Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Gió Đông Nhẹ Nhàng _ Thiên An, đừng giận anh nữa.

Hy vọng các cậu sẽ thích bộ truyện này. Đọc đừng quên nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè. Chúc các cậu có buổi đọc truyện vui vẻ.

Lưu ý: Nhân vật, nội dung, tình tiết trong chuyện đều được sáng tạo nhằm mục đích giải trí, không liên quan đến bất kỳ nhân vật hay sự kiện nào trong cuộc sống, cân nhắc kỹ khi đọc.

Ding dong! Ding dong...

Chap 3: Thiên An, đừng giận anh nữa.

Trong căn hộ nồng nặc mùi ghen tuông, Thiên An vừa thiu thiu ngủ trên chiếc sofa. Phía bên ngoài, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên một tràng dài, chúng ỉnh ỏi giữa không gian im ắng, nghe thật khó chịu. Cậu định lòng sẽ chửi cho kẻ vô duyên phá giấc ngủ, nhưng lại nhẫn nại nuốt sự bực tức đó vào lòng và nhắm mắt để tiếp tục ngủ. Thế nhưng, chỉ vừa khép đôi mi lại thì: "Ding dong, cộc cộc, rầm rầm, uỳnh uỳnh..." những âm thanh đáng ghét cứ thi nhảy bổ vào tai Thiên An. Có kẻ điên nào đó đang cố tình phá giấc ngủ của cậu.

Sự ấm ức được đưa lên đến đỉnh điểm, chiếc gối đang nằm trong vòng tay Thiên An bất ngờ úp mặt vào xó nhà. Bừng bừng sát khí, cậu như mũi tên lao vun vút về phía cửa, quyết tâm "solo tay không" với kẻ quấy rối kia. Dồn hết sức mạnh vào tay, Thiên An mở toang cửa, sẵn sàng chiến đấu.

Cạch!

"..."

"Thiên An, anh mua kem mint chocolate cho em này."

Sự xuất hiện bất ngờ của An Phong làm ngọn lửa trong tim Thiên An như dịu lại. Ngọn sóng trong lòng cũng vì thế mà yên ắng trở lại. Nhưng vẻ mặt của Thiên An lúc này vẫn khiến anh ấy phải bối rối. An Phong chẳng thể biết được cậu đang nghĩ gì.

Sự xuất hiện đột ngột từ An Phong làm ngọn lửa giận dữ trong lòng Thiên An dịu lại. Những cơn sóng cuộn trào nơi tâm hồn cũng vì thế mà trở lại yên ắng. Tuy nhiên, vẻ mặt cậu vẫn toát lên sự u ám, khiến An Phong không khỏi bối rối. Anh ấy không thể đoán được những suy nghĩ đang hiện hữu trong tâm trí Thiên An.

"Thiên An à, em giận anh hử?"

An Phong cẩn thận gọi tên Thiên An như thể đang nâng niu một món đồ có giá trị lớn vậy. Nào ngờ, anh ấy vẫn bị cậu lạnh lùng bơ đẹp.

"Thôi mà, là anh sai. Đừng giận anh nữa, em nhìn này, anh mua kem vị em thích đó."

Thiên An chẳng thèm nhìn anh ấy lấy một cái. Cậu quay lưng lại và thong thả bước về phía phòng khách, bỏ mặc An Phong đứng đó độc thoại, không thèm đoái hoài. Trước kia, món kem vị mint chocolate chính là "bảo vật" có tác dụng đình chiến giữa cả hai. Mỗi lần Thiên An giận hờn, giải pháp tốt nhất đó là đưa đứa trẻ đó đi ăn kem. Tuy nhiên, lần này An Phong đành bó tay, chiến thuật ấy không còn hiệu nghiệm.

Một đứa trẻ 27 tuổi, đang làm nũng với người ba 18 tuổi của mình. An Phong bắt đầu giở những trò khùng điên ra, chỉ muốn Thiên An để ý đến mình. Khóe môi An Phong rủ xuống, phần ở giữa lại cong lên rồi chu ra trước. Mí mắt trùng lại, tâm mi từ từ khép. Túm lấy tay Thiên An, anh ấy lay lay cơ thể của người trước mặt. Gương mặt thể hiện rõ sự năn nỉ, muốn được làm lành với Thiên An, cùng với tone giọng nhõng nhẽo.

An Phong, dù đã 27 tuổi, lúc này lại đang nũng nịu như một đứa trẻ với Thiên An, người ba 18 tuổi của mình. Để thu hút sự chú ý từ Thiên An, anh ấy bắt đầu bày ra mấy trò "khùng điên".

Khóe môi An Phong rủ xuống, phần ở giữa lại cong lên rồi chu ra trước, mí mắt trùng lại, tâm mi từ từ khép. Túm lấy tay Thiên An, anh lay lay nhẹ, ánh mắt năn nỉ tha thiết, gương mặt phụng phịu, giọng nói nhỏ nhẹ, thể hiện rõ tâm nguyện muốn được làm lành với cậu.

Thế thì sao? Thiên An vẫn giữ nguyên cái bộ mặt như muốn chém anh ấy ra cả trăm mảnh. Hai tay cậu khoanh trước ngực, đôi mắt là hai viên đạn đã được lên nòng sẵn, chỉ chờ cơ hội là sẽ phóng thẳng vào người đối phương, độ sát thương lên đến 99%.

C₁₀H₁₂N₂O;

"Thiên An à, em định không nói chuyện với anh thật hả? Nếu như thế anh sẽ buồn lắm đó."

An Phong giờ đây mới thấu hiểu được cảm giác sự im lặng tàn phá con tim như thế nào. Mỗi cử chỉ của Thiên An đều khiến tâm trí anh chìm vào trạng thái nghẹt thở. Năn nỉ dường như không có tác dụng với thằng nhóc.

An Phong vòng tay qua eo Thiên An, dùng lực đẩy nhẹ khiến hai cơ thể sát lại gần nhau. Khoảng cách chiều cao giữa hai người là 15cm. Khoảnh khắc, size của hai cơ thể trở nên hoàn hảo hơn, khi anh cúi đầu xuống gần mặt Thiên An. Cho đến lúc, trán của họ chạm nhau, cơ thể thằng nhóc khẽ run lên.

"Anh làm cái gì đấy?"

Cuối cùng, Thiên An cũng chịu lên tiếng, biết thế này anh ấy đã không mất công làm mấy trò khùng điên kia rồi.

DID;

"Thiên An, em đừng có bơ anh nữa mà."

Hơi ấm từ An Phong liên tục phả vào mặt cậu, cảm giác vừa dễ chịu lại vừa khó chịu. Nó như đang cố thôi miên trái tim và lý trí của Thiên An.

"Bỏ em ra."

Cơn rùng mình như điện giật chạy dọc cơ thể Thiên An khi anh ấy bất ngờ chạm vào người. Sự nhạy cảm như con hổ mang trườn khắp cơ thể Thiên An. Cậu có chút sợ hãi sau đó thì trở nên luống cuống, thân nhiệt tăng theo. Cố gắng thoát khỏi vòng tay này, nhưng vô dụng, sức của cậu không lại được với anh.

"Anh không bỏ, em không hết giận anh sẽ ôm thế này mãi."

"Bỏ em ra, rồi em sẽ hết giận."

"Đã bảo không bỏ mà, em thề đi."

"Anh là trẻ con đấy hay gì? Thề với thốt gì? Bỏ ra đi."

"Mặc kệ trẻ con, ai mà biết được em sẽ nuốt lời?"

"Anh còn không bỏ ra, là em cắn anh."

Từ khi là đứa trẻ lên hai, lên ba, tính khí đứa trẻ đã bướng bỉnh như vậy rồi.

Thiên An thường xuyên phản ứng bằng cách cắn người khi phật ý, kể cả Duy An - người mà cậu yêu quý nhất. Suốt những năm học mẫu giáo cho đến hết cấp một Thiên An luôn bị giáo viên phạt đứng xó lớp vì tội cắn bạn. Thậm chí, có những trường hợp phải mời phụ huynh đến trường để giải quyết.

C₁₀H₁₂N₂O;

Đúng rồi, cũng đâu phải anh chưa từng bị Thiên An căn.

Quay lại, khoảng 6 năm về trước. Vào cái lần An phong hứa đưa thằng nhóc đi khai giảng vào đầu năm lớp 6. Song, anh lại ngủ quên, vì tối hôm trước mải nhậu với đám bạn đến gần sáng mới về. Mãi đến khi lễ khai giảng kết thúc, anh mới tức tốc đến trường gặp Thiên An.

Kết quả An phong đã bị thằng nhóc giận nguyên một ngày. Thậm chí, anh còn được "khuyến mãi" thêm một vết cắn trên bắp tay. Những vết răng sâu hoắm đó, phải mất đến nửa tháng mới lành.

"Được rồi, em cắn đi."

Câu thoại từ An Phong vừa dứt, bắp tay anh đã trở thành "miếng mồi ngon lành" của Thiên An.

Qua lớp áo dày, anh vẫn cảm nhận được hàm răng thằng nhóc đang hằn lên da thịt, mang theo cảm giác đau buốt. Chẳng ngờ được, trên miệng An Phong vẫn nở một nụ cười, rõ ràng nhìn rất hạnh phúc.

Vòng tay đang ôm lấy eo Thiên An vẫn được giữ nguyên, không hề xê dịch. Thời gian trôi dần, bảy giây, mười giây,... mười lăm giây,... An Phong vẫn chìm đắm trong sự ngọt ngào, chẳng hề mảy may phản kháng.

DID;

"Anh là đồ ngốc hay gì?"

Thiên An với đôi mắt ngấn lệ ngẩng lên nhìn anh ấy. Bàn tay nhỏ đấm nhẹ vào ngực An Phong, như muốn trách móc, hờn giận.

"Ừ, anh là đồ ngốc thật. Ngốc nên mới làm Thiên An của anh giận đó."

Dù bướng đến mấy, Thiên An cũng không dám làm anh ấy đau. Nụ cười An Phong dành cho cậu, giống như một chiếc bánh flan vừa ra lò, có vị ngọt của sữa, mùi thơm dịu của trứng lại mềm mịn mà hấp dẫn. Với sức nóng vừa ra lò, đủ làm trái tim Thiên An tan chảy như dòng caramen phủ trên lớp bánh.

"Anh có đau lắm không?"

"Anh không đau, em im lặng mới làm em đau."

Ngửa mặt lên ngắm An Phong một chút, rồi vòng tay ra ôm chặt lấy cơ thể to lớn ấy. Miệng Thiên An liên tục thổi vào phần bắp tay vừa bị cắn của An Phong. Lý trí của Thiên An hoàn toàn thua con tim. Vậy là hai lần Thiên An đều lạc vào trái tim của một người.

Ngước mặt lên, Thiên An ngắm nhìn anh ấy một chút. Rồi, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể to lớn ấy, cậu khe khẽ thổi vào phần bắp tay vừa bị cắn. Lý trí thuộc về cậu hoàn toàn thua trước con tim. Vậy là, hai lần Thiên An đều "lạc"vào trái tim của người con trai này.

"Vậy em không giận anh nữa, anh hết đau chưa?"

"Thiên An."

"Dạ."

"Anh rất sợ mỗi khi em im lặng. Hứa với anh dù có tức giận đến mấy cũng không được im lặng. Em có thể tức giận với anh. Anh chịu được đau nên em hãy đánh anh. Anh không sợ phiền nên em hãy mắng anh. Em có thể làm kỳ thứ gì với anh để bản thân yên lòng. Nhưng tuyệt đối không được im lặng."

"Nhưng anh cũng không được thất hứa với em, không được bỏ rơi em để đi với người khác."

"Anh hứa."

Cơn mưa giông trong tâm hồn Thiên An đã tan biến, nhường chỗ cho cầu vồng rực rỡ xuất nơi trái tim.

Chẳng biết điều mình đang làm đúng hay sai, Thiên An chẳng muốn tìm đáp án, chỉ muốn đắm chìm trong cái cảm xúc tốt đẹp này. Không muốn gồng mình lên để trốn tránh tình cảm, Thiên An đã thua cuộc, thua ngay từ lần đầu gặp An Phong vào 9 năm trước.

C₁₀H₁₂N₂O;

Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Thiên An, anh siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé ấy thêm một chút. Ngoài việc ôm thằng nhóc, An Phong còn muốn hôn lên trán, gò má, sống mũi, rồi cả đôi môi ngọt ngào kia, nhưng để lần sau vậy, hôm nay đến đây thôi.

"Thiên An, anh bóc kem cho em ăn nhé."

"Vâng."

"Nào, ngồi xuống đây."

Thật may trời lạnh nên kem chưa kịp tan, vẫn còn nguyên vẹn. Ngồi lọt thỏm trong lòng anh, Thiên An cầm cây kem ăn một cách ngon lành. Bức tranh này tựa như khung cảnh 7 năm trước, tiếc là ký ức về khoảnh khắc ngọt ngào ấy không còn tồn tại trong tâm trí Thiên An.

"Anh ăn thử đi."

Người nhỏ con hào phóng đưa món kem mình yêu thích về phía An Phong. Ngược lại, biểu cảm của anh không mấy vui vẻ khi nhận được lời mời. Đó là vị kem dở nhất mà An Phong từng thử qua.

"Không sao anh cứ ăn đi, em không chê anh đâu."

Dường như, Thiên An không nhận ra rằng anh chính là một anti cứng của vị kem này. Ai ngờ! Vì không muốn em bé của mình buồn, An Phong đã nhắm mắt nhắm mũi để ăn món kem mà anh đã thề không bao giờ ăn lại lần thứ hai.

Nó chẳng khác gì kem đánh răng được phủ thêm một lớp chocolate "sang chảnh" cả. "Thật kinh khủng!" - đó là từ duy nhất An Phong có thể dùng để miêu tả trải nghiệm tồi tệ này.

"Anh không thấy nó ngon ạ?"

"Có đâu, nó ngon hơn anh nghĩ."

Đây câu nói dối trắng trợn nhất mà An Phong từng thốt ra. Dù vậy, anh chẳng thể làm người mình thích thất vọng chỉ vì lời thật lòng vào lúc này.

"Em có thể hỏi anh một câu được không?"

"Em hỏi đi."

"Anh không thích chị Đông Trà đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro