Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01

Nhìn Yu Jimin, em đoán là cô đang bận bịu phiêu du trong thế giới của những giấc mơ, của những cơn mộng mị hãy còn dang dở. Vậy nên cô sẽ chẳng tài nào phát hiện ra có một người vẫn luôn mải miết ngắm nhìn mình, nhỉ?

Đã gần bốn mươi phút trôi qua kể từ khi Aeri bảo em gọi Jimin về giường mà ngủ, kẻo mất công mai cô lại than trời than đất vì cái lưng đau nhức. Nhưng trái ngược với lời dặn từ Aeri, em hoàn toàn không có ý gọi cô dậy, ít nhất là vào lúc này.

Trái ngược hoàn toàn với trận ồn ào ban nãy, ký túc xá giờ đã không còn tiếng cười nói, không còn tiếng bát đũa va chạm, hay tiếng nâng ly keng keng vồn vã, chỉ còn lại sự yên ắng vốn có của nó. Và Kim Minjeong ngồi đây, lặng lẽ bên cạnh Yu Jimin.

Em cứ ngồi đó, ngẩn ngơ ngắm nhìn, chảy trôi theo từng dòng suy nghĩ ngập ngụa trong tâm trí, mà tất cả đều là về Yu Jimin. Ngoài cô ra, em đâu có bận tâm về ai quá mức như vậy.

Không gian xung quanh gần như chìm trong tăm tối, nhưng Yu Jimin thì không. Như thể đến ánh sáng cũng để ý Jimin mà cố tình phủ lên người cô một quầng sáng nhè nhẹ, vừa đủ để bóng tối không thể nuốt chửng lấy cô.

Mỗi lần cô khẽ cựa mình, vài sợi tóc lòa xòa lại khẽ khàng rơi xuống, lấp lánh dưới ánh đèn như những sợi tơ óng ánh. Một chi tiết nhỏ trên một bức tranh to, vẫn đẹp động lòng.

Trên bàn chỉ có mỗi chai rượu còn hơn một nửa mà ban nãy Yizhuo xin được bỏ dở, vì cô nàng đã không tài nào uống nổi nữa rồi. Thế là bây giờ, Minjeong dùng phần còn lại để nhâm nhi, thứ em muốn chính là nán lại một chút.

Người em lâng lâng tựa kẻ trên mây. Nhịp tim vẫn dồn dập suốt cả buổi. Em biết em say rồi, say từ lâu là đằng khác. Nhưng mà em chẳng hề muốn dừng lại một chút nào. Cứ vậy, em mặc cho cơn say dần xâm chiếm lí trí.

Đôi khi em không muốn để lí trí lấn át cảm xúc, nhưng em vẫn thường hay thở phào vì đã không để cảm xúc lấn át lí trí.

Nếu không thì em sẽ không thể ngồi đây và nhìn ngắm Jimin như lúc này được.

Thi thoảng Minjeong lại tự hỏi rằng, sẽ ra sao nếu Yu Jimin biết được mọi chuyện? Sẽ ra sao nếu cô biết được người cô vẫn hay quan tâm chăm sóc hệt như em gái lại mang tâm tư khác thường đối với cô? Và sẽ ra sao, sẽ ra sao nếu tình cảm cá nhân của riêng em ảnh hưởng đến cả nhóm?

Em không có một câu trả lời rõ ràng cho tương lai, nhưng Minjeong biết nếu như em để cảm xúc lấn át lí trí thì chắc chắn con đường phía trước sẽ chẳng dễ dàng gì, với em, với Jimin, và cả Aeri, Yizhuo. Thật sự, em không hề muốn mình là nguyên nhân gây ra bất kì điều gì ảnh hưởng đến họ - những người đồng đội luôn kề vai sát cánh, cùng bước qua những tháng ngày khó khăn mà em xem là gia đình thứ hai của mình.

Nhưng em không biết mình có thể cầm cự thêm được bao lâu, đã hai năm kể từ khi em hiểu rõ lòng mình.

Và đã hai năm kể từ khi sự quan tâm đơn thuần của Yu Jimin bắt đầu khiến cho em khổ sở. Em không còn hạnh phúc, không còn hài lòng với những gì Jimin có thể trao cho em. Vì cảm thấy không đủ, vậy nên em muốn nhiều hơn, em tham lam hơn. Nhưng em có thể làm gì chứ? Em có thể làm gì ngoài việc lờ đi những cảm xúc ấy?

Em đã từng tự nhủ với lòng rằng, đó chỉ là một chút rung động thoáng qua, nhưng kết quả là thứ cảm xúc ấy mỗi ngày đều siết chặt lấy lồng ngực em cho đến tận bây giờ. Em đã từng tự nhủ rằng, qua một thời gian thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng không, em biết mình đã sai hoàn toàn. Thời gian chỉ khiến những thứ cảm xúc rối ren trong em bén rễ sâu hơn, như thể chúng đang cố gắng hút máu từ trái tim em để mà sinh trưởng.

Kim Minjeong chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc em sa lầy vào một mớ cảm xúc rối ren đến vậy. Trước đây em đã luôn tin rằng mình có thể kiểm soát bản thân, rằng dù có là ai, dù có là bất kỳ ai đi nữa, em cũng sẽ không để mình lạc lối trong những vòng luẩn quẩn không có lấy một lối ra.

Nhưng Yu Jimin không giống với bất kỳ ai, rõ ràng là thế.

Bởi lẽ Yu Jimin là người mang đến cho Kim Minjeong một chỗ dựa tinh thần vững chắc ngay từ những ngày đầu tiên. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ hiểu, đối với em sự khác biệt giữa cô và người khác chênh nhau tới cỡ nào. Cứ vậy, mọi thứ cứ âm thành bén rễ thật sâu, chẳng biết tự lúc nào mà vị trí của Jimin trong lòng em trở nên đặc biệt một cách đáng báo động.

Không khó để nhận ra sự dịu dàng, ấm áp đằng sau cái vẻ hoạt náo của Yu Jimin. Ai cũng biết tính cô hay giúp đỡ, luôn để ý, lắng nghe những người xung quanh. Vô số người đem lòng yêu mến Yu Jimin cũng vì lẽ ấy.

Và Kim Minjeong ghét cay ghét đắng điều đó.

Em ghét cái cách mà ánh mắt của nhiều người luôn vô thức dừng lại ở Jimin thật lâu. Em ghét những tin nhắn, những đoá hoa đến từ những người thầm mến Jimin. Em ghét cả cái cảm giác bất lực khi biết rằng Yu Jimin thuộc về một thế giới rộng lớn hơn rất nhiều so với vùng trời nhỏ bé mà em có thể giữ cô lại.

Em cũng ghét chính bản thân mình. Ghét sự ích kỷ luôn chiếm đoạt lấy lí trí mỗi khi ở gần bên cô. Minjeong biết rất rõ bản thân tham lam đến nhường nào, vì em chẳng thể ngăn được suy nghĩ chỉ muốn Jimin dành hết cho mình tất cả sự dịu dàng mà cô có.

Quan trọng hơn hết, em ghét những ảo tưởng luôn len lỏi trong tâm trí mình mỗi khi cô gần gũi.

Có vô vàn những khung cảnh rõ ràng chỉ có thể xuất hiện trong mộng tưởng quá đáng, xẹt ngang tâm trí Kim Minjeong.

Đó là một buổi sáng bình thường như bao ngày khác. Khi mà ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa, và em sẽ tỉnh giấc trên chiếc giường thân quen. Jimin ở đó, ngay sát bên cạnh em. Minjeong có thể cảm nhận được hơi thở của cô đều đặn phả nhẹ lên cổ mình, trong khi tay vẫn gác hờ trên eo em. Trên sàn nhà là chiếc áo thun mà tối qua cô vứt bừa sau cánh cửa.

Ở nơi ấy, Yu Jimin không còn là nơi cô thuộc về, ánh đèn flash không thể chạm đến cô, và đám đông thì chẳng mảy may bận tâm đến một người bản thân chưa từng biết đến. Ở nơi ấy, em chính là nơi mà Yu Jimin thuộc về.

Nhưng tất cả chỉ có thể là ảo tưởng mà Kim Minjeong tự mình vẽ ra. Mong manh như sương sớm và tan biến ngay khi em chớp mắt trở về với thực tại.

Em nào muốn ở trên mây, đến khi rơi tự do rồi chạm mặt đất, thịt nát, xương tan, hoàn toàn vụn vỡ. Rõ ràng, em chẳng hề muốn mơ mộng đến những điều mà em hoàn toàn chắc chắn là mình không thể có. Em nào muốn đặt mình vào một cuộc đua vô vọng, mà ở đó em thậm chí còn không có quyền đứng ở vạch xuất phát. Nhưng làm sao em ngăn được mình? Em không biết.

Jimin vẫn ngủ say, hoàn toàn không hay biết gì về những cảm xúc đang quẩn quanh trong tim em.

Dưới ánh đèn mờ nhạt và không gian quá đỗi yên ắng, lắng nghe hơi thở đều đều của Jimin khiến cho em có cảm giác không sao nói thành lời cho được. Có một điều gì đó rất lạ, len lỏi trong người Minjeong và luôn thôi thúc em đến gần cô hơn.

Tay em khẽ nâng lên, đầu ngón tay gần như đã chạm vào những sợi tóc loà xoà trước trán Jimin. Nhưng trước khi chạm đến, em đã kịp ghìm chặt tay mình lại để khỏi phải làm gì dại dột.

Chợt, Minjeong nghĩ. Nếu chẳng may cô phát hiện ra tâm tư của em thì cô sẽ nhìn em bằng ánh mắt thế nào? Đây là chuyện mà em không thể đoán được.

---

Chuyện là mình nghe nhạc xong chôm chỉa được cái ý tưởng, đó là lý do chiếc fic này ra đời 💁🏻‍♀️. Lần này thì vẫn là chuyện tình iu hường phấn không có gì đặc biệt, chill chill ngắn ngắn thoai. Mà ngựa ngựa up lên vậy chứ không biết có drop ngang hay không, lỡ drop đừng giết mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro