
( Hijikata x Souji) Ta từ bỏ! Vĩnh biệt ngươi, ái nhân...
Okita Souji đội trưởng đội một của Shinsengumi, cũng là tay kiếm giỏi nhất tân đảng.
Y đã từng có một thời gian vô cùng vui vẻ cùng mọi người Hijikata-san, Kondo-san, Shinpachi-kun, Sanosuke-san và cả ... Tetsu-kun .
Y khẽ nghiêng đầu mỉm cười.
Nhìn cánh tay không ngừng tuông máu, ý cười trên mặt ngày càng đậm ...
Ha ha xem ra không thể dùng song kiếm nữa rồi. Cũng ... không thể gặp lại Hijikata cộc cằn, khó tính của y nữa .
Cho dù người duy nhất luôn ở bên cạnh hắn chính là y. Nhưng y thừa biết...
Mình không phải nhân vật chính của câu chuyện này.
Người hắn quan tâm là Tetsu. Người hắn luôn âm thầm để tâm là Tetsu . Người hắn luôn muốn y tránh xa cũng là Tetsu...
Y hiểu rõ Hijikata không muốn Tetsu sẽ kết thúc giống như y .
Bàn tay y đã vấy máu quá nhiều.
Từng đêm, y luôn phải đối mặt với nỗi ám ảnh vô hình.
''Cô đơn.''
''Tội lỗi.''
''Hồi hận.''
''Dằn Vặt. ''
''Đau thương .''
Và...
''Một đoạn tình cảm bị chôn vùi trong tâm khảm...''
Trong khi mỗi ngày trôi qua, y đều cố dùng nụ cười rạng rỡ nhất để đối diện với thế giới. Với mọi người xung quanh...
Chỉ có hắn hiểu được tim y luôn có một lỗ hỏng vô hình.
Từng chút, từng chút một dày xéo linh hồn y.
Có lẽ đây là lúc y được giải thoát...
Giải thoát khỏi những đau khổ bấy lâu.
Giải thoát khỏi... bóng lưng của một ai đó...
Thế nhưng... y vẫn không cam lòng!!
Vì sao hắn không chịu nhìn y dù chỉ một lần...
Vì sao hắn chỉ điên cuồng tìm kiếm mỗi Tetsu.
Còn y thì sao...
Vì sao đến phút cuối cùng...
Hắn chỉ muốn nghe tin về Tetsu... Đã vội bỏ đi...
Y đã đau đớn tột cùng. Hắn còn vô tình hung hăng đâm vào tim y một nhát thật sâu.
Mà nhát kiếm này... hoàn toàn chặt đứt hi vọng sống của y.
Không dãy dụa nữa...Ta đã quá mệt mỏi rồi.
Thật xin lỗi... không thể nói lời từ biệt với anh...
...
" Quạ ... quạ ...quạ"
Mây vừa tan đi. Mặt trăng đỏ chiếu rọi vô số tử thi xếp chồng lên nhau.
Mùi huyết tinh nồng nặc phát ra từ chiến trường đẫm máu.
Những loài sinh vật dơ bẩn không ngừng bay tới, phát ra âm thanh ghê người.
Một thân ảnh đơn bạc, lam y nhiễm một tầng sắc đỏ chói mắt.
Y nằm trong vũng máu.
Cánh tay đã đứt lìa.
Khóe miệng đã ngừng trào huyết.
Đôi mắt trống rỗng trừng lớn. Như vĩnh viễn không thể khép lại được...
Hắn quay lại để tìm y...
Nhưng thứ hắn tìm được ...
Chỉ còn lại cái xác vô hồn.
Thân thể khụy xuống, ánh mắt dần trở nên trống rỗng...
Hắn đưa tay lên, ôn nhu vuốt ve gò má đã lạnh băng của y.
Ngón tay thô ráp từng chút mơn trớn bờ môi nhiễm huyết.
Nước mắt cũng tuông không ngừng .
Souji...
Souji của hắn...
Không phải y hứa sẽ luôn ở cạnh hắn sao ??
Tên đần độn đó lại gạt hắn...
Vì sao...
Vì cái gì...
Đội trưởng không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phạt đó.
Nói gì đi chứ... Nếu không tôi sẽ thật sự phạt cậu đó...
Mau nói tất cả chỉ là trò đùa thường ngày của cậu đi... Souji...
Nói đi, rồi tôi sẽ tha thứ cho cậu mà...
Hắn hối hận rồi. Thật sự hối hận rồi.
Nhưng người đó đã không còn nữa...
Sẽ không ai cười với hắn nữa.
Đã không còn ai nữa rồi...
Trên đời vĩnh viễn mất đi một kẻ si tình.
Lại có thêm một kẻ vì tình mà điên loạn...
Yêu một người, phải chăng chỉ là tội nghiệt mà con người phải gánh...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro