
Chương 45
Chương 45 – Em có thể tha thứ cho tôi không?
"À..." Yika chớp mắt mấy cái, trả lời:
"Em dùng điện năng trên hạm từ từ chuyển đổi, mất khoảng... bảy trăm ba mươi lăm ngày mười ba tiếng."
Nghĩ tới việc chiếc thuyền vũ trụ mình phải tích năng lượng lâu như thế mà giờ sắp bị đem ra cho nổ, Yika vừa tủi thân vừa tiếc hùi hụi khi nói ra con số đó.
Hải Ninh Hi day thái dương:
"Mười bảy tháng trước, sĩ quan quân nhu đã báo với tôi rằng tốc độ tiêu hao năng lượng của Victoria bất thường, mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân. Thì ra vấn đề nằm ở phòng thí nghiệm riêng của cậu."
Yika nghiêng đầu, chẳng phủ nhận, mà cũng không tỏ vẻ chột dạ.
Lâm Tự hỏi:
"Cậu định kích nổ kiểu gì?"
Câu hỏi của Lâm Tự lập tức khiến Yika phấn chấn hẳn lên:
"Chiếc thuyền vũ trụ này có thể phóng chùm hạt siêu năng lượng. Em có thể điều khiển hệ thống vũ khí từ xa, va chạm giữa các hạt siêu năng lượng sẽ sinh ra hố đen nhỏ."
"Cậu định để các hố đen nuốt lẫn nhau?" – Hải Ninh Hi hỏi.
"Không, không." Yika lắc đầu. "Hố đen nhỏ sẽ phát xạ tia gamma siêu năng lượng, dùng tia gamma đó kích nổ khối năng lượng nén cường độ cao, làm thuyền vũ trụ tự nổ. Bên phóng sẽ nhân lúc đó rút đi.
Lâm bác sĩ, thầy thấy thế nào ạ?"
Đôi mắt Yika sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Tự, cứ như học trò trông chờ thầy giáo nhận xét ý tưởng mới.
Lâm Tự ngẩn ra một chút, cân nhắc rồi đáp:
"Tôi không nắm rõ khung công nghệ hiện hành của loài người. Là người thiết kế thực tế con thuyền vũ trụ này, cụ thể thế nào chắc cậu là người hiểu rõ nhất."
"Công nghệ hiện tại của loài người với ba trăm năm trước cũng chẳng khác bao nhiêu." – Yika tiện miệng lạc đề một câu. – "Bọn em vẫn chưa chạm đến giới hạn cuối của khung lý thuyết đâu."
Được Lâm Tự khẳng định như vậy, Yika bắt đầu bàn cụ thể thao tác với Hải Ninh Hi:
"Nguyên soái, ngài và Thượng úy Cassandra có thể hoàn thành khâu thao tác không?"
"Chỉ cần tính chuẩn thời gian thoát ly để lại cho cơ giáp." – Hải Ninh Hi nhìn ra biển cát cuộn trào. "Sau khi phá vòng phong tỏa của trùng tộc, thao tác phóng không khó.
Cậu chắc chắn có thể điều khiển từ xa trong điều kiện trường hấp dẫn cực mạnh gần hố đen chứ?"
"Em chắc chắn." – Yika đưa tay sờ sợi dây chuyền Mắt Bạc trên cổ. – "Xin hãy tin là trình độ nghiên cứu hố đen của em vượt xa mức cao nhất của Đế quốc hiện nay."
"Được."
Sau khi xác nhận với Yika về việc thuyền vũ trụ sẽ kích hoạt vũ khí chùm hạt, Hải Ninh Hi tính thêm ảnh hưởng của trường hấp dẫn hố đen, suy ra phạm vi tia gamma và vụ nổ lan ra khoảng một trăm hai mươi cây số, chưa đến mức phá hủy cả hành tinh. Cơ giáp sẽ có năm giây để rút lui.
Phong Tuyết Hào phải tăng tốc lên mức tối đa trong vòng ba giây để kịp thoát.
Tốc độ bay của LK809 lại chậm hơn Phong Tuyết Hào. Để tránh bị ảnh hưởng, cuối cùng tuyệt đối không được tiến vào phạm vi ba mươi cây số quanh tâm vụ nổ.
Giới hạn kỹ thuật quyết định nhiệm vụ này chỉ có thể do một mình Phong Tuyết Hào đảm nhiệm. Trong giai đoạn đầu, LK809 sẽ yểm hộ để Phong Tuyết Hào phá vòng vây của trùng tộc, nhưng từ phạm vi ba mươi cây số trở vào, tầng tầng lớp lớp trùng tộc dày đặc chỉ còn mình Hải Ninh Hi phải đối mặt.
"Yika, ghi chương trình điều khiển từ xa vào Phong Tuyết Hào, rồi cùng Lâm Tự sang LK809."
"Ồ, vâng."
Yika nhanh chóng hoàn thành thao tác, gửi khẩu lệnh điều khiển tới bàn điều khiển trước mặt Hải Ninh Hi, rồi đứng dậy chờ Lâm Tự cùng đi.
Cửa khoang lái đã được AI mở khóa trong tiếng nhắc lạnh lùng, luồng không khí nóng hầm hập ùa vào qua khe cửa.
Nhưng Lâm Tự vẫn ngồi yên tại chỗ:
"Yika, cậu sang đó đi, tôi ở lại Phong Tuyết Hào."
"Ồ." Yika quay người đi về phía cửa khoang, Lâm Tự bảo sao cậu làm vậy.
"Lâm Tự..." – Hải Ninh Hi nhìn sang gương mặt phẳng lặng của cậu.
Giữa chân mày anh chỉ hằn một nếp nhăn rất nhạt, nhưng các khớp ngón tay nắm chặt cần điều khiển đã trắng bệch, gân xanh phồng lên, hoàn toàn không bình tĩnh như giọng nói.
Yika khựng chân, trong đầu thoáng nghĩ liệu vì lịch sự, mình có nên ở lại nghe thêm một lát không.
"Cơ giáp của Nguyên soái thiếu vị trí cho tôi ngồi à?" – Lâm Tự ngẩng mắt nhìn lại, hỏi ngược.
"LK809 an toàn hơn." – Hải Ninh Hi nói thẳng.
"Anh cho rằng mình sẽ thất bại à?"
"...Không."
"Vậy thì LK809 hay Phong Tuyết Hào độ an toàn cũng như nhau." – Lâm Tự nói. "Yika, cậu sang bên đó đi."
"Ồ." Yika vốn đang đứng chôn chân quay người rời khỏi. Cuộc nói chuyện giằng co giữa Lâm Tự và Hải Ninh Hi rất nhanh đã bị cánh cửa khoang lái dày nặng chặn lại.
LK809 thấy Yika xuất hiện liền điều khiển cánh tay máy đón cậu sang.
Trên LK809, Cassandra đang điều chỉnh hệ thống với vẻ mặt căng thẳng. Lát nữa băng qua vòng vây trùng tộc chắc chắn là một trận ác chiến, dù cô chỉ chịu trách nhiệm yểm hộ cũng không dám nói là hoàn toàn an toàn.
Nhưng so với việc Phong Tuyết Hào phải lao thẳng vào nơi ổ gốc của trùng tộc, áp sát hố đen, nhiệm vụ của LK809 vẫn được xem là bình thường và an toàn hơn rất nhiều.
Ryan cũng đang lo lắng chuyện này, mặt mày đầy sốt ruột, thở dài. Lúc đưa khăn cho Yika lau mồ hôi, thấy vẻ điềm tĩnh của cậu, cậu không nhịn được nói:
"Em lo cho thầy Lâm lắm..."
"Tại sao phải lo cho anh ấy?" – Yika hỏi lại.
Ryan ngẩn người:
"Thầy ấy là giáo viên của em, em đương nhiên..."
"Đó là... Lâm bác sĩ kia mà!" – Yika nói như lẽ đương nhiên. – "Thầy ấy sẽ không sao đâu. Cậu nên tin tưởng thầy ấy như tôi vậy."
Hải Ninh Hi không thể thuyết phục được Lâm Tự rời đi, chỉ đành im lặng kéo mũ liên kết tinh thần xuống, đội lên.
Máy trinh sát lại quay về, mang theo thông tin chi tiết hơn về quần thể trùng tộc. Sau khi Hải Ninh Hi và Cassandra xác nhận xong kế hoạch tác chiến, anh khởi động Phong Tuyết Hào.
Động cơ rền vang tích lũy năng lượng. Mấy giây trước khi xuất phát, Hải Ninh Hi phá vỡ bầu không khí im lặng:
"Lâm Tự, em không cần phải ở lại."
Lúc đó Lâm Tự đang cúi đầu kiểm tra dây an toàn, thuận miệng nói:
"Anh không muốn tôi ở lại sao?"
Hải Ninh Hi do dự một chút, cuối cùng không trả lời.
Anh không muốn.
Một người lý trí nên biết chọn điều lợi, tránh điều hại. Anh muốn Lâm Tự an toàn, nên mới bảo cậu sang LK809.
Lý trí là thứ ai cũng giống nhau, nếu Lâm Tự cũng giữ lập trường ấy, cậu sẽ đưa ra phán đoán giống hệt Hải Ninh Hi.
Nhưng Lâm Tự lại dùng "muốn hay không" để hỏi ngược, chứ không hề lần lượt phân tích lợi – hại. Cậu không chỉ đang hỏi Hải Ninh Hi, mà còn ngầm ám chỉ: cậu ở lại, là vì cậu muốn ở lại.
Không tính toán được – mất, không màng sống – chết.
Còn Hải Ninh Hi... dĩ nhiên là muốn Lâm Tự ở bên cạnh mình, mọi lúc mọi nơi.
Ý nghĩ đó vừa ích kỷ vừa nguy hiểm.
Trong đầu anh thoáng vụt qua rất nhiều chuyện.
"Lâm Tự, em có thể tha thứ cho tôi không?"
"Hả?"
Câu nói chẳng rõ đầu đuôi này khiến toàn thân Lâm Tự lập tức căng cứng, cậu chống tay lên ghế lái bật thẳng người dậy, suýt nữa tưởng rằng Hải Ninh Hi định dùng khoang cứu sinh khẩn cấp bắn cậu ra ngoài.
Đôi mắt xám khóa chặt lấy Hải Ninh Hi. Tay anh không hề nhúc nhích, nhưng khi thấy phản ứng của Lâm Tự, cổ họng bỗng căng lại, khô rát.
"Lẽ ra em chẳng cần tới đây, cũng không phải rơi vào tình cảnh hiện tại. Là tôi lừa em lên Victoria, còn giấu em rất nhiều chuyện."
Thì ra Hải Ninh Hi chỉ muốn nói chuyện này.
Lâm Tự thả lỏng người, tựa lưng vào ghế. Hải Ninh Hi nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời cũng như "phán quyết" từ cậu, trong mắt mang theo một thứ cảm xúc sâu thẳm khó tả.
Động cơ vẫn rền vang, nhưng giữa hai người lại như tĩnh lặng.
"Tôi từng trách anh sao?" – Lâm Tự hỏi.
...Ừm, hình như là có.
Cậu từng trách Hải Ninh Hi chán ghét những kẻ đầy tâm kế, ví dụ như chính bản thân cậu, vì thế mà chủ động kéo giãn khoảng cách với anh.
Nhưng giờ đây, bản năng đã thắng lý trí, cậu không còn bận tâm những chuyện đó nữa.
Lâm Tự ngừng lại một nhịp, rồi nói tiếp:
"Anh chẳng làm sai điều gì cả."
Trong lúc giọng nói của cậu vang lên, động cơ cũng đánh lửa thành công, tiếng rung cơ khí liên tục chuyển thành tiếng vận hành trơn tru.
Khuôn mặt căng thẳng của Hải Ninh Hi giãn ra đôi chút, giống như đã nhận được sự xoa dịu.
Từ kênh liên lạc truyền tới giọng nói của Cassandra:
"Cơ giáp LK809, phi công Cassandra đã vào vị trí, xin chỉ thị!"
Hải Ninh Hi ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn về xa xăm bỗng trở nên kiên định:
"Cơ giáp Phong Tuyết Hào, phi công Hải Ninh Hi Sở. LK809, xuất phát theo kế hoạch ban đầu."
Cánh tay máy của Phong Tuyết Hào nhấc bổng thuyền vũ trụ, cất cánh bay về phía tọa độ hố đen, xuyên qua luồng gió rít gào.
Tiếng động khổng lồ cùng tín hiệu gen loài người lan đi trên hành tinh cằn cỗi này, lập tức thu hút sự chú ý của trùng tộc.
Phong Tuyết Hào men theo dòng khí lưu leo lên phía trên LK809, chẳng mấy chốc đã có lác đác mấy bầy trùng định vị được hai cơ giáp, bắt đầu lao lên tấn công.
LK809 ở phía dưới thu hút hỏa lực của trùng tộc, lửa đạn và khói lửa ngập trời.
Phong Tuyết Hào vẫn tiếp tục lao lên phía trước, vừa tiến vừa bắn rơi mấy con trùng có cánh cấp D.
Từ khoang lái, Hải Ninh Hi và Lâm Tự xa xa đã nhìn thấy hố đen há rộng trên mặt đất, cùng đàn đàn lớp lớp trùng tộc tuôn trào từ đó ra.
Giữa không trung, từng mảng quần thể trùng tộc bay lượn xoáy lại, tạo thành hình một cơn lốc, lao thẳng về phía không gian vũ trụ.
Trùng tộc không phân biệt được gen của rồng và người cá, nhưng sau bao năm giao chiến với loài người, chúng đã khắc sâu một nguyên tắc vào tận gen:
cơ giáp hình người = kẻ địch.
Nhìn thấy Phong Tuyết Hào màu xám súng trên không, đám trùng vốn bò trên mặt đất cũng bắt đầu ré lên chói tai, vỗ cánh bay lên.
Tiếng cánh rung với tần số cao phát ra âm thanh vo ve khiến sống lưng người ta lạnh buốt.
Hải Ninh Hi phóng tên lửa tự hành, diệt mấy con mẫu trùng của bầy trùng cấp thấp sống bầy đàn.
Mất mẫu trùng, lũ trùng sống bầy lập tức tan tác như cát vỡ, đập cánh loạn xạ muốn lao về phía kẻ đầu sỏ, nhưng chỉ riêng độ cứng của thân máy Phong Tuyết Hào thôi cũng đủ để ủi tung vòng vây trùng cấp F.
Thân máy chấn động dữ dội trong va chạm, Lâm Tự phải nắm lấy ghế ngồi mới giữ vững được.
Hải Ninh Hi liếc nhìn cậu một cái, lại kéo cần nâng độ cao, vòng qua bầy trùng cấp F.
Hố đen đã hiện rõ trong tầm mắt, cách Phong Tuyết Hào vẫn còn bảy mươi cây số.
Mật độ trùng tộc dọc đường mỗi lúc một tăng, xác suất xuất hiện trùng cấp cao cũng mỗi lúc một lớn.
Hải Ninh Hi điều khiển Phong Tuyết Hào thực hiện một động tác xoay người 720 độ siêu khó, né khỏi một con trùng cấp B.
Nhờ quán tính bay, con trùng đó bị văng hẳn ra phía sau, để rồi bị LK809 bám đuôi phía sau vung kiếm quang chém bay đầu.
Động tác của Phong Tuyết Hào trơn tru, tinh tế, liền mạch—đó là ưu thế của hệ thống điều khiển bằng tinh thần lực.
Nhưng nhược điểm cũng đến từ đó: não của phi công buộc phải xử lý khối lượng thông tin khổng lồ trong cùng một lúc, nếu tinh thần lực và ý chí không đủ mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể quá tải.
Tiến vào phạm vi năm mươi cây số.
Một bầy trùng cánh độc cấp B xoay cặp mắt kép dài ngoẵng, chuẩn xác bắt được quỹ tích di chuyển của Phong Tuyết Hào, bắt đầu phóng "tên lửa sinh học".
Phong Tuyết Hào di chuyển lòng vòng, né khỏi những khối chất ăn mòn đó, nhưng trên đường lại bị một chiếc chân của trùng Thiết Giáp cấp A đâm xuyên phần chân cơ giáp.
Khóe môi Hải Ninh Hi bật ra một tiếng rên nghẹn, chân phải khẽ run lên, nhưng lập tức bị anh ép xuống.
Phong Tuyết Hào tích năng cho kiếm quang, một nhát đâm xuyên não con Thiết Giáp cấp A, rồi tiện thể chém đứt chân nó, lập tức tăng tốc tránh xa con quái vật còn to gấp đôi mình.
Tiến vào phạm vi bốn mươi cây số.
Một tiểu đội gồm năm con trùng cánh độc cấp B lao đến chặn đường Hải Ninh Hi.
Trùng cấp C trở lên đã có ý thức chiến thuật khá mạnh, hơn nữa còn hình thành được ý thức liên kết vượt trên bản năng sinh vật, đôi khi còn khó đối phó hơn cả trùng cấp A đơn lẻ.
Chúng nhanh chóng nhận ra chiếc thuyền vũ trụ bị tay máy giữ chặt dường như rất quan trọng với Phong Tuyết Hào.
Hai con cầm đầu lao thẳng về phía con thuyền, khi Phong Tuyết Hào phải tách hỏa lực ra bảo vệ thuyền, ba con còn lại vòng ra sau lưng cơ giáp, đồng loạt triển khai tấn công.
Hệ thống cảm biến của cơ giáp truyền về cho Hải Ninh Hi hình ảnh ở mọi phương vị, pháo giá gắn trên vai bật mở, từng viên đạn quang năng dày đặc bắn về phía bầy trùng cánh độc.
Hai con trùng cánh độc bên dưới gào lên chói tai, lao về phía trước cơ giáp, bị tia năng lượng cao trước ngực cơ giáp bắn trúng mắt kép.
Để tiết kiệm năng lượng, Hải Ninh Hi không mở tia lên mức công suất tối đa.
Nhân lúc trùng cánh độc tạm thời mất kiểm soát, anh một kiếm giải quyết gọn.
Tiến vào phạm vi ba mươi lăm cây số.
Khi thân – đầu con trùng cánh độc trước mắt vừa rời nhau rơi xuống, một trận sóng âm mạnh bất ngờ theo vết thương tạt về phía Phong Tuyết Hào.
Lâm Tự khó chịu, đưa tay bịt tai, Hải Ninh Hi lập tức mở thiết bị phản công sóng âm.
Nhưng đợt tấn công vẫn chưa dừng lại.
Sau tiểu đội trùng đó là một con trùng cấp A đồ sộ, tròn trĩnh. Những mảnh giáp trên bụng nó phồng lên, phát ra tiếng ầm ỹ nghe được, và cả những làn sóng công kích tinh thần không thể nghe thấy.
Là trùng Maien!
Loại trùng này có khả năng công kích tinh thần đủ sức xuyên qua hệ thống điều khiển bằng tinh thần lực của cơ giáp, trực tiếp gây tổn thương lên tinh thần lực của phi công.
Tác giả có lời muốn nói:
Yika hả? Yika ở tuyến đầu nhưng lúc nào cũng là người mang ra đủ thứ đồ chơi: nút bấm pháo diệt sao, trình chỉnh sửa vạn năng, hệ thống an ninh Pháo đài Bạc, vũ khí năng lượng cấp cận–hành–tinh...
Thế nào mới gọi là "con nhà kỹ thuật" đây chứ! Ngả người chào một cái.
Chương sau đánh xong là bắt đầu yêu đương nhé. Dọn sạch trùng tộc xong là bay thẳng về Trái Đất luôn~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro