
Chương 17
Chương 17 – Là cái đuôi cá
Hồng tinh thạch theo những đường vân mảnh dài nứt ra một đoạn, nanh chó cắm vào khe nứt, tia sáng lóe lên, Lâm Tự cắn xuống một phần ba viên đá. Năng lượng theo vết nứt trào vào, cùng với động tác anh nhai vụn tinh thạch, năng lượng lẫn mảnh vỡ chảy dọc cổ họng xuống, men theo đó mà lan ra tứ chi bách hải.
"Ưm—" Anh khẽ hừ một tiếng, cảm thấy quyết định không nuốt cả viên trong một lần quả là sáng suốt.
Lượng năng lượng chứa trong viên tinh thạch này tương đương một viên tinh hạch tang thi cấp S. Đã quá lâu rồi Lâm Tự không hấp thu tinh hạch, nếu lần này một phát ăn hết cả viên, e rằng dị năng sẽ mất kiểm soát mà bạo phát.
Chiếc cốc và màn hình hiển thị trên bàn bắt đầu rung lắc, lảo đảo trôi lên, cả mặt bàn cũng theo đó mà run rẩy, dường như muốn thoát khỏi sự khống chế của trọng lực nhân tạo trong khoang tàu.
Không... tình hình hiện giờ cũng chẳng khá hơn là mấy.
Lâm Tự nâng tay, khẽ ấn mấy ngón, chiếc bàn lập tức bị cố định giữa không trung, cốc nước và màn hình "cộp" một tiếng rơi trở lại mặt bàn. Anh ho khan, đầu ngón tay hơi động, chiếc cốc lại bay lên, rơi gọn vào lòng bàn tay.
Dị năng cải tạo hạng mục thứ ba: Khống vật.
Khống vật cực kỳ hao năng lượng, những năm qua, Lâm Tự hầu như chẳng bao giờ dùng tới nó.
Anh ngửa đầu, uống cạn nước trong cốc, mà cảm giác khô rát nơi môi vẫn chưa được xoa dịu. Đây là một viên tinh thạch hệ Hỏa, nguồn năng lượng khô nóng bỏng rát, khiến anh có cảm giác cả người mình đang bị nung khô từ trong ra ngoài.
Thành cốc thủy tinh phản chiếu lớp vảy mịn đang trồi lên quanh cổ tay. Nhận thấy không ổn, Lâm Tự lập tức bật dậy, định chạy về phía phòng tắm, nhưng đôi chân bỗng đau nhức, xương cốt và cơ bắp như muốn bung toạc, đầu gối chợt mềm nhũn, anh ngã quỵ xuống sàn. Vảy ở cổ tay cọ qua mặt đất làm từ hợp kim pha sợi tụ tinh, phát ra tiếng rít chói tai.
Từ đây đến bồn tắm chỉ cách vài bước, chân không nhúc nhích nổi, anh đành dùng hai tay chống đỡ thân mình, từng chút một bò vào trong.
Bồn tắm bắt đầu xả nước. Dòng nước lạnh lướt qua làn da nóng rực, như thể lập tức bốc lên một làn hơi mỏng, cuối cùng anh cũng cảm thấy dễ chịu được đôi chút.
Lâm Tự khẽ động đuôi... không, bây giờ phải gọi là đuôi cá mới đúng. Mặt nước trong bồn từ từ dâng lên, nhấn chìm chiếc đuôi cá đen bóng phản chiếu ánh kim loại; giữa làn sóng lấp loáng, thấp thoáng những vảy cá khép mở.
Bồn tắm rất lớn, đủ để một người đàn ông trưởng thành nằm duỗi thẳng chân. Thế nhưng độ dài của chiếc đuôi cá lại vượt xa đôi chân bình thường, cộng thêm phần vây đuôi rộng và mềm, tổng chiều dài đã vượt quá hai mét, chỉ đành để phần chóp đuôi đáng thương hở ra trên mặt nước.
Lâm Tự xé phắt chiếc áo đang vướng víu trên người — quần đã bị căng rách khi đôi chân hóa thành đuôi cá, những mảnh vải rách rơi thảm thương nơi cửa phòng tắm. Vảy và lớp vây mềm mại ẩn hiện theo gợn sóng nước ở vùng cổ tay, khuỷu tay, bày ra không sót.
Đây là thành quả của lần cấy ghép gen sinh vật biến dị sâu biển. Ban đầu, chánh y sư chỉ muốn cơ thể Lâm Tự có thể chịu được áp lực và nhiệt độ thấp nơi đáy biển, không ngờ bộ gen của loài biến dị đó lại mạnh mẽ, bá đạo đến thế, trực tiếp làm anh mọc ra một cái đuôi cá luôn. Bộ móng tay sắc nhọn kia cũng là "kiệt tác" của gen sâu biển.
Sau cải tạo, cơ thể Lâm Tự trở nên dễ mất nước, vì thế anh rất ưa kiểu khí hậu ẩm ướt, nhiều mây của tinh Endymion. Trong Victoria, nhiệt độ và độ ẩm đều được duy trì ổn định, thích hợp để con người sinh tồn. Với Lâm Tự mà nói, có hơi khô, nhưng vẫn tạm chịu được.
Thế nhưng dòng năng lượng hệ Hỏa đột ngột trút vào lại khiến cơ thể anh mất nước với tốc độ chóng mặt. Nếu chậm thêm chút nữa mới lao vào bồn tắm, anh nghi ngờ sáng mai lúc Hứa Tinh tới gõ cửa, thứ nhìn thấy sẽ là một con cá nướng khô khốc.
Chiếc đuôi cá khẽ quẫy, sức mạnh từ nó khiến mặt nước trong bồn cuộn lên như sóng biển, tràn qua thành, chảy loang lổ khắp sàn nhà.
Lâm Tự ngâm mình trong bồn rất lâu.
Arnold đang trên đường tới Bộ Ngoại vụ. Năm ngày nữa, hạm đội Vực Sâu sẽ cập bến cảng vũ trụ Viễn Tinh để bổ sung vật tư và năng lượng. Đây là cảng hàng không ở rìa biên giới Đế quốc, sau khi rời nơi này, hạm đội Vực Sâu sẽ chính thức thoát khỏi khu vực văn minh loài người, một mình tiến về Địa Cầu. Nguyên soái đã dặn Bộ Ngoại vụ chuẩn bị sẵn sàng mọi công tác phối hợp với Quân đoàn Năm đang trú đóng tại cảng.
Chu Bình Ba bất thình lình ló đầu từ một khúc cua, chắn ngay trước mặt anh, dọa Arnold nhảy lùi mấy bước:
"Giáo sư Chu! Ngài làm con giật mình!"
"Tôi có chuyện muốn hỏi anh." Chu Bình Ba nắm chặt vai Arnold, không cho anh lùi nữa, "Vết thương của Lâm Tự sao rồi?"
"Ngài Lâm bị thương... à, ý ngài là vết Nguyên soái... khụ khụ." Arnold ho nhẹ vài tiếng, rồi mới nói tiếp bằng giọng bình tĩnh:
"Vết thương sớm đã lành, chỉ còn chờ thời gian cho sẹo mờ đi."
"Tôi đang hỏi cái khác cơ. Mùi thông tin tố của Nguyên soái Chu còn bám trên người cậu ấy không?" Chu Bình Ba lắc lắc Arnold, "Tôi muốn ra gặp cậu ấy, mà lại sợ bị thông tin tố của Heinrich quật cho ngất xỉu."
Arnold đáp:
"Chưa tản hết, nhưng tính công kích đã rất yếu rồi."
"Tốt, tốt. Cảm ơn." Chu Bình Ba lớn tiếng cảm ơn, đẩy Arnold sang một bên, sải bước lao về phía thang máy.
Arnold nhìn theo bóng lưng phấn khích kia, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cúi đầu gửi một tin nhắn cho Nguyên soái, báo rằng Chu Bình Ba đã đi tìm ngài Lâm.
Chu Bình Ba có quyền ra vào khu H, nơi đặt phòng của Heinrich. Ngoài ông và Arnold, chỉ còn Lâm Tự và lính hậu cần Hứa Tinh — người phụ trách việc sinh hoạt thường ngày của anh — có thể vào khu này.
Còn Ryan thì đương nhiên không, bởi vậy mấy ngày nay cậu ta vẫn chưa có cơ hội tới thăm Lâm Tự.
Vừa đặt chân vào hành lang tầng H, Chu Bình Ba đã thấy Heinrich đứng trước cửa phòng 002, ngẩng đầu nhìn mình. Ánh mắt ấy làm sống lưng ông lạnh toát, ông khoanh tay, chạy nhanh tới:
"Tôi tìm Lâm Tự."
"Ừ. Cậu ấy không ra ngoài, chắc vẫn ở trong."
Giọng Heinrich nghe chẳng mang theo cảm xúc gì, nhưng Chu Bình Ba vẫn không cảm thấy sống lưng mình khá hơn. Ông thò đầu nhìn sang cánh cửa đối diện, thận trọng hỏi:
"Tôi qua gõ cửa nhé? Giờ này chắc Lâm Tự chưa ngủ đâu."
Heinrich khẽ nâng cằm. Chu Bình Ba yên tâm bước tới trước cửa phòng 003, giơ tay gõ.
Gõ xong rồi đợi một lúc.
Không thấy động tĩnh.
Sắc mặt Heinrich lạnh đi thấy rõ bằng mắt thường. Chu Bình Ba lại gõ thêm lần nữa.
Cấu trúc phòng ốc trên chiến hạm có khả năng cách ly cực tốt, đảm bảo nếu vách khoang ngoài bị thủng thì khí cũng không thoát hết ra ngoài gây ngạt. Hiệu quả cách âm cũng rất tuyệt vời, lần này Heinrich không nghe được bất cứ âm thanh nào, cũng không ngửi thấy mùi gì cả.
Hệ thống thông gió hành lang vẫn chăm chỉ vận hành, luồng không khí nhân tạo không mang mùi vị. Heinrich vừa từ kho sửa cơ giáp trở về, trên mũi vẫn còn vương mùi dầu máy.
Mùi dầu khiến người ta choáng đầu, không bằng mùi ngọt ngào trong căn nhà gỗ ở đồng bằng Kakaram...
"Ruth, Lâm Tự có ra ngoài không?"
"Xin chào, Nguyên soái Chu. Ngài Lâm vẫn luôn ở trong phòng 003." Ruth luôn giám sát toàn bộ tình trạng chiến hạm, nhưng để bảo vệ sự riêng tư trong không gian cá nhân, ngay cả Heinrich cũng chỉ có thể tra được vị trí của người, không thể hỏi thêm thông tin khác.
Chu Bình Ba nói:
"Có khi cậu ấy không nghe thấy."
Ông định gõ thử lần cuối thì trong phòng bỗng vang lên một tiếng "ẦM" trầm đục, dọa ông giật mình lùi mấy bước, đập cả vào cánh tay Heinrich.
Tường và cửa có khả năng cách âm rất tốt, thứ gì bên trong phải đập mạnh cỡ nào mới tạo ra tiếng động lớn đến vậy?
Trước khi hai người kịp quyết định phá cửa xông vào, cửa phòng đã được mở ra. Chu Bình Ba thở phào.
Ông không biết, ngay cả Heinrich cũng vừa thở phào một hơi. Anh có thể đạp vỡ cửa gỗ, nhưng với cửa hợp kim thì lực bất tòng tâm. Thế mà giây tiếp theo, cả thần kinh anh bỗng căng như dây cung.
Người xuất hiện sau cánh cửa là Lâm Tự, khoác áo choàng tắm, chân trần. Mái tóc đen rối bời dường như đã dài ra thêm, ướt sũng dính vào cổ áo, từng giọt nước men theo đường nét xương quai xanh và lồng ngực trượt vào trong vạt áo.
Anh liếc qua hai Alpha đứng trước cửa, cất tiếng, giọng còn khàn hơn thường ngày:
"Xin chào, Nguyên soái Chu, vị này là..."
Hương thơm ngọt ngào, ẩn trong mù sương ẩm nóng tràn tới, Heinrich vừa hít một hơi đã lập tức nín thở, nhưng cũng chẳng có tác dụng. Mùi thơm ấy đã lách vào não, trườn xuống dọc sống lưng.
Cùng là Alpha, nhưng Chu Bình Ba lại chẳng ngửi thấy gì.
"...Lúc nãy có chuyện gì sao?"
Có lẽ vì vừa mới từ phòng tắm bước ra, trên làn da vốn trắng bệch của Lâm Tự phủ một tầng ửng hồng nhàn nhạt. Cộng thêm những giọt nước lấp lánh đọng trên hàng mi dày, trông anh chẳng khác nào một bông hồng trắng sau mưa, đang ngượng ngùng nhuốm đỏ.
Gam màu rực rỡ ấy kích thích mãnh liệt lên mọi giác quan của Heinrich, khiến anh tạm quên mất luôn việc phải trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ biết nhìn chằm chằm.
"À," đôi môi nhuốm đỏ vì hơi nóng của Lâm Tự khẽ hé, "tôi lỡ tay làm hỏng bồn tắm, nó ngã xuống đất rồi."
Anh bị tiếng gõ cửa đánh thức, không để ý, quét đuôi một cái, trực tiếp quật gãy nửa dưới của bồn tắm. Cả nhà tắm như thủy triều tràn bờ. Đuôi cá khẽ rung, anh vội thu nó lại, để chân biến trở lại, đạp nước chạy ra mở cửa.
"Báo tình trạng hư hỏng cho Ruth, cô ấy sẽ cho robot tới sửa." Heinrich đáp.
Chu Bình Ba vốn bị phớt lờ ở bên cạnh lúc này mới chen lời, giới thiệu bản thân. Lâm Tự quay sang nhìn ông, vô tình bỏ lỡ cảnh yết hầu Heinrich trượt lên trượt xuống, đôi tay siết chặt và giọt mồ hôi nơi thái dương.
"Ngài Lâm, tôi là Chu Bình Ba, làm việc ở Viện Nghiên cứu Đế quốc." Chu Bình Ba chìa tay với anh, "Trước đây tôi và Ngài Lâm đã từng gặp một lần rồi."
Lâm Tự hơi chậm rãi đưa tay ra bắt, trên tay anh không hề vương nước, vậy mà Chu Bình Ba lại có cảm giác lạnh lạnh, trơn trơn đến kỳ lạ. Bàn tay anh chạm vào rồi rụt lại rất nhanh, khiến Chu Bình Ba không khỏi hoài nghi bản thân vừa rồi có phải cảm giác nhầm.
"Xin chào, Giáo sư Chu. Chúng ta từng gặp ạ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Cho mọi người "quơ quơ" trước một cái đuôi cá sẽ còn dùng rất nhiều trong tương lai.
Và gửi lời chúc phúc tới Nguyên soái Chu, người cứ thỉnh thoảng lại bị mùi hương đánh úp bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro