
Chương 86: Lăng kính (8)
Một tiếng "Rầm" chói tai xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Hai chiếc xe lao vào nhau, thân xe rung lắc dữ dội, phần đầu lập tức biến dạng.
Ngồi ở ghế phụ, Lê Thượng cảm thấy trời đất quay cuồng. Kính chắn gió vỡ vụn thành vô số mảnh sắc nhọn, tung tóe trong không khí.
Trong khoảnh khắc sinh tử, dây an toàn siết chặt cơ thể cậu ép vào ghế. Ngay sau đó, túi khí trắng phồng bung ra với một tiếng "bụp", bảo vệ cơ thể cậu.
Vài giây sau, Lê Thượng lấy lại ý thức, cậu ho khan vài tiếng không tự chủ, rồi dần dần tỉnh táo.
Một mảnh kính cắt vào thái dương cậu, một dòng máu ấm nóng chảy xuống theo lông mày, làm ướt khuôn mặt và cổ áo trắng của cậu.
Lê Thượng không kịp kiểm tra vết thương của mình, phản ứng đầu tiên là gọi người bên cạnh: "Hạ Lâm!"
Ngay khoảnh khắc trước va chạm, Hạ Lâm đã dứt khoát bẻ lái, lựa chọn che chắn cho Lê Thượng, vì thế bên phía hắn chịu cú đâm dữ dội hơn.
Giờ phút này Hạ Lâm ngồi bất động trên ghế, đầu rũ xuống, mắt nhắm nghiền, mày cau chặt, như đang chìm trong cơn ác mộng đau đớn.
Trái tim Lê Thượng nhói lên. Cậu run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở và mạch đập của hắn. Chỉ đến khi cảm nhận được nhịp tim và hơi thở yếu ớt, cậu mới khẽ thở phào. Hắn không có vết thương rõ ràng, có lẽ chỉ tạm thời bất tỉnh vì cú va chạm quá mạnh.
Nhịp tim của Lê Thượng dần trở lại bình thường, nhưng cậu biết đây không phải lúc để lơ là cảnh giác. Cậu nhìn qua lớp kính chắn gió vỡ vụn như mạng nhện.
Chiếc xe tải gây tai nạn đã rời đi.
Đây không phải là một vụ tai nạn ngẫu nhiên, đối phương đang nhắm vào họ. Ngoài chiếc xe tải đâm vào xe, còn có vài chiếc xe minibus khác cũng dừng lại cách đó không xa, bao vây chiếc xe của họ giữa đường.
Ngay sau đó, có người từ những chiếc xe đó lần lượt xuống. Tất cả đều là những người đàn ông tráng kiện. Họ cầm theo các loại hung khí, đi nhanh về phía này.
Có ít nhất mười mấy người...
Lê Thượng nhanh chóng gửi một tin nhắn thoại vào nhóm chung: "Chúng tôi gặp chuyện rồi. Vị trí ở ngã tư đường Tây Uyển và Tân An. Yêu cầu chi viện."
Khi cậu đang nói chuyện, những người đó đã tiến đến gần.
Ánh mắt Lê Thượng trầm xuống, giơ tay tháo dây an toàn, một chân đá bung cửa xe biến dạng, rồi giũ mạnh vai, cởi bỏ áo khoác vướng víu, trên người chỉ còn chiếc sơ mi trắng mỏng.
Đêm lạnh lẽo, gió hun hút, hiện trường vụ va chạm hỗn loạn ngổn ngang.
Lê Thượng tiến về phía trước, đi đến khoảng trống giữa đường, duỗi tay vận động cổ tay.
Ánh mắt cậu lướt qua những người đó, khẽ nói một mình: "Trạng thái không tốt lắm, nhưng để xử lý mấy tên này thì cũng đủ rồi..."
Nói xong, cậu nhìn xung quanh.
Những người đó tản ra hình quạt trước mặt, bao vây cậu ở giữa.
Thấy cậu chỉ có một mình, lại tay không, một người đàn ông vạm vỡ với vẻ mặt hung tợn xông lên trước. Hắn ta cầm một con dao găm sáng lạnh, lao thẳng đến.
Lê Thượng không ngẩng đầu. Tóc mái trên trán rũ xuống, che khuất đôi mắt, khiến những người đó không nhìn rõ biểu cảm của cậu.
Người đàn ông cười khẩy, trong mắt đầy vẻ khinh thường, dường như đang chế giễu cậu không biết tự lượng sức mình.
Lưỡi dao trong tay hắn ta không chút nương tay, đâm về phía ngực Lê Thượng.
Ngay khoảnh khắc đó, Lê Thượng mới động. Ánh mắt lạnh băng, gương mặt tuấn tú vô cảm, trong sự bình tĩnh lại toát ra vẻ lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Khi người đàn ông sắp tiếp cận, Lê Thượng nhanh chóng đưa tay ra, những ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ chính xác nắm lấy cổ tay cầm dao của hắn ta. Ngay sau đó, cậu đột ngột dùng sức vặn, cổ tay người đàn ông lập tức phát ra một tiếng "rắc" giòn tan. Xương tay bị trẹo, người đàn ông hét lên một tiếng thảm thiết.
Giây tiếp theo, Lê Thượng ấn tay xuống, con dao trong tay hắn ta rơi xuống đất.
Chỉ qua một lần giao thủ, Lê Thượng đã đưa ra phán đoán: những người này đều là côn đồ không được huấn luyện chuyên nghiệp, không phải là vệ sĩ hay sát thủ chuyên nghiệp. Nhưng hiện tại đối phương đông người, Hạ Lâm còn đang bất tỉnh. Cậu không thể lơ là.
Gần như cùng lúc đó, một người đàn ông khác từ phía bên trái của Lê Thượng đột ngột xông tới. Nắm đấm mang theo tiếng gió, nhắm thẳng vào thái dương cậu.
Lê Thượng xoay người cúi xuống, linh hoạt né đòn tấn công.
Cậu chuyển nắm đấm thành lòng bàn tay, giáng một đòn mạnh vào động mạch cổ của người đàn ông. Sau một đòn, cơ thể hắn ta lập tức cứng đờ, mắt trợn trừng, hai chân mềm nhũn, rồi ngã thẳng xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, Lê Thượng đã hạ gục hai người một cách gọn gàng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, những người khác còn chưa kịp phản ứng.
Thân hình Lê Thượng linh hoạt, gần như dịch chuyển tức thời đến trước mặt một người khác. Cơ bắp cánh tay phải của cậu căng lên, vung một cú đấm cực kỳ mạnh mẽ. Một tiếng "phịch" vang lên khi nắm đấm trúng vào má người đàn ông. Đầu hắn ta giật mạnh, vài chiếc răng lẫn máu văng ra.
Vừa thu chiêu, Lê Thượng thuận thế xoay eo, khuỷu tay tạo thành một đường cong, mang theo một lực mạnh mẽ, thúc vào mắt người đàn ông phía sau.
Người đàn ông ôm mặt hét lên thảm thiết, máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, cơ thể đau đớn cuộn tròn trên mặt đất.
Có người muốn đánh lén từ phía sau. Lê Thượng không quay đầu lại, chỉ dựa vào thính giác nhạy bén để phán đoán vị trí. Cậu nâng chân trái, một cú xoay người đá. Đôi chân dài nhanh như chớp, mang theo một lực mạnh mẽ, trúng thẳng vào bụng người đàn ông, đá hắn ta bay ra. Hắn ta lùi vài bước, ngã xuống đất.
Thân hình Lê Thượng di chuyển tự nhiên trong đám đông. Hầu như mỗi cú đánh đều trúng vào những điểm yếu của đối thủ: xương sườn, cổ tay, đầu, đầu gối đều là mục tiêu tấn công của cậu.
Động tác của cậu không hề thừa thãi hay hoa mỹ, tất cả đều là những đòn chí mạng. Đây là thói quen chiến đấu được hình thành sau nhiều năm. Cậu sử dụng kỹ thuật tháo khớp. Dù cơ thể có cường tráng đến đâu, ở các khớp vẫn có điểm yếu. Và tháo khớp chính là lợi dụng những điểm yếu này, sử dụng xảo lực để nhanh chóng khống chế đối thủ.
Trong phút chốc, Lê Thượng lại dùng ngón tay tháo khớp vai của một người, rồi đá bay một người khác.
Nhưng ở con đường ngoại ô tối tăm này, những người đó như không có hồi kết. Họ kéo những đồng đội đã ngã xuống ra, từ một chiếc xe khác lại nhảy xuống thêm vài người gia nhập cuộc chiến.
Thời gian trôi đi, cuộc chiến khốc liệt làm tiêu hao thể lực của Lê Thượng, cậu dần trở nên yếu thế.
Khuôn mặt lạnh lùng ban đầu của cậu giờ trở nên trắng bệch như tờ giấy. Trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Ngay khi cậu chặn lại một đợt tấn công nữa, Lê Thượng nhìn thấy, một bóng người đang kéo một thanh sắt rực sáng, tiến gần đến chiếc xe cảnh sát.
Hạ Lâm...
Tim Lê Thượng bỗng thắt lại, sự mệt mỏi trong cơ thể tan biến ngay lập tức. Trong lòng cậu chỉ còn lại một suy nghĩ: Phải bảo vệ người đó bằng mọi giá!
Những người trước mắt này chắc chắn là những kẻ làm thuê ở tầng lớp thấp nhất. Ban đầu Lê Thượng không muốn làm họ bị thương nặng, nhưng lúc này cậu đã không còn để ý đến điều đó nữa.
Lê Thượng đoạt lấy một con dao từ tay kẻ gần đó, cổ tay xoay chuyển, ánh sáng lạnh lóe lên. Trong chốc lát, những đóa hoa máu bay lên, nhuộm đỏ chiếc áo trắng của cậu.
Sau khi làm bị thương nặng liên tiếp vài người, Lê Thượng xé một lỗ hổng trong vòng vây, quay người lao nhanh về phía chiếc xe...
......
Hạ Lâm không biết mình đang ở đâu. Phía xa là một vầng sáng trắng tĩnh lặng, hắn cảm thấy cơ thể mình đang chìm xuống.
Tay chân đều cảm nhận được sức nổi, thân thể dần dần trồi lên, xung quanh hắn dường như toàn là nước màu xanh lục lam, sau đó hắn nhìn thấy vô số thi thể nổi trong nước.
Đó là những người từng mất tích và chết chìm, hắn từng tiếp xúc, từng cùng pháp y kiểm tra đối chiếu thân phận bọn họ.
Hắn thậm chí còn thấy một hình bóng quen thuộc trong số đó, là Liên Hiên...
Rồi sau đó hắn chợt nhận ra mình không thể thở được.
Hắn muốn ngoi lên mặt nước, nhưng dường như bị nhốt lại. Hạ Lâm đưa tay ra phía trước, chạm phải một lớp băng dày. Tay chân hắn như nhỏ lại, sức lực trên người gần như biến mất. Quần áo quá nặng, dù giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Hơi thở cuối cùng trong phổi cũng cạn kiệt.
Trong mơ, cảm giác ngạt thở này lại không khiến hắn khó chịu, ngược lại còn mang đến một sự tĩnh lặng.
Một sự tĩnh lặng tuyệt vọng.
Hạ Lâm cảm thấy mình sắp chết. Nhịp tim ngày càng chậm lại, hắn dần dần nhắm mắt, chờ đợi thần Chết đến.
Vào khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy mình bị một thứ gì đó kéo lại. Đó là một bàn tay, hẳn là bàn tay của một thiếu niên, không giống bàn tay khớp xương rõ rệt của người trưởng thành, nhưng lại rất có lực.
Trong làn nước mờ ảo, người kia kéo hắn, kiên định bơi về phía ánh sáng.
Ý thức dần dần được đánh thức, hắn bắt đầu phối hợp động tác, cố gắng cởi bỏ chiếc áo khoác dày ướt sũng đang kéo chìm cơ thể.
Không biết bao lâu trôi qua, "ào" một tiếng, hắn bị kéo lên khỏi mặt nước, rồi lôi lên bờ hồ.
Hạ Lâm biết đây là mơ, nhưng lại giống như đang bị kẹt trong ký ức quá khứ.
Hắn cảm thấy mình nằm trên mặt đất, cơ thể lạnh buốt, mí mắt nặng trĩu, hoàn toàn không thể mở mắt ra.
Có người dường như đang gọi tên hắn bên tai, nhưng giọng nói rất xa xăm.
Rồi có người bắt đầu làm hô hấp nhân tạo cho hắn, một đôi tay dồn sức ép lên ngực hắn.
Giây tiếp theo, đôi môi lạnh áp xuống...
Khi môi và răng vừa chạm nhau, không khí lập tức ùa vào phổi. Trong đầu hắn lóe lên một câu: "Đây là nụ hôn đầu tiên..."
Ngực hắn không ngừng bị ấn, hắn ho sặc sụa, cuối cùng cũng có thể thở lại.
Không biết bao lâu, hắn mở mắt nhìn thấy người bạn học cấp hai của mình, Lữ Nhất Trần, đang ngồi bên cạnh, khóc nức nở.
Ánh mặt trời có chút chói chang, hắn mở miệng, yếu ớt nói: "Khóc cái gì? Tôi còn chưa chết mà."
Hạ Lâm ho vài tiếng rồi ngồi dậy. Cơ thể cảm thấy lạnh. Hắn phát hiện họ đang ngồi trên một tảng đá cạnh hồ băng. Quần áo của hắn đều ướt sũng, chiếc áo khoác dày đã không còn. Chỉ trong một lúc, quần áo trên người đã đóng băng. Cách mặt hồ không xa có một cái hố băng lớn.
Hắn nhớ lại, mình đã đi nhặt bóng khi chơi khúc côn cầu trên băng với một nhóm bạn. Mặt băng bị vỡ, hắn rơi xuống hố băng. Lúc đó hắn muốn bơi lên, nhưng quần áo lại ngấm nước, kéo hắn chìm xuống. Hắn đã giãy giụa trong nước một lúc, không tìm thấy vị trí của hố băng. Nếu không có người vừa cứu hắn, hắn suýt nữa đã chết đuối.
Thấy mặt hắn tím tái vì lạnh, Lữ Nhất Trần cởi áo khoác dày của mình ra khoác cho hắn.
Hạ Lâm theo bản năng dùng mu bàn tay lau miệng mình. Hắn hỏi Lữ Nhất Trần: "Vừa rồi là cậu à?"
Lữ Nhất Trần mặt đầy nước mắt, vội vàng xua tay: "Không phải tôi, tôi cùng mấy đứa khác đi tìm người lớn, là cái bạn học chuyển trường lớp bên cạnh nhảy xuống cứu cậu."
Cậu ta không nói tên, nhưng cả hai đều ngầm hiểu là ai.
Hạ Lâm nhìn xung quanh, không thấy bóng người nào. Hắn hỏi: "Người kia đâu?"
Lữ Nhất Trần nói: "Cậu ấy tình cờ đi ngang, hỏi tôi có phải cậu bị ngã xuống không. Rồi cậu ấy vứt cặp, cởi áo khoác, nhảy thẳng xuống hồ. Khi đó tôi sợ muốn chết, tưởng cả hai đều không sống nổi... Kết quả một lúc sau, cậu ấy lại kéo được cậu lên. Còn làm hô hấp nhân tạo cho cậu. Thấy cậu nôn ra được mấy ngụm nước, tim đập lại, cậu ấy mới đi."
Hắn hỏi: "Cậu ấy không nói gì sao?"
"Có, cậu ấy bảo phải bắt xe, không có thời gian." Lữ Nhất Trần nghĩ một lát: "À, còn nữa. Tôi cảm ơn thì cậu ấy bảo không cần, nói là để trả lại cho... bánh sủi cảo của cậu."
Hạ Lâm sững người.
Sủi cảo?
Hình như... là sủi cảo.
Giấc mơ dừng lại ở đây, giác quan của Hạ Lâm trở lại với thực tại...
Xung quanh rất ồn ào, đầu hắn vẫn còn choáng váng. Bên tai nghe thấy tiếng đánh nhau mờ ảo, âm thanh đó dường như rất xa, lại như rất gần.
Hạ Lâm cố gắng mở mắt. Hắn thấy trong bóng tối có vài đốm lửa mờ nhạt, đó là những mảnh vỡ rơi ra từ vụ va chạm đang cháy trên mặt đất. Trước mắt hắn đều là những hình ảnh mờ ảo. Vị trí xương sườn bên trái truyền đến từng cơn đau nhức, nhưng cũng không đến mức khiến hắn không thể đứng dậy.
Hạ Lâm cố sức mở cửa xe, vịn tay vào đầu, bước đi loạng choạng.
Trước mặt hắn xuất hiện một bóng người, đang tiến về phía hắn.
Không đợi hắn nhìn rõ người đang đến là ai, một thanh sắt mang theo tiếng gió vung về phía đầu hắn...
Nghe thấy tiếng gió, Hạ Lâm theo bản năng đưa tay ra đỡ.
Ngay khoảnh khắc đó, Lê Thượng không chút do dự lao đến trước mặt Hạ Lâm, dùng thân mình chặn lại cú đánh đó.
Một tiếng "Phịch" thật lớn, thanh sắt nặng trịch mang theo tiếng gió, giáng mạnh vào lưng cậu.
Lê Thượng chỉ cảm thấy một cơn đau ập đến, không kìm được rên lên một tiếng.
Cậu đã hứng trọn cú đánh đó, cơ thể không kiểm soát được, ngã sấp xuống trước mặt Hạ Lâm.
Hạ Lâm lúc này vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng sau khi vừa tỉnh dậy. Hắn theo bản năng thu lại tay chuẩn bị đỡ.
Sau đó, Hạ Lâm nhìn thấy bóng dáng Lê Thượng tiến lại gần, rồi không một chút báo hiệu, cậu lao vào lòng hắn.
Trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa hai người đột ngột rút ngắn. Gần đến mức Hạ Lâm có thể nhìn rõ dòng máu chảy ra từ thái dương Lê Thượng, nhìn thấy nét đau đớn trên khuôn mặt điển trai của cậu, thấy máu dính trên má trắng và chiếc áo sơ mi trắng của cậu.
Màu đỏ và trắng xen nhau, đẹp đến đáng sợ.
Ngực hắn dán sát vào thân thể lạnh lẽo của Lê Thượng.
Hạ Lâm gần như có thể nghe được nhịp tim của Lê Thượng, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cậu, ngửi thấy mùi máu tanh trên cơ thể cậu...
Một cảm giác vi diệu dâng lên trong lòng. Hắn chỉ cảm thấy cổ mình hơi ngứa, là trán của Lê Thượng vô tình cọ vào cổ hắn.
Không đợi Hạ Lâm hoàn hồn khỏi sự tiếp xúc thân mật bất ngờ đó, Lê Thượng đã cố nén cơn đau ở lưng đứng dậy. Những kẻ địch vẫn còn ở đó, hiện tại chưa phải lúc để lơ là cảnh giác.
Ánh mắt Lê Thượng vô tình lướt qua, cậu nhìn thấy máu của mình dính trên cổ Hạ Lâm.
Những giọt máu đỏ tươi khắc trên da thịt, như một mảnh cánh hoa nhỏ rơi xuống.
Gần như theo bản năng, Lê Thượng đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu đó.
Hành động này tự nhiên đến lạ thường, nhưng lại mang theo một sự dịu dàng khó tả.
Đồng tử của Hạ Lâm hơi co lại trong khoảnh khắc đó. Tim hắn đập thình thịch. Hắn chỉ cảm thấy, khoảnh khắc Lê Thượng rời khỏi vòng tay hắn, cậu đã dùng ngón tay lạnh lẽo với những vết chai mỏng, lướt qua cổ hắn một cách ngắn ngủi...
Hạ Lâm hoàn toàn tỉnh táo lại. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi. Lê Thượng đã giúp hắn đỡ một cú đánh. Cậu ấy bị thương!
Tất cả các giác quan dồn dập ùa về não Hạ Lâm như thủy triều. Tiếng ồn ào xung quanh, mùi cháy khét trong không khí, những kẻ hung hãn cầm vũ khí đang đứng trước mặt...
Thời gian ngay lập tức trở lại tốc độ bình thường. Mọi thứ chỉ mới trôi qua vỏn vẹn ba giây.
Hạ Lâm nhanh chóng đưa ra phán đoán về tình hình hiện tại.
Kẻ cầm gậy sắt kia một đòn không thành, vì xấu hổ và tức giận, lại điên cuồng vung gậy đánh tới.
Hạ Lâm thấy vậy, nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo Lê Thượng, nhanh nhẹn xoay người che cậu ở phía sau. Đồng thời, hắn mượn lực xoay người, tung ra một cú đá không chút do dự.
Cú đá này dùng toàn bộ sức lực.
Thanh sắt trong tay người đàn ông còn chưa kịp hạ xuống, hắn ta đã bị đá mạnh vào ngực. Ngực hắn ta lõm vào vài phần có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sau khi lùi lại hai bước, thanh sắt trong tay hắn ta rơi xuống đất "leng keng". Sau đó, hắn ta không thể trụ vững, hai đầu gối quỳ xuống, ôm chặt lấy ngực, máu tươi trào ra từ miệng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Dung: Cuối cùng cũng đánh thức được người yêu đang ngủ say.
~~~~~~~~
Nhznghg: ⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro