
Chương 44
Chương 44 – Ngài không quen tôi
Lâm Tự gửi tọa độ sang LK809. Cassandra đối chiếu dấu vết hố đen mà mình từng phát hiện trong sa mạc, sắc mặt nghiêm trọng:
"Không phải cùng một hố đen."
Hố đen mà máy trinh sát vừa phát hiện chỉ cách đây chừng trăm cây số. Nếu đó là một hố đen thực sự, cho dù kích thước không lớn, trường hấp dẫn khủng khiếp của nó cũng đủ xé nát hành tinh này – và cả bọn họ – thành từng mảnh.
Hải Ninh Hi nhìn ra sa mạc mênh mông phía xa. Trong làn sóng nhiệt cuồn cuộn lại yên tĩnh lạ thường. Ngoài đám trùng tộc không biết từ đâu tràn đến, hành tinh này hoàn toàn không có dấu hiệu của sinh mạng. Thời–không yên ả, không thấy chút vết tích nào của sự vặn xoắn quy mô lớn.
"Vật nhân tạo..." – anh trầm ngâm.
Công nghệ nhảy siêu quãng đường của Đế quốc loài người vốn dựa trên lý thuyết hố đen. Chỉ cần khống chế chuẩn xác và mở lá chắn lực trường quanh chiến hạm, đường hầm nhảy sẽ không gây thương tổn đến người trong tàu.
Trùng tộc không sở hữu loại kỹ thuật này.
Ngay trong nội bộ Đế quốc, người ta vẫn còn tranh luận xem trùng tộc có được tính là một nền văn minh hay không, hoặc... có được coi là sinh vật có trí tuệ hay không.
Có vẻ chúng chỉ dựa vào sức mạnh thô bạo và tốc độ tiến hóa cực nhanh để tung hoành khắp vũ trụ. Suốt ba nghìn năm, loài người chưa từng dò ra bất cứ loại công nghệ nào của trùng tộc, cũng không tìm được phương tiện giao tiếp trừu tượng nào có thể coi là "ngôn ngữ".
Trong kênh liên lạc, giọng Lâm Tự lại vang lên:
"Nguyên soái, tôi nhận được một yêu cầu liên lạc phát đi từ hướng hố đen. Có nghe không?"
Lúc LK809 và Phong Tuyết Hào hạ cánh, họ không phát hiện bất kỳ dấu hiệu hoạt động nào của loài người trên hành tinh này. Trùng tộc vốn không nhạy với tín hiệu sóng điện từ của nhân loại, nên cả hai cơ giáp đều không tốn năng lượng để bật chế độ ẩn tín hiệu.
Vậy mà giờ đây, ngoài họ ra, lại có một trí thể khác cùng với hố đen nhân tạo xuất hiện trên hành tinh này, hơn nữa còn chủ động gửi yêu cầu liên hệ.
Trình độ kỹ thuật của đối phương tuyệt đối không thấp.
Giữa nơi hoang vu vắng bóng người, khi một nhóm nhân loại cô độc phát hiện dấu vết của trí thể khác, cảm xúc đầu tiên tuyệt đối không phải là mừng rỡ, mà là nghi kỵ, cảnh giác và sợ hãi.
"Nghe." – Hải Ninh Hi nói.
Có nên tiếp xúc hay không, tất cả dựa vào gan dạ và dũng khí.
Lâm Tự mở kênh, chia sẻ chung với LK809, rồi ấn nút kết nối.
"Nguyên soái! Nguyên soái, có phải ngài không? Hu hu—"
Đây là...
"Ryan?" – Lâm Tự cao giọng hỏi.
"Là em! Thầy Lâm, thầy còn sống tốt quá rồi!" Ryan mừng đến suýt bật khóc.
"Ryan Carter, cậu tới đây làm gì?" – trước khi Lâm Tự kịp nói thêm, Hải Ninh Hi đã nghiêm giọng cắt ngang.
"Nguyên soái, là tôi đưa cậu ấy tới." Giọng Yika cũng vang lên trên kênh liên lạc. "Tôi lần theo tín hiệu định vị để đến tìm Lâm bác sĩ."
"Yika Igor... đây là lý do cậu tự ý rời vị trí sao?"
Cassandra đứng cạnh Hải Ninh Hi, thấy sắc mặt anh như phủ băng, sợ đến nỗi không dám ho he, cong vai rụt cổ né sang một bên. Thế nhưng Yika lại nghe vẫn rất bình tĩnh:
"Đúng vậy. Tôi đã chuyển hết mọi quyền hạn cho Ruth, cô ấy sẽ xử lý ổn thỏa mọi việc."
Đường nét gương mặt Hải Ninh Hi cứng lại, toát ra khí thế uy nghi, người lạ chớ tới gần:
"Yika Igor, Ryan Carter, hai người lập tức áp sát cơ giáp Phong Tuyết Hào, chú ý cảnh giới. Hành tinh này là nơi phát sinh bầy trùng tộc tấn công Pháo đài Bạc."
"Thuyền vũ trụ của bọn tôi hỏng rồi, không di chuyển được." – Yika đáp.
Giọng Hải Ninh Hi như có thể rung ra từng mảnh băng:
"Phong Tuyết Hào và LK809, tiến về tọa độ đã định."
Trong ánh mắt run rẩy của Cassandra, anh rời khỏi LK809, nhanh chóng bước vào khoang lái của Phong Tuyết Hào, khởi động cơ giáp.
Lâm Tự mặc bộ tác chiến phục màu trắng, thần sắc vẫn điềm tĩnh, hoàn toàn không bị sắc mặt lạnh như băng của Hải Ninh Hi ảnh hưởng.
Khối động lực của Phong Tuyết Hào ù lên khởi động, thân máy khẽ chấn động. Từng tấm chắn sáng trước kính chắn gió lần lượt mở ra, ánh nắng gay gắt tràn vào, hắt lên mặt hai người. Bàn tay phải rắn chắc của Hải Ninh Hi nắm cần điều khiển, đẩy mạnh về phía trước. Phong Tuyết Hào phóng vọt lên xuyên thẳng tầng mây, LK809 lập tức theo sát phía sau.
Lúc cất cánh, Lâm Tự đã cài dây an toàn hình chữ X. Đợi cơ giáp bay ổn định, cậu mới lên tiếng:
"Tại sao Yika lại đến tận đây tìm tôi?"
Hải Ninh Hi nhìn thẳng phía trước, đôi mày vốn nhíu chặt, khóe môi ép xuống. Nghe câu hỏi của Lâm Tự, anh cố gắng thả lỏng môi và hàm, đáp:
"Tôi không biết."
Cho dù cố kìm giọng, khí thế thuộc về thống soái Hạm đội Vực Sâu vẫn vô thức len vào từng chữ.
Anh im lặng một lát rồi nói thêm:
"Yika đã đặt một bộ định vị trong bộ đồ cũ của em."
Lâm Tự quay đầu nhìn sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt đối diện của anh.
Xương lông mày của Hải Ninh Hi rất cao, nhìn qua lại có cảm giác đỉnh mày bị ép thấp xuống. Mỗi lần nhíu mày, áp lực càng thêm rõ rệt, nhưng cũng chính như vậy mà trong đôi mắt vàng ấy lại lộ ra thêm một tầng thâm trầm khó gọi tên.
"Nguyên soái..."
"Không phải mệnh lệnh của tôi." – Hải Ninh Hi vội "thanh minh".
"Tôi đâu có nghĩ vậy." – Lâm Tự khẽ lắc đầu. Hải Ninh Hi đã giao cho cậu cả quyền hạn cấp A, sao có thể vừa làm thế vừa nghi kỵ đến mức lén đặt định vị lên người cậu được?
Cho dù trước khi lên Victoria, hai người căn bản chưa gặp nhau mấy lần.
"Trước đó em quen Yika à?" – Hải Ninh Hi hỏi.
Với kiểu tính cách đắm chìm trong thế giới riêng như Yika, cậu ta không thể nào dành nhiều sự chú ý như vậy cho một người xa lạ chỉ vừa mới quen.
Việc cậu ta có thể làm bạn với Ryan thôi đã đủ khiến Hải Ninh Hi và Chu Bình Ba bất ngờ rồi.
"Không. Tôi chưa từng tới Hải Văn Tinh, trước đó cũng chẳng hiểu gì về Hạm đội Vực Sâu. Trước khi tới Victoria, Yika vẫn luôn đi học ở đó đúng không?"
"Ừ." – Hải Ninh Hi quay đầu nhìn đường bay. Từ trên cao nhìn xuống, tận cùng của biển cát là một đường cung tròn – đường viền bề mặt hành tinh. "Nó ngang tuổi tôi, trước đó học ở Đại học Hải Văn Tinh. Sau này quen được người thiết kế Victoria là Katrina; cô ấy mời nó tới lập trình hệ thống trí năng mới cho chiến hạm này, thế là nó đến Hạm đội Vực Sâu. Còn trước đó, em vẫn luôn..."
Anh ngừng lại một nhịp:
"Trước khi đến Thủ Đô Tinh, em vẫn ở vùng biên của đại khu Dionysos, đúng không?"
Hồ sơ chính thức của Lâm Tự đúng là viết như vậy, nhưng Hải Ninh Hi biết rất rõ: trước quãng thời gian ở vùng biên, còn có rất nhiều chuyện chưa từng được ghi lại.
"Đúng." – Lâm Tự trả lời gọn lỏn, không đi sâu vào quá khứ ở vùng biên. "Cách Hải Văn Tinh rất xa, không có cơ hội quen Yika."
Với Phong Tuyết Hào, vượt qua trăm cây số chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Khi những nghi vấn của hai người còn chưa có lời giải, một chiếc phi thuyền vũ trụ chưa kịp sơn phủ đã hiện lên trên nền cát trong tầm mắt. Ryan đứng cạnh vỏ tàu, vung tay ra sức vẫy với Phong Tuyết Hào.
Cơ giáp chuyển thế bay ngang sang dựng đứng, mở chế độ hãm. Nó đáp xuống cách đó một đoạn, tránh để khói bụi nóng rực do luồng khí phụt ra từ động cơ quét thẳng vào người.
Ryan quay đầu chạy vào trong phi thuyền, dùng bộ đàm liên lạc với Phong Tuyết Hào:
"Nguyên soái! Phi thuyền của bọn em hỏng rồi!"
"Lên Phong Tuyết Hào." – Hải Ninh Hi đáp.
Ryan thở phào một hơi, kéo Yika đang rã rời ra khỏi phi thuyền, men theo thang bên hông leo vào khoang Phong Tuyết Hào.
Còn chưa kịp đến gần Lâm Tự, luồng tin tức tố hương cỏ hương bài trong khoang lái đã mang theo sức áp chế của Alpha cấp S ập thẳng vào mặt, như một cơn sóng lớn quật ngã cậu thanh niên còn non nớt.
"Cứu... cứu..." – Ryan vừa bước ra được nửa bước, chân đã mềm nhũn, quỳ sụp xuống.
Bản năng Alpha khiến Hải Ninh Hi lạnh lùng nhìn cậu Alpha trẻ vừa xông vào địa bàn:
"Sang LK809."
Ryan như được đại xá, lồm cồm bò ra ngoài. Cassandra – cùng là Alpha, cùng cảnh ngộ – rất "nhân từ", điều khiển cánh tay cơ giáp đón lấy cậu, nhẹ nhàng "gắp" sang khoang lái LK809.
Yika thì khác. Cậu đã cắt bỏ tuyến Omega; tế bào khứu giác vẫn truyền về mùi vị trong không khí, nhưng không khơi lên bất kỳ phản ứng sinh lý nào nữa. Trông cậu mặt mày tái nhợt, tay chân bủn rủn, nên Hải Ninh Hi không đuổi đi cùng.
AI điều khiển đưa một chiếc ghế kim loại có tay vịn ra đặt gần đó, để Yika ngồi xuống.
"Trong người khó chịu à?" – Lâm Tự hỏi.
Yika khẽ lắc đầu, sững ra một chút rồi lại gật:
"Phi thuyền tăng tốc không ổn định, tôi bị say... tàu vũ trụ."
Lúc đáp xuống, cậu suýt nôn sạch cả nước chua trong dạ dày.
Hải Ninh Hi nhìn khối kim loại hình dạng kỳ quặc nằm trên bãi cát, ngoài vỏ không hề sơn phủ:
"Đây không phải loại phi thuyền tiêu chuẩn của hạm đội."
"Là sản phẩm thí nghiệm cá nhân của tôi, vẫn chưa hoàn thiện."
Phòng thí nghiệm độc lập của Yika là do một tay Hải Ninh Hi phê chuẩn, từ trước tới giờ anh chưa từng hỏi cậu ta trong đó nghịch cái gì. Nhưng lần này thì khác... Từ Pháo đài Bạc đến hành tinh này, con đường đầy rẫy đại quân trùng tộc; một chiếc phi thuyền thô sơ như thế căn bản không thể dễ dàng xông qua.
"Trùng tộc trên đường đã bị quét sạch rồi sao?"
"Lúc tôi tới thì vẫn chưa." – Yika đáp.
"Cái tàu này có thể xuyên thủng phòng tuyến trùng tộc?"
Yika gật đầu:
"Có chùm hạt siêu năng lượng. Xuyên qua được."
Hải Ninh Hi không hỏi thêm, mà liếc sang Lâm Tự. Trong một ánh nhìn trao đổi rất ngắn, hai người ăn ý chuyển giao quyền chủ động cho nhau.
Lâm Tự nghiêng đầu hỏi:
"Yika, cậu đến là để tìm tôi à?"
Yika chớp chớp mắt, gật đầu, trông như một con cú nhỏ lông xù.
"Tại sao phải tự mình đến? Cậu đâu thuộc biên chế tác chiến, nguy hiểm lắm."
Yika mượn ánh sáng chiếu qua kính, nhìn chăm chú vào nửa khuôn mặt nghiêng của Lâm Tự. Vài ngày nay, dưới sự nuôi dưỡng của tinh hạch, mái tóc đen của cậu đã dài thêm, mềm mại buông xuống bờ vai.
So với bức họa vẽ Bệ Hạ mà Yika từng trông thấy... lại càng giống hơn.
"Tôi muốn đến, nên đến thôi."
Giao tiếp với kiểu người như Yika, lúc nào cũng sẽ gặp phải những khó khăn không ngờ tới. Lâm Tự vốn không thích giao du, lời nói ngắn gọn là do cậu cố ý tiết chế câu chữ, người bình thường vẫn có thể hiểu được mạch suy nghĩ của cậu; nhưng Yika thì không nghĩ vậy, cậu chỉ đơn giản cho rằng mình đã nói rất rõ ràng rồi.
"...Trước đây chúng ta có quen biết à?" – Lâm Tự hỏi.
Câu hỏi này hình như làm khó Yika. Hải Ninh Hi quay đầu nhìn sang, phát hiện ánh mắt Yika hoàn toàn dán chặt lên mặt Lâm Tự:
"K–không. Ngài không quen tôi, tôi cũng chỉ mới nghe danh ngài thôi."
Chỉ cần để ý đôi chút đến mảng nghiên cứu Cổ Địa Cầu thì sẽ không xa lạ gì với cái tên Lâm Tự.
Chiếc dây chuyền Mắt Bạc trên cổ cậu khẽ rung, hắt lại ánh sáng. Lời Yika nói rất chân thành, Hải Ninh Hi không nhìn ra chút sơ hở nào.
"Được rồi." – Lâm Tự liếc Hải Ninh Hi một cái, rồi ngồi lại ngay ngắn, ra hiệu kết thúc đoạn hỏi–đáp chẳng ra đâu vào đâu này. Tạm thời biết Yika không mang ác ý là đủ.
Hải Ninh Hi ngắm nghía Yika thêm một lúc, rồi gửi toàn bộ hình ảnh và dữ liệu do máy trinh sát thu thập sang cho cậu:
"Giờ có thể dựng mô hình mô tả tình hình hố đen không? Bao gồm nguyên nhân xuất hiện, thời gian tồn tại, số lượng trùng tộc xung quanh."
Yika lập tức quay về trạng thái chuyên nghiệp. Cậu rút bảng điện tử bên người, kết nối với máy tính chủ trong Phong Tuyết Hào, bắt đầu suy diễn, không dồn toàn bộ sự chú ý lên người Lâm Tự nữa.
Sắc mặt Hải Ninh Hi cũng dịu đi đôi chút.
Trong khoảng thời gian ấy, anh điều động thêm một đợt máy trinh sát đến hướng hố đen thăm dò; thỉnh thoảng còn phải khởi động cơ giáp để né đàn trùng tộc, hoặc giao chiến ngắn, cố gắng tiết kiệm tối đa năng lượng.
"Nguyên soái, tình hình hố đen đã xác nhận." – Yika nhanh chóng đưa ra kết quả. Khuôn mặt cậu vẫn còn mệt mỏi, nhưng ánh mắt đã sáng rực. "Đó là hố đen loại Iota theo hệ mã hóa của Hải Văn Tinh, chịu sự kiềm chế của một trường hấp dẫn mạnh có giới hạn, sẽ không tiếp tục mở rộng, bên trong có thể thông hành."
"Nguyên nhân trường hấp dẫn mạnh?"
"Khả năng không phải tự nhiên hình thành vượt quá chín mươi lăm phần trăm. Có thể dùng năng lượng cấp cận–hành–tinh để công kích phá hủy."
"Lượng năng lượng còn lại của Phong Tuyết Hào không đủ thực hiện một đòn công kích cấp cận–hành–tinh." – Lâm Tự nói. "Cộng thêm LK809 cũng vẫn thiếu."
"Ồ..." – Nghe Lâm Tự phủ định, Yika có vẻ hơi thất vọng. Cậu không nỡ liếc nhìn chiếc phi thuyền nhỏ nát bươm nằm trên bãi cát. "Cái phi thuyền đó có đủ năng lượng để thực hiện một đòn công kích cận–hành–tinh. Nếu cần, cứ dùng nó như một quả tên lửa, ném thẳng vào hố đen cho nổ tung."
"Anh không nhớ là ban quân nhu Hạm đội Vực Sâu từng điều động loại năng lượng cấp bậc này." – Hải Ninh Hi trầm giọng chất vấn.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro