Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78. Ải 6(8): Nó không nỡ

Cả người nhà tài phiệt đều sững sờ.

Thành thật mà nói, trước khi nói dối, hắn đã tưởng tượng ra vô số khả năng. Dù là tình huống tệ nhất, với sự thông minh của Lục Thanh Gia, hắn sẽ bị vạch trần ngay tức khắc cũng chẳng phải chuyện không thể.

Những điều đó hắn đều đã chuẩn bị tâm lý để chấp nhận.

Tưởng rằng phản ứng của đối phương cùng lắm chỉ là nghi ngờ, không tin thôi chứ? Hắn còn chuẩn bị sẵn mấy bộ lời giải thích, để ứng phó với từng câu chất vấn sắp tới của Lục Thanh Gia.

Đây đều là kết quả của cả đêm suy tính, hắn đã xem xét mọi yếu tố: Thẩm mỹ, xu hướng tính dục, mức độ bảo thủ, phong cách hành xử của Lục Thanh Gia,...

Chỉ duy nhất không ngờ tới là đối phương ở bên ngoài đã có nhân tình rồi! Và nghe xem cậu vừa nói gì cơ chứ?

Ý là bản thân cậu cũng biết chuẩn mực đạo đức của mình thấp đến mức có thể sẵn sàng giả vờ, chơi đùa tình cảm người khác vì lợi ích sao?

"Cậu... cậu... cậu nói gì cơ? Ngoại... ngoại tình á?" Đầu óc nhà tài phiệt hoàn toàn tê dại.

Lục Thanh Gia chỉ nhìn hắn một lúc lâu, rồi mỉm cười: "Xem ra cậu vẫn còn hiểu tôi quá nông. Đến chút chuyện này cũng không chấp nhận nổi, vậy thì chắc chắn cậu không phải người tôi ngoại tình cùng rồi."

Sau đó cậu liếc quanh, phát hiện mình đang ở trong một phòng ngủ xa hoa, nếu ở khách sạn năm sao, thì cũng là kiểu phòng tổng thống, giá khởi điểm ít nhất 18.888 một đêm.

Hiện tại, Lục Thanh Gia đã khôi phục ký ức đến ngày hôm kia, tức là đoạn cậu lên tàu đến trung tâm giới thiệu việc làm và nhận ra có thể tồn tại điểm lưu.

(*)Điểm lưu: Khi được sử dụng trong tiểu thuyết, đặc biệt là các thể loại xuyên không, hệ thống, hoặc vòng lặp thời gian, nó thường ám chỉ một điểm mốc mà nhân vật có thể "quay trở lại" hoặc "lưu giữ" ký ức/thành quả, tương tự như việc lưu game để làm lại nếu mọi thứ không suôn sẻ.

Nhưng ký ức của ngày hôm qua thì lại bị xóa sạch. Tuy vậy, 'con số 0' và 'con số 1' là hai khái niệm khác nhau.

Trước đây, khi ký ức hoàn toàn trống rỗng, cậu vẫn có thể lần mò ra manh mối. Nay đã có một phần ký ức trước đó, lập tức có thể suy luận được rất nhiều điều.

Ví dụ, hiện tại chắc chắn không phải là buổi tối sau ngày phỏng vấn đầu tiên, chắc chắn hôm qua cậu đã bố trí sẵn nhiều việc.

Trên người cậu chắc hẳn có ghi chép và kế hoạch rất chi tiết, ví dụ như kẻ ngốc trước mắt đây.

Dù trông đầu óc hơi có vẫn đề, nhưng có lẽ hôm qua hai người đã đạt được mức độ tin tưởng nhất định. Ít ra, nhìn theo hướng hành động hiện tại, cậu đang tin tưởng đối phương.

Vì vậy, Lục Thanh Gia ngồi dậy, hỏi: "Nói đi, cậu muốn báo cho tôi điều gì?"

Còn tên tài phiệt kia thì trong chưa đầy 24 tiếng, thế giới quan của hắn đã liên tiếp sụp đổ.

Trước là người phụ nữ hắn cực kỳ hứng thú lại lấy hàng ra còn to hơn cả hắn, sau là phát hiện đối phương đã sớm có người yêu rồi.

Hắn đã âm thầm nghĩ rằng, "đàn ông thì có sao đâu, thử cũng được mà," một chân đã bước ra khỏi tủ rồi, ai ngờ giờ lại bị bảo không có cửa.

(*)Một chân bước ra khỏi tủ: 一只脚踏出柜门 (yī zhī jiǎo tà chū guì mén), "柜门" (guìmén) là "cánh cửa tủ", cụm từ này là cách dịch trực tiếp của "step out of the closet" (bước ra khỏi tủ kính), nghĩa là công khai xu hướng tính dục (come out).

À không, vẫn còn đó, suất dự bị chẳng hạn?

Nhà tài phiệt tức giận, mắt đỏ hoe, trừng Lục Thanh Gia mà oán trách: "Cậu đã có người rồi? Đã có người rồi thì dựa vào cái gì mà đến trêu chọc tôi?"

Lục Thanh Gia chưa kịp trả lời, hắn đã gào lên tiếp: "Phụ nữ thì có gì tốt? Lề mề, lại nhát gan, cậu suốt ngày liều mạng trong trò chơi thế kia, cô ta chịu nổi chắc?"

"Đừng vì ảnh hưởng môi trường sống từ nhỏ mà quen theo lối mòn! Hôm qua hai ta nói chuyện vui như thế cơ mà, cậu không định cân nhắc thử xem đàn ông thế nào à?"

Lục Thanh Gia: "...?"

Không ngờ tên này còn ngốc hơn cậu tưởng, nhưng đến giờ Lục Thanh Gia cũng hiểu ra, chắc hôm qua cậu đã giả gái, lừa gạt hắn bằng cách mặc váy biến đổi giới tính.

Nếu không thì không thể giải thích tại sao đối phương lại theo bản năng cho rằng người yêu của mình là nữ. Suy luận ngược lại thì điều đó có nghĩa là ngay từ đầu mình đã không xuất hiện với thân phận nam giới để khiến tên này nảy sinh ý đồ xấu, và tên này ước chừng trước đây cũng toàn hẹn hò với phụ nữ.

Thành thật mà nói, nếu thực sự quan tâm đến đàn ông, thì sẽ rất dễ dàng nhìn ra Lục Thanh Gia là loại người có xu hướng nào.

Lục Thanh Gia liền nói: "Nhưng tôi đâu có nói người ở nhà tôi là phụ nữ đâu."

"Đừng quá tin tưởng vào xu hướng của mình, tôi nói thật, có khi sự thay đổi cũng chỉ trong một khoảnh khắc thôi——" Nhà tài phiệt còn đang luyên thuyên thì nghe đến câu này, miệng hắn há hốc, cứng đờ, nói không nên lời.

"Đàn... đàn ông? Cậu thật sự thích đàn ông à?"

Gương mặt nhà tài phiệt lập tức nở nụ cười phấn khích, dù có lời muốn nói cũng không dám thốt ra.

Thay đổi xu hướng tình dục thì khó thật, nhưng cướp người yêu nhà người khác thì đâu có khó đến thế?

Thấy Lục Thanh Gia không muốn dây dưa thêm, nhà tài phiệt cũng hoàn hồn, nếu cứ bị kẹt ở đây mãi thì có chuyện gì cũng vô ích.

Hắn liền làm theo lời dặn của Lục Thanh Gia hôm qua, kể lại từ lúc lần đầu gặp cậu cho đến những việc hai người đã cùng làm sau đó.

Nghe xong, Lục Thanh Gia quả nhiên xác nhận rằng hôm qua mình đã giả gái, trong lòng còn hơi tiếc là không kịp chụp lại tấm hình nào, dù sao lúc đó điểm lưu dữ liệu cũng đã trôi qua rồi.

Hiện giờ cậu vẫn giữ được ký ức của ngày đầu tiên, cộng thêm thông tin về việc lẻn vào dinh thự mà nhà tài phiệt vừa kể, như vậy chỉ còn thiếu phần ký ức của nhiệm vụ giai đoạn hai mà thôi.

Lục Thanh Gia lục trong túi áo, lấy ra vài phong thư. Hai phong đầu tiên toàn trống trơn hoặc chỉ có mấy dòng ký tự rối loạn, điều này cậu cũng không lấy làm lạ.

Nếu cậu đã xác định được điểm lưu, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để thử nghiệm cách ghi chép thông tin sao cho vừa nhanh vừa chi tiết nhất.

Rõ ràng, hai bức thư đầu chỉ là dạng ghi chép đơn giản hoặc mật mã phổ thông, dễ hiểu.

Bức thư thứ ba thì còn nguyên vẹn, bên trong là một chuỗi dài các con số, mỗi cặp số được đặt trong ngoặc đơn.

Nhà tài phiệt thấy vậy liền hỏi: "Cái này là gì thế?"

"Là thư tôi để lại cho chính mình." Vừa nói, cậu vừa nhớ lại nội dung cuốn sách đã ghi chép hồi trước, rồi đối chiếu từng cặp số theo hàng và cột trong sách, chẳng mấy chốc đã giải mã xong.

"Thì ra là thế, xưởng tượng sáp."

Nói rồi, cậu khẽ vung tay, một giọt sáp rơi lên cây nến thơm trên tủ đầu giường. Giọt sáp ấy lập tức khiến ngọn nến tan chảy, và Lục Thanh Gia có thể dễ dàng điều khiển nó theo ý muốn.

Đó chính là năng lực cậu đoạt được từ gia đình ông chủ sau khi tiêu diệt bọn họ, cùng với phần sáp nóng chảy còn sót lại mà cậu đã vét sạch trong nồi hơi trước khi rời đi.

Nhà tài phiệt nhìn thấy, cảm thán: "Cậu đúng là đi đến đâu cũng vớ được chỗ tốt, như con gà đường ấy, đi đến đâu cũng phải kiếm chút lợi lộc về cho mình nhỉ."

(*)Gà đường - 糖公鸡 (táng gōngjī): Đây là một cách gọi lái của cụm 铁公鸡 (tiě gōngjī), có nghĩa là con gà sắt (người keo kiệt, bủn xỉn). Việc thay "sắt" (铁) bằng "đường" (糖) có thể là một cách nói hài hước/chế giễu nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩa cốt lõi vẫn là: người cực kỳ keo kiệt, không bao giờ chịu mất mát một chút lợi lộc nào.

Lục Thanh Gia mỉm cười: "Cũng hết cách rồi, tôi là thường dân, vốn liếng đều phải tự tích góp cả thôi."

Nhà tài phiệt cầm tờ giấy ghi dãy số lên, nhướng mày nói: "Cái này trông giống kiểu mật mã tôi từng dùng ấy. Cậu xem, có phải chúng ta rất có duyên không?"

Lục Thanh Gia nói: "Đúng như tôi dự đoán, chỉ cần thông tin lưu lại không quá trực tiếp thì về cơ bản đều có thể giữ nguyên được."

"Nếu không như thế thì đã chẳng có nhiều người chơi vượt qua được đến những vòng sau. Chỉ riêng hai vòng đầu thôi cũng đủ mài chết phần lớn người rồi."

Nghe vậy, nhà tài phiệt liền hứng thú: "Ồ? Cậu còn có dự tính chặt chẽ hơn à? Nói tôi nghe xem nào?"

Lục Thanh Gia lấy ra một gói giấy từ trong không gian, bên trong là một thiết bị nghe lén siêu nhỏ, chỉ cỡ một chiếc khuy áo, nhưng giờ đã vỡ thành mấy mảnh.

Nhà tài phiệt kêu lên: "Trời ạ! Nếu không phải bức thư mật mã kia còn giữ lại được, thì vụ này mà 'lật xe' thì mất mặt lắm đó."

Thông minh như vậy mà lại sơ suất trong khâu bảo quản vật chứng.

Lục Thanh Gia khẽ cười khẩy: "Nếu vật đó vẫn còn nguyên vẹn, e rằng nội dung bên trong chưa chắc đã được giữ lại đâu."

Ngay sau đó, viên khuy trên vòng tay cậu lóe sáng, năng lực của của cậu ruột cậu được kích hoạt, chiếc máy nghe lén lập tức trở lại nguyên trạng.

"Tôi tự mình giẫm nát nó đấy." Lục Thanh Gia nói: "Chỉ có những công cụ truyền tin đã mất đi giá trị mới có thể tránh được hệ thống quét ra. Hơn nữa, bản thân tôi cũng không biết trong đó chứa gì, nên hệ thống càng không thể dò ra từ nhận thức chủ quan của tôi."

"Cho dù quy tắc của đối phương có nghiêm ngặt đến đâu đi nữa, thì cũng phải để lại một chút kẽ hở để lợi dụng. Nếu không, quy tắc sẽ hoàn toàn mất cân bằng, và cái thứ đó cũng không có tư cách để giao nhiệm vụ cho người chơi nữa."

Nhà tài phiệt nghe vậy, không khỏi thán phục sự cẩn trọng của cậu.

Đừng nói là hiện tại, chỉ với cách tư duy này thôi, dù lỗ hổng có nhỏ đến mấy, người này cũng có thể tìm ra cách móc lấy thông tin mình cần.

"Đây là thiết bị nghe lén tôi giấu trên người ông chủ xưởng tượng sáp trong lúc nói chuyện." 

Lục Thanh Gia tiếp lời: "Tất nhiên tôi không thể chắc rằng họ sẽ nói ra điều gì có ích cho việc sắp xếp lại thông tin, nhưng dựa trên năng lực và vật phẩm lấy được từ họ, cộng với những gì nghe được, tôi có thể suy ra tình hình, phản ứng của bản thân lúc đó, và kết hợp với kết quả hiện tại, như vậy chẳng khó để nắm rõ toàn bộ chuyện đã xảy ra hôm qua."

Quả nhiên, sau khi máy nghe lén được khôi phục, bên trong truyền ra giọng nói của gia đình ông chủ, họ đang quan sát Lục Thanh Gia và nhóm của cậu qua tượng sáp. Khi thấy cậu đã phân tích đến mức đó, họ lập tức quyết định dựng một vụ án mạng giả để đánh lạc hướng, nhằm cản trở bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.

Nghe xong toàn bộ nội dung, Lục Thanh Gia gần như đã nắm trọn bức tranh toàn cảnh.

Ngay lúc đó, giọng hệ thống vang lên, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Chúc mừng người chơi Lục Thanh Gia, đã mở khóa ký ức của ngày thứ hai."

Lập tức, toàn bộ ký ức của ngày hôm qua được truyền trở lại nguyên vẹn.

Lục Thanh Gia đứng dậy: "Trước tiên ăn sáng đã, ăn xong rồi làm việc."

Nhà tài phiệt nói: "Cậu đúng là thản nhiên thật. Biết không, bây giờ ký ức của hai ngày đều thoát khỏi quy tắc xóa bỏ, lại còn thử ra được cách lưu giữ thông tin hiệu quả, nói cách khác, cái bẫy cơ bản của phó bản này giờ chẳng còn tác dụng với cậu nữa."

"Người chơi như vậy, kế tiếp chắc chắn sẽ được hệ thống 'tiếp đãi' thật cẩn trọng. Nói thật, tôi e là cậu khó mà giữ được bình tĩnh."

Trong lúc hai người nói chuyện, bữa sáng được dọn lên. Phong cách sống của nhà tài phiệt vốn xa hoa, nên bàn ăn sáng cũng tinh tế và phong phú không kém.

Hôm qua bận rộn cả ngày chẳng kịp ăn gì, giờ được ăn một bữa thế này quả thực rất thỏa mãn.

Lục Thanh Gia mỉm cười: "Tại sao phải đợi nó đến 'tiếp đãi' tôi chứ?"

Nhà tài phiệt lập tức thấy điềm chẳng lành, rồi vội đi theo cậu ra ngoài.

Hai người đến gần nhà ga, nơi những người chơi cùng đợt với họ cũng đã bắt đầu hiểu rõ một phần tình hình.

Tuy họ chưa khôi phục ký ức, nhưng đã ý thức được rằng mình không phải vừa mới bước vào trò chơi.

Còn chưa kịp tính xem phải làm gì, thì đã thấy một người xuất hiện trước mặt, chính là Lục Thanh Gia.

Cậu đã dựa vào dấu ấn mình để lại trên người họ hôm qua, lần lượt tìm được từng người, và dẫn tất cả đến nhà ga.

Quả nhiên, mặc dù ngày hôm qua Lục Thanh Gia đã săn giết vô số người chơi bị kẹt lại trong dinh thự của nhà tài phiệt, nhưng đến lúc này, ký ức của tất cả mọi người vẫn bị xóa sạch. Họ tiếp tục nhận được thông báo nhiệm vụ và kéo nhau đến ga tàu để chờ tàu.

Lục Thanh Gia sau khi giải thích rõ ràng tình hình ngày hôm qua cho đội của mình, còn đưa ra bằng chứng xác thực, liền giao cho họ nhiệm vụ tập hợp tất cả người chơi có mặt trong ga. 

Dù ký ức hôm qua đã biến mất, nhưng khi bắt tay vào làm, ai nấy đều cảm thấy thuần thục như thể đây là chuyện đã làm vô số lần, nhẹ nhàng, quen thuộc đến lạ.

Còn Lục Thanh Gia và nhà tài phiệt thì đi thẳng đến văn phòng tổng quản lý nhà ga. Nhìn thấy hai người họ bước vào, các nhân viên bên trong lập tức tỏ ra cảnh giác.

Lục Thanh Gia lạnh nhạt nói: "Làm sao vậy? Không định đứng dậy chào mừng ông chủ mới của các người à?"

Mọi người trong phòng ngẩn người, Lục Thanh Gia thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế giám đốc, cười nói: "Tôi đoán sáng nay khi các người đến công ty, email đầu tiên nhận được chắc là thông báo thay đổi quyền sở hữu của công ty đường sắt."

"Để tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Lục Thanh Gia, từ giờ trở đi sẽ tiếp quản nơi này."

"Không thể nào! Công ty đường sắt sao có thể bị tư nhân mua lại?" Có người phản đối theo bản năng.

"Có gì mà không thể?" Lục Thanh Gia bật cười, giọng pha chút mỉa mai. 

"Một thế giới có vỏ bọc giả danh hiện thực, nơi kẻ cầm quyền chỉ biết hút máu số ít người còn lại. Những chuyến tàu vĩnh viễn không bao giờ đến được điểm cuối, các người cứ nói tuân thủ quy tắc hiện thực, nhưng thực tế thì chỉ lo phục vụ cho tư lợi, mặc kệ tình trạng hỗn loạn của hệ thống. Chỉ trông chờ vào việc mọi người mất trí nhớ mà quên mất rằng công ty này vốn là một trò lừa bịp."

"Với loại công ty như thế này, muốn thu mua còn dễ hơn ăn bánh, lỗ hổng nhiều đến mức chẳng khác gì cả một cái rổ."

Dù phần lớn nhân viên vẫn chưa hiểu hết lời cậu nói, nhưng rõ ràng tên cầm đầu trong số họ là người do chủ nhân phó bản phái đến trông coi, dù sao nhà ga cũng là điểm khởi đầu của mọi người chơi, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng, làm gì có chuyện không có người giám sát.

Nghe đến đây, sắc mặt gã đó liền trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Gia.

Nhưng cậu chỉ nhấc chân đặt lên bàn, nhếch môi cười: "Tân quan nhậm chức phải đốt ba đống lửa, việc đầu tiên, tất nhiên là dọn sạch tay chân của chủ cũ."

(*)Tân quan nhậm chức phải đốt ba đống lửa: khi một người mới lên chức, họ sẽ nhanh chóng thực hiện một vài việc làm ban đầu để thể hiện quyền uy, năng lực và quyết tâm của mình, đồng thời thu hút sự chú ý của quần chúng.

"Này, nhanh lên? Anh bị sa thải rồi."

Người kia kinh ngạc, không tin nổi: "Cậu dám sa thải tôi? Dựa vào cái gì?"

Lục Thanh Gia nhướng mày, giọng đầy lười biếng: "Gọi vài bảo vệ tới, tiễn anh ta ra ngoài đi. Bộ phận nhân sự thanh toán tiền thôi việc cho anh ta. À mà khoan, trong thời gian anh ta quản lý, tàu hỏng liên tục, chẳng chuyến nào tới được đích, vậy còn đòi tiền thôi việc à? Người có tự trọng thì đã tự từ chức từ lâu rồi."

Sau đó, Lục Thanh Gia lại thong thả nói tiếp: "Điều thứ hai, chính là cho toàn bộ nhân viên nghỉ phép nửa năm." 

"Công ty đường sắt sẽ bước vào giai đoạn cải tổ kéo dài. Đừng lo, lương vẫn phát đều, phúc lợi không đổi, mọi người cứ yên tâm tận hưởng kỳ nghỉ này đi. Dù sao thì, một công ty đường sắt ngay cả việc đưa hành khách đến đích cũng không làm nổi, thật sự nên nghiêm túc tự kiểm điểm lại rồi."

"Còn điều thứ ba, cũng là quan trọng nhất." Cậu ném ra một tờ bản thảo bài phát biểu: "Cái này lát nữa phát sóng qua hệ thống loa của nhà ga."

"Dù hành khách chưa hiểu rõ vấn đề của chúng ta là gì, nhưng một doanh nghiệp có lương tâm thực sự thì phải dám đối mặt với lỗi của mình. Những kẻ chỉ biết che giấu sự thật để qua ngày đoạn tháng không xứng đáng để người khác đặt cược cả sinh mạng và tương lai của mình vào tay họ."

"Bắt đầu bằng lời xin lỗi, sau đó bồi thường lại toàn bộ chi phí đi tàu cho hành khách. Thế này chẳng quá đáng chứ?"

Tên quản lý đứng đầu cuối cùng cũng nhận ra ý đồ của cậu, hai mắt trợn to đầy phẫn nộ: "Cậu... cậu định tạo phản sao?! Dám hoàn lại tiền vé à?! Đừng hòng!"

Trong thế giới này, "tiền vé tàu" tất nhiên không phải dùng tiền hay điểm số để mua, mà là thông qua bảy lần cơ hội duy nhất mà người chơi nhận được sau khi bước vào phó bản. 

Mỗi lần mua vé đều phải dùng dấu vân tay để xác nhận, hết bảy lần thì tư cách người chơi cũng mất, biến thành NPC thường trú trong thế giới này.

Nếu Lục Thanh Gia hoàn lại vé tàu, tức là cậu đang trả lại cơ hội đã mất cho những kẻ từng phí phạm chúng, chuyện tốt thế này sao có thể cho phép được? Hơn nữa, với tình hình hiện tại, chỉ cần cậu nhúng tay, số người bị mắc bẫy ở cửa ải đầu tiên chắc chắn sẽ giảm mạnh.

Nhưng Lục Thanh Gia chẳng những không tức giận, mà còn khẽ gật đầu mỉm cười: "À, thì ra thật sự có thể hoàn lại à? Cảm ơn vì đã xác nhận."

"Cậu——"

Chưa kịp nói dứt câu, cả người gã ta đã nổ tung thành từng mảnh, bay tứ tán khắp phòng.

Là nhà tài phiệt ra tay. 

Lúc này tâm trạng hắn vốn chẳng tốt, lập tức ném ra vài câu kim phát sáng, đóng chặt từng phần thi thể của đối phương xuống sàn.

Hắn ngồi xổm xuống trước phần đầu người kia, nở nụ cười lạnh lẽo: "Hả? Hóa ra thứ này thật sự có thể hoàn lại à?"

"Thất sách thật đấy, tôi tính toán bao nhiêu, khắp nơi đi thu mua sản nghiệp để tăng quyền lực và lợi thế, cuối cùng lại sót mất mỗi chỗ này, hại ta bị kẹt ở cái nơi quỷ quái này lâu như vậy."

"Các người không thể làm vậy đâu." Gã kia vẫn còn cố nói: "Các người đang chơi đùa với kẽ hở của quy tắc, không chịu vượt ải nghiêm túc, nhất định sẽ bị phản phệ——"

Câu nói chưa dứt, miệng gã đã bị một khối bùn đen mà Lục Thanh Gia ném qua chặn lại.

Thi thể vỡ nát của tên quản lý công ty đường sắt bị Lục Thanh Gia thu vào trong không gian bùn.  Những người khác thấy vậy thì chẳng dám ho he nửa lời, lập tức tản đi làm việc theo chỉ thị.

Lúc này, trong sảnh chờ của nhà ga, đội của Lục Thanh Gia đã vạch trần danh tính thật của những người xung quanh, khiến tất cả kinh hoàng nhận ra: Gần như mọi người ở đây đều là người chơi, hoặc từng là người chơi.

Hơn nữa, cái gọi là "nhiệm vụ đến thành phố khác tìm trung tâm việc làm" hoàn toàn là trò bịp, là cái bẫy được tạo ra để giữ chân người chơi mãi trong thế giới này.

Ban đầu, nhiều người vẫn còn bán tín bán nghi. Nhưng ngay sau đó, hệ thống loa của nhà ga vang lên——

Tất cả người chơi đều thấy số lần mua vé của mình được khôi phục về bảy lần.

Có kẻ không tin, liền chạy ngay đến máy bán vé tự động kiểm tra và quả nhiên, con số đã thay đổi.

Những người vốn chỉ còn một hai lần cơ hội, sau khi đối chiếu với thông tin mà đội của Lục Thanh Gia cung cấp, mới nhận ra... họ chỉ còn cách việc biến thành NPC, bị giam vĩnh viễn trong thế giới này, đúng một bước chân mà thôi.

Nhận thức được việc đó khiến ai nấy toát mồ hôi, lạnh cả sống lưng.

Sau đó, điều tất yếu đã xảy ra, bùng nổ bạo loạn.

Những người chơi phẫn nộ bắt đầu đập phá toàn bộ nhà ga, sức tàn phá của những kẻ sở hữu năng lực siêu nhiên chẳng khác nào vũ khí hủy diệt, chỉ trong chốc lát, sảnh chờ, đường ray, và cả đoàn tàu đều bị phá hủy hoàn toàn.

Nhưng sau khi cơn giận qua đi, không ai biết làm thế nào để thoát khỏi thế giới này.

Nói một cách khác, người đã giải cứu tất cả khỏi tình trạng bị giam cầm chính là Lục Thanh Gia, và điều đó khiến cậu nắm trong tay quyền lực to lớn chưa từng có.

Cậu dùng ý niệm truyền âm, phát ra mệnh lệnh đến toàn bộ người chơi. Chẳng bao lâu sau, từng nhóm người nhanh chóng rời đi, nhà ga trở nên trống rỗng.

Điều đáng tiếc duy nhất là những người đã biến thành NPC không vì việc khôi phục số lần lên tàu mà lấy lại được ký ức của mình. Lục Thanh Gia tạm thời cũng không rõ, sau khi vượt qua phó bản này họ sẽ ra sao, nhưng cậu chẳng mấy bận tâm, trò chơi sẽ tự có cách sắp xếp.

Ra khỏi nhà ga, nhà tài phiệt vẫn thấy bực bội, liền hỏi: "Giờ chúng ta làm gì tiếp đây?"

Lục Thanh Gia đáp: "Tôi đã phá bỏ trung tâm việc làm, xóa sổ gần như toàn bộ người chơi mắc kẹt, giải tán những kẻ đã qua ải, rồi còn cho nổ tung nhà ga, tất cả đâu phải chỉ để nhất thời chiếm thế thượng phong trong quy tắc."

"Xét cho cùng, đây là thế giới của hệ thống. Dù có bị tê liệt tạm thời, không thể giao nhiệm vụ cho người chơi, thì chỉ cần có thời gian, nó vẫn có thể tái cấu trúc bộ quy tắc mới, rồi lại tiếp tục thu hoạch người chơi như cũ."

"Bây giờ cơ chế nhiệm vụ của nó tạm ngừng hoạt động, mà tôi lại phá giải được quy tắc số lần lên tàu và quy luật làm mới, nên điều nó muốn nhất bây giờ chính là loại bỏ tôi - cái tên đang phá đám này."

"Tuy nhiên, tôi vẫn khá tự tin." Lục Thanh Gia nói.

"Tự tin về điều gì?"

"Nó không nỡ giết tôi."

"Phụt! Cậu... này...?" Nhà tài phiệt có hơi cạn lời, nếu hắn là hệ thống, với kẻ đã gây rối và phá hoại đến mức này, nhất định sẽ giết không thương tiếc. Đó cũng chính là điều hắn đang lo lắng.

Nhưng Lục Thanh Gia lại có lý lẽ riêng: "Cậu không nhận ra à?"

"Những người bị biến thành NPC phần lớn đều là kẻ không qua nổi vòng đầu hoặc vòng hai."

"Nói một cách thực tế, những người chơi này có tư chất không cao, tiềm năng có hạn, giới hạn phát triển có thể nhìn thấy rõ ràng. Những người mà ngay cả bẫy ở ga tàu của cửa ải đầu tiên, được cho đến bảy cơ hội, cũng không thể phản ứng lại, thì về cơ bản cũng đã hết đường tiến trong các trò chơi sau này."

"Những người đó chẳng còn giá trị khai thác nào. Hệ thống chỉ việc vắt kiệt năng lực, điểm số, đạo cụ và linh lực của họ, rồi biến họ thành nền tảng để hoàn thiện thế giới, giá trị của họ đến đó là hết."

"Nhưng những người đã đạt đến giai đoạn cuối của phó bản, hoặc thậm chí có cơ hội vượt qua ngay ngưỡng cửa như cậu, nếu so sánh về sức mạnh tổng thể, thì quả thực trong toàn bộ phó bản hiện tại, năng lực và địa vị của những người chơi bị kẹt lại là tỷ lệ thuận với nhau."

Quả thật, trong số những người chơi bị kẹt lại, nhà tài phiệt đây là người có thực lực áp đảo nhất, tiếp theo là các ông chủ của những công ty hoặc nhà máy lớn, rồi đến quy mô trung bình, và cuối cùng là những người điều hành xưởng nhỏ, một sự phân cấp khá rõ ràng.

Nghe đối phương lại khen mình, nhà tài phiệt cảm thấy có chút đắc ý, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Lại nghe Lục Thanh Gia nói: "Rõ ràng là những người chơi bị loại sớm nhất đều bị rút cạn năng lượng, biến thành NPC, nhưng vì sao chỉ có các cậu - những người đi được càng xa - lại không bị đối phương xử lý như thế?"

"Nếu chỉ là để các người giúp họ làm việc xấu, chia sẻ nghiệp báo, thì tôi nghĩ không cần thiết đến mức này. Phải biết rằng, với năng lực như cậu, dù không có đám NPC gây rối ban đầu, cậu vẫn bị giữ lại. Điều đó chứng tỏ dù không tạo ra chuỗi sản xuất kiểu này, họ vẫn có thể giữ người lại."

"Ý tôi là, đối phương không nỡ."

"Không nỡ?"

"Bởi vì linh lực là thứ sản sinh liên tục không ngừng, như suối nguồn vậy. Giống như cậu, đối phương có thể khai thác theo định kỳ, nhưng cậu cũng có thể tự bổ sung nhanh chóng. Năng lực hiện tại của cậu có tỷ lệ thành công khi đột phá vào sân cao cấp ít nhất là tám phần mười , thậm chí sau khi vào sân cao cấp, cậu vẫn sẽ thể hiện tốt."

"Những người chơi ưu tú như vậy, chính là nguồn linh lực dồi dào vô tận, nên đối phương tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiêu diệt cậu."

Nhà tài phiệt sờ mặt, ngượng ngùng cười: "Ê ê! Cậu khen tôi thế này, tôi cũng thấy ngại, dù gì tôi vẫn chưa lên được cấp cao mà."

"Nhưng thật ra tôi cũng cố tình kìm lại, vì tôi biết nếu thực lực chưa ổn mà vội vào cấp cao thì chẳng có lợi gì cả."

Lục Thanh Gia gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."

"Nhưng không phải tôi tự đề cao mình, tư chất của tôi chỉ cao hơn chứ không thấp hơn cậu. Vậy thì theo suy luận tương tự, nếu mục đích của đối phương chỉ là khai thác linh lực của người chơi, tôi tin rằng họ sẽ không nỡ giết tôi dễ dàng như vậy đâu."

"Nhưng cậu cũng đừng vì thế mà cho rằng mình có thể cao gối mà ngủ yên." Nhà tư bản nói.

"Đúng là vậy, nhưng tôi thì quen chủ động ra tay trước. Cứ bị ép nhận nhiệm vụ từng chút một như vắt kem đánh răng, lại phải đề phòng mấy cái bẫy ngu ngốc được giấu trong sự khôn lỏi nửa vời của nó, tôi chẳng còn kiên nhẫn để chơi cùng nữa."

"Đã thiết lập hàng loạt quy tắc khắt khe và chi tiết đến mức đó, thì ngược lại, để duy trì công bằng, hệ thống phòng thủ của nó chắc chắn cũng yếu và bị động hơn."

"Đó chính là lý do tôi khẳng định, sau khi trung tâm môi giới nghề nghiệp và ga tàu bị nổ tung, cùng với việc những người chơi bị kẹt bị bắt giữ, cơ chế nhiệm vụ tạm thời sẽ rơi vào tê liệt."

"Nếu bỏ qua cái vẻ thịnh vượng giả tạo của cơ sở hạ tầng, thì giờ này, có lẽ toàn bộ phó bản này đều đang trong trạng thái đình trệ. Thế nhưng——"

Nói đến đây, trong đầu Lục Thanh Gia và mọi người vang lên thông báo của hệ thống: "Người chơi Lục Thanh Gia, hãy lập tức đến khu vui chơi bị bỏ hoang ở phía bắc thành phố, hoàn thành nhiệm vụ khôi phục hoạt động trong ngày hôm nay."

Nhưng nghe xong, Lục Thanh Gia chỉ bật cười khẩy.

Cậu cầm lấy thiết bị giám sát di động mua từ Thành Vô Hạn, hoàn toàn phớt lờ nhiệm vụ kia.

Nhìn vào màn hình, nơi một điểm sáng đang nhấp nháy, cậu bật cười.

Không rõ là nói với nhà tài phiệt hay đang đối thoại với hệ thống, cậu chậm rãi mở miệng: "Thế giới này còn mới, cấu trúc lại đơn giản. Ngoài nơi này ra, chỉ còn vài thành phố có trung tâm việc làm thôi."

"Thử nghĩ lại xem tại sao hôm qua tôi lại cố tình cho nổ từng nơi một? Chẳng lẽ tưởng tôi chỉ vì muốn trút giận, hoặc nghĩ rằng chỉ cần làm vậy là đủ phá hủy hoàn toàn cơ chế nhiệm vụ của các người sao?"

"Tất nhiên, đối với phần lớn người chơi thì có thể khiến hệ thống tê liệt thật. Nhưng nếu chỉ nhắm vào một người chơi duy nhất, tôi nghĩ nó vẫn đủ khả năng vận hành."

"Những cơ sở do người chơi bị kẹt điều hành đều đã ngưng hoạt động vì chủ nhân bị bắt, các doanh nghiệp của nhà tư bản thì chúng ta cũng đã thống nhất tạm dừng hết hôm nay, trung tâm nghề nghiệp nổ rồi, ga tàu cũng nổ."

"Nhân lúc hỗn loạn khi nổ trung tâm việc làm, tôi đã thả không ít 'con mắt' ra ngoài. Theo lý mà nói, cả thế giới nhỏ bé này bây giờ đáng lẽ phải hoàn toàn tê liệt mới đúng."

"Nhưng vì sao nhà máy đồng hồ ở phía nam thành phố lại phát ra luồng năng lượng vận hành mạnh đến vậy?"

Lục Thanh Gia nhếch mép cười, ánh mắt nham hiểm, như thể đang nhìn một ai đó xuyên qua không khí: "Xem ra, bên trong đó chắc chắn có thứ gì đó rất thú vị."

___

Bót: Edit chương này mà trạng thái cứ mơ mơ màng màng, nên có gì sai mọi người nhớ nhắc tôi nha, tôi sẽ sửa lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro