơi đỏ hoe.

Một giọng nói vang lên trong đầu Kỳ Vô Uyên.

"Nhìn xem, bây giờ cậu thảm hại thế nào, đã chảy nhiều máu như vậy."

"Cố gắng kiềm chế bản thân làm gì, để chúng ta ra ngoài không phải tốt hơn sao?"

"Dùng sức mạnh của mình có gì sai?"

"Chỉ là một đám cô hồn dã quỷ, không có chúng ta mà cậu lại thảm hại như vậy."

Kỳ Vô Uyên thất thần trong chốc lát, sau đó nhanh chóng nói trong lòng: "Cút đi."

Màu đỏ ở khóe mắt Kỳ Vô Uyên từ từ biến mất, lúc này Lý Quyền cũng phát hiện ra điều bất thường.

Mắt của Triệu Tấn Minh và Vương Tuyết đã chuyển sang màu đỏ sẫm, và đang dần chuyển sang màu sắc tươi hơn.

Vương Tuyết liên tục cào cấu cánh tay mình, sức lực ngày càng lớn. Triệu Tấn Minh cố gắng kiểm soát hành vi của mình, nhưng lòng bàn tay đã bị móng tay đâm chảy máu và sắp không thể chịu đựng được nữa.

"Sao lại thế này!"

Kỳ Vô Uyên hít một hơi, không để ý đến những thứ khác, cậu nói với Lý Quyền: "Vào trong quan tài đi."

"Quan tài màu đỏ đều là dùng cho những người già chết vì tuổi già, anh hãy đưa họ vào quan tài màu đỏ."

"Mỗi người một quan tài, đừng cho nhiều hơn."

Kỳ Vô Uyên nói thêm: "Nếu không còn quan tài màu đỏ thì vào quan tài màu gỗ tự nhiên!"

Nói xong, cậu không còn sức để để ý đến tình hình bên Lý Quyền nữa.

Trong lúc hoảng loạn, chiếc đèn pin trên tay Lý Quyền rơi xuống đất.

Kỳ Vô Uyên quay người, cố gắng đẩy chiếc quan tài màu vàng duy nhất trong không gian và chui vào.

Cậu nằm xuống, cố gắng hết sức đóng nắp quan tài lại, kịp trước khi ánh đèn pin bị bóng tối không thể diễn tả nuốt chửng.

Kỳ Vô Uyên vừa đóng nắp quan tài đã cảm nhận được luồng âm khí quen thuộc.

Cậu vội vàng nói với Trần Diệp: "Anh để tôi chen vào quan tài của anh một lát!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro