
Chương 87: Lăng kính (9)
Đánh ngã một người xong, động tác của Hạ Lâm không hề dừng lại, hắn lập tức bước nhanh lao tới, một cước đá thẳng vào bụng một kẻ khác, sau đó trở tay đoạt lấy con dao trong tay kẻ đó.
Giải quyết xong người phía trước, Hạ Lâm xoay người, đối mặt với mấy tên hung đồ bên cạnh, trên mặt không chút sợ hãi.
Trong vòng vây của mấy gã đàn ông kia, thân hình hắn di chuyển linh hoạt, chặn được vài đòn tấn công, rồi nhanh chóng nắm bắt thời cơ, ra tay như chớp.
Con dao trong tay dưới ánh đêm lóe lên hàn quang, mỗi một chiêu xuất thủ đều nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, không hề lưu tình!
Theo từng động tác của hắn, lưỡi dao sắc bén cắm vào chân một kẻ, kẻ đó ngã xuống đất kêu rên.
Dao trong tay Hạ Lâm xoay chuyển, không chút chướng ngại mà xẹt ngang ngực một kẻ khác, máu tươi phun ra đỏ chói trong màn đêm……
Dưới tác dụng của adrenaline, cơ thể Hạ Lâm được kích phát đến cực hạn, hắn hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, ngược lại chìm trong một trạng thái điên cuồng, không hề biết sợ.
Lúc này, Lê Thượng sau một trận ác chiến, cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút.
Mãi đến lúc này, cậu mới cảm thấy lưng nóng rát, cơn đau đó gần như khiến cậu không thể đứng thẳng. Máu từ trán chảy xuống theo lông mày, làm mờ tầm nhìn của cậu.
Cơ thể trước đó phải chống chọi đến lúc này có chút không chịu nổi nữa.
Cú đánh mạnh vào lưng đã làm ảnh hưởng đến vết thương cũ. Lê Thượng đưa tay ôm ngực, cậu thở hổn hển. Mỗi một hơi hít vào như có từng mảnh băng vụn cắm vào tim phổi, khiến bên trong cơ thể như bị xé rách, máu tươi dâng tràn.
Cậu thầm may mắn, may mắn là lúc này Hạ Lâm đã tỉnh lại. Nếu không thì…
Nghĩ tới đây, Lê Thượng không nhịn được cúi đầu ho khan vài tiếng, cảm giác trong cổ họng dâng lên thứ gì, dưới ánh lửa cúi xuống nhìn, trong lòng bàn tay dính đầy đỏ tươi, đó là máu cậu vừa ho ra.
Hàng mi cậu rũ xuống, mày khẽ nhíu lại, sau đó bình thản lau đi vết máu kia.
Từng chịu quá nhiều vết thương, cậu nhanh chóng đánh giá vết thương của mình: nội tạng bị dập, phổi xuất huyết nhẹ do chấn động. Chỉ có thể dùng thuốc cầm máu và điều trị bảo tồn, không có cách nào tốt hơn.
Nói tóm lại, không chết được nhưng sẽ hơi khó chịu.
Lúc này, tiếng đánh nhau vẫn không dứt bên tai.
Cách chiến đấu của Hạ Lâm hoàn toàn khác với cậu.
Lê Thượng cần bảo toàn thể lực, chủ yếu tận dụng sự linh hoạt của cơ thể. Cậu giỏi dùng phương pháp “lấy bốn lạng đẩy ngàn cân” để hóa giải những đòn tấn công mạnh mẽ của đối phương. Còn cách chiến đấu của Hạ Lâm có khí chất mạnh mẽ, cảm giác về sức mạnh rõ ràng hơn, là lối đánh “đại khai đại hợp”.
Trong chớp mắt, lại có ba bốn kẻ ngã xuống kêu thảm, mặt đất thêm vài vũng máu đỏ sẫm.
Hạ Lâm đã chiếm thế tuyệt đối, nhưng hắn vẫn không dừng lại, ánh mắt càng bùng lên chiến ý rực lửa.
Hắn nắm chặt dao trong tay, vung ngang một đường, lưỡi dao mang theo tiếng gió, vẽ ra đường cong trong không khí, nháy mắt cắt qua thân thể mấy kẻ đó.
Trên người Hạ Lâm tỏa ra sát khí lạnh lẽo, khí thế bức người như Phật Tổ hàng ma, toàn thân nhuộm máu, khiến bọn hung đồ kinh hãi lộ rõ vẻ sợ hãi.
Những kẻ đó sợ hãi lùi lại, không ai dám đến gần hắn.
Lê Thượng đứng một bên quan sát cảnh tượng chiến đấu khốc liệt phía trước, ánh nhìn đã khôi phục sự trầm ổn thường ngày.
Số người còn lại không nhiều, với bản lĩnh của Hạ Lâm, chắc chắn có thể giải quyết được.
Bỗng nhiên, ánh mắt cậu nhạy bén bắt gặp một chiếc xe phía sau đám đông.
Chiếc xe đó từ lúc họ đến đây đã đỗ ở ven đường. Tài xế vẫn ngồi ở ghế lái, nhìn cuộc chiến, không báo cảnh sát cũng không rời đi. Lúc này, ánh mắt tài xế lóe lên, quay người lại, đưa tay muốn lấy một thứ gì đó…
Lê Thượng giật mình, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng. Cậu không chút do dự quay lại xe, tìm khẩu súng cảnh sát.
Trừ khi tình huống cực kỳ nguy cấp, cậu không muốn sử dụng nó. Nhưng nếu có ai muốn làm Hạ Lâm bị thương, cậu tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
Bên trong xe vốn đã hỗn loạn vì va chạm, Lê Thượng nóng ruột tìm kiếm ở ghế ngồi, động tác tác động đến vết thương sau lưng, ngực đau nhói, cậu vội vàng đưa tay che miệng, lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi, theo kẽ tay nhỏ giọt xuống.
Ánh mắt Lê Thượng lạnh lùng, lau đi máu giữa các ngón tay, không chút để ý dùng mu bàn tay còn lại lau khóe môi. Ánh mắt cậu dời xuống, cuối cùng cũng tìm thấy khẩu súng rơi vào khe hở ghế lái.
Tay Lê Thượng hơi run rẩy, cầm súng chui ra khỏi xe. Nòng súng đen ngòm của người đàn ông đã chĩa thẳng vào Hạ Lâm giữa đám đông, dường như giây tiếp theo sẽ bóp cò.
Lê Thượng hít một hơi thật sâu, để bản thân bình tĩnh lại. Cậu nhanh chóng đưa tay lên, khẩu súng nhắm thẳng vào người đàn ông bên cạnh chiếc xe.
Tình huống lúc này rất khẩn cấp, Lê Thượng không kịp ngắm bắn kỹ. Dựa vào kinh nghiệm sử dụng súng nhiều năm, cậu giành lợi thế bắn một viên đạn ra trước.
Cú giật mạnh làm hai tay cậu rung lên.
“Đoàng!”
Lê Thượng nổ súng trước, viên đạn xẹt qua bả vai tên kia, máu văng ra.
Tên đàn ông rõ ràng không ngờ sẽ bị tấn công, đau đớn khiến động tác hắn ta khựng lại, nòng súng vốn chĩa thẳng vào Hạ Lâm bị lệch đi.
“Đoàng!” Tiếng súng thứ hai vang lên, viên đạn gần như sượt qua eo Hạ Lâm.
Hai tiếng súng vang lên khiến tất cả mọi người ở đó đều sững sờ.
Gần như cùng lúc ấy, tiếng còi cảnh sát bén nhọn từ xa vọng lại, rồi nhanh chóng áp sát.
Tên đàn ông kia thấy thế liền ném khẩu súng vào trong xe, xoay người lái xe bỏ chạy.
Đám côn đồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát cũng không còn tâm trí giao đấu, vội vàng dìu đỡ đồng bọn bị thương, lảo đảo chạy về phía xe rồi rút lui.
Lúc này đôi mắt Hạ Lâm đỏ ngầu, đã đánh nhau đến mất lý trí, hắn còn định đuổi theo, nhưng vừa chạy được mấy bước thì xương sườn truyền đến cơn đau buốt tận tim, một tay hắn ôm lấy mạn sườn, trước mắt thoáng tối sầm.
Đúng lúc đó, Lê Thượng thấy động tác của hắn, vội hô lớn: “Đừng đuổi!”
Hạ Lâm lúc này mới dừng lại, đứng yên giữa đường.
Rất nhanh, những tên bị thương trong cuộc ẩu đả đều được đồng bọn dìu đi một cách vội vã. Một vài chiếc xe chạy trốn theo nhiều hướng khác nhau. Lại có thêm vài chiếc xe cảnh sát từ phía trước lao tới, chặn họ lại giữa đường.
Cửa một chiếc xe mở ra, Kim Đình Thụy nhanh chóng bước tới chỗ Hạ Lâm, phất tay ra lệnh cho cảnh sát phía sau: “Đem tất cả về điều tra! Thẩm vấn thật kỹ!” Sau đó anh ta hỏi Hạ Lâm: “Vừa rồi có người nổ súng phải không? Các cậu không sao chứ?”
Ngực Hạ Lâm phập phồng, đứng đó một lúc lâu mới lấy lại được hơi thở. Hắn mở miệng nói: “Không trúng, kẻ đó chạy rồi.”
Kim Đình Thụy chửi thề vài câu, lại hỏi: “Chúng biết các cậu là cảnh sát không?”
Hạ Lâm dựa vào tình hình vừa rồi suy đoán: “Những tên đánh nhau này thì không chắc, nhưng người nổ súng và người lái xe tông vào xe thì có thể biết. Chúng nhắm thẳng vào chúng tôi.”
“Tông xe giữa đường, tấn công cảnh sát, còn dám nổ súng? Chán sống rồi à? Chắc là muốn lên báo đây mà?” Kim Đình Thụy thấy Hạ Lâm đang dùng tay ấn xương sườn, còn Lê Thượng cũng mặt tái mét, chủ động đề nghị: “Này, tôi gọi xe cứu thương nhé? Các cậu có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Tôi không sao.” Hạ Lâm buông tay ra khỏi xương sườn. Xương của hắn không gãy, chắc chỉ bị thương ngoài da. So với bản thân, hắn lo cho Lê Thượng hơn.
Lê Thượng dứt khoát: “Không đi.”
Nhìn vẻ quật cường của Lê Thượng, Hạ Lâm thấy bực mình trong lòng. Sao lại có người không quý trọng tính mạng như vậy? Hắn chỉ vào người bên cạnh nói với Kim Đình Thụy: “Cậu đưa cậu ấy đi đi. Vừa rồi cảnh sát Lê một mình đấu với hơn chục người, còn chắn đòn cho tôi. Chắc chắn là bị thương rồi.”
Nói xong, Hạ Lâm đi đến ven đường, nhặt chiếc áo của Lê Thượng lên ném cho cậu. Chiếc áo bay thẳng xuống, Lê Thượng lạnh mặt đón lấy và khoác vào.
Kim Đình Thụy đi tới bắt chuyện với Lê Thượng: “Cảnh sát Lê…”
“Tôi không sao.” Sắc mặt Lê Thượng tái nhợt, vẻ mặt lạnh như băng. Cậu cũng không hiểu tại sao Hạ Lâm lại không chịu đi kiểm tra, dù chỉ là chụp X-quang cũng tốt. “Đội trưởng Hạ vừa rồi lái xe không tránh, đâm cho đầu xe bẹp dúm. Anh nên đưa anh ấy đi kiểm tra não thì hơn.”
Kim Đình Thụy nhìn Hạ Lâm, rồi lại quay sang nhìn Lê Thượng. Hai người đứng cách nhau vài bước, mỗi người đều ưỡn ngực thẳng tắp, giận dỗi nhìn đối phương.
Kim Đình Thụy quay lại nhìn chiếc xe cảnh sát đã hư hỏng và sự hỗn độn trên mặt đất: “Ồ, xe nát bét thế này, đánh nhau lâu như vậy, máu chảy đầy đất, mà các cậu đều nói không sao? Xe cứu thương đến rồi, chẳng lẽ các cậu muốn tôi lên à?” Kim Đình Thụy sợ hai người kia thật sự từ chối, hít một hơi rồi nói tiếp: “Tính tình hai cậu đều nóng nảy như nhau. Quan tâm nhau thì nói tử tế đi chứ.”
Đội trưởng Kim vừa dứt lời, cả hai đều cúi đầu, im lặng không đáp.
Đang lúc bầu không khí căng thẳng, điện thoại của Hạ Lâm bỗng reo. May mà máy không hỏng, là Ngô Vận Thanh gọi tới.
Hạ Lâm bắt máy, “Alo,” đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Ngô Vận Thanh, có chút run rẩy vì khẩn trương: “Đội trưởng Hạ.”
Hạ Lâm hỏi: “Triệu Luân Giang đâu? Bắt được không?”
Ngô Vận Thanh bất lực: “Chúng tôi đến hội trường thì Triệu Luân Giang vừa được một chiếc xe đen đón đi rồi. Chúng tôi đến chậm một bước. Đối phương chắc chắn còn có đồng bọn. Chúng tôi đuổi theo một đoạn nhưng không đuổi kịp.”
Hạ Lâm nghiêm nghị, giọng nói bình tĩnh: “Biển số xe có nhớ không?”
“Máy ghi hình chấp pháp đã chụp lại rồi. Nhưng là xe thông thường, tôi sợ là biển số giả.” Ngô Vận Thanh lại hỏi: “Tình hình bên các cậu thế nào rồi?”
Hạ Lâm: “Đội trưởng Kim đã đến rồi. Bắt được một vài người có liên quan.”
Ngô Vận Thanh nói: “Vậy chúng tôi sẽ về cục cảnh sát ngay!”
“Liên hệ Trình Tiếu Y, tối nay tăng ca, phân tích theo dõi, cố gắng tìm ra Triệu Luân Giang.” Nói đến đây, Hạ Lâm quay sang nói với Kim Đình Thụy: “Đội trưởng Kim, cho tôi mượn một chiếc xe. Tôi bây giờ phải về cục để xử lý việc tiếp.”
Lê Thượng nãy giờ vẫn đứng nghe. Lúc này, cậu bước lên một bước, giọng kiên định: “Tôi cũng về.”
Kim Đình Thụy: “…”
Anh ta nhìn hai người kia vẫn còn tinh thần, nói năng rành rọt, trông chẳng giống người đang bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng, bất đắc dĩ nói: “Vậy được… tôi cho các cậu mượn một chiếc xe.” Nói vậy nhưng trong lòng đội trưởng Kim lại đổi ý, giao cả chiếc xe cho hai người bọn họ lái, anh ta cũng chẳng yên tâm nổi.
Kim Đình Thụy xoay người đi kiểm tra kết quả bắt giữ, lần này cũng tóm được không ít người.
Những kẻ đó thấy cảnh sát đều sợ hãi. Chúng chỉ khai là có người trả tiền để chúng dạy dỗ hai người này. Ai gây thương tích càng nặng sẽ có thưởng lớn. Chúng hoàn toàn không biết đối phương là cảnh sát.
Thấy không hỏi được gì, Kim Đình Thụy nói với Hạ Lâm: “Đợi đã, tôi gọi phó đội trưởng Lâm đến đây. Lát nữa để cậu ta xử lý hiện trường, tôi đưa hai cậu về.”
Anh ta ra lệnh cho cấp dưới lái một chiếc xe cảnh sát tới, Hạ Lâm không khách khí, mở cửa ngồi ngay ghế phụ.
Lê Thượng cũng mở cửa vào ghế sau, im lặng không nói gì.
Hạ Lâm quay đầu lại nhìn Lê Thượng, đưa tay kéo dây an toàn. Khi dây siết vào ngực, Hạ Lâm đau đến tối sầm mắt, cắn răng chịu đựng.
Suốt dọc đường, hai người không ai nói chuyện. Hạ Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, Lê Thượng mặt tái nhợt, thỉnh thoảng lấy tay che miệng ho nhẹ ở hàng ghế sau.
Kim Đình Thụy thỉnh thoảng lại liếc nhìn sắc mặt hai người. Vẻ cẩn thận của anh ta dường như sợ hai người họ sẽ chết bất cứ lúc nào trên xe.
Trong xe quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Kim Đình Thụy cảm thấy khó chịu.
Một lát sau, anh ta chủ động tìm chuyện để nói: “Hạ Lâm, cậu nhắn tin cho Cục trưởng Trần đi. Ông ấy lo lắng lắm đấy.”
Hạ Lâm “ừ” một tiếng, liền cầm điện thoại báo cáo tình hình qua WeChat.
Kim Đình Thụy không kìm được hỏi: “Gần đây, các cậu đang điều tra vụ án gì vậy? Đắc tội với ai mà lại gây ra động tĩnh lớn như thế?”
Hạ Lâm không nói cho Kim đội biết tình hình cụ thể, nhẹ nhàng trả lời: “Chỉ là một vụ án mất tích thôi.”
Đội trưởng Kim cũng không hỏi thêm nữa: “Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng đưa các cậu về. Đừng để lỡ việc chính.”
Xe chạy thẳng đến cục cảnh sát. Khi xuống xe, Kim Đình Thụy vẫn cẩn thận dặn dò: “Nếu thấy khó chịu thì cứ theo dõi thêm. Đừng uống nước lạnh vội nhé. Nếu không chịu nổi thì gọi 120.”
Hạ Lâm trả lời: “Yên tâm, sẽ không chết ở cục cảnh sát đâu.” Hắn còn quay đầu nhìn Lê Thượng, người cũng có vẻ mặt không khá hơn là bao.
Lê Thượng lạnh lùng tiếp lời: “Tôi cũng vậy.” Nói xong, cậu bước đi không quay đầu lại.
Kim Đình Thụy nhìn vẻ cứng đầu không khác nhau của hai người, thậm chí có chút đồng cảm với những đồng nghiệp khác trong đội điều tra mất tích. Bầu không khí làm việc này chắc chắn rất căng thẳng.
.....
Cùng lúc đó, tại một nơi khác ở Vân Thành.
Một chiếc xe màu đen chạy về phía ngoại ô, dừng lại trong sân một căn biệt thự. Cửa xe mở, Triệu Luân Giang run rẩy bước xuống.
Một người đàn ông trông có vẻ nho nhã, đứng tuổi, bước ra từ biệt thự ra đón. Người này chính là Tần Hữu Lai, ông chủ của Hóa chất Tần thị ở Vân Thành.
Mấy năm nay, ông đã phát triển Hóa chất Tần thị lớn mạnh, thông qua việc niêm yết cổ phiếu, ông sớm đã tự do về tài chính và lọt vào hàng ngũ những người giàu có ở Vân Thành.
Triệu Luân Giang cung kính gọi một tiếng: “Sếp Tần.”
Tần Hữu Lai bước tới ôm Triệu Luân Giang một cách nhiệt tình: “Lão Triệu à, anh xem, mấy năm nay anh dẫn dắt tổ nghiên cứu khoa học ở Kim Châu, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi.”
Triệu Luân Giang đi theo ông ta vào biệt thự: “Vâng, Tổng giám đốc Tần. Nhớ lại năm xưa chúng ta chọn ở lại theo anh, đã qua nhiều năm như vậy rồi.”
Hai người vào phòng trà của biệt thự ngồi, ôn lại chuyện xưa.
Một lát sau, Triệu Luân Giang cẩn thận nói: “Tổng giám đốc Tần, hôm nay anh gọi tôi đến gấp như vậy là vì…”
Tần Hữu Lai lúc này mới vào thẳng vấn đề: “À, là thế này. Anh còn nhớ chuyện 20 năm trước không?”
Nhắc đến 20 năm trước, sắc mặt Triệu Luân Giang lập tức trắng bệch: “Sao… lẽ nào lại…”
Tần Hữu Lai rót cho hắn ta một ly trà: “Chỉ là gần đây có người hỏi đến thôi. Các lãnh đạo hẹn tôi ngày mai đến nói chuyện. Anh đừng lo, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
Triệu Luân Giang cẩn thận hỏi: “Tôi có cần làm gì không?”
Tần Hữu Lai nhìn hắn ta nói: “Tôi muốn hỏi anh một chút. Chuyện đó, anh không nói cho ai khác biết chứ?”
Triệu Luân Giang có chút sợ hãi. Tay cầm ly của hắn ta run rẩy: “Không có ạ. Sếp Tần, tôi xin thề bằng tính mạng, tôi tuyệt đối chưa từng nói với bất kỳ ai. Chuyện này anh cũng biết mà. Năm đó là do tôi dẫn người… Vạn nhất tra ra được gì đó, tôi cũng không thoát được trách nhiệm.”
Nói là vậy, Triệu Luân Giang cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Hữu Lai.
Tần Hữu Lai cười nói: “Biết rồi, biết rồi, anh đừng căng thẳng. Nếu có người hỏi, anh cứ nói không biết là được. Anh yên tâm, tôi đã xử lý mọi việc ổn thỏa rồi.” Nói đến đây, ông ta thở dài: “Anh và tôi đều biết, lúc đó tình trạng của nhà máy nguy cấp đến mức nào, có thể nói là nợ ngập đầu, đến bờ vực sinh tử… Chỉ có làm vậy, chúng ta mới có thể vượt qua. Tôi, Tần Hữu Lai, có được ngày hôm nay đều nhờ có anh. Anh là công thần của Hóa chất Tần thị, không có anh, sẽ không có Tập đoàn Tần thị hôm nay.”
Nói đến chỗ xúc động, Tần Hữu Lai lại châm trà cho Triệu Luân Giang.
Triệu Luân Giang có chút cảm động: “Sếp Tần, anh đừng nói vậy. Sau đó, chuyện đó vẫn gây ra không ít rắc rối. Tôi vẫn luôn lo lắng. Cũng nhờ anh điều tôi đến Kim Châu, còn tiếp tục cho tôi làm việc cho anh.”
Tần Hữu Lai nói: “Chúng ta không nhắc đến chuyện này nữa. Anh khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, đêm nay cứ ở lại đây. Ngày mai tôi sẽ bảo tài xế đưa anh đi chơi một vòng. Chúng ta cùng ăn một bữa cơm, rồi anh về.”
Lời đã nói đến nước này, Triệu Luân Giang không còn gì để nói.
Hai người trò chuyện thêm một lát.
Triệu Luân Giang được quản gia dẫn đến phòng khách.
Mọi người đi ra ngoài, sắc mặt Tần Hữu Lai chùng xuống. Một người trẻ tuổi đi đến bên cạnh ông ta hỏi: “Cha, tiếp theo sẽ xử lý Triệu Luân Giang thế nào?”
Người đó chính là con trai ông ta, Tần Vũ Hằng.
Tần Hữu Lai lạnh lùng nói: “Hiện tại đừng động đến hắn. Đêm nay gây ra động tĩnh lớn như vậy, có lẽ khắp nơi đều có xe cảnh sát điều tra. Nhưng chuyện này cũng không thể kéo dài quá lâu. Ta sợ hắn ta còn giữ lại thứ gì đó. Vạn nhất cảnh sát tìm được hắn…” Ông ta suy nghĩ một chút, “Ngày mai, chờ khi mọi chuyện lắng xuống một chút, nhân lúc sáng sớm, đưa hắn đi. Đến đó, làm cho gọn gàng một chút.”
Tần Vũ Hằng vội vàng gật đầu.
Sau đó, Tần Hữu Lai thở dài: “Đáng lẽ năm đó ta không nên vì tình cũ mà để hắn sống, cứ nghĩ hắn còn hữu dụng. Nếu xử lý sớm hơn, đâu có rắc rối như bây giờ.”
Người sống khó giữ bí mật, người chết mới làm người ta yên tâm.
Nhiều năm trôi qua, ông ta đã giết không chỉ một người. Chỉ cần chôn vùi sự thật, tài sản của gia đình họ mới có thể không ngừng tăng lên.
Tần Vũ Hằng nói: “Vâng, con sẽ sắp xếp.”
Tần Hữu Lai tiếp tục hỏi: “Còn hai tên cảnh sát kia thì sao?”
Tần Vũ Hằng cúi đầu báo cáo: “Bên ngoài đã cho người ra tay, có cả tay súng, nhưng bắn trượt…”
Tần Hữu Lai hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là hai tên cảnh sát nhỏ bé, nhiều người như vậy mà không xong?” Ông ta cân nhắc một lúc, “Vậy thì, con gọi điện cho Hạ Yếm, nói chuyện này với hắn, xem có thể tìm cách giải quyết không.”
Nói đến đây, Tần Hữu Lai im lặng sờ cằm mình.
Vụ việc lần này rất bất thường.
Những năm qua, không phải không có người động đến chuyện năm đó, bao gồm cả lần của Vệ Cảnh Huy. Nhưng chưa bao giờ có ai tiếp cận câu trả lời gần như vậy, thậm chí uy hiếp đến ông ta. Hơn nữa lại bám riết không tha.
Tần Hữu Lai lẩm bẩm: “Rốt cuộc hai cảnh sát kia là ai, vì sao người của ta điều tra mãi mà chẳng moi được chút tin tức hữu dụng nào…”
Tần Vũ Hằng đáp: “Hình như là từ đội đặc nhiệm chuyển sang. Vậy cha định xử lý thế nào?”
Tần Hữu Lai trầm tư một lúc, sắc mặt nghiêm trọng: “Ngày mai, xử lý Triệu Luân Giang trước. Sau khi ta họp xong, gặp bọn cảnh sát rồi, mới tính bước tiếp theo.”
…..
Cùng lúc đó, trong phòng khách, Triệu Luân Giang ngồi trên giường, rút điện thoại ra, sắc mặt nặng nề.
Năm xưa, hắn vẫn giữ lại một quân bài tẩy cuối cùng. Nhưng trừ khi đường cùng, hắn không muốn đối đầu trực diện với Tần Hữu Lai…
........
Ở Cục thành phố, Hạ Lâm và Lê Thượng đi vào tòa nhà số 7, một trước một sau vào văn phòng.
Trải qua cả đêm căng thẳng, Hạ Lâm chửi nhỏ một tiếng, ném điện thoại lên bàn như trút giận. Nếu không phải xương sườn chấn động quá đau, hắn đã muốn đá thêm vài cái vào ghế: “Đúng là có tiền thì sai khiến được cả ma quỷ! Ngay giữa đường mà dám tập kích cảnh sát, cướp người đi, ngông cuồng đến mức này, thì còn có gì mà bọn chúng không dám làm nữa?”
Lê Thượng đặt một tay lên vai Hạ Lâm, thấp giọng nói: “Hạ Lâm, đừng mất bình tĩnh.”
Giọng nói của cậu như có ma lực, ngay lập tức dập tắt cơn giận của Hạ Lâm.
Hạ Lâm cười khổ: “Không mất bình tĩnh, tôi chỉ đang sắp xếp lại suy nghĩ thôi. Hơn nữa, tình huống hiện tại, chẳng phải cũng nằm trong dự đoán của cậu rồi sao?”
Họ ngay từ đầu đã biết vụ án này rất nguy hiểm, và hiểu rằng kẻ đứng sau chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn chịu trói.
Hai người đã từng thảo luận về kết quả tồi tệ nhất, và phân tích những gì mà những kẻ đó có thể làm.
Ngay cả việc bị tấn công đêm nay, họ cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý. Chỉ là không ngờ đối phương lại điên rồ đến mức gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Khi mọi chuyện thật sự xảy ra, Hạ Lâm vẫn không khỏi tức giận.
Đổi trắng thay đen, coi mạng người như cỏ rác, dùng bạo lực và tiền bạc để giải quyết vấn đề.
Đúng là không coi trời đất ra gì.
Những kẻ tà ác đó, tại sao luôn âm mưu lấn át chính nghĩa?
Giọng Lê Thượng vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Họ càng sợ hãi, động tĩnh gây ra càng lớn, chứng tỏ vấn đề càng lớn.” Sau đó, cậu lại đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên tay Hạ Lâm.
Sau trận chiến buổi tối, tay Hạ Lâm nóng ran. Hắn cảm nhận được lòng bàn tay Lê Thượng hơi lạnh.
Ánh mắt Lê Thượng bình lặng, nhìn thẳng vào hắn: “Hạ Lâm, cuộc họp ngày mai, họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách để thoái thác trách nhiệm. Thậm chí có thể vu oan cho người khác. Bây giờ rút lui… vẫn còn kịp. Hơn nữa, đây là cơ hội cuối cùng để chúng ta rút lui. Anh.....có muốn chiến đấu đến cùng không?”
Cả hai đều hiểu, buổi họp ngày mai, e rằng sẽ là một “Hồng Môn yến”.
Muốn tiếp tục, có thể sẽ phải trả giá tương ứng.
Ánh mắt Hạ Lâm kiên nghị, cắn răng nói: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ chiến đấu.”
Hắn không thể lùi bước.
Viện trưởng nhà trẻ hết lòng vì bọn trẻ phải mang tiếng xấu, bị treo cổ trên xà nhà.
Phóng viên bị lợi dụng, cố gắng tìm kiếm sự thật, rồi biến mất giữa biển người mênh mông.
Và những sinh mạng non nớt, vô tội đã chết trong vòng tay cha mẹ.
Và có lẽ còn nhiều nạn nhân khác nữa…
Nếu bây giờ hắn lùi bước, vụ án này sẽ không còn cơ hội để những oan hồn được giải oan. Những chuyện này sẽ bị mọi người lãng quên.
Nhưng những oan hồn ấy thì sao? Ai sẽ đòi lại công bằng cho họ?
Trên đời này, luôn cần có người đứng ra bảo vệ lẽ phải.
“Vậy được.” So với sự phẫn nộ của Hạ Lâm, cảm xúc của Lê Thượng lại vô cùng bình tĩnh.
Cậu nhìn Hạ Lâm: “Ngày mai, anh đi họp, mọi thứ tiến hành theo kế hoạch. Tôi sẽ đi giúp anh tìm Triệu Luân Giang.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
[Đáng thương] Cầu bình luận ~~ P/S: Vụ án kết thúc sẽ đi bệnh viện.
~~~~~~~~
Nhznghg: ⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro