
⊹⊱QUYỂN I: Chương 21-30
Chương 21
Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, một người đàn ông sống hơn ba mươi năm chẳng lẽ còn sợ một người thanh niên chưa đến ba mươi?
Nếu Lục Thiên Thần đã rộng rãi vươn tay, Đường Phong cũng không già mồm cãi láo tiếp nhận lời mời của đối phương.
Tay Lục Thiên Thần ôm lấy thắt lưng cậu, từ tư thế này xem ra là không dự định nhảy vũ bộ phái nữ, Lục Thiên Thần thản nhiên cười, trong con ngươi trắng đen rõ ràng chiếu ra hình ảnh lạnh lùng nghiêm nghị của người đối diện: "Tôi không nhảy vũ bộ của nữ đâu."
"Tôi cứ nghĩ cậu không biết điệu Tăng-gô." Thân thể hơi nghiêng về phía trước, đột nhiên cố sức ôm sát thắt lưng người kia, cử động của Lục Thiên Thần khiến ngực hai người để cho bọn họ hầu như là dính sát vào nhau, bá đạo lại không cho cự tuyệt.
Một câu nói này, thế nào nghe lại mang theo ý tứ thăm dò.
Âm nhạc, nhẹ nhàng vang lên, bước chân, nhẹ nhàng hạ xuống.
Không phải là không biết nhảy vũ bộ của phái nữ, chỉ là không muốn mà thôi, nhưng cũng còn chưa tới mức vì một vũ điệu mà xé rách mặt với Lục Thiên Thần.
"Chỉ là chủ tịch Lục chưa hiểu tôi mà thôi." Nhẹ nhàng cười, Đường Phong nắm chặt tay Lục Thiên Thần, trong mắt người sau hiện lên một tia không hài lòng.
Nốt nhạc hơi hiện vẻ sục sôi giống như dây leo quấn giữa hai chân, khi hai người bọn hắn nhảy ra vũ bộ đầu tiên, bầu không khí bên cạnh nhất thời thay đổi, vũ bộ ưu nhã mà hữu lực, điệu Tăng-gô thuộc về nam và nam, lực lượng, tranh đoạt giấu trong mỗi một bước nhảy mỗi một động tác của hai bên.
"Hừm - hiện tại xem ra, tôi quả thực chưa hiểu cậu." Con mắt hơi nheo lại, bắn ra quang mang sắc lạnh, giống như muốn nhìn vào trong mắt Đường Phong, nhưng cái anh thấy chỉ có một hồ nước bình tĩnh.
Cự ly giữa bọn họ gần như vậy, ngực đều sắp dán lên cùng nhau, nhưng đối thủ của hai người giống như mang theo lưỡi dao sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể hướng phía đối phương chém một kiếm, mâu thuẫn nấp trong triền miên, liên tục thăm dò.
"Mọi việc đều chú ý đến 'Đúng mức', quá xa không tốt, quá gần cũng không tốt, anh nói có đúng không?" Khóe miệng nổi lên ý cười nhàn nhạt, muốn cùng cậu chơi trò chiến tranh tâm lý thì còn non lắm, làm một người mắc bệnh tim hơn ba mươi năm mà nói, lợi ích lớn nhất chính là có một trái tim cứng rắn như sắt thép, bình tĩnh đã trở thành thói quen.
"Nếu như không phải chính tai nghe được, tôi rất khó tin tưởng những lời này là từ miệng cậu nói ra." Đây có coi như là lời khen không? Nghe thế nào lại có vẻ như đang nho nhỏ trào phúng.
Đường Phong âm thầm khinh thường Lục Thiên Thần một chút, nếu như nhìn cậu không vừa mắt thì nói thẳng là được, nói mấy lời quanh co như vậy không mệt sao? Nếu như cậu có địa vị và bối cảnh như Lục Thiên Thần, bình thường nói chuyện cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy, nói chuyện với một minh tinh nho nhỏ xuống dốc còn phải ý này ý nọ, nếu như đối với những người khác, Lục Thiên Thần không chừng còn phải sử dụng cả mật mã.
Đường Phong nở nụ cười: "Anh cũng có thể cho rằng là tôi phun ra."
Lục Thiên Thần bị một câu nói của Đường Phong đập đến, trong nháy mắt sửng sốt, có lẽ là thật không ngờ đối phương lại cười nói chuyện đùa, rộng lượng cũng không giống Đường Phong lúc trước anh biết.
Vừa vặn, âm nhạc ngừng lại.
Đường Phong chủ động buông lỏng tay nắm tay Lục Thiên Thần, chỉ là đối phương còn đang ôm thắt lưng cậu.
"Chủ tịch Lục, nếu như không phải muốn hôn tôi vậy thì anh có thể buông ra rồi." Trong mắt hiện lên một tia xảo quyệt, hơi nghiêng thân về phía trước ái muội phun ra một câu nói bên tai người kia.
Lục Thiên Thần chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua Đường Phong, không nhanh không chậm thả người, nhìn xem, núi băng này bị nhân viên đùa giỡn cũng vẫn là dáng dấp thối tha như vậy, hai người trầm mặc đối diện.
Đúng lúc này Charles cũng đi đến, cái tên "Cầm thú mặc áo" này đưa tay kéo Đường Phong qua: "Này, hai người các cậu có đưa tình cũng không nên làm ở trước mặt tôi chứ, nhìn nữa con mắt cũng sắp cháy."
"Tôi khát nước, đi uống chén rượu thế nào?" Đường Phong mặt hướng Charles, người sau nghe được chữ "Rượu" thì hài lòng nở nụ cười, hai người sánh vai rời khỏi sân nhảy.
Chương 22
Charles tựa như một con bướm đẹp bay lượn chung quanh tiệc rượu, khuôn mặt anh tuấn dáng người cao ngất cùng với dí dỏm hài hước hấp dẫn không ít cả trai lẫn gái quay chung quanh bên cạnh, trong đó có đủ các quý cô, đương nhiên cũng không thể thiếu mấy người tiểu minh tinh bên dưới công ty giải trí, Đường Phong thức thời từ bên người Charles chậm rãi tách ra, để tránh khỏi bị đám người vây quanh cuối cùng thiếu oxi mà nghẹt thở chết.
Cầm trong tay một ly sâm banh, cậu một mình một người chậm rãi bước đi thong thả đến sân thượng của tiệc rượu, gió đêm hơi lạnh chậm rãi thổi đến, chiếu vào nét mặt giống như một tầng sa mỏng vô hình, vì buổi tối này mà tăng thêm vài phần thần bí.
Cậu hơi ngẩng đầu uống một ngụm chất lỏng màu vàng kim, vị cồn tràn ngập khoang miệng chảy xuôi tiến vào dạ dày, trận trận ấm nóng.
Bầu trời đêm đêm nay, đặc biệt đẹp.
Phía chân trời xa xôi treo lên ánh trăng tàn lẻ loi, sao trên khắp bầu trời ở nơi thành thị kiêu căng toả ra mùi vị xi măng và sắt thép có vẻ đặc biệt lộng lẫy và trân quý.
Có chút người giống như sao băng, tuy rằng đẹp, nhưng trôi qua cực nhanh, phù dung sớm nở tối tàn.
Có chút người lại giống như sao sáng, tuy rằng óng ánh nhưng lại bị bao phủ trong biển sao rộng khó có thể rực rỡ.
Chỉ có ánh trăng, xưa có trí thức nhà thơ ngâm thơ đối nguyệt, một lần lại một lần biểu đạt các loại tình cảm ở sâu trong nội tâm, hiện tại, lại có Đường Phong nhìn nó đến ngây người.
Chỉ là ngây người mà thôi, không có tình cảm biểu đạt, cũng không có ngâm thơ viết lời, chỉ là ở trong một mảnh bầu trời đêm nhìn thấy đầu tiên chính là trăng khuyết mà thôi.
"Sao cậu lại một người ở chỗ này?" Bên cạnh bỗng dưng vang lên thanh âm một người đàn ông.
Tôi không biết anh, anh không biết tôi, chẳng biết tại sao đột nhiên tiếp lời, tám chín phần mười, phi gian tức đạo, tâm hoài bất quỹ.
"Chủ tịch Tô." Thu hồi đường nhìn trăng khuyết, trên mặt Đường Phong một lần nữa treo lên dáng tươi cười ôn hòa, ngũ quan của cậu vốn là sắc sảo mà không mất đi dịu dàng, dưới ánh trăng nhàn nhạt lại càng có vẻ nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên nhìn vào đôi mắt người kia, đột nhiên có một loại ảo giác chấn đến đáy lòng.
"Những lời này mới là lời tôi nên hỏi, chủ tịch Tô sao một người ở chỗ này?"
"Bên trong quá oi bức, đi ra ngoài hít thở không khí." Tô Khải Trình cười cười, "Không ngờ cậu cũng ở chỗ này, đúng rồi, điệu Tăng-gô của cậu rất tuyệt, trước đây cũng chưa từng nghe thấy Thiên Thần nhắc đến chuyện cậu còn có tài nghệ như vậy, thật đúng là thâm tàng bất lộ."
Thẳng thắn mà nói, ấn tượng đầu tiên Tô Khải Trình tạo nên rất tốt, ôn văn nho nhã, tính tình tốt, nhưng thường thường càng là người nhìn như vô hại như vậy lại càng khiến Đường Phong tâm sinh phòng bị.
Lục Thiên Thần lạnh lùng là nổi ở mặt ngoài, giống như đang nói với mọi người: nếu không muốn chết thì cách xa một chút.
Charles hư hỏng là giấu ở trong ánh mắt, chỉ cần cùng anh ta đối mặt là biết người này tuyệt đối không phải là cái gì lương thiện.
Mà loại người như Tô Khải Trình chính là loại Đường Phong sợ nhất, cậu không phải không thích người có tính cách tốt, nhưng cậu không thể tưởng tượng nổi thân là một vị chủ tịch tập đoàn sẽ là cái gì "Người tốt", nhất là khi Tô Khải Trình bình tĩnh đối mặt với chuyện "Lục Thiên Thần yêu say đắm Ca Trần" khiến cậu cảm thấy một tia sợ hãi.
Tô Khải Trình hoặc là quá yêu Ca Trần cho nên sủng nịch đến chết, hoặc là đáy lòng căn bản không quan tâm đến người kia.
Đường Phong bây giờ còn chưa thể xác định Tô Khải Trình là thuộc về loại nào, nhưng ít ra có thể biết rõ vị chủ tịch Tô này không phải là nhân vật hiện nay cậu có thể đi trêu chọc, trông cậy vào Charles làm bùa hộ mệnh cho cậu còn không bằng tự mình dắt theo một con chó mang theo bên người an toàn hơn.
"Chủ tịch Tô quá khen, những người làm diễn viên như chúng tôi không học thêm chút gì đó, bát ăn cơm sẽ bị người đơn giản cướp đi." Không cần biết anh có mục đích gì, mọi người cùng nhau đánh thái cực quyền là được, Đường Phong cười đến tự nhiên.
--------
Chú thích:
Cái câu "đánh thái cực quyền" ý muốn nói cứ từ từ thăm dò đối phương trước rồi mới tìm đến phương pháp đánh bại đối phương. ( theo ý Vũ là như vậy đấy, sai thì thôi nhé, hehe. . . )
Chương 23: thiên sứ của cậu.
"Cậu hiện tại thay đổi rất nhiều so với trước kia, kỳ thực chỉ cần cậu không nhằm vào Ca Trần, Thiên Thần cũng sẽ không quá hà khắc đối với cậu." Tô Khải Trình nói.
Nói nửa ngày, hóa ra là vì Ca Trần mới nói chuyện với cậu? Xem ra "Đường Phong" trước đây quả thực là bắt nạt Ca Trần không ít lần, thế nhưng minh tinh ở trong giới giải trí có thể bò lên địa vị cao có mấy người sẽ bị tiểu minh tinh xuống dốc đơn giản ức hiếp, lời Tô Khải Trình nói Đường Phong bảo lưu thái độ phản đối.
"Xem ra trước đây tôi có chút hiểu lầm với Ca Trần, cậu ấy là diễn viên tốt, cũng là người tốt, hiện tại tôi cũng không có ác ý gì với cậu ấy, cũng mong muốn chủ tịch Tô có thể hiểu, cuộc sống của một tiểu minh tinh xuống dốc như tôi không dễ dàng, trước đây có nhiều chỗ đắc tội mong rằng chủ tịch Tô và Ca Trần tha thứ." Mặc kệ thế nào, tỏ ra yếu kém xin lỗi trước đã.
Thái độ của Đường Phong cực kỳ thành khẩn, trong lời nói có nhàn nhạt bất đắc dĩ khiến cậu ngược lại có vài phần đáng thương.
Tô Khải Trình hình như hơi sửng sốt, sau đó thả nhẹ giọng điệu, nói: "Chuyện trước kia cứ để nó qua đi, tôi nghĩ Ca Trần cũng sẽ không chú ý, kỳ thực cậu ấy vẫn không trách cậu, cậu ấy là một người thiện lương lại đáng yêu."
Nghe đi nghe đi, đúng là tình nhân trong mắt ra Tây Thi, Ca Trần trong mắt Tô Khải Trình và Lục Thiên Thần chính là một thiên sứ, cho nên thiên sứ cũng phải mặc một thân đồ trắng, thiên sứ cũng là thiện lương không đáng ghét.
Đường Phong không có ý kiến gì với Ca Trần, cậu chỉ là nghĩ lời Tô Khải Trình nói khiến cậu có chút chán ghét mà thôi, cậu vẫn cho rằng loại lời nói này là lời kịch chỉ có trong điện ảnh mới gặp phải.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, khuôn mặt tái nhợt phối với một thân âu phục trắng, vô luận đi tới đâu Ca Trần đều là tư thái bệnh mỹ nam, chọc người trìu mến không biết lúc nào từ trong phòng đi ra, trên mặt lộ ra dáng cười nhàn nhạt nhu hòa, nếu như tạo thêm ánh sáng trắng ở phía sau nữa vậy thật đúng là thiên sứ phủ xuống nhân gian.
"Khải Trình, sao lại ở đây một mình?" Ca Trần cười đi tới, ngay ở trước mặt Đường Phong ôm Tô Khải Trình một cái.
Đường Phong yên lặng uống rượu ở bên cạnh, sao Ca Trần lại nghĩ Tô Khải Trình là "ở đây một mình" chứ? Xem ra cậu chỉ là vật trang sức thôi, đã không thuộc về phạm vi con người.
"Thiên Thần vừa rồi còn đang đi tìm anh, mau vào đi." Cười đến giống một thiên sứ.
Tô Khải Trình vẻ mặt hạnh phúc đáp lại một tiếng, quay sang Đường Phong chào hỏi rồi tiến vào phòng, vì vậy chỉ còn lại Ca Trần và Đường Phong, sau khi Tô Khải Trình rời khỏi Ca Trần hình như cũng không dự định lập tức quay về phòng.
Ca Trần duy trì dáng tươi cười nhàn nhạt đi tới bên người Đường Phong, thân hình Đường Phong cao lớn thẳng tắp, Ca Trần chỉ cao đến vai cậu, cậu đột nhiên nghĩ, có thể Tô Khải Trình bọn họ thích cảm giác chim nhỏ nép vào người.
"Đường Phong, tao cứ nghĩ mày đã thay đổi, nhưng hiện tại xem ra chỉ là trò hề buồn chán và nhược trí của mày mà thôi, tao phải thừa nhận diễn kỹ của mày trở nên thành thục, thế nhưng ở trước mặt tao những thứ này là vô dụng, Thiên Thần và Khải Trình có thể không nhìn ra, nhưng tao có thể thấy diễn kỹ vụng về của mày, cách Khải Trình xa một chút, nếu mày muốn mượn vào chuyện đi quyến rũ đàn ông để thu hút sự chú ý của Thiên Thần thì tao phải nói thẳng cho mày, nếu như Thiên Thần quan tâm đến mày sao lại đưa mày lên giường của Charles." "Thiên sứ" trong miệng Tô Khải Trình mỉm cười khuyên nhủ Đường Phong một câu, "Cho dù mày làm cái gì anh ấy cũng sẽ không yêu mày, huống chi mày hiện tại bẩn như vậy."
Xem xem mấy lời này, thật là đạt đến thiên sứ.
"Tôi lên giường với Charles là bẩn, như vậy cậu một bên lên giường của Tô Khải Trình, một bên ở sau lưng được Lục Thiên Thần chăm sóc nhất định rất sạch sẽ." Đường Phong lễ phép nhắc nhở, "Trên người của cậu có mùi nước hoa Cologne của Lục Thiên Thần, nên đi thay một bộ quần áo khác thì tốt hơn."
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã tái nhợt của Ca Trần hiện tại càng trắng, nói một câu không cần nhắc rồi đột nhiên va vào Đường Phong, bọn họ hai người đứng quá gần, Đường Phong căn bản không kịp tránh, kết quả chính là ly rượu trong tay nghiêng đổ đầy người bọn họ.
Ca Trần một câu cũng không nói xoay người rời đi, Đường Phong âm thầm cảm thán, hiện tại Ca Trần không chỉ có cớ đi thay quần áo mà còn có thể ở trước mặt Tô Khải Trình hoặc là Lục Thiên Thần nói bậy hai câu về cậu.
Chương 24: Ngả bài
Hậu quả của nói đến quá nhanh là Đường Phong lập tức hối hận, Ca Trần và Lục Thiên Thần rõ ràng là ngầm đi cùng nhau, xem chừng cũng không có mấy ai biết hai người kia sau lưng có một chân, bây giờ thì tốt rồi, cậu nhất thời nhanh miệng phản kích Ca Trần, Ca Trần nếu như nói cho Lục Thiên Thần, vị chủ tịch Lục kia từ nay về sau liệu có thể cho cậu vào sổ đen hoặc là giết người diệt khẩu không?
Lúc cậu trở lại tiệc rượu Ca Trần và Tô Khải Trình vừa chuẩn bị rời đi, Ca đại minh tinh đã thay đổi một bộ quần áo, nhưng tại sao vẫn là màu trắng, trong ánh mắt Tô Khải Trình nhìn về Đường Phong có thêm vài phần trách cứ, hai người cũng không chào hỏi Đường Phong mà đi.
Đường Phong âm thầm thở dài ở trong lòng, Lục Thiên Thần đã lạnh mặt đi tới chỗ cậu.
"Đến đây." Một câu ngắn gọn, ngữ khí lạnh lùng nghiêm khắc.
Ném lại hai chữ cho Đường Phong, Lục đại chủ tịch tự nhiên xoay người đi lên lầu, cậu cũng chỉ có thể bắt kịp, ai bảo Lục Thiên Thần là ông chủ của cậu chứ, cậu đã nhờ tiểu Vũ đi tra, hợp đồng kinh tế của "Đường Phong" và giải trí Thiên Thần là tám năm, từ khi ký hợp đồng đến nay đã qua năm năm, ba năm còn lại cậu cũng không muốn bị Lục Thiên Thần ướp lạnh.
Đến lúc phải tâm sự với ông chủ lớn này rồi.
"Đóng cửa lại." Đi vào một gian phòng nghỉ rộng rãi, Lục Thiên Thần lạnh như băng hạ lệnh.
Đường Phong đi vào đóng cửa, thuận tiện mở đèn trong phòng, Lục Thiên Thần đã ngồi trên sô pha săm soi nhìn cậu.
"Trong nhà người khác dài ngắn không liên quan đến tôi, anh có thể yên tâm, tôi sẽ không đem việc tư của anh nói ra." Đường Phong mở miệng trước.
"Ha? Cậu biết việc tư gì của tôi, không ngại nói ra nghe một chút." Nhợt nhạt cười cười, nhưng ý cười lại không hiện lên trong mắt anh, một chút cũng không.
"Tôi không biết cái gì hết, tùy tiện nói thôi." Hai tay mở ra, Đường Phong cười ngồi xuống đối diện Lục Thiên Thần, "Chúng ta trước đây có thể có chút hiểu lầm, khó có cơ hội được đơn độc cùng chủ tịch Lục ở chung, không bằng hiện tại nói rõ."
"Ồ, cậu muốn nói cái gì?" Hai tay ôm ở trước ngực, Lục Thiên Thần hai chân vắt chéo tựa lên sô pha, khóe miệng trước sau vẫn treo lên một tia cười sắc lạnh.
"Bên cạnh có một người theo đuổi cuồng nhiệt đích thật là chuyện rất khó chịu, đối với chuyện này chủ tịch Lục có thể yên tâm, trước đây tôi không hiểu chuyện có thể làm ra một ít chuyện quá đáng, nhưng hiện tại sẽ không, sau đó cũng sẽ không." Cả đời này cậu ngoại trừ từng được người theo đuổi ra thì thực ra chưa từng chủ động theo đuổi người.
Trên mặt Lục Thiên Thần không có biểu tình gì, Đường Phong tiếp tục nói: "Tôi sẽ không đem tình cảm cá nhân mang vào trong công tác, mặc kệ trước đây xảy ra chuyện gì, tôi hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, chủ tịch Lục là đại nhân vật cũng sẽ không tính toán chi li với tiểu nhân vật như tôi chứ? Chuyện quá khứ, chúng ta coi như triệt để qua đi, được chứ?"
Đường Phong chủ động vươn tay, đây coi như là tư thái tỏ ra yếu kém, dù sao cậu cũng không trông cậy vào cái tên mọc mắt ở sau gáy như Lục Thiên Thần này sẽ đáp lại cậu, nhưng dù sao nên làm cậu đều đã biểu hiện ra ngoài, Lục Thiên Thần ít nhiều cũng sẽ hiểu.
Lục Thiên Thần chỉ là nhìn Đường Phong, người kia vẫn duy trì dáng cười ôn hòa lễ phép, chỉ là bàn tay treo ở giữa không trung chậm chạp không thể buông xuống mà có chút mỏi, Đường Phong âm thầm ở trong lòng mắng Lục Thiên Thần một trận, người này là cố ý đùa giỡn cậu sao? Tôi xin anh, nhanh nhanh nói một câu đi.
"Thật khó tin những lời này là từ trong miệng cậu nói ra." Đường nhìn rơi vào bàn tay Đường Phong vươn ra, Lục Thiên Thần hướng về phía trước cầm tay người kia, sức lực mười phần.
Lục Thiên Thần gần như là dán ở bên má Đường Phong, lời nói nói ra còn mang theo hơi ẩm ấm áp, khiến người kia có chút ngứa: "Đường Phong, tốt nhất là cậu thực sự trở nên thông minh, chuyện không nên nghe, không nên nói, không nên làm, tốt nhất là đều hiểu."
"Cảm ơn chủ tịch Lục đã cho tôi cơ hội." Đường Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay cả người từng trải như cậu trong lúc đối mặt với Lục Thiên Thần cũng có thể cảm giác được áp bách đối phương mang đến.
Nhợt nhạt cười, Lục Thiên Thần đột nhiên rút tay nắm lấy hàm dưới của Đường Phong: "Đừng chơi trò mưu kế, cũng đừng nghĩ bò lên trên giường của Charles là cậu tài trí hơn người, an phận một chút, ngoại trừ khuôn mặt và thân thể này cậu hiện tại cái gì cũng không có, đàn ông và đàn bà sẵn lòng cởi sạch lên giường với người khác không chỉ có một mình cậu."
Đè lại phẫn nộ và khuất nhục trong lòng, Đường Phong mừng vì thói quen tốt do bệnh tim dưỡng thành, không tức giận, không nổi nóng, chỉ cho đó là chó sủa vài câu.
"Cảm ơn chủ tịch Lục chỉ bảo." Vừa cười vừa nói.
Lục Thiên Thần đi, Đường Phong một người ngồi trên sô pha lấy tay nhẹ nhàng bưng ngực, có thể dựa vào cũng chỉ có chính mình mà thôi.
Chương 25
Một phút trước trời trong mây trắng, một phút sau lại đột nhiên cuồng phong gào thét, mây đen rậm rạp, hạt lớn hạt lớn giọt mưa nện lên mặt đất vỡ toang, bọt nước tứ tán, trong không khí tràn ngập mùi bụi dày đặc.
"Mưa to gió lớn, sét đánh sấm rền, ngày này đi ra cửa gặp mặt đạo diễn Lý Nguy, có phải là biểu thị Ca Trần của chúng ta sẽ hạ xuống như tia sét, làm cho cả nghiệp giới đều bị khiếp sợ hay không?" Ngồi ở vị trí phụ lái trên ô tô người đại diện ăn mặc thời thượng Perry quay đầu lại cười nói với người một thân áo trắng ở phía sau.
"Perry, người diễn thử cũng không phải chỉ có mình tôi." Ca Trần hơi nhíu mày, trên thực tế đây là lần thứ hai cậu đi diễn thử.
"Lần này phía đầu tư đến từ nước ngoài." Perry hết sức lạc quan nói, "Cho tới bây giờ cũng chưa biết bộ phim của đạo diễn Lý Nguy là nội dung gì, Ca Trần, ngày hôm nay đạo diễn gọi cậu đến không chừng là để bàn một ít chuyện kịch bản, đạo diễn nếu chọn cậu, vậy có nghĩa là cậu chắc chắn thích hợp với bộ phim, mặc kệ nội dung của phim biểu đạt cái gì, Ca Trần, công ty lần này là chuẩn bị toàn lực đề cử cậu đảm nhận vai nam chính."
"Tuy là nói vậy, có điều nghe nói đạo diễn Lý Nguy từ trước đến nay là đạo diễn kiên trì chủ kiến, cần diễn viên gì cũng thường thường là do ông ta quyết định."
"Chủ tịch Lục và chủ tịch Tô cùng nhau đề cử, cậu lại ưu tú như vậy, khẳng định là có thể được." Perry nghĩ Ca Trần thực sự là lo lắng quá nhiều.
Ca Trần nhàn nhạt cười, lẳng lặng nhìn phong cảnh thành thị bên ngoài cửa sổ không ngừng bay qua, lần này người đầu tư chân chính kỳ thực là Charles, mà người kia lại ở cùng với Charles.
Mưa to như trút, xe con màu đen dừng ở cửa khách sạn, trợ lý trên xe nhanh chóng mở cửa xe, giữ lấy cái ô đen vội vã chạy ra, từ trong xe đi xuống, Ca Trần ngẩng đầu nhìn khách sạn trước mắt, đạo diễn Lý Nguy lúc này trở về là ở lại khách sạn Tứ Quý này? Để thuận tiện, vì vậy ngay cả nơi phỏng vấn cũng là ở luôn trong khách sạn.
"Ca Trần, đạo diễn Lý Nguy ở phòng thương vụ tầng mười sáu chờ cậu, chúng tôi chờ cậu ở đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi." Perry cầm ô từ trong xe đi ra, nói.
Quay đầu lại hướng phía Perry cười, Ca Trần nói: "Ừ, biết rồi, tôi sẽ cố gắng."
Lúc này, một chiếc xe con đi tới cửa khách sạn, Ca Trần quay đầu lại nhìn, trên xe đi xuống hai người, một là một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, sau đó còn có một người đàn ông cao gầy đi xuống, vừa nhìn thấy người kia, cậu nhịn không được nhíu mày, tại sao Đường Phong lại ở đây.
"Đường Phong, để tôi là được." Mở ô, vóc dáng cô gái rõ ràng chỉ có thể duỗi tay rất cao mới cầm được ô che cho hai người bọn họ.
"Được rồi, để tôi đi." Cầm lấy chiếc ô trong tay cô, người đàn ông bề ngoài anh tuấn cao lớn lộ ra nụ cười ôn nhu nhợt nhạt, giống như khi trời đông giá rét lặng yên biến mất, nước sông đầu mùa xuân tan băng, mê người mà thoải mái.
Vóc người cao gầy như người mẫu, hai chân thon dài được quần âu đen bao lấy, vừa thẳng vừa gầy, khi đường nhìn hướng lên trên, còn có thể mơ hồ thấy hình mông xinh đẹp kiều lên dưới âu phục (@.@ thích cái chỗ này!!! ), ngón tay cầm ô, thon dài ngoài ý muốn, phong độ và khí chất đặc biệt khiến cậu hấp dẫn không ít cặp mắt của các quý cô.
Đường Phong ngẩng đầu lên, vô tư đáp lại đường nhìn của Ca Trần, khóe miệng vung lên: "Vừa khéo như vậy."
Có một chút lạnh nhạt, Ca Trần chỉ là gật đầu với Đường Phong: "Đúng vậy, anh tới đây ăn cơm?"
"À, tôi đi diễn thử." Đường Phong đúng sự thật trả lời.
Chương 26: Diễn thử ( 2 )
Trong thang máy còn có khách của khách sạn, như vậy tránh cho hai người bọn họ đơn độc ở cùng một chỗ, cũng tránh cho xấu hổ không tìm chuyện nói với nhau.
Lầu một. . . Lầu hai. . . Lầu ba. . . Thang máy chậm rãi đi lên.
Đường Phong ở trong đầu nhớ lại tin tức liên quan đến Ca Trần, hai mươi tư tuổi, cùng xuất thân từ một tổ hợp thần tượng với cậu, ba năm sau đơn phi, bộ điện ảnh đầu tiên đã lấy thân phận vai nam chính biểu diễn, cùng năm thu được giải nghệ sĩ mới xuất sắc, sau đó cũng nhiều lần thu được giải thưởng nghệ sĩ mới có triển vọng nhất và nhân khí tốt nhất.
Ca Trần đã có nhân khí làm cơ sở, còn thiếu chỉ là tác phẩm có sức ảnh hưởng, một minh tinh có thể dựa vào sự thổi phồng mà nhanh chóng nâng cao nhân khí, nhưng mặc kệ là ai nếu muốn vững chân trong vòng tròn này, không có tác phẩm là không có nền tảng, vĩnh viễn không thể chân chính bước trên con đường siêu sao.
Ca Trần hiện tại có rất nhiều ưu thế Đường Phong thua xa, hai công ty giải trí tận lực thúc đẩy, trẻ tuổi, bản lý lịch ưu tú, nhân khí cực cao, bản thân cũng coi như cố gắng, mặc kệ từ góc độ nào đến xem đều là ưu thế mười phần.
Lại so sánh với Đường Phong, quá khứ tệ hại, không có tác phẩm, không được công ty xem trọng thì thôi lại còn có mâu thuẫn với chủ tịch, ưu điểm duy nhất chính là cậu có kinh nghiệm và diễn kỹ Ca Trần không có, ném đi toàn bộ điều kiện bên ngoài, Đường Phong vẫn nghĩ lấy năng lực của cậu đủ để đảm nhiệm điện ảnh của đạo diễn Lý Nguy.
Thang máy dừng ở tầng mười sáu, hai người trước sau đi ra thang máy cùng nhau đi đến phòng thương vụ.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Ca Trần, Đường Phong nho nhỏ cười cười, người này đúng là thiếu kiên nhẫn, chưa trải qua sóng to gió lớn gì đó cũng không biết thu lại một ít ngạo khí.
Đại sảnh thương vụ đã có không ít người, đạo diễn Lý Nguy thấy bọn họ thì đi đến chào hỏi, Ca Trần nhiệt tình đi lên bắt chuyện với đạo diễn, đạo diễn Lý Nguy chỉ là cười cười, sau đó gọi Đường Phong và Ca Trần đứng ở một bên đơn độc nói chuyện.
"Bộ phim bởi vì muốn truyền bá trên quốc tế, hơn nữa do nội dung bộ phim yêu cầu, đòi hỏi diễn viên phải có tiếng Anh lưu loát." Mỉm cười, đạo diễn Lý Nguy trực tiếp nói tới vấn đề nòng cốt của phỏng vấn lần này, đạo diễn vừa nói những lời này, sắc mặt Ca Trần có chút xấu xí.
"Trên thực tế bộ phim có hai vai nam chính, một vai nam chính cũng đã tới, tôi muốn hai cậu chia nhau diễn một đoạn với cậu ta." Đạo diễn hứng thú dạt dào nhìn Đường Phong và Ca Trần một chút, "Tận lực là được."
"Đạo diễn, tôi có thể cả gan hỏi một chút về nội dung bộ phim lần này không?" Ca Trần hỏi.
Bộ phim lần này có thể nói là đạo diễn Lý Nguy bảo mật đến mức tận cùng, trước khi được mời ai cũng chưa từng nghe đến tin tức về bộ phim mới đạo diễn Lý Nguy muốn quay, lúc được mời đi phỏng vấn thì ngay cả kịch bản phim cũng không được liếc mắt một cái.
Đương nhiên, trước khi Đường Phong đột nhiên qua đời vì bệnh tim đã xem qua kịch bản ban đầu của đạo diễn Lý Nguy, không biết như vậy có tính là gian dối hay không? Cậu nhàn nhạt cười, chẳng qua nhìn chung những bộ điện ảnh trước của đạo diễn Lý Nguy đến xem, mặc kệ nội dung là cái gì đều có vô số người vì ra sức muốn một vai trong đó mà chen nhau vỡ đầu.
Lúc trước cậu vì thân thể mà uyển chuyển từ chối Lý Nguy, ngày hôm nay cậu lại giống như những người khác vì một vai mà liều mạng.
Đạo diễn Lý Nguy cười cười, nói rằng: "Rất xin lỗi, chỉ khi các cậu vượt qua thử thách của tôi tôi mới có thể tiết lộ nội dung cho các cậu, trước đó tôi muốn xác nhận một chút, hai người có bằng lòng chấp nhận thử thách của tôi, đồng thời trong lúc thử thách cũng đồng ý với công tác tôi an bài tiến nhập điện ảnh quay chụp?"
"Tôi đồng ý." Đường Phong thốt ra.
Ca Trần hơi hơi sửng sốt, không cam lòng lạc hậu theo sát nói: "Đạo diễn, tôi cũng đồng ý."
Đường Phong không để ý đến Ca Trần, cậu đang suy nghĩ chính là, vai nam chính còn lại đạo diễn Lý Nguy đã chọn ra là ai? Nếu như đoán không sai hẳn là nam minh tinh nổi tiếng quốc tế đến từ Hollywood.
Chương 27: gặp lại "bạn cũ".
Tốt lắm." Thấy Ca Trần và Đường Phong đều biểu thị đồng ý, đạo diễn vui vẻ vỗ tay, nói với hai người, "Như vậy, trước đó mời hai vị đi theo tôi đến đây gặp ngài Chino một lần đi."
Chino?
Này này này, chờ một chút chờ một chút, đạo diễn Lý Nguy nói đến sẽ không là Michael Chino ở Mỹ kia đấy chứ?
"Đạo diễn, chẳng lẽ là Michael Chino? Diễn viên chính đắt khách nhất trên loạt điện ảnh lịch sử Michael Chino? !" Tuy rằng nguyên nhân kinh ngạc không giống nhau, chỉ là Ca Trần hỏi ra vấn đề Đường Phong muốn hỏi nhất lúc này.
Sẽ không là tên khốn vô lại kia đấy chứ? !
"Không sai, ngài Chino ở Hollywood không chỉ là đại minh tinh chạm tay có thể bỏng, song song cũng là một nhân viên điện ảnh kinh nghiệm phong phú, cần cù thật thà nghiêm túc, mặc kệ lần này phỏng vấn có ai không qua, trò chuyện một chút với cậu ta sẽ có trợ giúp rất lớn cho công tác sau đó của các cậu." Đạo diễn Lý Nguy lộ ra ánh mắt ôn hòa cổ vũ.
Ca Trần ở một bên khó nén kích động trong ngực, Đường Phong bên kia trong lòng cũng là một trận bất ổn, cậu không phải chưa nghĩ tới trong bộ điện ảnh mới của đạo diễn Lý Nguy sẽ có đại minh tinh Hollywood cậu đã từng quen biết, cậu thậm chí còn muốn thừa dịp cơ hội lần này giao lưu với đối phương một chút, thế nhưng cho dù thế nào cậu cũng không ngờ sẽ là cái tên kia, Michael Chino!
Đường Phong tự nhận cậu là một người không phải khó ở chung, tuy rằng trên người có bệnh tim cũng chưa bao giờ coi nó là một đề tài để thổi phồng bản thân, hoặc là lấy được sự đồng tình từ người khác, trong vòng điện ảnh không nói đến trình độ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ô tô thấy sẽ bạo tạc, nhưng cậu cũng là một người được đánh giá rất tốt.
Chỉ có Michael Chino, tên khốn chết tiệt đáng ghét cộng thêm vô lại này, cậu hoàn toàn không biết đã từng đắc tội Chino ở chỗ nào, mỗi lần gặp mặt, cái tên áo quần bảnh bao này đều chạy đến trước mặt cậu cố ý nói mấy lời khó nghe:
【Hi, Fiennes, vì sao anh tên là Fiennes, biết không? Tôi đã từng học tiếng Trung, tôi nghĩ anh hẳn là tên Donny 】
【Ôi, Đường, ngày hôm nay anh trang điểm thật xinh đẹp, một buổi tối bán thế nào? 】
Ở chỗ có người, đáp lại Chino thường thường đều là Đường Phong mỉm cười, xoay người, rời đi, hờ hững.
Ở chỗ không có ai, Đường Phong sẽ không khách khí cho Chino một quyền, nhưng đây là chỗ khiến Đường Phong ghét nhất, Chino có thân thể nam giới nước Mỹ lực lượng rắn chắc mà cậu không có, mỗi một lần đều có thể đơn giản đón lấy nắm tay của cậu sau đó trêu đùa cậu hai câu.
Đường Phong vẫn luôn đi con đường văn nghệ lấy giải thưởng, Chino vẫn đều rất thích điện ảnh thương nghiệp, rõ ràng hai người là diễn viên hoàn toàn bất đồng lĩnh vực, Đường Phong từ đầu đến cuối vẫn không rõ cậu rốt cuộc chọc tới Chino ở chỗ nào, lại khiến tên kia âm hồn bất tán nhiều lần quấy rầy cậu.
Huống chi lúc này đây bộ điện ảnh mới của đạo diễn Lý Nguy đồng dạng đi chính là lộ tuyến văn nghệ lấy thưởng, Chino chuyển lộ tuyến? Hay là chuẩn bị kiếm đủ tiền rồi cũng đi vớt một cái giải thưởng?
Mặc kệ thế nào, Đường Phong hiện tại có chút thấp thỏm, chuyện cậu ghét Chino cho dù là sau khi sống lại cũng sẽ không thay đổi.
Đạo diễn mang theo bọn họ rất nhanh đã nhìn thấy Michael Chino, người đàn ông kia và trong ấn tượng của Đường Phong cũng không quá khác nhau, vẫn như cũ là trang phục thời thượng anh tuấn, đi tới đâu đều có thể giành được một đống tiếng thét chói tai của phụ nữ, đây là Chino, mặc dù cậu rất ghét tên này nhưng cũng không thể không thừa nhận, tạp chí đánh giá Chino là người đàn ông khêu gợi nhất thế giới đúng là rất có lý.
Chỉ là đẹp trai trong dân gian cũng có rất nhiều, ví dụ như Charles, hoặc là Lục Thiên Thần.
"Các cậu trò chuyện một hồi trước đi." Đạo diễn nhanh chóng rời đi.
Ca Trần có chút dè dặt bắt chuyện với Chino, mở miệng giao tiếp như là "Xin chào tôi là Ca Trần, hoan nghênh anh đã tới Trung Quốc, tôi rất thích điện ảnh của anh, mỗi một bộ phim của anh tôi đều xem", Chino gần gũi nắm tay Ca Trần, thoạt nhìn rất giản dị dễ gần.
Đường Phong âm thầm ở trong lòng ói ra một câu: cầm thú mặc áo.
Đối lập với Ca Trần nhiệt tình, Đường Phong đứng ở một bên nét mặt chỉ có nhàn nhạt mỉm cười lại có vẻ có chút không giống người thường, Chino rất nhanh chú ý tới cậu.
"Cậu thì sao, cậu cũng thích xem phim của tôi chứ?" Đôi mắt màu lam nhạt của Chino rơi trên người Đường Phong.
"Xin lỗi, tôi một bộ cũng không xem."
Chương 28: Thử thách hôn môi ( 1 )
Câu trả lời ngoài ý muốn của Đường Phong khiến Ca Trần thoáng cái sững sờ ở bên cạnh, cậu liếc nhìn Đường Phong, trong mắt lộ ra vài phần chỉ trích và nhìn có chút hả hê, giống như đang nói, mày thực sự khiến người Trung Quốc chúng ta mất mặt.
Đường Phong bản thân ngược lại không hề gì, dù sao cậu chỉ là nói thật mà thôi, cậu không thích hình dạng Ca Trần vừa thấy minh tinh ngoại quốc là thả thấp tư thái, hơn nữa cậu cũng không thích Chino, nói chuyện cũng là theo thói quen, lúc trước Chino thích chế nhạo cậu, sau đó cậu cũng không khách khí chế nhạo lại, kết quả thường thường vẫn là cậu nói cho Chino á khẩu không trả lời được.
Cặp mắt màu lam của Chino dường như sáng lên một chút, đường nhìn của anh rơi trên người Đường Phong, nét mặt vô cùng lạnh lùng mang theo giận dữ: "Cậu thực sự là một người vô lễ."
Muốn hù dọa cậu? Lấy chiêu này đi đối phó với tiểu minh tinh anh không quen đi.
Đường Phong hiểu Chino rất rõ, cậu nhàn nhạt cười: "Vậy còn anh, anh có từng xem qua tác phẩm của tôi không? Có thích tác phẩm của tôi không?"
Ca Trần không lên tiếng ngăn cản, lẳng lặng đứng ở một bên giống như đang chờ xem kịch vui.
Đây đích thật là một hồi kịch hay.
Chino không giận, trái lại đột nhiên nở nụ cười: "Tôi chưa từng xem qua tác phẩm của cậu, chỉ là hiện tại tôi nhìn thấy cậu, cũng rất thích cậu.
Đường Phong biết Chino sẽ không bởi vì cậu nói mấy câu mà nổi nóng rồi đi tranh luận với đối phương, ngược lại hoàn toàn không ngờ Chino lại nói thích cậu, cậu cũng không coi là thật, giống như vui đùa đáp lại: "Tôi cũng chưa từng xem qua tác phẩm của anh, nhưng tôi cũng rất thích anh." Mới là lạ.
"Ha ha ha! Thật không? Vậy thì quá tốt, cậu xem hai người chúng ta đi đăng kí kết hôn thế nào, nhất định rất hợp."
Đường Phong và Chino vẫn là dùng tiếng Anh giao lưu, hai người đàn ông đối thoại nhanh chóng khiến Ca Trần ở bên cạnh khó có thể xen vào, một là nghe không hiểu lắm, hai là nói không quá giỏi, Ca Trần có chút hoài nghi nhìn Đường Phong, trong trí nhớ của cậu Đường Phong không những là một tên ngu xuẩn không biết trò chuyện, ngay cả đối thoại tiếng Anh phổ thông cũng có vấn đề, lúc nào lại có thể một hơi tiếng Mỹ chính gốc như thế.
Trên thực tế Đường Phong hiện tại không chỉ nói tiếng Mỹ lưu loát, cho dù là giọng Luân Đôn cũng có thể nắm chắc.
Mấy người trò chuyện được một lúc thì nhân viên công tác gọi lại, thời gian của mọi người ( ngoại trừ minh tinh xuống dốc Đường Phong ) đều rất ít ỏi, không có nhiều thời gian đi hỏi thăm lẫn nhau, đến khi đạo diễn tuyên bố nội dung diễn thử thì Đường Phong mới biết vì sao đạo diễn cố ý cho bọn họ vài phút đi chào hỏi nhau, bởi vì nội dung diễn thử vô cùng giản đơn trực tiếp lại kính bạo - hôn môi!
Hôn môi với ai?
Michael Chino!
Không chỉ như thế, nếu như thực sự nhận được vai diễn trong bộ phim, bọn họ sẽ không chỉ là hôn môi đơn giản như vậy.
"Tưởng tượng đối phương thành phụ nữ rồi hôn."
Ca Trần lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc, cũng không biết là đang lo lắng chuyện hôn môi hay là chuyện khác, Đường Phong nhìn nhìn Ca Trần giống như mầm đậu, lại nhìn nhìn Chino cao to, cậu thực ra rất muốn nhìn một chút cảnh tượng Ca Trần đại phát uy coi Chino là phụ nữ, chỉ là nhìn vào tình huống hiện nay, Ca Trần rõ ràng là "Nhà gái" .
Nhưng mà. . . Hôn Chino?
Khóe miệng Đường Phong hơi hơi co rút, căn cứ vào đạo đức chức nghiệp diễn viên cậu sẽ không từ chối, nhưng chung quy trong lòng vẫn không dễ chịu, nếu như hiện tại có hai nhánh tỏi thì tốt, cậu sẽ ăn tỏi xong rồi đi hôn Chino.
Đạo diễn bảo mấy người chuẩn bị một chút, tổ đầu tiên là Ca Trần và Chino.
Vào lúc này đại sảnh thương vụ có một vị khách khó nghĩ đến đi tới, Lục Thiên Thần âu phục phẳng phiu đi đến, Đường Phong sẽ không tự kỷ đến mức cho rằng ông chủ nhà mình là tới xem mình, chỉ có điều thân là ông chủ công ty nhà mình không đi liếc nhìn mình ngược lại đi xem Ca Trần, mặc kệ nói như thế nào cũng là một chuyện rất khôi hài.
Đường Phong nhợt nhạt cười, Lục Thiên Thần là tới nhìn người mình thích đi hôn người khác?
Chương 29: Thử thách hôn môi ( 2 )
Lục Thiên Thần làm khách đột xuất đến thăm cũng không gây trở ngại đến tiến độ diễn thử, dựa theo trình tự người thứ nhất lên sân khấu hôn Chino là Ca Trần, đạo diễn vừa hô bắt đầu thì hai người ôm lấy nhau, thân cao và dáng người của Ca Trần đã định trước người này cho dù có thêm khí thế cường đại, đặt ở trước mặt con ngựa cao to Chino cũng chỉ là một con chim nhỏ nép vào người.
Huống chi tư thái bệnh mỹ nhân của Ca Trần thực sự là không thể chạm vào vạch khí thế.
Từ góc độ chuyên nghiệp đi xem, biểu hiện của Ca Trần kỳ thực cũng không kém, tuy rằng không thể hiện ra dáng vẻ động tác coi đối phương là phụ nữ để hôn, nhưng ngoài ý muốn lại xứng đôi với Chino, một Trung một Tây, một người nhỏ nhắn xinh xắn chọc người yêu thương, một người cao lớn anh tuấn cường thế, Đường Phong khẽ thở dài một cái, kỳ thực phối hợp như vậy nhìn từ trong màn ảnh cũng rất tốt.
Tiếng Anh của Ca Trần không tốt, nhưng vẫn có thể đi học, diễn kỹ của Ca Trần không giỏi, nhưng có đôi khi đạo diễn muốn chính là phần ngây thơ và nguyên thủy như vậy.
Cho dù Đường Phong là ảnh đế, là diễn viên nhiều năm nhận giải thưởng đến mềm tay, nhưng như vậy cũng không có nghĩa cậu có thể tùy ý khinh thường đối thủ, cậu chăm chú quan sát Ca Trần và Chino hôn môi lại không chút nào chú ý tới, Lục Thiên Thần ở một bên ngoại trừ lúc đầu nhìn chằm chằm Ca Trần một hồi, lúc sau hầu như đều là nhìn Đường Phong.
Chăm chú, nghiêm túc, Lục Thiên Thần chưa bao giờ gặp Đường Phong như vậy.
"Tốt, rất không tệ."
Thời gian kết thúc, đạo diễn Lý Nguy đánh giá không tệ, đôi môi Đường Phong không tự giác mân lên, đây là lần đầu tiên cậu đối mặt ống kính sau khi sống lại, cậu phải nhìn thẳng vào tình huống của cậu, cậu hiện tại không phải là ảnh đế, chỉ là một tiểu minh tinh tuột dốc, cậu vậy mà lại có chút căng thẳng.
Mà Chino đứng đối diện cậu đã nhìn ra.
"Cậu đang hồi hộp, là bởi vì phải hôn tôi sao? Biểu hiện của chúng ta sẽ được ghi lại trong máy quay, nếu như đây là lần đầu tiên cậu hôn đàn ông vậy cứ để tôi là được, nếu như nghĩ hôn tôi khiến cậu khó chịu vậy nhắm mắt lại đi." Hai tay tùy ý chèn trên thắt lưng, Chino cười nhìn Đường Phong, có kinh nghiệm giao lưu vừa rồi, bọn họ hai bên cũng không lo lắng đối phương nghe không hiểu mình nói gì.
Lời Chino nói thoáng cái khiến cảm giác căng thẳng của Đường Phong tan biến sạch sẽ, cậu nhịn không được trả về một câu: "Mong anh lúc đó đừng biểu hiện giống phụ nữ."
Đường Phong nhìn thẳng vào người đàn ông cao thẳng đứng đối diện cậu, Chino đích xác có khuôn mặt cực kỳ tinh xảo lại không mất vẻ anh tuấn, trong giới giải trí cho tới bây giờ cũng không thiếu diễn viên nam anh tuấn xuất sắc, chỉ là dung mạo Chino lại là loại có thể khiến người ta liếc mắt nhìn qua là sẽ rất khó quên.
Khóe mắt hơi rủ xuống, con mắt sáng sủa, tròng mắt là màu lam nhạt đẹp, có một loại cảm giác trong sáng như thủy tinh, mắt hai mí lại giống như cắt qua mang theo chút hương vị quý tộc Châu Âu, mũi thẳng khiến toàn bộ vẻ ngoài thêm điểm không ít, ngũ quan khắc sâu giống như từ trong tác phẩm điêu khắc đi ra, tóc ngắn màu vàng nâu.
Một người đàn ông anh tuấn, trẻ tuổi, đầy sức sống, mà lại mơ hồ lộ ra vài phần quý khí gợi cảm.
Đường Phong biết Chino rất anh tuấn, nhưng lúc nhìn gần, vẫn phải cảm thán người này đẹp trai kinh người, thảo nào tên khốn này mấy năm nay liên tục là người đàn ông gợi cảm nhất hành tinh.
"Chuẩn bị cho tốt, bắt đầu đi." Đứng ở phía sau máy quay phim, xuyên thấu qua ống kính ghi lại nhất cử nhất động của hai người, đạo diễn Lý Nguy lúc này đã hoàn toàn không có ôn hòa và tùy tính như trước, tập trung, hết sức chăm chú.
"Tốt, đạo -" còn chưa nói xong, con ngươi bỗng nhiên biến lớn, hai tay Đường Phong theo bản năng bất thình lình chắn lên ngực người đối diện, rõ ràng còn chưa nói bắt đầu, Chino đã đột nhiên hôn đến.
Tên khốn vô lại chơi xấu này!
Không cam lòng tỏ ra yếu kém, Đường Phong hé miệng chủ động vươn đầu lưỡi cùng giao triền ý đồ đoạt lại quyền chủ động, cậu vươn tay ôm lấy ót Chino, nhắm mắt hôn lên, ngực nghĩ, cậu lúc này đang hôn phụ nữ, là phụ nữ. . .
Sau đó móng vuốt của Chino lớn mật đặt lên mông cậu.
Chương 30: Ai muốn ngồi xe của anh ( 1 )
Khi hai người đàn ông coi đối phương là phụ nữ chủ động đi hôn môi sẽ gặp phải một loại tình huống, ai cũng sẽ không muốn bị đối phương coi là phụ nữ, lại càng không cam lòng bị đối phương áp chế thành phụ nữ.
Có thể đây là đạo diễn muốn thấy, xem bọn họ rốt cuộc ai mới là "Đàn ông chân chính".
Đường Phong kiên định cho là như vậy, cho dù là ghét hôn Chino hơn nữa, cậu cũng sẽ hé miệng đem đầu lưỡi vói vào trong miệng đối phương nỗ lực chém giết chiếm địa vị cường thế.
Chỉ là có đôi khi tuổi tác đại biểu kinh nghiệm diễn nhiều cũng không có nghĩa là kỹ thuật hôn tốt.
Kiểu hôn kịch liệt rất nhanh khiến Đường Phong có chút ăn không tiêu, Chino hiển nhiên là một tay già đời tình trường, biết làm thế nào để khơi mào nhiệt tình của đối phương rồi đánh tan phòng tuyến của đối thủ.
Đường Phong rất muốn cố gắng tập trung tinh thần đối phó tên vô lại này, thế nhưng trong miệng mỗi lần đều bị Chino cường liệt tiến công, móng vuốt của con đại sắc lang này còn một mực ở trên eo mông cậu nắn qua nắn lại, trình độ cường hãn mãnh liệt so với Ca Trần vừa rồi quả thực không biết gấp bao nhiêu lần, thân thể cậu có chút nhũn ra khó có thể hô hấp, bàn tay đè lên Chino bất tri bất giác cũng hạ xuống trên vai đối phương.
Như là đối địch, như là run rẩy, lại hỗn loạn ái muội khiến người bên ngoài khó có thể nắm lấy, đi qua ống kính, Lý Nguy đem hình ảnh hai người kịch liệt hôn đều ghi lại. . .
Có những người hôn môi, cho dù hôn càng thêm kịch liệt cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không thú vị.
Có những người hôn môi, chỉ là môi nhẹ nhàng khẽ chạm cũng đủ để cho người bên ngoài cảm thấy tim đập gia tốc.
Mà hai người này rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, hôn vừa kịch liệt vừa nhiệt tình như vậy, đủ để cho người quan sát xung quanh, cảm thấy nhiệt độ trong không khí thẳng tắp bay lên.
Hình ảnh trần trụi, tràn ngập cảm giác phức tạp như vậy, lại cực có lực đánh không hề bảo lưu bày ra trước mặt mọi người.
Dẫn đầu bại trận là Đường Phong, cậu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, thân thể giống như là bị người tháo sạch sức lực thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất, khuôn mặt ửng đỏ như sắc hoa hồng, tuy rằng là chật vật không ngớt, nhưng đôi mắt vẫn như cũ nỗ lực duy trì thanh tỉnh.
Tình huống của Chino cũng không tốt ở chỗ nào, trong mắt anh mang theo ý cười nồng đậm, hai tay vẫn như cũ không có ý rời đi trên người người kia, trái lại càng ôm càng chặt.
Đường Phong trừng mắt nhìn Chino, chỉ là lực sát thương dưới tình huống hai mắt có chút ướt át ngược lại càng có vẻ phong tình vạn chủng, Chino hơi nhíu mày muốn nói gì, Đường Phong trực tiếp đẩy người đi tới một bên, vặn mở một chai nước ngửa đầu uống, thân thể nóng kinh khủng.
Đạo diễn Lý Nguy cũng không tuyên bố kết quả diễn thử ở hiện trường, chỉ là để cho bọn họ đều tự trở về đợi điện thoại thông báo.
Lúc đi ra ngoài Ca Trần và Lục Thiên Thần đã đi cùng nhau, hai người không biết đang nói cái gì, để tách ra xấu hổ cùng hai người kia đi thang máy, Đường Phong trực tiếp đi thang lầu.
"Chết tiệt!" Hít sâu một hơi, nghĩ đến vừa rồi cùng Chino quyết đấu mình dĩ nhiên thua đến rối tinh rối mù, Đường Phong nhất thời cảm thấy một trận thất bại.
Nếu như thua ở ngay vòng diễn thử đầu tiên, cậu có thể sẽ không có bất cứ hi vọng gì, hiếm khi đạo diễn Lý Nguy tuyển diễn viên trong nước, lại bị mình phá hỏng.
Không được, mặc kệ lần này diễn thử có thành công hay không, sau đó cậu nhất định phải nỗ lực luyện tập hôn kỹ, bị một người cùng giới hôn đến choáng đầu quả thực là không xong!
Từ tầng mười sáu xuống tầng một cũng không quá lâu, bên ngoài vẫn là mưa to như trút nước, không có dấu hiệu yếu đi chút nào.
"Tiểu Vũ đâu?" Đường Phong đứng ở nhìn một hồi, trong ngoài cũng không có cái bóng của tiểu Vũ, xe cũng không biết đi nơi nào, lúc cậu đang định gọi điện thoại cho tiểu Vũ một chiếc xe thể thao màu đen mờ dừng ở trước mặt cậu.
Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, Lục Thiên Thần ở trong xe lạnh nhạt nhìn cậu: "Lên xe."
"Không làm phiền chủ tịch Lục, tiểu Vũ sẽ đến đón tôi." Người này sao không đi cùng Ca Trần, căn cứ vào chuyện cậu ghét Lục Thiên Thần, Đường Phong theo bản năng từ chối.
"Tôi đã bảo cô ta đi về, cậu có thể ở chỗ này chờ gọi xe, hoặc là lên xe." Trong giọng nói còn có chút không kiên nhẫn.
Tôi cũng không bảo anh chở tôi, ai bảo anh bảo tiểu Vũ đi?
Đường Phong nhìn thoáng qua bên ngoài, hiện tại trời mưa lớn như vậy, xe taxi tuy rằng đi đi đến đến, nhưng chủ yếu đều đã có người ngồi, loại thời tiết này nếu muốn gọi được xe taxi, đúng là rất khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro