Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

📖 Chương 189 : Tiền tài trò chơi ( 26 )

Edit & Beta: Quất Tử An 

-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --... 

Mặc kệ phía sau màn là một người, một nhóm người hay một tồn tại nào khác — càng ra tay nhiều, càng dễ bị Hòa Ngọc nắm được sơ hở.

Hai "phần ăn đoàn diệt" được an bài, thậm chí không màng việc đánh gãy dòng suy luận của Hòa Ngọc, trực tiếp tung ra quy tắc 30 giây. Rõ ràng ý muốn lộng chết cả hai người trong cùng một ván, tuyệt đối không để bọn họ sống bước vào lượt tiếp theo.

Nhưng Hòa Ngọc vẫn sống sót.

Một lần giành thắng lợi trước quy tắc, sẽ có lần tiếp theo. Mỗi hành động của kẻ đứng sau màn từ giờ trở đi, đều có khả năng bị cậu lần theo dấu vết, kéo ra thêm nhiều manh mối, đến càng gần chân tướng.

Kẻ độc thủ phía sau màn chắc chắn không ngờ tới — sẽ có cư dân Kim Tiền Tinh chủ động đưa tiền cho Hòa Ngọc.

Một khối tiền cứu mạng cậu, cũng làm kẻ kia nghẹn đến đau gan.

Kiều thua cược, nhưng hắn căn bản chẳng có tâm tư mà bận lòng chuyện đó. Hắn còn chẳng rảnh đòi tiền. Toàn bộ Liên Bang vì sự kiện đêm nay mà chấn động.

Thành Chiêu ở thế giới này đã leo lên đến bậc SSS — mà một cao thủ SSS ngã xuống, ở nơi nào cũng là chấn động tinh cầu, huống hồ lại kèm theo "âm mưu", "sai lầm", "bí mật".

Cả Liên Bang đều bùng nổ.

Kiều điên cuồng liên lạc khắp nơi, dò hỏi tin tức, điều tra chân tướng. Phẫn nộ và bất lực quấn lấy nhau, đè nặng trong đầu hắn. Khi ánh mắt hắn rơi vào hai con mắt sâu thẳm trên màn hình của Hòa Ngọc, một ý niệm lóe lên ——

Khối tiền kia, có phải vốn dĩ là Hòa Ngọc chuẩn bị từ trước?

Đề phòng vạn nhất? Chuẩn bị cho tai họa ngoài ý muốn?

Ý nghĩ ấy lóe qua rồi biến mất. Kiều lắc đầu, lẩm bẩm:
"Hẳn chỉ là trùng hợp. Kim Tiền Tinh ích kỷ đến cực điểm, bọn họ cực kỳ coi trọng tiền. Dù chỉ một khối, cũng không dễ dàng móc ra. Tiểu Thạch Đầu chủ động đưa tiền cho Hòa Ngọc... quá ngoài ý muốn rồi. Chắc là trùng hợp thôi."

Hòa Ngọc — vận khí đúng là không tệ.

Phòng livestream của Thành Chiêu đã biến mất, chỉ còn phòng của Hòa Ngọc. Ở góc sáng mờ đó, Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác đứng nhìn, đôi mắt mờ mịt — hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng chính sự ngây dại ấy, cùng một khối tiền buồn cười ấy — lại cứu sống Hòa Ngọc, làm kẻ sau màn thất bại trong toan tính.

Kim Tiền Tinh

Hòa Ngọc đứng yên tại chỗ, ánh mắt hơi trống rỗng.

Cậu cảm thấy xin lỗi.

Không thể mang Thành Chiêu sống rời khỏi cuộc đấu.

Giữa những trận thi đấu, mạng của bọn họ đều nằm trong tay người khác; muốn chống lại quy tắc, mỗi bước đều như bước trên lưỡi dao, mỗi bước đều có thể rơi xuống vực sâu.

Đây là lần đầu tiên cậu và kẻ sau màn giằng co —

Kẻ sau màn không giết được cậu, để cậu thoát ra.
Cậu cũng không thể mang Thành Chiêu đi cùng.

Hòa Ngọc mím môi, khép mắt lại, che giấu toàn bộ cảm xúc.

Một lúc sau, cậu mở mắt. Sự trong trẻo trở lại, mọi xúc cảm bị ép xuống, lý trí và sự bình tĩnh quen thuộc trở về.

Cậu đẩy nhẹ mắt kính, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh:
"Không tuyên bố ta thăng cấp sao? Nghĩ xem phải đào thải ta bằng cách nào tiếp à?"

Tuyên bố Thành Chiêu bị đào thải được đưa ra ngay khoảnh khắc 30 giây kết thúc — thời gian hồi về, lập tức tuyên bố thất bại, lập tức giết chết hắn.

Hiện tại Hòa Ngọc sống, nhưng hệ thống lại chậm chạp không tuyên bố cậu thăng cấp.

Khóe môi cậu nhếch lên đầy trào phúng.

Nếu không phải cần một cái cớ "lừa bịp", một yêu cầu trong nội khố làm lá chắn, chỉ sợ hệ thống còn chẳng thèm cho họ 30 giây!

Muốn đào thải cậu đến mức lộ liễu như vậy.

【 Chúc mừng Lam Tinh 2333 – Hòa Ngọc thăng cấp 500 cường, số danh ngạch còn lại 0/500. 】

【 Chúc mừng Hòa Ngọc thông quan phó bản chém giết thứ nhất 《Tiền Tài Trò Chơi》, hoàn thành nhiệm vụ, đạt được khen thưởng trang bị cao cấp. 】

【 Trang bị rơi của Thành Chiêu: Roi Dài. 】

【 Trước khi phó bản tiếp theo bắt đầu, tuyển thủ không được phép giết lẫn nhau. 】

Thông báo vừa ra, Hòa Ngọc còn chưa mở miệng, khán giả đã phẫn nộ bùng nổ 

"Thành Chiêu có bao nhiêu trang bị, lại là cao thủ SSS, vậy mà chỉ rơi mỗi cái roi dài??"
"Không công bằng! Trừ cái roi dài, thăng cấp thì thưởng một trang bị cao cấp tầm thường. Hòa Ngọc không dùng được!"
"Đen! Rõ ràng thao túng!"
"Tiếp tục làm loạn nữa đi, lần này phải để Vương và chủ tinh Liên Bang tra rõ! Giết thì thôi, đến trang bị cũng keo kiệt, ghê tởm!"

...

Hòa Ngọc không quan tâm khán giả phẫn nộ. Với hai món khen thưởng này, cậu thậm chí không thấy thất vọng.

Trang bị thăng cấp được cậu cất vào ba lô qua loa. Ngược lại, cây roi dài...

Hòa Ngọc đưa tay cầm lấy, ngón tay vuốt nhẹ theo thân roi dài, rồi mới thu lại.

Thành Chiêu không phải không tồn tại.

Hệ thống có thể xóa dấu vết, nhưng không thể xóa ký ức của mọi người. Trang bị của hắn có thể bị thu hồi, nhưng cây roi dài... vẫn có thể thay hắn tồn tại.

Cậu sẽ đi ra khỏi nơi này, mang cây roi về khu ba, đưa nó về quê nhà của Thành Chiêu.

Một chút ý niệm Lam Tinh: lá rụng về cội.

Hòa Ngọc hít sâu, thu roi lại, rồi quay về phía Tiểu Thạch Đầu.

Hắn vẫn mờ mịt, không nghe được lời đối thoại giữa Hòa Ngọc và Thành Chiêu do giới hạn của quy tắc. Chờ Hòa Ngọc rời đi, ký ức về phó bản này cũng sẽ mờ dần trong hắn.

Tiểu Thạch Đầu như cảm giác được gì đó, bản năng bước lên một bước, bối rối gọi:
"Hòa Ngọc..."

Hòa Ngọc nhìn hắn, kéo nhẹ khóe môi:
"Cảm ơn cậu . Tôi phải đi rồi. Sòng bạc giao lại cho cậu . Tôi  và Thành Chiêu đã làm rất nhiều chuyện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng. Tương lai, chênh lệch giàu nghèo ở Kim Tiền Tinh sẽ dần thu hẹp, sự ức hiếp giữa các giai cấp cũng sẽ giảm bớt."

Tiểu Thạch Đầu sững người.

Hòa Ngọc nhìn về phương xa:
"Khi cấp bậc biến mất, áp bức giảm đi, nhân tính mà Kim Tiền Tinh đánh mất cũng sẽ chậm rãi trở lại."

Nói xong, cậu mỉm cười với hắn, dáng người dần nhạt, rồi hoàn toàn biến mất.

Tiểu Thạch Đầu chạy lên vài bước, rồi dừng lại, nhìn vị trí cậu đã biến mất, nghiêm túc khắc ghi từng lời Hòa Ngọc nói.

-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --... 

Hòa Ngọc là người cuối cùng trong 500 cường tiến vào. Khi cậu bước vào, mọi ánh mắt lập tức hướng đến.

500 người còn lại — tất cả đều là cường giả. Ai cũng biết mặt nhau.

Y phục trên người Hòa Ngọc đổi về bộ màu trắng cùng áo khoác da thú hàn băng như trước. Cậu hơi cúi đầu, cổ áo xù lông gần như che nửa gương mặt.

Không khí im ắng đến mức ngột ngạt.

Trấn Tinh bước lại, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, không nói gì, chỉ đứng cạnh như một nguồn sức mạnh lặng lẽ.

Vạn Nhân Trảm cũng đến, bàn tay to đặt lên đầu Hòa Ngọc, mặt đầy ghét bỏ:
"Tôi còn tưởng cậu chết rồi. Không tệ, mạng dai thật."

Eugene tròn mắt.

Lúc này hắn nói năng bình tĩnh, nghe như tiếc nuối vì Hòa Ngọc không chết. Nhưng ngay lúc hệ thống báo 30 giây, hắn gần như chém loạn hình chiếu, chửi om sòm, mắt đỏ đến muốn nứt.

Dĩ nhiên, lúc đó chửi nhiều nhất vẫn là Vạn Nhân Trảm.

Về lý, Hòa Ngọc là đối thủ mạnh nhất của họ — đáng lý họ phải mong cậu chết chung với Thành Chiêu.

Nhưng kỳ quái là...

Khi 30 giây đếm ngược xuất hiện, tất cả đều nổi giận.

Vạn Nhân Trảm giận đến dựng tóc, múa rìu hét như điên.
Lăng Bất Thần và Mỏng Kinh Sơn siết chặt cơ thể theo dõi hình chiếu.
Đoán Vu Thần khàn giọng: "Hòa Ngọc đừng chết như vậy. Đây là tấm màn đen."
Cách Mang hừ lạnh: "Hòa Ngọc có thể chết — nhưng phải chết trong tay bọn tôi. Can thiệp thi đấu là ghê tởm."
Nguyên Trạch cười lạnh: "Kiểu giết người này... chắc đây là mùa cuối của 《Đỉnh Lưu Tuyển Tú》."
Tây Nhã đỏ mắt: "Hy vọng Vương và chủ tinh Liên Bang điều tra ra."
Quỳnh gõ ngón tay trên đất, lạnh giọng: "Thi đấu này giấu quá nhiều bí mật. Nghe Hòa Ngọc nói chưa? Mau sửa quy tắc, còn thiếu một người trong 500 cường."

Trảm Đặc mỉa mai: "Đã có thể can thiệp thi đấu, thì sửa quy tắc có gì khó? 30 giây chính là các ngươi sửa!"

An Ni, Đường Kha, Khúc Chớ... tất cả đều phẫn nộ.

Ngay lúc ấy, Trấn Tinh cuối cùng lên tiếng, giọng bình thản nhưng ánh mắt đáng sợ:
"Nếu Hòa Ngọc chết, trong số 499 người còn lại, nhất định sẽ có người sống ra ngoài. Người đó sẽ báo thù thay hắn, thay tất cả chúng ta, coi như đền nợ."

Nếu Hòa Ngọc chết, Vạn Nhân Trảm có khả năng phát điên mà liều chết.
Nhưng Trấn Tinh và Lăng Bất Thần sẽ bằng mọi giá sống sót để báo thù.

Eugene thu hồi suy nghĩ, nhìn Hòa Ngọc.

Cậu đen mặt, liếc Vạn Nhân Trảm:
"Bỏ cái móng vuốt xuống."

Xoa đầu cậu? Hết chịu nổi.

Thấy thế, Eugene cố ý bắt chước, cũng đưa tay xoa đầu.

Rồi Đoán Vu Thần, Trảm Đặc, cả hai cô gái Tây Nhã, Quỳnh cũng tới sờ thử.

Cảm giác đúng là... rất đã.

Hòa Ngọc: "..."

Mặt cậu đen thêm ba cấp độ.

Vạn Nhân Trảm gầm lên:
"Làm gì vậy? Không được xoa!"

Eugene nhướng mày:
"Bọn tôi xoa đầu Hòa Ngọc, liên quan gì cậu ?"

Vạn Nhân Trảm lập tức chửi nhau với hắn.

Hòa Ngọc tức đến lạnh mặt.

May mắn nhờ bọn họ làm rối, bầu không khí nặng nề vừa rồi tản đi, trong mắt cậu chỉ còn lại màu lạnh.

Thành Chiêu đã rời khỏi cuộc chơi. Bọn họ phải tiếp tục bước đi trên lưỡi dao, tiếp tục thi đấu.

Chỉ cần còn sống, không thể cúi đầu trước vận mệnh.

Lăng Bất Thần bước lại gần, ánh mắt lo lắng.
"Hòa Ngọc, chúc mừng cậu còn sống."

Hắn đưa tay, ôm nhẹ cậu.

 Chúc mừng cậu phá vỡ quy tắc.
Chúc mừng cậu đấu cờ với kẻ sau màn... và không thua.

Vạn Nhân Trảm: "???"
Bọn tôi chỉ dám xoa đầu, cậu dám ôm trực tiếp?
Âm hiểm!

Lăng Bất Thần buông ra, giọng lạnh:
"Không có thắng. Chỉ là ngang tay thôi. Nếu có thể mang Thành Chiêu ra ngoài — mới là thắng."

Nguyên Trạch cười khổ:
"Sao có thể chứ? Quy tắc muốn giết cậu , cậu  còn sống đã là không dễ. Đây là thi đấu chỉ còn một người được phép đi ra. Chúng ta sớm muộn gì cũng chết ở đây."

Hòa Ngọc nhìn hắn:
"Không. Nếu tôi có thể sống từ tay quy tắc, nghĩa là có thể đánh vỡ quy tắc. Có thể hòa, thì cũng có thể thắng."

Cậu nhỏ bé nhất trong nhóm, nhưng giây phút ấy lại khiến toàn bộ ánh mắt dồn về cậu. Khuôn mặt tái nhưng tinh xảo, đôi mắt nghiêm nghị, như được nâng lên bởi ánh sáng.

Cậu chậm rãi mở miệng:

"Tôi  vẫn luôn muốn các người  hợp tác. Mỗi một phó bản, tôi đều hy vọng toàn đội thăng cấp. Bao gồm cả trận chung kết."

"Ngay từ đầu, mục tiêu của tôi chưa từng thay đổi — phá vỡ quy tắc, phá vỡ trật tự của 《Đỉnh Lưu Tuyển Tú》."

"Các người  nên thay đổi cách nghĩ. Vì sao phải tuân theo quy tắc? Vì sao thắng lợi chỉ có thể dựa vào giết sạch người khác?"

Cậu nâng cằm, mắt sáng sắc lạnh:

"Không. Chúng ta có thể phá vỡ quy tắc. Có thể vứt bỏ hệ thống. Và — cùng nhau rời khỏi nơi này."

-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro