Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Mùa Thu Màu Xanh Xám _ Chỗ nào của tôi không giống con trai vậy?



Lưu ý: Nhân vật, nội dung, tình tiết trong chuyện đều được sáng tạo nhằm mục đích giải trí, không liên quan đến bất kỳ nhân vật hay sự kiện nào trong cuộc sống, cân nhắc kỹ khi đọc.

Chap 5: 

Đường đã lên đèn rồi Thiên An mới từ trường trở về nhà. Chẳng biết cậu đã làm gì cả một ngày dài trên trường.

Cuối tháng 10 những đợt gió lạnh về thường xuyên hơn, và hoa sữa cũng qua thời điểm nở rộ. Thiên An cố hít thêm chút hương thơm từ những bông hoa cuối mùa, như muốn níu giữ chút kỷ niệm trước khi phải chia tay một mùa hoa sữa nữa.

Trên đường đi bộ về phía chung cư, một chiếc xe sang trọng bất ngờ xuất hiện từ hướng ngược lại, tiến thẳng về phía Thiên An. Ánh đèn pha chói lóa rọi thẳng vào mặt, khiến cậu không thể nhìn rõ đường đi. Chiếc xe ngày càng tiến gần, dường như không có ý định dừng lại. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, đầu óc Thiên An trở nên trống rỗng, chân tay như bị đóng băng, không biết phải làm gì tiếp theo. Với tốc độ này, chỉ vài giây nữa thôi, chiếc xe sẽ tông thẳng vào Thiên An.

Két!...

Tiếng phanh xe chói tai xé toạc bầu không khí yên tĩnh, vang vọng khắp con đường và truyền thẳng đến tai Thiên An. Chiếc xe sang trọng kia đã dừng lại đột ngột, khi chỉ cách cậu có vài centimet.

Thiên An bàng hoàng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vừa rồi, cậu tưởng chừng như ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của chính mình.

Cơn hoảng loạn dần tan biến, Thiên An thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa trải qua một kiếp nạn. Vừa định định thần, cậu quay sang tìm kiếm thủ phạm đã khiến mình hồn bay phách lạc.

Bỗng, một bóng người bước ra từ chiếc xe, tiến lại gần phía cậu. Là một cô gái! Nàng ta sở hữu một thân hình mảnh mai, thon gọn, được tôn lên bởi bộ đồ bó sát màu đen ôm sát cơ thể.

"Ồ! Thì ra là người quen cứ tưởng ai cơ."

Ánh đèn đường sáng lóa, chiếu lên người cô gái đó Thiên An không thể nhìn rõ gương mặt ấy. Chỉ có nụ cười của cô gái là rõ nhất, mang theo điều gì đó rất đáng để tâm. Lòng đầy nghi vấn, Thiên An vô thức liếc mắt nhìn xung quanh để xác định chính xác rằng người con gái này đang nói chuyện với mình.

"Chị đang nói chuyện với tôi đấy à?"

Thực sự, Thiên An không hề quen biết cô gái xinh đẹp trước mặt. Hơn nữa, cậu cảm thấy không thoải mái với cách cư xử của cô ta. Chẳng phải cô ta nên xin lỗi vì cách lái xe cẩu thả của mình sao? Suýt nữa, Thiên An phải đi gặp các cụ nhà mình khi mới 18 tuổi.

Vì gặp vấn đề về trí nhớ, Thiên An không thể nhận ra cô gái đó là ai. Đương nhiên, cậu không thể biết được "người ta" suýt nữa là tình địch của cậu ở một nhân cách khác.

Thiên An chính là một cái gai cần phải nhổ trong mắt cô ta. Đúng! Cô ta chính là Lê Hoàng Diên Vĩ.

"Sao, không ngờ tôi lại đến đây tìm cậu à?"

Câu hỏi của cô ta kỳ quặc thật đấy. Hoay loay mãi, Thiên An vẫn chưa biết cách tiếp chuyện với cô gái trước mặt mình như thế nào.

Đứng dựa người vào chiếc ô tô sang chảnh, hai tay cô ta khoanh trước ngực rồi dùng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm để nhìn Thiên An. Hiểu rồi, chiếc xe của cô ta suýt nữa tông vào Thiên An là sắp đặt chứ không phải vô tình.

Thiên An kéo sát đôi lông mày lại, và lục tung mọi ngóc ngách trong bộ não, vẫn không biết mình đã đắc tội gì với người này. Để cô ta đến tận đây tìm thì chắc đắc tội cũng không nhẹ nhỉ? Nhưng biết sao giờ cậu chẳng có chút kí ức nào về cô ta cả.

"Tôi không biết là chúng ta có quen nhau không? Cũng không biết chị đến đây gặp tôi có chuyện gì, nhưng hiện tại tôi không có nhu cầu nói chuyện với chị, xin phép tôi đi trước."

Bỏ ngoài tai ánh mắt soi mói, Thiên An cảm thấy vô cùng khó chịu khi phải đôi co với một cô gái và còn là người hoàn toàn xa lạ. "36 kế, kế chuồn vẫn là thượng sách." Nghĩ vậy Thiên An liền bước tiếp về phía tòa chung cư.

Đúng là người tính không bằng trời tính. Vừa mới dứt lời, cả cơ thể 54kg của Thiên An đã nằm sõng soài dưới đất sau cú gạt chân bất ngờ của cô ta. Cơn đau nhức lan tỏa khắp người khiến Thiên An không khỏi cáu kỉnh.

"Này chị, sao chị cư xử như một kẻ không có học vậy?"

Trong kí ức mơ hồ, thì có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Thiên An to tiếng với con gái. Cậu luôn cho rằng với những cô gái thì nên được đối xử nhẹ nhàng. Thế nhưng, tại giây phút này Thiên An cho rằng đó là một suy nghĩ vô cùng điên rồ.

"Sao? Ấm ức lắm hả, mày xứng đáng bị đối xử như thế."

Giờ Thiên An mới biết thì ra ông trời rất công bằng, sẽ không cho ai tất cả. Cô ta chính là một ví dụ điển hình. Tuy sở hữu một gương mặt hơn người và một body cuốn hút, tuy nhiên cái nết và cái não của cô ta thì có chút... Ừm! Không bình thường, nói thẳng là hơi "hãm".

Bất mãn bò dậy, Thiên An đưa ánh mắt sắc bén nhìn cô ta, thật may vì đó là một cô gái.

"Chị mà là con trai tôi sẽ đấm cho chị tím mắt."

"Ồ! Vậy sao? Tao lại rất muốn biết nắm đấm của một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ nó như thế nào đấy."

"Mắt của chị cũng không được bình thường à? Chỗ nào của tôi không giống con trai vậy?"

"Chỉ là một thằng con trai, nằm dưới một thằng con trai mà lại tỏ ra thanh cao thế à?"

"Mắt chị có vấn đề thì thôi đi, đằng này não chị cũng hỏng hóc luôn à? Chị dựa vào đâu mà nói tôi nằm dưới một thằng con trai."

"Dựa vào đâu à? Đi cướp bồ của người khác mà tỏ ra mình thượng đẳng hả?"

Lông mày Thiên An nhướng lên trên, đá lưỡi qua một bên. Cậu hít một hơi thật sâu, để diễn giải mọi thứ. Hình như, máu không kịp lên não làm cho quá trình xử lý thông tin của cậu bị trì trệ, cũng có thể do những lời nói từ cô gái kia có vấn đề. Tốn rất nhiều thời gian, cậu vẫn không hiểu được những ngôn từ phun từ mồm cô ta ra có ý gì.

Tình huống điên rồ này, Thiên An tưởng chỉ có trong những bộ phim thôi. Không ngờ một ngày đẹp trời như này, cậu lại được vinh dự trở thành nam phụ ngôn tình trong những bộ drama. Mà không đúng, phải là nam chính trong bộ boylove chứ.

Nhưng mà, cái vấn đề đáng nói ở đây không phải việc Thiên An thành người thứ ba. Vấn đề là cậu vô cớ bị nằm dưới một thằng con trai. Đó là cái chuyện mà Thiên An chưa từng nghĩ đến.

"Chị ăn nói cho cẩn thận, đừng tự ý biến tôi thành một cạnh của hình tam giác trong mối tình của chị. Cũng đừng tự ý biến tôi thành một kẻ đồng tính. Lời nói và hành động của chị có thể cấu thành tội phỉ báng người khác đó nhé."

"Xem cách của những kẻ nghĩ mình là thượng đẳng nói chuyện kìa."

"Nếu chị cứ tiếp tục nói chuyện kiểu mất lịch sự như vậy thì tôi xin phép."

"Chờ đã, đi đâu mà vội thế."

Bất ngờ, Thiên An cảm nhận được một lực mạnh giật tóc từ phía sau. Diễn Vĩ, với vẻ mặt đầy giận dữ, vội vàng túm lấy những sợi tóc sau gáy của cậu và kéo mạnh. Cú giật bất ngờ khiến Thiên An loạng choạng, suýt nữa ngã ngửa ra sau. Cảm giác đau nhức lan tỏa khắp da đầu, cổ họng bị kéo căng ra phía sau khiến cậu khó nuốt nước bọt.

"Này, chị đang làm cái gì đấy bỏ tôi ra ngay."

Cô ta tiến sát mặt vào tai Thiên An, tay vẫn giữ chặt tóc cậu mà không có ý định buông ra. Dù có đai đen taekwondo, nhưng Thiên An không thể dùng nó để đánh lại một cô gái. Cậu cảm thấy thật bất lực. Nếu đối phương là một thằng đực rựa, mọi chuyện đã khác; cậu sẽ kết thúc câu chuyện bằng một cú knock-out.

"Sao thấy đau không? Đau thì hãy nhớ lấy bố mẹ mày đẻ mày ra là con trai thì hãy cố gắng nằm trên một đứa con gái. Chứ đừng nằm dưới một thằng con trai. Xã hội này không chấp nhận một thằng bệnh hoạn, lỗi gen như mày đâu. Không sống được bình thường thì cứ chết quách đi cho rồi."

Những ngôn từ độc địa của Diên Vĩ truyền thẳng vào não bộ, làm cậu dường như chết lặng. Cơn đau ê ẩm ở da đầu không còn nữa, Thiên An chỉ cảm nhận được tim mình nhói lên từng đợt.

"Lê Hoàng Diên Vĩ, buông tay khỏi người em ấy ngay."

Có vẻ như có ai đó đến giúp Thiên An, nhưng cậu không muốn xác nhận đó là ai, chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh. Thiên An cảm thấy sợ hãi khi ở đây.

Những cơn gió lạnh đầu mùa làm cơ thể Thiên An run lên. Gió tạt vào mặt khiến mắt cậu cay xè, mọi thứ xung quanh dần nhòe đi. Thiên An cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo, những ngón tay chỉ trỏ vào mặt mình. Người ta đang chửi mắng cậu.

Trước mắt Thiên An là một cảnh tượng hỗn loạn: tiếng còi cấp cứu, tiếng xe cảnh sát, và những lời nhiếc móc chửi rủa vang lên không ngớt. Dưới đất, một thi thể không còn nguyên vẹn nằm đó, nhưng lạ thay, không ai nghe thấy tiếng khóc. Người thì đau đớn đến mức không thể khóc thành tiếng, kẻ thì rửng rưng vô cảm đến mức rợn người.

"Thuần phong mỹ tục đâu rồi, lại làm cái điều trái với quy luật loài người thế này. Đúng là trò hề, cha mẹ chúng không dạy dỗ chúng cẩn thận được à? Chúng có được đến trường học hành tử tế không thế? Xã hội này loạn hết rồi."

"Thật không thể chấp nhận nổi, nghĩ đến thôi cũng thấy nổi da gà. Đúng là nghiệp chướng mà."

"Chúng nó là bệnh hoạn sao? Cha mẹ chúng nó chắc mất mặt lắm, hai thằng con trai mà lại đi yêu nhau."

"Bọn trẻ giờ đúng là ăn no dửng mỡ, học những cái điều làm bại hoại gia phong thế này."

"Biến thái hết mức rồi, cái loại này chết thì cũng không ai thương."

"Xuống dưới đấy rồi thì cố mà tu tâm, kiếp sau nếu không thể sống bình thường thì đừng đầu thai làm người, kẻo lại làm bại hoại cả một thế hệ."

"Đúng là không thể nào nghe các cụ nhìn mặt mà bắt hình rong được. Nhìn mặt mũi cũng đâu đến nỗi nào mà lại làm ra được cái trò bệnh hoạn như thế. Con gái tuyệt chủng hết rồi hay sao mà qua lại với thằng con trai."

"Loài người sắp tuyệt chủng hay sao? Càng ngày càng sinh ra nhiều những bọn lỗi gen như thế này. Tởm vãi."

"Nhà ai mà vô phúc lại có thằng con như này."

Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi Thiên An, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Bên cạnh thi thể kia, cậu đang đau đớn, muốn nôn ra hết những thứ bùn đất, ngôn từ rác rưởi được phun ra từ miệng của những kẻ xung quanh. Chỉ vì vài lời nói bốc mùi đó, mà người ta đã đẩy một chàng trai đang ở cái tuổi đẹp nhất của thanh xuân kết thúc nghiệt ngã ở tuổi 20.

Đôi bàn tay Thiên An run lên từng đợt, cậu muốn chạm vào thi thể người con trai đó, nhưng lại không dám. Một thi thể không nguyên vẹn.

Thiên An chẳng thể nhìn rõ mặt người con trai ấy nữa, trước mắt chỉ thấy một màu đỏ, màu của máu. Khí quản như bị thắt lại, lồng ngực co rút từng hồi, hơi thở trở nên khó khăn, và tim cậu đập ngắt quãng.

Chất dẫn truyền thần kinh serotonin đang mất cân bằng, Thiên An rơi vào cạm bẫy tâm lý của chính mình. Cạm bẫy của sự lo lắng và hoảng loạn... Những triệu chứng ảo thanh, ảo ảnh xâm nhập vào từng tế bào của Thiên An dưới nhiều dạng thức khác nhau.

Hiệu ứng domino được kích hoạt, nội tâm và cơ thể của Thiên An lần lượt rơi vào trạng thái u uất, trầm cảm. Mồ hôi túa ra, làm ướt đẫm cả cơ thể. Những ngôn từ cay nghiệt như dao cứa vào tim, như dây thép gai quấn chặt lấy đầu của cậu.

"Xã hội này không chấp nhận một thằng bệnh hoạn, lỗi gen như mày đâu. Không sống được bình thường thì cứ chết quách đi cho rồi."

Rơi vào trạng thái rối loạn nhận thức, Thiên An không làm chủ được những hành động của chính mình. Cậu dùng bàn tay tác động vật lý lên đầu và mặt, rồi lại liên tục đập đầu vào tường. Mọi hành động của cậu lúc này không còn chịu sự chi phối của não bộ nữa.

Đây chính là cách để Thiên An chạy trốn những tổn thương trong lòng. Cho đến khi cậu ngửi thấy mùi tanh nồng, lưỡi cảm nhận được vị mặn của máu, nó sẽ phát sinh các chất gây tê tự nhiên trong cơ thể. Chúng có khả năng tự xoa dịu những nỗi đau về mặt tinh thần. Nhưng sao lần này chúng không có tác dụng gì vậy?

Thiên An điên cuồng lục trong chiếc balo của mình ra một chiếc bật lửa. Bằng động tác nhỏ của cậu, chỉ mất vài giây ngọn lửa từ chiếc bật lửa sáng lên.

Cậu đưa cẳng tay dí sát vào ngọn lửa, rất nhanh mùi két đặc trưng xộc thẳng vào khứu giác. Thiên An cũng bắt đầu cảm nhận được sự bỏng rát truyền thẳng đến hệ thần kinh trung ương. Nó như morphine là chất giảm đau cấp tính và có tính gây nghiện. Những cảm xúc tiêu cực sẽ không còn phải dồn nén, nỗi đau tâm hồn được giải phóng nhanh thôi. Sẽ không còn phải đối mặt với chúng nữa, thể xác này luôn giúp Thiên An gánh vác những nỗi đau tâm hồn.

"Thiên An."

Một âm thanh mềm mại, dịu dàng vang lên bên tai Thiên An. Trong căn phòng tối đen, ánh sáng mờ mờ từ ngoài hắt vào chiếu lên cơ thể người con trai đang đứng trước mặt cậu. Thiên An thấy rõ gương mặt người đó, có chút sợ hãi, đôi mắt đẫm lệ. Người con trai ấy bước gần đến, vòng tay ôm trọn lấy cậu. Cảm nhận được sự an toàn và hơi ấm từ cơ thể đó, Thiên An tìm thấy sự dễ chịu và an ủi trong cảm xúc.

Tác giả: Kiều Vân (Kv. Euphoria)

* * *

Nếu như bạn yêu thích các tác phẩm mà mình viết thì mong rằng các bạn sẽ đọc thật kỹ và cho mình biết cảm nhận riêng của bạn nha. Đọc đừng quên nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè.

Do lần đầu viết lách nên sẽ có nhiều sai sót, mong rằng mình có thể nhận được lời góp ý mang tính xây dựng và cải thiện ở ngay tại chương đó. Cảm ơn độc giả của tui thật nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro