
📖 Chương 190 : Trạm trung chuyển (1)
Edit & Beta: Quất Tử An
-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --...
Rõ ràng âm lượng không lớn, rõ ràng không phải hét lên, nhưng giọng nói ấy lại vang vọng khắp toàn bộ trạm trung chuyển, vang bên tai mọi người, kiên định, nghiêm túc, mang theo khí thế khiến người ta không dám xem nhẹ.
Ở đầu bên kia đường ray nối giữa các tinh tế, Lam Tinh chưa từng tiếp xúc hệ thống sức chiến đấu, cũng chưa trải qua dược tề cải tạo thân thể.
Cho nên bọn họ nhỏ con hơn người Liên Bang một chút, nhưng sau khi tiến vào thi đấu, thể chất được đề cao, sức chiến đấu tăng lên, Mỏng Kinh Sơn và Lăng Bất Thần đều lần lượt cao lên đôi chút.
Chỉ có Hòa Ngọc, vẫn giữ nguyên chiều cao lúc mới vào thi đấu.
Cậu ở 《Đỉnh Lưu Tuyển Tú》 giống như toàn bộ tăng thêm đều dồn vào đầu óc, thân thể gần như không có biến hóa.
Bởi vì dáng người mảnh khảnh, nên trông càng thêm đơn bạc, gầy yếu.
Nhưng giờ phút này, Hòa Ngọc – người thấp hơn bọn họ, mỏng manh hơn bọn họ – lại như được nâng lên vô hạn, trong khoảnh khắc, bọn họ giống như phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy cậu.
Gương mặt nhỏ tinh xảo của cậu, dưới lớp áo khoác lông xù của hàn băng thú, càng thêm tái nhợt.
Nhưng lúc này, ánh mắt cậu lại vô cùng cứng cỏi, trên mặt lạnh lùng, khiến cả người trông như một cây tùng thẳng tắp giữa gió tuyết, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, thà gãy chứ không chịu khuất phục.
Sau khi Hòa Ngọc dứt lời, trạm trung chuyển yên tĩnh đến cực điểm.
Tất cả mọi người đều bị lời nói của cậu chấn động, ngây ngẩn nhìn Hòa Ngọc, nhìn cậu như đang được kéo cao lên vô hạn, nhìn cậu như một cây tùng thẳng tắp, kiêu ngạo giữa đời.
Tiếng nói ấy như vẫn còn vang bên tai họ, quanh quẩn khắp trạm trung chuyển——
Vẫn luôn muốn hợp tác, mục tiêu không đổi, đánh vỡ quy tắc, ném bỏ hệ thống, cùng nhau rời khỏi đây......
Mỗi một chữ đều giống như một cái búa tạ, nện thẳng vào lòng bọn họ.
Khúc Chớ và Đường Kha theo bản năng muốn phản bác, nhưng bọn họ bỗng nhớ tới những phó bản từng cùng Hòa Ngọc trải qua, nhớ tới thao tác của cậu từ trước đến nay......
Hình như phần lớn thời gian, đều là cậu dẫn mọi người rời khỏi phó bản.
Hình như bất kể tình cảnh nào, cậu cũng chưa từng nhân cơ hội loại trừ dị kỷ, đào thải các tuyển thủ khác; cậu luôn muốn đưa toàn bộ tuyển thủ cùng nhau thăng cấp.
Từ phó bản 《Sáng sớm huấn luyện trường》 bắt đầu, cách thông quan của cậu luôn là liên thủ: phó bản mười người thì liên thủ, phó bản năm người cũng có thể liên thủ, thậm chí loại phó bản trăm người như 《Ai là nằm vùng》, 《Giống loài tan vỡ》, cũng có thể liên thủ!
Không biết từ lúc nào, chỉ cần tiến vào cùng phó bản với Hòa Ngọc, mọi người sẽ vô thức hợp tác, ít chém giết, nhiều ăn ý.
Giống như phó bản cuối cùng của 《Giống loài tan vỡ》, mọi người cùng nhau "phát điên", đem sinh mạng giao vào tay đối phương, mỗi người chọn một chức nghiệp, dùng chính sinh mạng của mình để đánh cược một lần thành công......
Khi đó, Hòa Ngọc rõ ràng có thể hố chết bọn họ một lượt, nhưng cậu vẫn mang theo tất cả mọi người giành được thắng lợi, cùng nhau rời khỏi.
Vậy nên, ngay từ phó bản lúc ban đầu, ở thời điểm sớm như thế, cậu đã có ý nghĩ này rồi sao?
Một ý nghĩ điên cuồng, khó mà tin nổi, khiến người ta khiếp sợ.
Mọi người tiến vào 《Đỉnh Lưu Tuyển Tú》, trong lòng chỉ nghĩ phải làm sao để thăng cấp, làm sao để sống sót đi ra ngoài. Người bên cạnh vừa là đồng đội, vừa là đối thủ; tranh đoạt, tính kế và phản bội là quy tắc ngầm mà bọn họ đã quen thuộc.
Nhưng Hòa Ngọc lại không giống vậy. Ngay khi mới tiến vào trận tuyển tú này, từ khoảnh khắc biết rõ quy tắc, cậu đã bắt đầu suy nghĩ phải làm sao để phá quy tắc.
Có lẽ không phải vì cậu quá thiện lương, cũng không hẳn vì cậu quá nhân từ nương tay, mà là cậu không thích bị sắp đặt, càng không thích bị thao túng. Cậu muốn thắng, là để thay đổi nhận thức của mọi người, thay đổi cái quy tắc vô tri mà đáng sợ này!
Tất cả mọi người đều trầm mặc, khán giả cũng trầm mặc.
Một trạm trung chuyển lớn như vậy, vậy mà không ai lên tiếng.
Tí tách.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Người đầu tiên mở miệng là Vạn Nhân Trảm.
Hắn nhìn Hòa Ngọc, mím môi, giọng nói có chút oán thầm:
"Vậy... cho nên mỗi lần cậu tha cho tôi, để tôi thăng cấp, không phải vì nhìn tôi bằng con mắt khác, thích tôi, mà là vì muốn phá quy tắc hả?"
Mọi người: "......"
Người xem: "......"
—— Thật hết nói nổi, nhị lăng tử đúng là nhị lăng tử!
—— Góc nhìn của hắn vĩnh viễn quái lạ như vậy.
Eugene trợn trắng mắt, vô cùng bất lực:
"Anh đang nghĩ cái gì vậy? Dù Hòa Ngọc có thích người khác thì cũng không đến lượt anh đâu. Vừa thô lỗ ngang ngược, lại còn suốt ngày la lối muốn giết Hòa Ngọc nữa."
Vạn Nhân Trảm ôm rìu, liếc hắn một cái, rồi lại nhìn về phía Hòa Ngọc, vẻ mặt cực kỳ không cam lòng.
Bộ dạng kia, rất giống vừa bị đội cho một cái "mũ xanh".
【Làn đạn: "Ha ha ha, nhị lăng tử anh nghĩ nhiều quá rồi, trong tất cả CP thì nhân khí của anh là thấp nhất đó biết không? Lam nhãn mới là cp chính!!"】
【Làn đạn: "Góc nhìn của nhị lăng tử đúng là kỳ diệu, cái gì mà bí mật, thi đấu, quy tắc... trong mắt hắn, quan trọng nhất lại là việc phát hiện ra Hòa Ngọc không hề thích hắn......"】
【Làn đạn: "?? Cho nên nhị lăng tử thật sự cảm thấy Hòa Ngọc thích anh à? Mặt dày từ đâu vậy!"】
【Làn đạn: "Mọi người lệch chủ đề rồi!! Không ai để ý đến lời Hòa Ngọc vừa nói sao? Cùng nhau rời khỏi thi đấu đó!"】
【Làn đạn: "A a a, cùng nhau rời đi! Tôi chưa từng có lần nào giống như bây giờ, gấp đến mức chỉ muốn lập tức đình chỉ thi đấu, thả tất cả mọi người ra."】
【Làn đạn: "Tôi cũng vậy, đợt này quá xuất sắc, tôi thật sự luyến tiếc."】
【Làn đạn: "A a a, Hòa Thần bọn tôi ủng hộ cậu, cố lên, hãy đánh sập cái hệ thống rác rưởi này đi!"】
【Làn đạn: "Đoàn kháng nghị của chúng tôi đã xuất phát, đệ nhất khu muốn tham gia thì mau tới, chúng tôi chia quân làm hai đường, một đường đến tổ chương trình, một đường ngồi chờ ngoài vương cung, nhất định phải điều tra rõ."】
【Làn đạn: "Các khu khác và thường tinh có thể tham gia không?"】
......
Khán giả vô cùng náo nhiệt, nhưng phản ứng của mọi người trong trạm trung chuyển sau khi lấy lại tinh thần lại không lớn như tưởng tượng.
Không phải bọn họ không chấn động, mà là bọn họ cần thời gian để tiêu hóa.
Từ "chém giết" chuyển sang "hợp tác", cũng giống như từ "hệ thống sức chiến đấu" chuyển sang "hệ thống năng lượng", muốn đánh vỡ nhận thức của bọn họ, đồng thời phá bỏ tư duy cố hữu, chuyện này không hề dễ dàng.
Quy tắc thi đấu là chỉ có thể sống sót một người, bọn họ không thể chắc chắn nếu mình vô điều kiện tin tưởng Hòa Ngọc, liệu có phải đến cuối cùng tất cả bọn họ đều chết, chỉ còn lại một mình Hòa Ngọc sống sót hay không? Có phải đó lại là một ván âm mưu khác không?
Cho nên, bọn họ không vội tỏ thái độ, cũng không tỏ ra nghi ngờ, mà là cần thời gian suy nghĩ và quan sát.
Đối với điểm này, Hòa Ngọc không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Nếu những người này lập tức vô điều kiện tin tưởng cậu, lập tức đổi lập trường, tỏ ý hoàn toàn nghe lệnh cậu......
Vậy mới là ngu xuẩn đến mức hỏng mất.
Cậu không cần "đáp án", cậu chỉ cần hành động của bọn họ.
Cậu cũng không cần những đồng đội ngu xuẩn, cậu cần một đội ngũ có thể phối hợp ăn ý với mình.
Hòa Ngọc thu hồi tầm mắt, lấy ra cuốn sổ tay quen thuộc cùng cây bút, dùng đầu bút gõ gõ lên mặt sổ. Cậu hơi hất cằm:
"Được rồi mọi người, vẫn còn chút thời gian. Tôi có thể nói chuyện với mọi người về những phó bản đã qua không? Chúng ta tổng kết lại một lần, bổ sung cho nhau."
Không ai phản đối, mọi người đều vây lại, ngồi xuống đất.
Bọn họ biết Hòa Ngọc đang thu thập tin tức, mà dù có định hợp tác hay không, một hệ thống can thiệp thi đấu như thế này đã khiến rất nhiều người tức giận, bọn họ sẵn lòng cung cấp thông tin cho Hòa Ngọc.
Tây Nhã mở miệng trước:
"Lăng Bất Thần rất mạnh, ly trạm cầm...... Được rồi, tuyệt phẩm bảo vật quả thật xứng đáng là tuyệt phẩm, sức chiến đấu ban đầu của Lăng Bất Thần hơn 100, cộng thêm ly trạm cầm, tuyệt đối không thua SSS cấp bậc."
Vẻ mặt nàng vừa buồn bực, lại vừa may mắn.
Phó bản vừa rồi, nàng không thể nghi ngờ là người may mắn nhất: trong cả đội, nàng là tuyển thủ duy nhất được thăng cấp nhờ phiếu bầu. Nếu không phải khán giả bỏ phiếu cho nàng, sau khi thua Lăng Bất Thần, nàng đã sớm giống Thành Chiêu, bị đào thải hoàn toàn, thật sự chết đi.
Nhưng nàng cũng rất rõ ràng, loại vận may này không thể lặp lại.
Nàng đã tiêu hết 5 triệu phiếu, bây giờ hoàn toàn trắng tay, đến lượt thi đấu tiếp theo, nàng không thể lại dựa vào phiếu bầu để thăng cấp.
Theo lời Tây Nhã, mọi người cùng nhìn về phía Hòa Ngọc.
Sau đó, bọn họ mới chậm rãi tìm được Lăng Bất Thần ở bên cạnh cậu.
Sự tồn tại của tên này đúng là quá thấp, nếu hắn không lấy ly trạm cầm ra, mọi người sẽ theo bản năng bỏ qua hắn, liếc mắt một cái rồi thôi, hoàn toàn không để ý.
Nhưng vì hắn luôn đi theo Hòa Ngọc, thế nên chỉ cần nhìn về phía cậu trước, rồi tìm quanh bên cạnh cậu sẽ dễ thấy hắn hơn.
Lăng Bất Thần hơi xấu hổ, giơ tay gãi đầu:
"Do vận khí tốt thôi, trang bị lợi hại mà."
Mọi người: "......" Ghen tị muốn chết!!
Nghĩ đến cây đàn này còn là do Hòa Ngọc tặng, mẹ nó, càng thêm ghen tị.
Mắt Vạn Nhân Trảm đỏ lên, hắn nhìn chằm chằm Lăng Bất Thần, nghiến răng:
"Có cơ hội thì chúng ta đánh một trận, xem là cậu với đàn lợi hại, hay rìu của tôi lợi hại hơn."
Eugene lại chú ý đến điểm khác, hắn tò mò nhìn sang Tây Nhã:
"Cho nên, sức chiến đấu của cô đã đạt đến SSS cấp bậc rồi?"
Tây Nhã nói:
"Các anh chắc cũng không kém bao nhiêu đâu?"
Eugene cười hì hì, sờ sờ cằm máy móc:
"Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi được lợi. Vòng chém giết trận đầu tuy tàn khốc, nhưng gần như toàn bộ tài nguyên thế giới đều phục vụ cho chúng ta, tăng lên đúng là dễ thật."
Đây chính là ưu điểm của 《Đỉnh Lưu Tuyển Tú》: tốc độ tăng trưởng nhanh gấp mấy chục lần bên ngoài, càng về hậu kỳ, càng dễ tăng lên.
Bên ngoài là toàn vũ trụ cạnh tranh, tài nguyên mà mỗi người có thể đoạt được cực kỳ hữu hạn.
Còn trong tuyển tú, mỗi lần thi đấu chỉ có một người sống sót đi ra ngoài, toàn bộ tài nguyên còn lại đều bị lưu lại bên trong, hơn nữa mỗi năm Liên Bang sẽ bổ sung thêm tài nguyên, tài nguyên bên trong vô cùng phong phú.
Tài nguyên tập trung, cạnh tranh lại ít đi, tốc độ tăng trưởng sức chiến đấu cực nhanh.
Nếu có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng, sống sót bước ra ngoài, thì đúng nghĩa là một bước lên trời!
Có thể mang theo gia tộc, thậm chí cả tinh cầu, cùng nhau quật khởi.
Đây chính là lý do các tuyển thủ trẻ tranh nhau tham gia tuyển tú.
Nếu không bị hạn chế báo danh, chỉ sợ rất nhiều lão quái Liên Bang cũng muốn lao vào để gặt tài nguyên.
Đỉnh Lưu Tuyển Tú, Tử Vong Thí Luyện Trường, tạo thần hệ thống – danh bất hư truyền.
Hòa Ngọc đột nhiên hỏi:
"Vậy mọi người có tu luyện không?"
Hiện tại, người đã có phương pháp tu luyện gồm: Lăng Bất Thần, Mỏng Kinh Sơn, Trấn Tinh, Eugene, Vạn Nhân Trảm, Quỳnh, trừ Hòa Ngọc ra, tổng cộng sáu người biết cách tu luyện.
Trấn Tinh suy nghĩ rồi nghiêm túc nói:
"Tu luyện là tăng lên sức chiến đấu bản thân, tốc độ hơi chậm. Lúc có thể chiếm dụng toàn bộ tài nguyên thế giới, trang bị lại tăng nhanh hơn."
Trước kia bọn họ chỉ biết dựa vào trang bị để tăng lên, cũng không thấy có gì không ổn.
Bây giờ đã biết đến hệ thống năng lượng, cũng hiểu rằng tu luyện là tăng cường từ bên trong, còn tăng lên nhờ trang bị chỉ là tăng mạnh từ bên ngoài; một khi không thể dùng trang bị, hoặc trang bị xảy ra vấn đề, thực lực sẽ suy giảm nghiêm trọng.
Nhưng ngược lại, bọn họ cũng phải thừa nhận, trong thời gian ngắn, tăng cường bằng trang bị vẫn nhanh hơn.
Eugene lắc đầu, tóc bạc cũng đong đưa theo, hắn nói:
"Tôi vẫn chưa tu luyện. Đối thủ ở phó bản trước là Eddie, điều kiện cơ bản của hắn còn tốt hơn cả tôi, nên tôi phải tranh thủ tích lũy trang bị. Phó bản đó rất nguy hiểm, Eddie ngay từ đầu đã cho người bao vây tiêu diệt tôi, đúng là đồ khốn, tôi vừa phải tích lũy tài nguyên, vừa phải trốn chỗ này chỗ kia, nào còn rảnh tu luyện......"
Nói đến đây, Eugene trông rất buồn bực.
Mọi người khác đều đang tu luyện, chỉ có mình hắn là không có tiến triển......
Mà cũng chẳng phải một mình hắn.
Vạn Nhân Trảm sốt ruột nói:
"Thứ đó tiến bộ chậm quá, tôi cũng không tu luyện, tôi đi tìm trang bị. Bẩm sinh đã bất lợi, nếu không phải tôi đủ mạnh, suýt nữa đã bị đối thủ đè bẹp."
Cách Mang nhíu chặt mày, khuôn mặt máy móc hơi biến đổi:
"Vậy tức là, ở phó bản trước chúng ta đều bị bất lợi ngay từ đầu sao?"
Mỏng Kinh Sơn, Trấn Tinh, Đoán Vu Thần, Quỳnh, An Ni, Đường Kha, Khúc Chớ, Nguyên Trạch, Trảm Đặc...... tất cả đều giơ tay, đồng loạt tỏ ý tán thành.
Hòa Ngọc nhếch môi cười lạnh, đầu bút gõ nhẹ lên mặt giấy, giọng bình tĩnh:
"Các cao thủ đều bị áp chế? Thú vị đấy."
"Thâm độc thật!" Đoán Vu Thần mặt mày âm trầm.
Trảm Đặc liếc nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt sâu xa:
"Chuyện này đâu cần nghi ngờ? Hệ thống rõ ràng muốn chúng ta – những cao thủ này – chết dần trong đó."
Lăng Bất Thần bỗng chen vào:
"Sức chiến đấu cơ bản của tôi rất kém, sử dụng ly trạm cầm cũng rất khó khăn. Nhưng nếu vừa tu luyện, vừa vận chuyển năng lượng, lúc dùng sẽ dễ hơn rất nhiều."
Mọi người đồng loạt nhìn sang hắn.
Lúc này, Mỏng Kinh Sơn gật đầu, trầm giọng nói:
"Tôi cũng vậy, Trăng Khuyết với tôi tâm ý tương thông. Ở phó bản trước, tất cả trang bị tôi thu thập được đều bị tôi dùng Trăng Khuyết chém nát."
Mọi người sửng sốt, lại quay đầu nhìn về phía Mỏng Kinh Sơn.
Đoán Vu Thần bật dậy, trừng mắt hỏi:
"Cậu phát hiện ra gì?"
Ánh mắt Mỏng Kinh Sơn cực kỳ nghiêm túc, hắn ôm Trăng Khuyết trong tay, ngón tay khẽ vuốt đường cong lưỡi đao, giọng trầm xuống:
"Tôi phát hiện sau khi chém vỡ trang bị, chúng sẽ phóng thích ra lượng lớn năng lượng, tôi và Huyền Nguyệt đều có thể hấp thu. Nếu không kịp hấp thu, năng lượng sẽ rất nhanh tản đi."
Dừng lại một chút, hắn bổ sung:
"Hiện tại, hệ thống đánh giá sức chiến đấu của tôi là—— 3500."
Đã tiếp cận trung SSS cấp bậc!
Mọi người trợn mắt há mồm, không thể tin nổi nhìn Mỏng Kinh Sơn.
Đặc biệt là Eugene và Vạn Nhân Trảm, tròng mắt đều đỏ bừng. Eugene đập tay xuống đất:
"Trời ơi, cậu đã lên trung SSS cấp bậc rồi!!"
Hai nghìn điểm sức chiến đấu chính là SSS cấp bậc.
Đó là tầng đỉnh của chuỗi thức ăn ở Liên Bang; trên đó là trung SSS từ 4000 trở lên, cao SSS từ 6000 trở lên.
Còn về "Thần", không có cấp bậc, đó là một lĩnh vực khác.
Ở Liên Bang, SSS cấp bậc đã là tầng đỉnh chuỗi thức ăn, rất ít khi nhìn thấy cao SSS, mỗi người đều có địa vị cực cao, tư cách phi thường đặc biệt.
Chuyện này quá chấn động, kết thúc vòng đào thải, bọn họ gần như đều ở S cấp, SS cấp còn hiếm.
Đến chém giết tái trận đầu, toàn bộ tài nguyên của cả thế giới đều bị dồn lên tay hai người, gần như tất cả cao thủ giống Thành Chiêu đều vọt lên SSS, nhưng trung SSS thì vẫn quá kinh khủng!
Hơn nữa, Mỏng Kinh Sơn lại đến từ Lam Tinh giống như Hòa Ngọc, lực chiến lúc đầu cực kỳ thấp.
Một người lực chiến thấp như thế, vậy mà trong vô thức đã mạnh hơn bọn họ?
Eugene và Vạn Nhân Trảm không tu luyện, chỉ biết đi gấp gáp tích lũy tài nguyên, tìm trang bị, nhưng cho dù vậy, sức chiến đấu của họ vẫn thấp hơn 3500.
Sức chiến đấu của Eugene: 3200.
Sức chiến đấu của Vạn Nhân Trảm: 3000.
Vậy mà còn không bằng một Mỏng Kinh Sơn chỉ dựa vào một thanh đao để tu luyện??
—— Chẳng phải vậy nghĩa là phó bản trước bọn họ bận rộn một phen, cuối cùng lại làm không công sao?!
-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --...
Hơn nữa, 3000 điểm sức chiến đấu của bọn họ không thể bùng nổ toàn bộ trong một lần, dù sao cũng không thể cùng lúc dùng hết tất cả trang bị, một kích có thể phát huy 2000 đã là không tệ, chỉ trong chiến đấu liên tục mới có thể dần dần phát huy hết 3000.
Còn 3500 điểm của Mỏng Kinh Sơn, lại là con số thật sự có thể dùng, một kích có thể đánh ra 3500.
Thật sự quá đáng sợ.
Ghen tị muốn chết!
Trấn Tinh chậm rãi mở miệng:
"Cách này tôi cũng từng nghĩ tới, nên phó bản trước tôi không hề ngừng tu luyện. Nhưng khối Rubik năng lượng của tôi không giống Huyền Nguyệt, nó không thể trực tiếp hấp thu năng lượng."
Hòa Ngọc nhìn sang Trấn Tinh, ra hiệu hắn nói tiếp.
Trấn Tinh đáp:
"Ở phó bản trước, chỉ cần là trang bị tôi đều thu gom, còn thu được rất nhiều thiết bị rèn. Hòa Ngọc, sau phó bản, giúp tôi rèn lại khối Rubik một lần được không?"
Chỉ cần rèn lại một lần, khối Rubik là có thể giống Trăng Khuyết, hấp thu năng lượng, cùng hắn cùng nhau tu luyện tiến hóa.
Còn toàn bộ trang bị hắn thu thập được ở phó bản trước đều có thể dùng để gõ vỡ, hấp thu năng lượng.
Có thể nói, tuy Trấn Tinh không thao tác y hệt Mỏng Kinh Sơn, nhưng đã chuẩn bị xong toàn bộ trang bị, chỉ chờ rèn lại, là có thể điên cuồng tăng cấp, không rơi lại phía sau.
Eugene, Vạn Nhân Trảm: "......"
Hai người liếc nhau, bỗng nhiên cảm thấy mình hơi ngu.
Hình như bọn họ thật sự đi sai thứ tự rồi?
Quỳnh buông tay nói:
"Tuy tôi không nghĩ ra nhiều như vậy, nhưng phó bản trước tôi rất chăm chỉ tu luyện, sức chiến đấu bản thân tăng lên rất nhiều. Trang bị cũng tích được một ít có thể dùng, sau phó bản có thể làm giống Trấn Tinh."
Tuy không chuẩn bị chu toàn như Trấn Tinh, nhưng cũng không quá tụt lại phía sau, có thể nhanh chóng đuổi kịp.
Đoán Vu Thần chậm rãi ngồi xuống, hai mắt thất thần, khẽ lẩm bẩm:
"Tôi ở phó bản 《Giống loài tan vỡ》 học được một phương pháp rèn mới, có thể dung nhập một lượng năng lượng nhất định vào trang bị, nhưng vẫn thua xa Hòa Ngọc, tôi cần một phương pháp tu luyện!"
Câu cuối cùng, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc không lập tức trả lời, cúi đầu ghi lại một vài thông tin, sau đó lại nhìn mọi người, hỏi:
"Còn ai nữa không? Phó bản của mọi người cụ thể thế nào?"
Trấn Tinh đáp lại trước:
"Là phó bản chiến đấu, tôi với Carmine ở cùng một đấu trường, gần như toàn bộ tài nguyên thế giới đều thuộc về chúng tôi, chỉ cần giết một người là có thể thăng cấp."
Carmine, cao thủ của đệ tam khu.
Hơn nữa, quan hệ giữa hai người ở ngoài 《Đỉnh Lưu Tuyển Tú》 hình như cũng không tệ?
Hòa Ngọc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Trấn Tinh, quả nhiên, đối phương hơi cụp mắt, trong ánh nhìn có vài phần phức tạp.
Cậu không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai Trấn Tinh.
Trấn Tinh cảm nhận được động tác ấy, ngẩng đầu nhìn lại cậu, mỉm cười, đuôi mắt phượng hơi cong lên.
Ánh mắt giao nhau, ăn ý không cần nói thành lời.
Vạn Nhân Trảm nói:
"Phó bản của tôi cũng là chiến đấu."
Cách Mang, Đoán Vu Thần, Khúc Chớ, Trảm Đặc, An Ni, Đường Kha, đồng loạt gật đầu——
"Trừ Hòa Ngọc ra, hình như tất cả chúng ta đều là phó bản chiến đấu?"
"Đúng vậy, chỉ cần giết chết một người khác là có thể thăng cấp, không có điều kiện gì thêm."
"Hơn nữa đối thủ còn rơi trang bị, chúng ta thầm hiểu với nhau, đều ưu tiên tăng sức mạnh bản thân trước, không vội thăng cấp."
"Không ai ngu đến mức mới vào phó bản đã xử lý đối thủ rồi lập tức trực tiếp thăng cấp, như vậy trang bị sẽ thua kém các tuyển thủ khác."
......
Sắc mặt Trấn Tinh khó coi, đôi mắt phượng tràn đầy châm biếm:
"Cho nên, chỉ có phó bản của Lăng Bất Thần và Tây Nhã là cả hai người cùng thăng cấp, còn có một phó bản hai người đồng quy vu tận. Các phó bản khác, cho dù hình thức hơi khác, bản chất vẫn là chiến đấu phó bản, một người giết một người, thi đấu kết thúc."
Trong đám đông xem náo nhiệt, Triệu Bằng Khí đột nhiên xen vào:
"Phó bản của chúng tôi có nhiệm vụ. Tôi với người còn lại vừa phải hoàn thành nhiệm vụ, vừa phải tấn công lẫn nhau, nhưng cuối cùng vẫn là giết một người, người kia mới có thể thăng cấp."
Những người đang ngồi trên đất đều là các cao thủ có khả năng lớn bước vào trận chung kết, các tuyển thủ khác đều chỉ đứng xem, không ai chen lời, im lặng lắng nghe.
Bọn họ tuy quen biết những cao thủ này nhưng rất ít khi ở cùng một đấu trường, không giống như Hòa Ngọc, Vạn Nhân Trảm, Trấn Tinh... suất trùng phó bản nhiều như vậy, không có giao thoa, tự nhiên cũng không muốn tùy tiện lên tiếng.
—— Nói chuyện với cao thủ, lỡ đâu bị họ chú ý thì sao?
Triệu Bằng Khí cũng bởi vì có tin tức khác trong tay nên mới chủ động nói.
Nghe vậy, Hòa Ngọc nhìn sang Triệu Bằng Khí.
Đối phương mỉm cười với cậu, không có thêm phản ứng nào, Hòa Ngọc khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm mà thu hồi tầm mắt.
Triệu Bằng Khí, quán quân giải đấu □□ Lam Tinh, là người được chính phủ Lam Tinh cực kỳ coi trọng.
Người Lam Tinh đến bây giờ chỉ còn bốn người bọn họ, Lăng Bất Thần và Mỏng Kinh Sơn ngay từ đầu đã treo cờ đi theo Hòa Ngọc, còn Triệu Bằng Khí thì không gia nhập đội.
Hắn cũng không phải loại người cố ý đối nghịch với họ; trong mắt Hòa Ngọc, Triệu Bằng Khí không giống kiểu kẻ cao ngạo cố tình chống đối, mà chỉ đơn giản là không muốn ôm đoàn.
Cậu và Triệu Bằng Khí chạm mắt, liền đại khái nắm được tính cách người này.
Nói hắn là người Lam Tinh, chi bằng nói bây giờ hắn giống một tuyển thủ Liên Bang tiêu chuẩn hơn.
Ưu tú nhưng không quá chói mắt, hành xử khiêm tốn, thích im lặng tiến về phía trước, không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.
Hắn không mang ác ý với nhóm Hòa Ngọc, sẽ không cố ý gây phiền phức, nhưng cũng không vì cùng đến từ Lam Tinh mà tự nhiên muốn nhập bọn.
Ngược lại, hắn hình như thân với vị cao thủ đệ nhất khu bên cạnh – Ba Lôi – hơn.
Khi không có mâu thuẫn lợi ích, hắn sẽ không gây chuyện, một khi bước vào sinh tử, cũng sẽ tuyệt đối không nương tay. Trong mắt Hòa Ngọc, đây là kiểu người thông minh đáng để đánh giá cao.
Sau khi nhìn hắn một cái, Hòa Ngọc không tiếp tục trò chuyện, chỉ cúi đầu viết vài nét trong sổ:
"Ở phó bản trước, trừ tôi và Thành Chiêu bị hệ thống đặc biệt 'ưu ái', sắp xếp phó bản đoàn diệt chắc chắn thua, những người khác đều là phó bản chiến đấu. Sau khi tiến vào đấu trường, mọi người lần lượt tăng cấp, tích lũy trang bị, rồi cuối cùng chiến đấu quyết thắng—— đây chính là chém giết tái trận đầu."
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Như nhớ tới điều gì, Eugene nghiến răng, khớp nối máy móc "răng rắc" vang lên:
"Đối thủ của tôi là một tên khốn. Vừa vào phó bản đã đòi tay đôi với tôi, khiêu khích đủ kiểu. Nếu không phải tôi liên tục tha cho hắn, hắn đã chết từ sớm. Trang bị của tôi thật ra vẫn chưa tích đủ, nhưng tôi nhịn hắn không nổi nữa nên giết luôn hắn để kết thúc phó bản."
Đối thủ của Eugene rất mạnh, nhưng vẫn kém hơn hắn một chút, Eugene có thể dễ dàng giết đối phương.
Nhưng hắn đâu có ngu, phó bản mà tài nguyên toàn thế giới mặc cho lựa chọn như vậy thật sự cực kỳ hiếm, hắn muốn tích lũy trang bị, nhanh chóng tăng cường bản thân, cuối cùng mới giết đối thủ.
Đáng tiếc, tên kia có lẽ biết mình không sống được, nên cứ giở trò mãi, ép hắn phải kết thúc sớm.
Trảm Đặc tò mò hỏi:
"Vậy sau khi cậu ra ngoài trước, cậu có thấy đấu trường phó bản hai người đồng quy vu tận không? Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Eugene gật đầu, đúng là hắn đã trông thấy đấu trường đó.
Tất cả mọi người nhìn về phía Eugene, ánh mắt đầy tò mò, Hòa Ngọc cũng nhìn sang, ngòi bút dừng lại, ánh mắt bình tĩnh.
Eugene nói:
"Cũng không có tình huống đặc biệt gì. Thực lực hai người họ khá ngang nhau, đánh rất lâu. Lúc đó tôi đang chú ý các trận khác, chỉ tiện mắt nhìn qua. Hình như tôi thấy một người đánh bại người kia, nhưng không lập tức giết, chắc là có thù riêng, muốn hành hạ thêm một lát, ai ngờ kẻ thua kia lại tự nổ cùng trang bị."
Dừng một chút, Eugene lại bổ sung:
"Lúc nổ động tĩnh rất lớn, phòng live stream không chịu nổi, hai phòng live stream của bọn họ bay màu luôn."
Ngón tay Hòa Ngọc hơi khựng lại.
Cậu vừa nghe Eugene nói, vừa nhìn làn đạn——
【Làn đạn: "Tôi đi xem lại phát sóng, trời ạ, tàn nhẫn thật, trực tiếp nổ tan cả thế giới phó bản luôn."】
【Làn đạn: "Hắn mạnh như vậy sao? Sao lại nổ cả chính mình? Lười xem lại quá, có ai giải thích giùm không?"】
【Làn đạn: "Là vì trang bị hắn nhận được là món đồ do 'Trạm Thần' để lại, trên đó có chữ 'Trạm□□'. Nổ vỡ trang bị, cả phó bản cũng nổ, phòng live stream chịu không nổi, hai người đồng quy vu tận."】
Hòa Ngọc mím môi, rũ mắt, ánh nhìn khẽ lay động.
-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro