
Chương 30
Chương 30 – Nhà họ Hill đánh tiếng muốn kết thông gia với Hải Ninh Hi · Chu
"Trong công việc, tôi thường xuyên phải tiếp xúc với thần thoại thời Cổ Địa Cầu." – Lâm Tự đáp.
Ánh mắt Hải Ninh Hi vẫn luôn đặt lên Lâm Tự. Vừa thấy có hai người lạ có ý đồ rõ ràng tiến lại gần anh, mũi giày quân đội của Hải Ninh Hi hơi xoay, chuẩn bị bước tới thì một bóng áo xám bạc đã nhanh hơn, chắn ngay trước mặt anh.
"Nguyên soái Chu, cảm ơn ngài đã đến dự tiệc."
Carl Hill nâng ly rượu, bước nhanh ra đón. Đám khách đang cố chen vào bắt chuyện đều tự giác tản ra nhường đường cho vị Chỉ huy Bạch Ngân Yếu Tải.
"Không biết ngài có hài lòng với buổi tiệc hôm nay không?"
Đằng kia, Hải Ninh Hi bị cuốn vào mấy câu xã giao vô thưởng vô phạt. Còn ở phía xa đại sảnh, người đàn ông lạ mặt đã chủ động đưa tay chào Lâm Tự.
"Tiến sĩ Lâm, được gặp ngài ngoài đời, tôi rất vinh hạnh. Tôi là Godric Chasman."
Giọng anh ta rất hồ hởi, hai tay nắm lấy tay Lâm Tự, trông hệt như nhân vật mà ai cũng phải biết tên.
"Chào ông."
Lâm Tự đáp nhẹ, ánh mắt thoáng lướt qua sợi dây chuyền bạc có mặt hình con mắt hai vạch—y hệt dây của Ika.
"À đúng rồi, là người đó!"
Rui Ân nhỏ giọng nhắc, ghé sát tai anh:
"Ông ấy là một trong những nhà tài trợ của bảo tàng đó. Nhà tự nhiên học, đóng góp rất nhiều bộ sưu tập."
Godric cười ha hả:
"Chẳng đáng gì, chỉ là chút lòng thành. Tôi cũng đâu đọc nổi mấy cuốn Cổ Địa Cầu ấy. Giao cho bảo tàng sẽ có ích hơn, để người thật sự hiểu biết đọc rồi dịch.
"Nhân tiện... cuốn Phaedo tôi gửi cho tiến sĩ trước khi đoàn khảo sát đi... giờ tiến độ tới đâu rồi? Hy vọng tôi phát âm không sai."
Đó là cuốn sách Lâm Tự vừa hoàn thành phục chế được hai phần ba, cũng là thứ anh mang theo lên Victoria—đựng trong túi chuyên dụng bảo ôn bảo ẩm, dính nổ hôm qua mà sách vẫn y nguyên.
"Tôi làm được chừng hai phần ba."
Giọng anh thản nhiên, mặt không một gợn sóng. Chính vì thế, trong mắt người ngoài lại thành kiểu bất hợp tác.
Godric nghe vậy thì mắt sáng rực, nói nhanh hẳn:
"Tiến sĩ Lâm, tôi có xem sơ qua. Ngài thấy bài đối thoại này thế nào?"
"Ông nghĩ nó là thần thoại à?"
Lâm Tự hỏi lại.
Trước mạt thế, anh đã từng đọc Phaedo bản Plato thật. Nhưng anh không rõ ở thời đại lịch sử rách nát thế này, người như Godric sẽ hiểu Plato theo kiểu gì.
Godric khựng lại, rồi đổi sang vẻ mặt kỳ quái:
"Cũng không chắc. Vậy còn ngài? Ngài có tin không—rằng linh hồn thoát khỏi xiềng xích thân xác, lên cõi thần linh, hoặc hóa thân xuống trần?"
Cách nói và động tác của Godric hơi dị biệt, nhưng Lâm Tự không thấy nguy hiểm. Anh chỉ im lặng nhìn, rồi xác nhận:
"Ông tin."
Đúng lúc đó, đại sảnh bỗng xôn xao. Lâm Tự quay đầu nhìn theo.
Godric sợ che mất tầm nhìn, bèn lùi lại, một tay nắm chặt dây chuyền, một tay làm động tác đặt ngón trỏ lên mắt rồi kéo tới môi như nghi thức niệm chú. Ika ở xa trông thấy, cũng làm theo.
Sự xôn xao chỉ bùng lên thoáng chốc rồi bị đè xuống ngay lập tức, như bị ai đó cố ý kìm giữ lại.
Tiếng giày cao gót vang lên rất rõ.
Từ cánh cửa lớn dẫn vào đại sảnh, một Omega cao ráo, lộng lẫy xuất hiện. Bộ váy đính đá lung linh, từng bước đi đều khiến đám khách được chải chuốt kỹ càng cũng trở nên nhạt nhòa.
Gương mặt cô ta đẹp tới mức sắc sảo, đôi môi đỏ hơi cong khi thấy người mà mình đang tiến về—Nguyên soái Hải Ninh Hi · Chu.
Từ góc nhìn của Lâm Tự, chỉ thấy dáng lưng Hải Ninh Hi. Người đẹp kia ngẩng đầu, mím cười, cất giọng mềm như rượu:
"Chào buổi tối, Nguyên soái Chu. Cuối cùng cũng gặp được ngài."
"Chào cô, tiểu thư Hill. Không ngờ lại gặp cô ở biên giới Đế quốc."
Catherine Hill cười, ánh mắt long lanh:
"Tôi đã bỏ lỡ mấy buổi khải hoàn yến sau khi Nguyên soái trở về Đế đô... Nhân nghe tin anh trai tôi mở yến tiệc tiễn chân ngài ở Bạch Ngân Không Cảng, tôi liền tới ngay. May mà kịp."
Hải Ninh Hi không đáp lời. Anh không phải kẻ ngốc. Ý đồ hai anh em nhà Hill—quá rõ.
Catherine lại chẳng hề ngại sự lạnh nhạt ấy. Cô khẽ ra hiệu.
Một tấm nhung đỏ từ từ được kéo xuống.
Tiếng ồ kinh ngạc lan khắp sảnh.
Nhà họ Hill đang tuyên bố muốn kết thông gia với Hải Ninh Hi·Chu.
Bên dưới tấm nhung là một mô hình Khải Hoàn Môn khổng lồ cao năm mét.
Trắng muốt, tinh xảo, khắc đủ chiến công của Hải Ninh Hi và hình cơ giáp Phong Tuyết—quá mức khoa trương, như muốn hét lên hai chữ "thành ý".
Trên đỉnh khắc dòng Cổ Địa Cầu:
"Dâng tặng Nguyên soái Hải Ninh Hi · Chu – người bách chiến bách thắng."
Đám đông trầm trồ.
Chỉ mình Hải Ninh Hi đứng đó, mặt lạnh như cắt.
Ánh mắt anh không đặt vào tượng.
Mà là hướng về phía xa kia—nơi đôi mắt xám của Lâm Tự đang đứng im lặng như một tảng băng trôi.
Anh cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, một nỗi đau âm ỉ, khó nói thành lời.
Catherine nhìn theo ánh mắt anh, thấy Lâm Tự và Rui Ân đứng ở xa, bèn tươi cười tiến tới. Người hầu lập tức dạt ra nhường đường.
Lý Thanh và Godric hiểu ý, tránh sang một bên.
Hải Ninh Hi vốn định đứng nguyên, nhưng thấy Catherine đi về phía Lâm Tự thì buộc phải bước theo.
Đến nơi, Catherine cố tình nhìn lại anh—như để tuyên bố chủ quyền.
Rồi cô quay sang chào nhóm ba người, giọng mềm mà kiêu:
"Chào mọi người, tôi là Catherine Hill. Cảm ơn đã tới trang viên nhà Hill. Cũng xin cảm ơn tiểu Carl vì công trình Khải Hoàn Môn tuyệt đẹp, và cảm ơn tiến sĩ Lâm—thầy của tiểu Carl."
Lời tán dương nhưng tư thế thì như đang đứng trên cao ban ơn.
Rui Ân cứng mặt luôn, lén ngó Lâm Tự. Cậu cảm giác áp suất quanh thầy tụt thẳng xuống âm độ—chắc tức vì thấy kiểu "cổng Khải Hoàn phục chế" này xấu đến mức thảm họa.
Không ai lên tiếng. Catherine vẫn nói tiếp:
"Tôi nghe Nguyên soái Chu từng đích thân cứu mạng tiến sĩ Lâm và mời tiến sĩ vào đoàn khảo sát. Tôi rất tò mò không biết một học giả được Nguyên soái bảo chứng là người thế nào. Tôi đã đọc mấy nghiên cứu của tiến sĩ, thật sự... thu được rất nhiều điều. Càng mong chờ thành quả chuyến đi này."
Những chuyện xảy ra trong buổi tiệc ở Bảo tàng Cổ Địa Cầu—nhà Hill chẳng lạ gì.
Họ đâu quan tâm ai chết.
Họ chỉ quan tâm: tại sao Nguyên soái Chu—một Alpha cấp S lãnh đạm—lại tặng bảo thạch long tộc cho một Beta vô danh?
May thay, Lâm Tự chỉ là một thường dân.
Catherine tin chắc: một Alpha mang trọng trách chính trị như Hải Ninh Hi tuyệt đối không thể chọn một người không quyền không thế, thân thể yếu, lại là Beta... để duy trì huyết mạch.
Tất cả động tác, ánh mắt của cô đều quá rõ: bày tỏ thiện ý – lộ rõ mục đích.
Lâm Tự nhìn cảnh ấy, chỉ thấy... quen quen.
Anh từng gặp loại liên hôn chính trị khó coi hơn thế gấp trăm lần trong mạt thế.
Anh chỉ nhẹ giọng đáp, không để cô thấy suy nghĩ gì khác:
"Chờ đoàn khảo sát trở về, tiểu thư sẽ thấy thành quả thôi."
Catherine định tiếp lời thì Hải Ninh Hi đã mất kiên nhẫn. Trước khi cô mở miệng, anh lạnh giọng cắt ngang:
"Tiểu thư Hill, tiệc tối sắp bắt đầu. Anh trai cô đang chờ."
Catherine quay lại nhìn, đúng là người hầu đang dọn bàn.
Cô mỉm cười nhìn Hải Ninh Hi, nước hoa trên người cô nồng hương.
"Nguyên soái, chúng ta cùng vào tiệc chứ?"
Lần này, lông mày Hải Ninh Hi khẽ nhíu, anh lùi một bước:
"Tôi còn chút chuyện với Lâm Tự. Phiền tiểu thư vào trước."
"Tiến sĩ Lâm đi cùng cũng được mà."
"Chuyện cơ mật quân sự. Mời tiểu thư."
Giọng Hải Ninh Hi trở nên lạnh băng.
Catherine giận tím mặt, xoay người bỏ đi.
Anh lập tức quay sang Lâm Tự, nói gần như vội vã:
"Lâm Tự, tôi... tôi với cô ta không thân."
"Tôi nhìn ra rồi." – Lâm Tự bình thản đáp.
Hải Ninh Hi thở phào... được một nửa thì nghe thêm câu:
"Lúc đi, tiểu thư Hill có liếc anh một cái."
Đây mới là Lâm Tự thật – người từng bước qua gió bão và máu lửa.
Sự sắc bén ấy, từ từ rồi chúng ta sẽ còn thấy nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro