Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Chương 42 – Vạch dấu lãnh địa

"Cảm biến sinh mệnh của bác sĩ Lâm mất tín hiệu rồi, tôi chuẩn bị đến vị trí xuất hiện lần cuối để tìm anh ấy."

Ika dùng mật ngữ báo cho Godrick đang ở trong pháo đài, sau đó chuyển lại quyền khống chế hệ thống cho Ruth, khoác vội áo quân trang rồi bước nhanh về phòng thí nghiệm độc lập của mình trên Victoria.

Phòng thí nghiệm độc lập đặt ở đuôi Victoria, sát ngay khoang nghỉ của Ika. Cuối hành lang dẫn vào phòng thí nghiệm, lại có một bóng người không ngờ tới đang đứng đó.

"Ryan, cậu làm gì ở đây?"

"Tớ... haiz..." Ryan cúi gằm đầu, trông thiểu não hết sức.

Trong cơn sóng thần trùng tộc, toàn bộ nhân viên biên chế Hạm đội Vực Sâu đều bị điều động. Ryan dù sống trên Victoria nhưng không thuộc danh sách nhân sự chính thức. Cậu muốn giúp, nhưng không biết mình có thể làm gì.

Còn nghe nói thầy Lâm đang mất tích...

Ryan hoang mang, chẳng biết phải làm sao. Chiến sự căng như dây đàn, thân phận cậu lại không đủ để liên lạc trực tiếp với Nguyên soái Chu hay Thiếu tá Arnold, cũng không có quyền bước chân vào xưởng làm việc của Ika. Đành như ruồi mất đầu đi qua đi lại trước cửa khoang nghỉ nhà người ta, mong may ra chạm mặt.

Thấy Ryan im re, Ika không biểu cảm lách ngang qua vai cậu, mở cửa phòng thí nghiệm.

"Này, Ika!" Ryan vội vã đuổi theo, lao luôn vào bên trong – lập tức choáng ngợp trước không gian thí nghiệm rộng rãi đầy thiết bị công nghệ. Cậu còn chưa kịp nhìn kỹ đã thấy Ika leo lên giàn thao tác giữa phòng, chuẩn bị kéo tấm bạt nhựa đang phủ lên một khối vật thể khổng lồ.

Dưới tấm bạt, dường như là một loại phi thuyền vũ trụ nào đó.

Chỉ chớp mắt, Ika đã mở cửa khoang, lên thẳng ghế lái. Ryan nhanh tay nhanh mắt nhào tới bám lấy cửa khoang, cuống quýt kêu:

"Ika, cậu định làm gì thế?!"

Định lái phi thuyền ngay bên trong Victoria luôn chắc?!

Bên ngoài chiến hạm, trùng tộc vây kín đặc, cơ giáp và pháo hạm loài người đang lao vào hỗn chiến với chúng. Hai đứa tụi cậu khó khăn lắm mới tranh thủ được mấy phút yên ắng để nói chuyện.

Giờ mà lái một con "thuyền giấy" bay ra ngoài, chẳng phải tự chui vào miệng trùng tộc sao?!

Ika cúi đầu liếc cậu, nói từng chữ:

"Bác sĩ Lâm mất tích, tôi đi tìm anh ấy."

"Đi tìm ở đâu?"

"Đến một nơi rất xa."

Bộ định vị trên người Lâm Tự sau khi rơi vào vùng Hắc Chướng thì mất tác dụng, tín hiệu lúc có lúc không. Mới đây hệ cảm biến sinh mệnh mới bắt được vài tín hiệu mơ hồ, nhưng cũng tắt ngấm không lâu sau đó. Ika càng nghĩ càng thấy bất an, dứt khoát quyết định tự mình đi tìm.

Cậu muốn kéo cửa khoang đóng lại, lại bị Ryan giữ chặt:

"Khoan khoan khoan, thế cậu đã xác định được hướng đi chưa? Cho tớ đi cùng!"

Ryan trông vừa thảm, vừa thật lòng. Ika nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi buông tay, để cậu chui luôn vào bên trong, thậm chí còn nhường cả ghế lái cho Ryan.

Ryan sững sờ: "Sao tự dưng... Tớ chưa lái loại phi thuyền này bao giờ mà."

"Bản này là bản thử nghiệm, tôi cũng chưa lái bao giờ." Ika gọi ra một màn hình quang học, gõ vài lệnh, rồi đẩy ngay đến trước mặt Ryan. "Hướng dẫn sử dụng, lái theo đây."

Chữ nghĩa chi chít làm mắt Ryan tối sầm. Cậu còn chưa kịp kêu "không đọc nổi", sương lạnh đã ào vào từ bốn phía—

Ika đã mở cửa khoang dưới đáy phòng thí nghiệm.

Phi thuyền rơi thẳng xuống vực sâu vũ trụ đen kịt lạnh buốt.

Đón thẳng đầu tàu là ba cái miệng há toang của ba con trùng tộc cấp B giáp sắt.

"Vãi—!" Ryan hét thẳng vào mặt lũ trùng. Ika chỉ bình tĩnh ấn một nút trên bảng điều khiển. Một chùm hạt siêu năng lượng phóng ra từ đáy phi thuyền, xé toạc cả ba con trùng lẫn một mảng không gian.

Lâm Tự đang phát tình.

Thứ chất lỏng dính trên tay Hải Ninh Hi, trong lúc anh thất thần, đã dần nguội lại, mép ngoài bắt đầu se.

Anh cuống cuồng dùng khăn lau đi, nhưng trên khăn cũng toàn chất lỏng đó, lẫn với máu, biến cả bàn tay anh thành một màu đỏ sẫm.

Lớp vảy dưới ánh trăng phản chiếu thứ ánh sáng mơ hồ xanh nhạt, lúc mở lúc khép, như một lời mời gọi khó cự.

Hải Ninh Hi bật dậy muốn tránh đi, quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn nữa. Đúng lúc ấy, Lâm Tự bật ra một tiếng rên khẽ, vừa ấm ức vừa khó chịu.

Bước chân anh khựng lại. Quay đầu lại, anh thấy Lâm Tự đang mở mắt nhìn mình. Lông mi dính lại vì mồ hôi và nước, mí mắt ửng đỏ.

Gương mặt vốn lạnh nhạt giờ mơ hồ hiện lên vẻ yếu ớt, u uất. Hai tay vẫn còn run nhưng đã thôi giãy giụa khi chạm phải ánh mắt anh. Vết cháy sém vì dòng điện trên cổ tay cậu lộ ra rõ rành rành, đập thẳng vào mắt.

Trong một thoáng, Hải Ninh Hi thấy não mình như thiếu oxy, tối sầm lại, đau nhói – như đang gào lên nhắc anh nhớ: đây là thứ do chính tay anh gây ra.

Giây tiếp theo, anh ném phăng cái khăn dính bẩn sang một bên, cúi xuống dùng ngón tay lau sạch nước ở khóe mắt Lâm Tự, giọng trầm vì lúng túng nên nghe có phần vụng về:

"Xin lỗi... xin lỗi. Lâm Tự, em không thể phát tình bây giờ được, em sẽ bị mất nước."

Omega vào kỳ phát tình sẽ mất rất nhiều chất lỏng và thể lực, cực kỳ dễ mất nước và suy kiệt, nên bình thường phải chuẩn bị sẵn một lượng lớn thức ăn và nước.

Lâm Tự không phải Omega, nhưng người cá khi phát tình cũng liên tục rỉ nước, tiêu hao thể lực. Trong cảnh sa mạc khô quánh, hoang vu không một bóng cây thế này, chưa chắc đã tìm được đủ nước và đồ ăn bổ sung – rất dễ xảy ra chuyện.

"Ưm... ư..."

Môi Lâm Tự hé mở, tiếng thở khàn gần như không nghe rõ, nhưng từng chữ từng chữ đều quẩn trong hơi nóng ngọt lịm. Mắt Hải Ninh Hi như lại bị phủ một tầng sương. Những ý niệm khó gọi thành lời như mầm cây liều mạng phá lớp đất nén dày, hung hăng đội lên.

Không được.

Anh siết chặt ánh nhìn, ghé sát lại, muốn nghe cho rõ cậu đang nói gì.

Bất thình lình, một cơn đau sắc bén bùng lên ở cổ. Máu theo khóe môi chảy dọc đường cong cằm, nhỏ xuống lồng ngực Lâm Tự.

Ngay khoảnh khắc anh cúi xuống, Lâm Tự đã cắn thẳng vào cổ anh!

Hải Ninh Hi ấn vai cậu, cố rút cổ khỏi hàm răng sắc của "con cá nhỏ", vừa thở dốc vừa lùi lại hai bước.

Trước mắt anh là đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Tự đang hung dữ nhìn mình, trong miệng vẫn đang răng kề răng nhai ngấu nghiến chiếc vảy rồng vừa mới mọc ra từ vết thương, tiếng "rắc rắc" nghe lạnh cả sống lưng.

Tất cả yếu mềm, tủi thân lúc nãy – đều là diễn.

Cậu chỉ đang dụ anh đến gần.

Nhân tiện trả thù vụ bị anh dùng còng từ khóa chặt.

Quá dữ.

Hải Ninh Hi quệt vệt máu trên cổ, màu đỏ tươi chói mắt, chẳng khác gì những giọt máu đang chảy dọc từ cằm Lâm Tự xuống nơi thân người nối với đuôi cá.

Mồ hôi thấm ướt mái tóc bạc, tim anh cũng chẳng bình tĩnh hơn lý trí là mấy.

Đau đớn khiến anh càng thận trọng hơn, nhưng mọi màu sắc, mùi hương, âm thanh xung quanh lại đang kéo anh trượt dần xuống vực sâu dục vọng. Bản năng chiếm hữu điên cuồng của Alpha rít gào trong huyết quản.

Anh nhắm mắt thật chặt, dưới ánh nhìn dính chặt của Lâm Tự, vòng ra phía sau, lục mấy chiếc khăn sạch, nhúng vào nước ấm.

Trong lúc đi, anh phải mấy lần tựa nhẹ vào vách khoang, cố ép xuống thứ đang âm ỉ sôi trào bên trong.

Sau lưng, Lâm Tự vẫn "bành bạch" quất cái đuôi cá cứng như roi sắt xuống sàn, nghe đến gai người.

Giữa quỹ đạo sao trời, tinh tú lặng lẽ trôi. Cơ giáp trấn giữa sa mạc vô biên như một pháo đài câm nín.

Hải Ninh Hi quay lại với chiếc khăn vẫn còn bốc hơi. Anh không tháo còng từ trên tay Lâm Tự, giữ khoảng cách an toàn vừa đủ để khỏi bị cắn lần nữa, rồi bắt đầu lau sạch máu trên người và trên đuôi cá cho cậu.

Khăn mềm chạm lên da, động tác còn nhẹ hơn cả lúc xử lý vết thương lúc trước, cố ý vòng qua chỗ bị thương, không để cậu đau thêm.

Có lẽ vì thế mà "con cá nhỏ" dần dần yên lại, bản năng công kích hạ xuống. Đến lúc lau tới phần đuôi, Hải Ninh Hi còn nhận ra Lâm Tự vẫn đang rỉ nước đều đều, cái đuôi lại cứ kiên trì quấn quanh eo anh.

Anh không né, vừa kiên nhẫn lau khô, không để nước đọng lại, vừa ôm đuôi cá vào lòng, từ tốn vuốt ve trấn an.

Yên tĩnh và dịu dàng dần dần lấn át thế giằng co kịch liệt ban đầu.

Ngoài cơ giáp, ba vệ tinh mang ánh sáng lạnh xoay quanh hành tinh với nhịp điệu khác nhau, lặng lẽ không tiếng động.

Cũng theo nhịp ấy, hơi thở của Lâm Tự chậm lại. Cậu dựa đầu sang một bên, mệt mỏi lim dim ngủ.

Hải Ninh Hi cúi xuống, lau sạch vệt máu bên môi cậu.

Anh nhìn đôi môi khô nứt màu cánh hồng nhạt kia, nhịp thở vốn luôn bị anh ép chặt cuối cùng cũng lỡ một nhịp, phơi ra chút cảm xúc anh cố đè dấu bấy lâu.

Vệt máu cuối cùng vẫn chưa lau hết. Hải Ninh Hi dùng đầu ngón trỏ quệt nhẹ, rồi khẽ chấm một cái lên sau gáy Lâm Tự.

Như đang vạch ra một dấu ấn đánh dấu lãnh địa.

Thứ đánh thức Lâm Tự là luồng ánh sáng chói chang xuyên thẳng vào khoang lái cơ giáp.

Cậu muốn đưa tay che mắt, nhưng vừa động mới nhận ra tay mình vẫn bị khóa sau ghế, không nhúc nhích nổi.

Ký ức đêm hôm qua dần dần ùa về. Cậu cau mày, thử dồn sức nhấc hai chiếc còng từ lên. Dòng điện rò rỉ quanh mép còng lập tức chạy dọc cổ tay khiến cậu hít ngược một hơi, sống lưng co lại dán chặt vào ghế.

Lâm Tự dừng lại, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp.

Một lúc sau, tiếng cửa khoang bật mở khiến cậu ngẩng đầu. Hải Ninh Hi bước vào, cả người dính đầy bụi cát. Thấy cậu đã tỉnh, bước chân anh khựng ở ngưỡng cửa, sau lưng còn là tiếng gió cát gào rít.

Đứng yên rất lâu, anh mới kéo cửa đóng lại. Tiếng "cạch" khô khốc như đánh thức chính anh. Bộ dạng nghiêm túc thường ngày chưa kịp thu lại, khóe môi lại trễ xuống thêm:

"Em tỉnh rồi."

"Ừ." Lâm Tự khẽ chỉnh lại giọng khàn của mình, không buồn để tâm đến sắc mặt anh. "Làm ơn giúp tôi một việc."

"Việc gì?" Sau cú bị "dụ" tối qua, giờ Hải Ninh Hi cực kỳ cảnh giác.

Giọng điệu Lâm Tự vẫn điềm tĩnh:

"Nguyên soái, phiền ngài mở còng giúp tôi. Tôi sẽ không tấn công ngài nữa."

Cách xưng hô quen thuộc khiến dây thần kinh căng như dây đàn của Hải Ninh Hi hơi giãn ra. Đêm qua "con cá" kia gần như coi anh là con mồi, nhưng lúc này đang nói chuyện với anh là Lâm Tự – con người luôn giữ khoảng cách lạnh như băng.

Hải Ninh Hi bước tới, mở khóa còng từ. Vết cháy xém trên cổ tay đối phương trắng bệch, nhìn mà rợn.

"Để tôi bôi thuốc cho em." Anh nói.

Lâm Tự day nhẹ cổ tay, mặt không đổi sắc:

"Không cần. Nguyên soái, có thể cho tôi một bộ quần áo chứ?"

Sau khi nạp đầy lại năng lượng, cảm giác nguy cơ mới dịu đi, chiếc đuôi cá cũng đã co lại thành đôi chân người.

Trong trạng thái người cá, Lâm Tự đã xé sạch mọi mảnh vải trên người, chẳng còn sót thứ gì.

"À..." Hình như lúc này Hải Ninh Hi mới thật sự nhận ra chuyện đó, vội "à" một tiếng, chộp lấy áo khoác quân trang bên cạnh, phủ lên vai cậu. "Tạm mặc cái này trước đã."

Lâm Tự kéo áo khoác lại cho kín, che bớt thân mình. Nhưng từ đầu gối trở xuống vẫn lộ ra ngoài, những chỗ vảy bị ăn mòn biến thành từng đường thương tích chạy dài dọc bắp chân, nhìn mà rợn người.

Mái tóc dài ướt đẫm đêm qua giờ đã khô, xõa rối trên trán và vai. Áo khoác đen rộng thùng thình khiến cậu trông lại càng gầy, từng khớp xương trên mu bàn tay, cổ tay đều lộ rõ.

Tóc dài, áo khoác, trạng thái tinh thần... tất cả nhìn qua đều không "chỉnh tề cho lắm", nhưng cũng không đến mức nhếch nhác bẩn thỉu. Sự mong manh dễ vỡ lẫn với nét lạnh lùng kiên cường, khiến cả người cậu như tuyết đọng trên cành thông: vừa lạnh giá, tinh xảo, lại vừa có chút thô ráp, cứng đầu.

Đêm qua, hình dạng người cá của Lâm Tự lại đầy rẫy dục niệm, điên cuồng, cùng một nỗi tuyệt vọng không gọi tên được.

Hải Ninh Hi đưa cho cậu một ống dinh dưỡng và một bình nước. Lâm Tự nhận, gật nhẹ, ngừng lại một nhịp rồi nói:

"Ngài có thể thu lại bớt tin tức tố không?"

Mùi cỏ hương bài nồng nàn đặc trưng của anh gần như phủ kín khoang lái, khiến thần kinh Lâm Tự như muốn nổ tung.

Hải Ninh Hi lùi ra sau một bước, thu hẹp phạm vi tỏa mùi tin tức tố. Thấy cậu hơi giãn mày, uống xong dinh dưỡng, anh mới hỏi:

"Thế... còn em, có thể thu lại 'tin tức tố' của mình không?"

Từ lúc hai người gặp lại trên hành tinh này, mùi hương ngọt lịm cứ tuôn không ngừng từ người Lâm Tự, như cơn lũ khoét dần bờ đê lý trí của anh.

Đôi mắt xám tro của Lâm Tự nhìn thẳng anh, thấy anh hỏi rất nghiêm túc, vẻ mặt lại nhẫn nhịn khó tả.

Cậu cũng nghiêm túc không kém:

"Tôi không phải Alpha cũng chẳng phải Omega, tôi không có tin tức tố. Ngài ngửi thấy cái gì cơ?"

Tác giả có lời muốn nói:

Giờ tôi nên viết tiếp cái gì đây...

Tiến triển tình cảm của hai người không nhanh như vậy đâu. Thầy Lâm nhà ta vẫn đang ở giai đoạn "tôi thấy mình chẳng cần người yêu".

Còn Nguyên soái nhà chúng ta nhã nhặn đàng hoàng thế này, sao có thể nhân lúc người ta yếu thế mà xuống tay chứ?

...Trừ phi sau này coi như... thú vui nhỏ thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro