
🕸️ Chương 77 🕸️: Quang ảnh
Editor: Qin
Tối nay Tống Kha có hẹn, nhưng giờ cậu cảm thấy, mỗi phút mỗi giây không ở cạnh Dư Thanh Hoài đều là lãng phí.
Thế nên bữa sáng, cậu lôi cô ăn cùng.
Thực ra Dư Thanh Hoài đã ăn rồi, vậy mà vẫn bị cậu kéo từ thư phòng xuống, ngồi đối diện bàn ăn nhìn cậu ăn.
Tống Kha khi ăn sẽ không nói chuyện. Dư Thanh Hoài ngồi đó, thật không hiểu người trẻ nghĩ gì, chẳng hiểu việc này có ý nghĩa gì.
Tống Kha đọc được ánh mắt cô, chính là kiểu "cạn lời", ngay cả ánh mắt cạn lời đó cậu cũng thấy đáng yêu.
Ăn vài miếng xong bữa sáng, cậu kéo Dư Thanh Hoài lên phòng chiếu phim trên tầng ba.
Dư Thanh Hoài tưởng cậu định dẫn mình đi xem cậu chơi game, trước đây Tống Kha từng "làm trò" vậy. Cô vốn còn định quay lại thư phòng lấy chút tài liệu để học thuộc, bị Tống Kha ngăn lại, bảo không cần.
Tống Kha đi trước, Dư Thanh Hoài theo sau, vốn dĩ mắt cậu chẳng rời cô, thế là lập tức phát hiện cô có gì đó không ổn.
"Mỏi chân à?" Tống Kha vừa quan sát dáng cô leo cầu thang vừa hỏi.
"Ừm..." Dư Thanh Hoài không muốn nhắc tới chuyện này, mà trong đó cũng có một phần "công lao" của Tống Kha.
Đang đi trước, cậu bỗng dừng lại, lùi xuống một bậc, ôm bổng Dư Thanh Hoài lên.
Dư Thanh Hoài giật mình: "Đặt tôi xuống, chưa đau đến mức đó."
"Xin lỗi mà." Tống Kha hạ giọng dỗ, "Lát nữa tôi xoa cho, thả lỏng ra. Chắc cơ bắp đang căng."
Bình thường cậu cưỡi ngựa tập luyện, cơ thể quen cường độ cao nên chẳng thấy gì, còn Dư Thanh Hoài thì khác, cưỡi ngựa một buổi về, rõ ràng có chút tổn thương cơ.
Cô muốn xuống nhưng Tống Kha lại làm lơ, bế thẳng cô vào phòng chiếu, vào cửa còn chưa đặt xuống, cứ thế bế đến chiếc sofa giữa phòng.
Cậu muốn xem phim tình cảm cùng cô.
Sáng nay ngửa mặt nhìn trần nhà là cậu đã nghĩ đến chuyện này rồi, tuy không thể cùng thức dậy để ôm ôm hôn hôn, nhưng phim thì vẫn có thể xem cùng nhau.
Lần trước say khướt rồi xem một bộ thì không tính, phim nói cái gì, đến giờ cậu vẫn không biết.
Dư Thanh Hoài ngồi vững, nhìn Tống Kha đi đến bên tường, bấm mấy cái trên bảng điều khiển trung tâm âm tường. Máy chiếu khẽ khàng khởi động, màn hạ từ trong tường trượt ra, rèm cửa cũng đồng thời kéo lại, cả căn phòng chiếu lập tức chìm vào mờ tối.
Đến khi Tống Kha ngồi xuống cạnh bên, cô mới thật sự xác định là cậu muốn xem phim cùng mình.
Cô nói: "Hai giờ chiều tôi còn phải học online."
"Tôi biết. Đến giờ thì đi là được."
Tống Kha xoa đầu Dư Thanh Hoài, rồi ấn nút bắt đầu.
Màn hình sáng lên, phần mở đầu chạy được một phút, chữ đen nền trắng từ từ hiện ra.
"Love Actually, Yêu Thật Sự".
Dư Thanh Hoài hiếm khi rảnh để xem phim, đã như vậy thì xem cho trọn, cho đến khi Tống Kha bất ngờ nhấc chân cô đặt lên đầu gối mình.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó." Cậu nhếch môi cười. "Chỉ xoa bóp thôi, nghiêm túc mà."
Cậu dùng tay ấn vào sau bắp chân cô, men theo thớ cơ mà day từng nhịp.
Không nói thì thôi, chứ tay Tống Kha to, lực lại vừa, cô bị xoa mà thấy thật sự dễ chịu.
Giữa chừng Tống Kha xuống lầu nhận đồ ăn mang tới.
Cậu gọi taco, là một món Mexico, lớp vỏ mềm nhét thịt nóng hổi cay nồng và rau vụn, mùi vị mạnh, vương chút hành tây. Trước đây cô chưa từng ăn, Tống Kha thỉnh thoảng sẽ gọi về nhà rủ cô ăn cùng, lúc đầu thấy món này kỳ lạ, sau rồi cũng quen.
Cô xem chăm chú, chẳng động vào đồ ăn trước mặt, vẫn là Tống Kha cầm một cái đưa tới miệng cô.
Nhiều năm sau nơi xứ người, trong một nhà hàng, cô lại gọi một phần taco, tưởng rằng sẽ bưng ra đúng loại Tống Kha từng đút cho cô năm ấy. Kết quả lại là một chiếc vỏ cứng chiên giòn rụm. Cô sững sờ thật lâu, với một cảm xúc khó gọi tên, hỏi người bạn tóc vàng mắt xanh bên cạnh.
Đồng nghiệp mỉm cười giải thích: "Đó là taco kiểu Mỹ, còn vỏ mềm mới là cách ăn truyền thống của Mexico."
Lúc này Dư Thanh Hoài vẫn hoàn toàn đắm trong bộ phim, ngồi ngay ngắn, vẻ mặt chuyên chú. Tống Kha thỉnh thoảng sẽ nghiêng qua, hôn cô thật khẽ, ngoài ra không làm gì khác.
Phim khá thú vị, Dư Thanh Hoài bình thường không xem phim, cũng hiếm khi giải trí, đột nhiên xem một bộ, làm cô xem đến mê mẩn.
Còn Tống Kha thì nhìn cô.
Ánh sáng trên màn chiếu lúc tỏ lúc mờ hắt lên khuôn mặt cô, cậu cảm thấy Dư Thanh Hoài thật xinh đẹp.
Cậu phát hiện cô làm việc gì cũng rất nghiêm túc, dù chỉ là xem một bộ phim, cũng như đang làm một việc đàng hoàng, sự chú ý không hề phân tán dù chỉ một chút.
Không giống cậu, xem phim kiểu gì phần lớn cũng phải nghịch điện thoại, lướt vòng bạn bè, thẫn thờ đôi phút.
Cậu lại muốn làm tình với Dư Thanh Hoài.
Tống Kha ôm Dư Thanh Hoài vào lòng, cô không phản ứng, mắt vẫn dán lên màn hình.
Vừa ngồi lên đùi Tống Kha, cô đã nhận ra có thứ gì đó chạm vào mình, nhưng cô giả vờ như không biết.
Tống Kha cũng không làm gì quá đáng, chỉ thỉnh thoảng cắn nhẹ vành tai cô, môi dán lên sụn mềm mà miết khẽ vài cái. Chỉ bấy nhiêu quấy rầy thôi, Dư Thanh Hoài đã thấy cậu đang làm phiền mình xem phim, mắt không rời màn hình, cô chỉ đưa tay vỗ cậu một cái.
Phim chiếu được nửa chừng, điện thoại của Dư Thanh Hoài reo, là báo thức cô đặt.
Cô bật dậy khỏi lòng Tống Kha, hai chân vừa chạm đất liền gần như chạy lao ra cửa, vừa chạy vừa nói: "Tôi đi học đây!"
Như thể chỉ cần chậm một nhịp là sẽ bị Tống Kha bắt lại vậy.
Nhìn bóng lưng cô chạy vù vù, Tống Kha ngả vào sofa, bật cười.
1141 words
22.11.2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro